Chương 24
Tạ Thượng Huân
15/12/2014
"Tên tiếng Trung của
cô ta là Chu Huyền Mỹ! Nói là từng du học ở Mĩ, là phiên dịch viên Tiếng Anh làm việc cho Cốc Dạ Lam, kết quả lại đi quyến rũ anh hai, nếu Cốc
Dạ Lam mà biết, không tức giận đến chết mới là lạ!"
"Đáng lẽ cậu nên ngăn cản mới đúng, nếu để ba cậu biết, ông ấy sẽ rất thất vọng về Thẩm Uyên." Trong lòng Tịnh Thủy căng thẳng, Chu Huyền Mỹ quả nhiên là Agnes, là sinh viên đại học có dáng vẻ háo sắc nhìn Tôn Vô Nộ trong lễ Giáng Sinh vào năm thứ ba cô ở Mĩ, tài liệu do trợ lý Thân đưa tới đã chứng minh là cùng một người, nhưng dung mạo hơi khác, có lẽ cô ta từng làm phẫu thuật chỉnh hình.
Đúng là người phụ nữ đáng sợ, tưởng rằng có dung mạo giống cô, thì sẽ được Tôn Vô Nộ coi trọng? Kết quả, Tôn Vô Nộ hoàn toàn không nhìn ra Chu Huyền Mỹ có chỗ nào giống Doãn Tịnh Thủy, vậy mà Thẩm Uyên lại nhìn ra?
"Ba mình cũng ăn vụng rồi sinh ra mình, thì làm gì thèm quan tâm anh mình có tiểu tam hay không chứ?" Trác Lập Bình cười nhạt, chế nhạo nói: "Mình lén chất vấn Thẩm Uyên, ai ngờ hắn nhờ mình không được nói cho người khác biết, hắn nói hắn chỉ thấy Agnes đáng thương mà thôi. Cô ta khóc lóc kể lể Cốc Dạ Lam cố ý gây khó khăn cho cô ta, trách mắng cô ta, rồi uất ức trốn ở khu vực cầu thang bộ khóc. Hắn nhìn thấy, nên an ủi cô ta một chút mà thôi. Cậu tin loại chuyện hoang đường này sao? Nữ nhân viên cần an ủi hết lần này đến lần khác, rõ ràng là hôn lên nước mắt của cô ta mà?"
Tịnh Thủy khẽ nhăn mày. Đây là sự lựa chọn của Thẩm Uyên ?
"Càng kỳ quái hơn, hắn nói hắn cảm thấy Agnes hơi giống Tịnh Thủy, nên mới mềm lòng, muốn an ủi cô ta."
"Đủ rồi! Sao lại kéo cả mình vào? Ngộ nhỡ Dạ Lam biết, hận chết mình thì làm sao bây giờ?"
"Cậu không cần dựa vào Cốc Dạ Lam sống qua ngày thì sợ gì chứ?"
"Chẳng lẽ họ hàng không gặp mặt nhau cả đời?" Tịnh Thủy nở nụ cười hàm ý lại không thiếu phần sắc sảo. "Lập Bình, khuyên anh cậu chớ làm chuyện điên rồ, đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu như ‘ Tiểu Tam ’ lần này lại dính hắn không thả, đòi sống đòi chết, hắn còn có thể kết hôn một lần nữa sao? Đừng quên hắn đã kết hôn rồi."
"Oa, Tịnh Thủy, hóa ra cậu mới thật sự là nhân vật phản diện nha! Mắng người không có một chữ thô tục, còn dáng vẻ nhu nhược nữa chứ." Trác Lập Bình cảm thán như thật còn giả vờ thở dài.
"Mình chỉ trở nên kiên cường hơn thôi, chờ cậu làm mẹ, cậu sẽ biết."
"Dù sao, mình đứng về phía anh hai, cậu không được mật báo cho Cốc Dạ Lam đâu đấy!" Trác Lập Bình quyết định lấy lòng Thẩm Uyên.
Tất nhiên sẽ không! Tịnh Thủy cười khẽ.
"Mình không tin quan hệ giữa anh cậu và Agnes sẽ tiến triển. Chẳng lẽ công ty nhiều người như vậy đều là người mù? Dạ Lam nhất định cũng có tâm phúc của cô ấy, để âm thầm theo dõi những người phụ nữ khác bên cạnh anh trai cậu."
"Cũng đúng, sau này mình cũng muốn tự bồi dưỡng tâm phúc, giúp mình theo dõi chồng."
Tịnh Thủy cười, tự cho mình là đúng, đây mới là điều đáng buồn nhất của người phụ nữ.
