Chương 21
Tạ Thượng Huân
15/12/2014
Hai ngày sau, tại
phòng làm việc riêng của quản lý, Cốc Dạ Lam đích thân phỏng vấn Chu
Huyền Mỹ. Lúc mới gặp mặt, cô hơi giật mình, đúng là dáng dấp có mấy
phần giống Doãn Tịnh Thủy, nhưng cứng ngắc hơn nhiều, thiếu mất sự hồn
nhiên , duyên dáng.
Cốc Dạ Lam quyết định cho Chu Huyền Mỹ ở lại, coi cô ta là "thế thân" để trút giận.
Thấy ông xã làm việc quá vất vả, Doãn Tịnh Thủy thu xếp một kỳ nghỉ hai ngày một đêm ở suối nước nóng, tạm thời gác lại chuyện công ty và chuyện gia đình, trở lại thời gian yêu đương ngọt ngào trước đây.
Tại một hội quán nước nóng của một khu nghỉ dưỡng ở phía Bắc, có suối nước nóng tự nhiên nổi tiếng gần xa. Cô đã đặt trước một gian phòng rộng rãi, lịch sự, tao nhã, hơi nước nóng bốc lên cuồn cuộn, có tác dụng giúp toàn thân thư thái, tinh thần sảng khoái. Phóng mắt nhìn ra bên ngoài, ba mặt đều là phong cảnh thiên nhiên, khiến cả tinh thần và thể xác đều được thư giãn. Ngoài tắm nước nóng, nơi đây còn cung cấp dịch vụ trị liệu, spa chuyên nghiệp, giúp máu dễ lưu thông, tiêu tan mệt nhọc .
Vợ chồng cùng nhau đi spa, cũng là một loại tình thú.
Sau khi cả cơ thể đã thoải mái, hai người cùng tản bộ tới phòng ăn, muốn nếm thử món canh đặc biệt ở đây. Trong bát là canh rong biển, bên trên có thịt ba rọi, nhìn đơn giản, nhưng khi nếm thử mới nhận ra canh vẫn giữ được nguyên vị rong biển tươi mát.
Trong lòng thư thái , còn có thể thoải mái nói chuyện phiếm. Đối với những cặp vợ chồng bận rộn thời nay, lâu lâu đến đây một lần cũng rất tốt. Mỗi người nên có những lúc quên đi tất cả, hưởng thụ quãng thời gian của hai người, nạp năng lượng cho hạnh phúc vợ chồng.
Tôn Vô Nộ mỉm cười thỏa mãn. "Một đêm ở hội quán nước nóng này thật thư thái, Tịnh nhi, cám ơn em."
"Là ông xã trả tiền hết đấy!"
"Được, anh lo toàn bộ hóa đơn." Anh cười sang sảng.
"Ngày mai, sau khi thức dậy, chúng ta đến suối nước nóng một lần nữa, ăn cơm trưa xong rồi trở về."
"Ở đây, mọi chuyện đều nghe lời em."
Tịnh Thủy quyến rũ nở nụ cười. "Em rất muốn cảm ơn bà nội, mặc dù nhà mình có người giúp việc, còn có bà vú chăm sóc cho hai con, nhưng nếu như không có bà nội trông nom, em không thể yên tâm qua đêm ở bên ngoài. Chấn Á và Đồng Á còn quá nhỏ, rất cần người thân ở bên cạnh bầu bạn."
"Em là một người mẹ tốt, Tịnh nhi, con của chúng ta hạnh phúc hơn anh lúc còn nhỏ, đây là chuyện khiến anh cảm thấy được an ủi nhất." Tôn Vô Nộ rất vui vì vợ và bà nội có thể sống chung một nhà, để anh có thể an tâm làm việc. "Đúng rồi, gần đây em có hoạt động gì đặc biệt đúng không?"
"Em nhận được thiệp mời của một người bạn thời đại học, vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên đi hay không."
"Tại sao không đi? Không phải em đã có thể thoải mái gặp mặt Cốc Dạ Lam như trước hay sao?"
"Ông xã thân ái, trong lòng em không có vướng mắc, không có nghĩa là trong lòng cô ấy không có!" Tịnh Thủy nâng vai, thấp giọng nói: "Sau này, em mới hiểu được, bởi vì cuộc sống hôn nhân của em trôi qua hạnh phúc, em và ông xã em thật lòng yêu nhau, cho nên khi gặp lại bạn cũ, trong lòng sẽ không có gì vướng mắc. Nhưng Dạ Lam thì khác. Cô ấy chưa kịp nói chuyện yêu đương với Thẩm Uyên thì đã có con, rồi sau đó kết hôn, đây là tổ hợp hôn nhân tồi tệ nhất, mù quáng nhất."
"Cốc Dạ Lam oán thán với em?" Tôn Vô Nộ không hề thông cảm, đơn thuần chỉ là nói chuyện phiếm với bà xã.
"Cô ấy là loại người cho dù bị đánh gãy răng cửa cũng kiên cường nuốt máu xuống, bây giờ lại tập trung toàn bộ sự chú ý sang mẹ chồng cô ấy, cô ấy kể mẹ chồng gây khó dễ cho cô ấy như thế nào. . . . . . Việc duy nhất em có thể làm là an ủi cô ấy mà thôi, bác Thẩm vốn là người cầu toàn nên mới như vậy, chứ không phải cố ý nhằm vào cô ấy."
"Đó là cuộc hôn nhân cô ta dùng trăm phương ngàn kế theo đuổi, bây giờ còn không hài lòng cái gì?"
"Cô ấy chưa từng nói ba chữ ‘không hài lòng’. Theo cá tính của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến tất cả trưởng bối trong nhà không thể nói không hài lòng với cô ấy, như vậy Thẩm Uyên cũng sẽ không thể nói hắn không hài lòng, chỉ như vậy thôi cô ấy đã cảm thấy thỏa mãn rồi." Tịnh Thủy cười, thở dài nói: "Thành thật mà nói, đôi lúc em không thể không bội phục ý chí phấn đấu của Dạ Lam, đi học nhất định phải đứng thứ nhất, sau khi kết hôn cũng yêu cầu những thứ tốt nhất, thật không hiểu được cô ấy lấy nghị lực ở đâu ra?"
Tôn Vô Nộ điểm lên chóp mũi cô một cái."Em cứ như bây giờ là tốt rồi. Loại phụ nữ giống Cốc Dạ Lam, anh không chịu nổi, những dụng tâm của cô ta đối với chồng và con hoàn toàn đi chệch hướng rồi." Bữa tiệc mừng thọ của bà ngoại là lần thứ hai anh gặp Cốc Dạ Lam, thực sự rất khó đối đãi với cô ta như một người phụ nữ bình thường, cô ta giống như nữ chiến binh mặc áo giáp, đi xung quanh phát danh thiếp tự giới thiệu chức vụ của mình, ngay cả anh cũng nhận được một tấm, thật khó chịu.
Tịnh Thủy cười ngọt ngào, cho dù đã kết hôn được mấy năm, nhưng cô vẫn thích làm nũng như trước.
"Ông xã thân ái, vậy nếu như người bạn thời đại học gửi thiệp hồng kia là Trác Lập Bình, em có nên đi không?"
"Đi chứ!" Anh tỏ ra hào phóng vô cùng.
"Trác Lập Bình là em gái cùng cha khác mẹ của Thẩm Uyên đấy!"
"Cái gì? Em gái Thẩm Uyên?" Anh chưa từng nghe nói qua có người này.
"Ba hắn ngoại tình, sinh được một cô con gái ở bên ngoài, mặc dù cô ấy không mang họ Thẩm, nhưng Thẩm Uyên đối xử với Trác Lập Bình cũng coi như săn sóc, cho nên sẽ chủ trì hôn lễ của cô ấy. Em thật sự có thể đi sao?"
Tôn Vô Nộ nhướng mày, rất muốn đổi giọng bảo cô không nên đi, nhưng lại sợ bị vợ yêu chế giễu.