Trước lễ mừng năm mới, là mùa kết hôn.
Tôn Vô Nộ bước vào khách sạn, chọn một chiếc ghế salon thoải mái nhất, có tầm nhìn tốt nhất trong đại sảnh, ngồi xuống. Anh vừa nhận được điện thoại, tiệc mừng sắp kết thúc, nên đặc biệt tới đón bà xã về nhà.
Tuy bụng Tịnh Thủy chưa có thay đổi gì lớn, nhưng phụ nữ có thai cần được đặc biệt quan tâm, để tâm tình cô luôn vui vẻ, như vậy mới có thể sinh hạ một bé con khỏe mạnh, đáng yêu.
Cốc Dạ Lam đi ra trước, sắp xếp xe đưa các phù dâu về, những khách mời khác tự lái xe tới, chỉ có phù dâu đi cùng xe hoa với cô dâu tới khách sạn, do vậy phải tìm xe khác đưa họ về.
"Tôn Vô Nộ". Vừa ra khỏi hội trường, cô nhìn thấy anh, nên bước nhanh đến. "Không, Tôn tổng giám đốc, lúc trước tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, cư nhiên bàn bạc giao dịch đáng cười kia với anh.”
Thật chướng mắt, ngăn cản tầm mắt anh.
Giọng Tôn Vô Nộ trở nên lạnh lùng: "Tôi không nhớ tôi và cô từng có bất kì giao dịch gì?"
"Anh đúng là quý nhân hay quên!"
"Giao dịch, mua bán, là theo nhu cầu. Trên người cô không có thứ tôi muốn, vì sao tôi phải nói chuyện giao dịch với cô?"
"Anh đã quên chuyện bà nội anh được ai đưa đi bệnh viện cấp cứu?"
"Cô chắc chắn cô là ân nhân cứu mạng của bà nội tôi?" Tôn Vô Nộ vừa khinh thường, vừa tức giận, lạnh giọng nói: "Cốc Dạ Lam, nếu như tôi dễ bị lừa như vậy, công ty đã sớm đóng cửa rồi. Bà ngoại cô từng đưa Tịnh Thủy đến bệnh viện thăm bệnh, bà nội tôi nhận ra Tịnh Thủy mới là ân nhân cứu mạng của bà. Còn với ân nhân cứu mạng giả mạo như cô, tôi cần phải thực hiện nội dung giao dịch sao?"
"Cái gì?" Hai mắt Cốc Dạ Lam trợn trừng, lửa giận bốc lên.
"Cho nên tôi không làm bất cứ cái gì, chờ cô cướp Thẩm Uyên đi. Sau khi mọi chuyện đã định, tôi mới bắt đầu tìm hiểu hành trình du lịch của Tịnh Thủy ở nước ngoài, để cô ấy chữa bệnh một tháng, thu xếp xong chuyện của công ty rồi mới bắt đầu triển khai hành trình theo đuổi vợ, trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng lấy được cô ấy."
"Nếu anh không muốn thực hiện giao dịch, cần gì phải làm như thế?" Cô ta trừng mắt, âm trầm nhìn anh.
"Bởi vì tôi yêu cô ấy! Tôi đối với Tịnh Thủy là nhất kiến chung tình." Bỗng, đôi mắt Tôn Vô Nộ lóe sáng, nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy đón vợ yêu đang đi tới.
"Ông xã, em rất vui vì anh đã tới đón em." Tịnh Thủy vui vẻ dựa vào trước ngực anh.
Tôn Vô Nộ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô không chớp mắt, nhẹ nhàng ôm hông cô. "Giữ vững tâm tình vui vẻ của phụ nữ có thai là trọng trách của ông xã."
Tịnh Thủy nũng nịu liếc xéo anh, vẻ mặt quyến rũ động lòng người. "Vậy —— lần sau anh đi Mĩ công tác, em và các con cũng muốn đi theo, hai đứa nói lâu rồi chưa được gặp ông bà nội."
"Là em nói đấy nhé!" Tôn Vô Nộ hơi ranh mãnh cười. "Cũng tốt, thừa dịp bụng em còn chưa lớn, cả gia đình chúng ta cùng đi nước ngoài chơi một chuyến."
Tịnh Thủy tâm tình tốt quay sang khuyên chị họ: "Dạ Lam, con trai cậu cũng lớn rồi, sinh thêm một đứa nữa đi!"
"Công việc của mình đang bề bộn! Sinh con ư? Cậu cứ liều mình sinh đi, sinh thêm mấy đứa nữa xem có thể trói chồng cậu lâu thêm một chút hay không." Giọng Cốc Dạ Lam lạnh lẽo, đôi mày thanh tú nhướng lên."Năm đời nay của Thẩm gia luôn là con một, không cần sinh thêm, con mình Thẩm Thạch Phật sẽ là người thừa kế duy nhất."