Cô quá giảo hoạt! Anh trừng mắt nhìn cô.
Cả lông mày Tịnh Thủy cũng bao hàm ý cười, bộ dạng ông xã cô giận mà không dám nói gì thật đáng yêu.
"Nhưng mà… " Cô tự thả cho anh một cái thang. "Em sẽ hỏi thăm trước, xem bác Thẩm và bà Thẩm có đi không? Nếu họ đi, em sẽ không đi."
"Thật sao?"
"Em sợ bác Thẩm và bà Thẩm sẽ lôi kéo em nói lại chuyện cũ, như vậy sẽ thấy khó chịu."
Tôn Vô Nộ nhấc bát canh lên, bày tỏ kết thúc đề tài này tại đây.
Hai vợ chồng tiếp tục tâm sự, Tịnh Thủy nghĩ khi các con được ba tuổi sẽ cho chúng đi nhà trẻ, nên bắt đầu thu thập các tin tức liên quan. Mặc dù Tôn Vô Nộ giao cho cô xử lý mọi việc trong nhà, nhưng những chuyện có liên quan đến các con cô cho rằng nhất định phải cùng ba nó thương lượng.
"Đừng cho chúng đi cùng nhà trẻ với Thẩm Thạch Phật, đứa bé kia quá âm trầm." Tôn Vô Nộ chỉ có một điều kiện duy nhất này.
"Vậy chọn trường khác là được."
"Tên của đứa bé kia thật lạ."
"Nghe nói Dạ Lam kiên trì muốn lấy cái tên này."
"Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
"Lần sau gặp mặt Dạ Lam, em sẽ hỏi cô ấy."
"Không cần, chuyện nhà bọn họ anh không muốn nghe nhiều." Dường như anh đặc biệt ác cảm với gia đình Thẩm Uyên .
Tịnh Thủy uyển chuyển, nở nụ cười hàm ý, cô nghĩ thầm, ông xã không học đại học ở Đài Loan nên chắc chưa đọc qua chùm thơ của Chu Di Tôn, trong đó có hai câu:
"Thiếp tựa như tư sơn trường ở mắt,
Lang như đá Phật bản vô tâm."
Tượng Phật bằng đá, dĩ nhiên vô tâm, vô tình, vô ái, có lẽ Cốc Dạ Lam muốn mượn tên con trai để lên án chồng cô ấy vô tâm.
(*) Chu Di Tôn (1629- 1709), tên hiệu là Trúc Tra, một tác gia nổi tiếng đời Thanh.
Nhưng Thẩm Uyên có hiểu được dụng ý của cô ấy không?
Cô khẽ mím môi, bữa ăn hôm nay thật náo nhiệt, đôi mắt đong đầy nước nhìn quanh bốn phía. "Hôm nay rất nhiều người đến đây ăn, buôn bán nhất định rất tốt." Khi cô nhìn quanh, sức quyến rũ của phái nữ bắn ra bốn phía.
Tôn Vô Nộ phát hiện ra trong phòng ăn có không ít đàn ông đang nhìn trộm bà xã anh. "Chúng ta trở về phòng đi!" Hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, cùng chờ mong một đêm nóng bỏng.
Sau khi no bụng thì mong chờ làm tình là chuyện rất bình thường.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên trở nên xôn xao——
"Là Triệu Tinh Tinh và chồng cô ấy Lý Mộng Thiên!"
"Vợ chồng nghệ sĩ cũng đến đây tắm nước nóng, thật không hổ danh là hội quán nước nóng cao cấp. . . . . ."
"Hội quán này mời bọn họ đến phát ngôn sao? Bọn họ vẫn nổi tiếng là đôi vợ chồng hạnh phúc trong giới nghệ sĩ mà."
"Không thể nào, chi phí sẽ rất cao. . . . . ."
"Nhưng anh nhìn xem, Triệu Tinh Tinh nổi tiếng như vậy, đã từng biểu diễn rất nhiều chương trình, lại vừa làm người phát ngôn, vừa quay quảng cáo, còn Lý Mộng Thiên chỉ là một diễn viên hạng hai, đứng cạnh Triệu Tinh Tinh trông giống như nữ vương và tùy tùng."
"Lý Mộng Thiên rất tuấn tú! Còn Triệu Tinh Tinh ngoại trừ bề ngoài, còn có tài ăn nói."
"Nghe nói mẹ Lý Mộng Thiên là nhân viên vệ sinh, chuyện này có thật không?"
"Không thể nào, vợ chồng bọn họ cùng nhau kiếm tiền, thu nhập mỗi tháng hơn trăm vạn nguyên, chẳng lẽ không nuôi nổi mẹ mình?"
"Ai ôi, thời nay ai cũng nói sinh con gái tốt, Triệu Tinh Tinh cũng sinh hai cô con gái rồi đấy."
". . . . . ." Xung quanh ồn ào hẳn lên. Buôn chuyện quả nhiên là bản tính của con người.
Tôn Vô Nộ lại làm như không nghe thấy, cầm tay bà xã đi ra ngoài. Anh không xem các chương trình giải trí cũng không xem phim bộ, có lẽ anh đã từng liếc xem tin tức của hai nhân vật kia, nhưng vẫn không có ấn tượng.
Doãn Tịnh Thủy có chút tò mò, đưa mắt nhìn Triệu Tinh Tinh và Lý Mộng Thiên đang đi qua lâu hơn một chút, minh tinh không hóa trang nhìn không khác gì người qua đường!
Nhưng mà, sao Triệu Tinh Tinh cứ nhìn chằm chằm vào ông xã cô thế? Phụ nữ đã lập gia đình không nên cư xử như thế chứ!
Tôn Vô Nộ đang muốn cùng bà xã trở về phòng ân ái, ra khỏi phòng ăn liền đi theo đường dành cho người đi bộ về hướng hội quán nước nóng, nên không biết có người đuổi theo phía sau bọn họ.
"Tôn Vô Nộ! Đứng lại, Tôn Vô Nộ ——"
Bảo anh đứng lại?
Ai dám bảo anh đứng lại?
Tôn Vô Nộ trầm mặt xuống, xoay người, trừng mắt nhìn.
Cốc Dạ Lam quyết định cho Chu Huyền Mỹ ở lại, coi cô ta là "thế thân" để trút giận.
Thấy ông xã làm việc quá vất vả, Doãn Tịnh Thủy thu xếp một kỳ nghỉ hai ngày một đêm ở suối nước nóng, tạm thời gác lại chuyện công ty và chuyện gia đình, trở lại thời gian yêu đương ngọt ngào trước đây.
Tại một hội quán nước nóng của một khu nghỉ dưỡng ở phía Bắc, có suối nước nóng tự nhiên nổi tiếng gần xa. Cô đã đặt trước một gian phòng rộng rãi, lịch sự, tao nhã, hơi nước nóng bốc lên cuồn cuộn, có tác dụng giúp toàn thân thư thái, tinh thần sảng khoái. Phóng mắt nhìn ra bên ngoài, ba mặt đều là phong cảnh thiên nhiên, khiến cả tinh thần và thể xác đều được thư giãn. Ngoài tắm nước nóng, nơi đây còn cung cấp dịch vụ trị liệu, spa chuyên nghiệp, giúp máu dễ lưu thông, tiêu tan mệt nhọc .
Vợ chồng cùng nhau đi spa, cũng là một loại tình thú.
Sau khi cả cơ thể đã thoải mái, hai người cùng tản bộ tới phòng ăn, muốn nếm thử món canh đặc biệt ở đây. Trong bát là canh rong biển, bên trên có thịt ba rọi, nhìn đơn giản, nhưng khi nếm thử mới nhận ra canh vẫn giữ được nguyên vị rong biển tươi mát.
Trong lòng thư thái , còn có thể thoải mái nói chuyện phiếm. Đối với những cặp vợ chồng bận rộn thời nay, lâu lâu đến đây một lần cũng rất tốt. Mỗi người nên có những lúc quên đi tất cả, hưởng thụ quãng thời gian của hai người, nạp năng lượng cho hạnh phúc vợ chồng.
Tôn Vô Nộ mỉm cười thỏa mãn. "Một đêm ở hội quán nước nóng này thật thư thái, Tịnh nhi, cám ơn em."
"Là ông xã trả tiền hết đấy!"
"Được, anh lo toàn bộ hóa đơn." Anh cười sang sảng.
"Ngày mai, sau khi thức dậy, chúng ta đến suối nước nóng một lần nữa, ăn cơm trưa xong rồi trở về."
"Ở đây, mọi chuyện đều nghe lời em."
Tịnh Thủy quyến rũ nở nụ cười. "Em rất muốn cảm ơn bà nội, mặc dù nhà mình có người giúp việc, còn có bà vú chăm sóc cho hai con, nhưng nếu như không có bà nội trông nom, em không thể yên tâm qua đêm ở bên ngoài. Chấn Á và Đồng Á còn quá nhỏ, rất cần người thân ở bên cạnh bầu bạn."
"Em là một người mẹ tốt, Tịnh nhi, con của chúng ta hạnh phúc hơn anh lúc còn nhỏ, đây là chuyện khiến anh cảm thấy được an ủi nhất." Tôn Vô Nộ rất vui vì vợ và bà nội có thể sống chung một nhà, để anh có thể an tâm làm việc. "Đúng rồi, gần đây em có hoạt động gì đặc biệt đúng không?"
"Em nhận được thiệp mời của một người bạn thời đại học, vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên đi hay không."
"Tại sao không đi? Không phải em đã có thể thoải mái gặp mặt Cốc Dạ Lam như trước hay sao?"
"Ông xã thân ái, trong lòng em không có vướng mắc, không có nghĩa là trong lòng cô ấy không có!" Tịnh Thủy nâng vai, thấp giọng nói: "Sau này, em mới hiểu được, bởi vì cuộc sống hôn nhân của em trôi qua hạnh phúc, em và ông xã em thật lòng yêu nhau, cho nên khi gặp lại bạn cũ, trong lòng sẽ không có gì vướng mắc. Nhưng Dạ Lam thì khác. Cô ấy chưa kịp nói chuyện yêu đương với Thẩm Uyên thì đã có con, rồi sau đó kết hôn, đây là tổ hợp hôn nhân tồi tệ nhất, mù quáng nhất."
"Cốc Dạ Lam oán thán với em?" Tôn Vô Nộ không hề thông cảm, đơn thuần chỉ là nói chuyện phiếm với bà xã.
"Cô ấy là loại người cho dù bị đánh gãy răng cửa cũng kiên cường nuốt máu xuống, bây giờ lại tập trung toàn bộ sự chú ý sang mẹ chồng cô ấy, cô ấy kể mẹ chồng gây khó dễ cho cô ấy như thế nào. . . . . . Việc duy nhất em có thể làm là an ủi cô ấy mà thôi, bác Thẩm vốn là người cầu toàn nên mới như vậy, chứ không phải cố ý nhằm vào cô ấy."
"Đó là cuộc hôn nhân cô ta dùng trăm phương ngàn kế theo đuổi, bây giờ còn không hài lòng cái gì?"
"Cô ấy chưa từng nói ba chữ ‘không hài lòng’. Theo cá tính của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến tất cả trưởng bối trong nhà không thể nói không hài lòng với cô ấy, như vậy Thẩm Uyên cũng sẽ không thể nói hắn không hài lòng, chỉ như vậy thôi cô ấy đã cảm thấy thỏa mãn rồi." Tịnh Thủy cười, thở dài nói: "Thành thật mà nói, đôi lúc em không thể không bội phục ý chí phấn đấu của Dạ Lam, đi học nhất định phải đứng thứ nhất, sau khi kết hôn cũng yêu cầu những thứ tốt nhất, thật không hiểu được cô ấy lấy nghị lực ở đâu ra?"
Tôn Vô Nộ điểm lên chóp mũi cô một cái."Em cứ như bây giờ là tốt rồi. Loại phụ nữ giống Cốc Dạ Lam, anh không chịu nổi, những dụng tâm của cô ta đối với chồng và con hoàn toàn đi chệch hướng rồi." Bữa tiệc mừng thọ của bà ngoại là lần thứ hai anh gặp Cốc Dạ Lam, thực sự rất khó đối đãi với cô ta như một người phụ nữ bình thường, cô ta giống như nữ chiến binh mặc áo giáp, đi xung quanh phát danh thiếp tự giới thiệu chức vụ của mình, ngay cả anh cũng nhận được một tấm, thật khó chịu.
Tịnh Thủy cười ngọt ngào, cho dù đã kết hôn được mấy năm, nhưng cô vẫn thích làm nũng như trước.
"Ông xã thân ái, vậy nếu như người bạn thời đại học gửi thiệp hồng kia là Trác Lập Bình, em có nên đi không?"
"Đi chứ!" Anh tỏ ra hào phóng vô cùng.
"Trác Lập Bình là em gái cùng cha khác mẹ của Thẩm Uyên đấy!"
"Cái gì? Em gái Thẩm Uyên?" Anh chưa từng nghe nói qua có người này.
"Ba hắn ngoại tình, sinh được một cô con gái ở bên ngoài, mặc dù cô ấy không mang họ Thẩm, nhưng Thẩm Uyên đối xử với Trác Lập Bình cũng coi như săn sóc, cho nên sẽ chủ trì hôn lễ của cô ấy. Em thật sự có thể đi sao?"
Tôn Vô Nộ nhướng mày, rất muốn đổi giọng bảo cô không nên đi, nhưng lại sợ bị vợ yêu chế giễu.
Cô quá giảo hoạt! Anh trừng mắt nhìn cô.
Cả lông mày Tịnh Thủy cũng bao hàm ý cười, bộ dạng ông xã cô giận mà không dám nói gì thật đáng yêu.
"Nhưng mà… " Cô tự thả cho anh một cái thang. "Em sẽ hỏi thăm trước, xem bác Thẩm và bà Thẩm có đi không? Nếu họ đi, em sẽ không đi."
"Thật sao?"
"Em sợ bác Thẩm và bà Thẩm sẽ lôi kéo em nói lại chuyện cũ, như vậy sẽ thấy khó chịu."
Tôn Vô Nộ nhấc bát canh lên, bày tỏ kết thúc đề tài này tại đây.
Hai vợ chồng tiếp tục tâm sự, Tịnh Thủy nghĩ khi các con được ba tuổi sẽ cho chúng đi nhà trẻ, nên bắt đầu thu thập các tin tức liên quan. Mặc dù Tôn Vô Nộ giao cho cô xử lý mọi việc trong nhà, nhưng những chuyện có liên quan đến các con cô cho rằng nhất định phải cùng ba nó thương lượng.
"Đừng cho chúng đi cùng nhà trẻ với Thẩm Thạch Phật, đứa bé kia quá âm trầm." Tôn Vô Nộ chỉ có một điều kiện duy nhất này.
"Vậy chọn trường khác là được."
"Tên của đứa bé kia thật lạ."
"Nghe nói Dạ Lam kiên trì muốn lấy cái tên này."
"Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
"Lần sau gặp mặt Dạ Lam, em sẽ hỏi cô ấy."
"Không cần, chuyện nhà bọn họ anh không muốn nghe nhiều." Dường như anh đặc biệt ác cảm với gia đình Thẩm Uyên .
Tịnh Thủy uyển chuyển, nở nụ cười hàm ý, cô nghĩ thầm, ông xã không học đại học ở Đài Loan nên chắc chưa đọc qua chùm thơ của Chu Di Tôn, trong đó có hai câu:
"Thiếp tựa như tư sơn trường ở mắt,
Lang như đá Phật bản vô tâm."
Tượng Phật bằng đá, dĩ nhiên vô tâm, vô tình, vô ái, có lẽ Cốc Dạ Lam muốn mượn tên con trai để lên án chồng cô ấy vô tâm.
(*) Chu Di Tôn (1629- 1709), tên hiệu là Trúc Tra, một tác gia nổi tiếng đời Thanh.
Nhưng Thẩm Uyên có hiểu được dụng ý của cô ấy không?
Cô khẽ mím môi, bữa ăn hôm nay thật náo nhiệt, đôi mắt đong đầy nước nhìn quanh bốn phía. "Hôm nay rất nhiều người đến đây ăn, buôn bán nhất định rất tốt." Khi cô nhìn quanh, sức quyến rũ của phái nữ bắn ra bốn phía.
Tôn Vô Nộ phát hiện ra trong phòng ăn có không ít đàn ông đang nhìn trộm bà xã anh. "Chúng ta trở về phòng đi!" Hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, cùng chờ mong một đêm nóng bỏng.
Sau khi no bụng thì mong chờ làm tình là chuyện rất bình thường.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên trở nên xôn xao——
"Là Triệu Tinh Tinh và chồng cô ấy Lý Mộng Thiên!"
"Vợ chồng nghệ sĩ cũng đến đây tắm nước nóng, thật không hổ danh là hội quán nước nóng cao cấp. . . . . ."
"Hội quán này mời bọn họ đến phát ngôn sao? Bọn họ vẫn nổi tiếng là đôi vợ chồng hạnh phúc trong giới nghệ sĩ mà."
"Không thể nào, chi phí sẽ rất cao. . . . . ."
"Nhưng anh nhìn xem, Triệu Tinh Tinh nổi tiếng như vậy, đã từng biểu diễn rất nhiều chương trình, lại vừa làm người phát ngôn, vừa quay quảng cáo, còn Lý Mộng Thiên chỉ là một diễn viên hạng hai, đứng cạnh Triệu Tinh Tinh trông giống như nữ vương và tùy tùng."
"Lý Mộng Thiên rất tuấn tú! Còn Triệu Tinh Tinh ngoại trừ bề ngoài, còn có tài ăn nói."
"Nghe nói mẹ Lý Mộng Thiên là nhân viên vệ sinh, chuyện này có thật không?"
"Không thể nào, vợ chồng bọn họ cùng nhau kiếm tiền, thu nhập mỗi tháng hơn trăm vạn nguyên, chẳng lẽ không nuôi nổi mẹ mình?"
"Ai ôi, thời nay ai cũng nói sinh con gái tốt, Triệu Tinh Tinh cũng sinh hai cô con gái rồi đấy."
". . . . . ." Xung quanh ồn ào hẳn lên. Buôn chuyện quả nhiên là bản tính của con người.
Tôn Vô Nộ lại làm như không nghe thấy, cầm tay bà xã đi ra ngoài. Anh không xem các chương trình giải trí cũng không xem phim bộ, có lẽ anh đã từng liếc xem tin tức của hai nhân vật kia, nhưng vẫn không có ấn tượng.
Doãn Tịnh Thủy có chút tò mò, đưa mắt nhìn Triệu Tinh Tinh và Lý Mộng Thiên đang đi qua lâu hơn một chút, minh tinh không hóa trang nhìn không khác gì người qua đường!
Nhưng mà, sao Triệu Tinh Tinh cứ nhìn chằm chằm vào ông xã cô thế? Phụ nữ đã lập gia đình không nên cư xử như thế chứ!
Tôn Vô Nộ đang muốn cùng bà xã trở về phòng ân ái, ra khỏi phòng ăn liền đi theo đường dành cho người đi bộ về hướng hội quán nước nóng, nên không biết có người đuổi theo phía sau bọn họ.
"Tôn Vô Nộ! Đứng lại, Tôn Vô Nộ ——"
Bảo anh đứng lại?
Ai dám bảo anh đứng lại?
Tôn Vô Nộ trầm mặt xuống, xoay người, trừng mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.