Tôn Vô Nộ cười lạnh. "‘ người định không bằng trời định ’, Cốc Dạ Lam, cô mới là người thích hợp nhất lĩnh hội mấy chữ này. Cái gì mà năm đời đều là con một? Cô không sinh, cẩn thận chồng cô đi tìm người phụ nữ khác sinh." Dám nói mát hôn nhân của anh và Tịnh Thủy, anh càng muốn hạnh phúc cho mọi người xem!
"Anh. . . . . ." Cốc Dạ Lam giận đến mức dựng cả lông mày.
Bên kia, Thẩm Uyên đã dẫn đoàn phù dâu đi ra. "Dạ Lam, xe đâu?" Tân khách đang về dần, đến lúc đó sẽ bị kẹt xe. "Cô còn chưa sắp xếp xong, rốt cuộc cô. . . . . ."
"Em đi ngay đây." Cốc Dạ Lam nhanh chóng đi khỏi.
Tôn Vô Nộ ôm Doãn Tịnh Thủy nghênh ngang rời đi, ngồi lên xe hơi nhà mình, lúc đi qua Cốc Dạ Lam, Tịnh Thủy còn hạ kính xe xuống vẫy tay chào, trong lòng thầm nói: gặp lại sau, chị họ, sau này chúng ta sẽ không thường chạm mặt nữa, bởi vì không cần thiết! Tôi đã đòi lại công bằng rồi.
Mang theo dung nhan thanh tú, rạng rỡ, Tịnh Thủy quay đầu nhìn ông xã, đôi mắt tràn đầy thâm tình và ôn nhu."Ông xã, cám ơn anh."
"Cám ơn cái gì?" Giọng anh khàn khàn.
"Cám ơn anh đã không ngại ngàn dặm xa xôi theo đuổi em, cám ơn anh đã không cho em trốn tránh, cám ơn anh đã chấp nhận một Doãn Tịnh Thủy không hoàn mỹ, mang đến cho em hạnh phúc ngập tràn và những bảo bối đáng yêu. . . . . ."
Tôn Vô Nộ bất ngờ chặn lại đôi môi mềm mại, ngọt ngào như đang muốn nhấn chìm anh của cô, in vô vàn ôn nhu, triền miên lên dấu môi son, như thể anh muốn dành cả đời hôn cô, phảng phất lời thề kiên định và thành khẩn.
Tịnh Thủy lưu luyến chìm đắm trong bể tình, bên tai dường như nghe thấy giọng nói của trái tim.
Đây là tình yêu của cô, chiếu sáng sinh mệnh cô.
Cô biết, mình đã bắt được hạnh phúc.
Bởi vì, anh yêu cô...
"Đáng lẽ cậu nên ngăn cản mới đúng, nếu để ba cậu biết, ông ấy sẽ rất thất vọng về Thẩm Uyên." Trong lòng Tịnh Thủy căng thẳng, Chu Huyền Mỹ quả nhiên là Agnes, là sinh viên đại học có dáng vẻ háo sắc nhìn Tôn Vô Nộ trong lễ Giáng Sinh vào năm thứ ba cô ở Mĩ, tài liệu do trợ lý Thân đưa tới đã chứng minh là cùng một người, nhưng dung mạo hơi khác, có lẽ cô ta từng làm phẫu thuật chỉnh hình.
Đúng là người phụ nữ đáng sợ, tưởng rằng có dung mạo giống cô, thì sẽ được Tôn Vô Nộ coi trọng? Kết quả, Tôn Vô Nộ hoàn toàn không nhìn ra Chu Huyền Mỹ có chỗ nào giống Doãn Tịnh Thủy, vậy mà Thẩm Uyên lại nhìn ra?
"Ba mình cũng ăn vụng rồi sinh ra mình, thì làm gì thèm quan tâm anh mình có tiểu tam hay không chứ?" Trác Lập Bình cười nhạt, chế nhạo nói: "Mình lén chất vấn Thẩm Uyên, ai ngờ hắn nhờ mình không được nói cho người khác biết, hắn nói hắn chỉ thấy Agnes đáng thương mà thôi. Cô ta khóc lóc kể lể Cốc Dạ Lam cố ý gây khó khăn cho cô ta, trách mắng cô ta, rồi uất ức trốn ở khu vực cầu thang bộ khóc. Hắn nhìn thấy, nên an ủi cô ta một chút mà thôi. Cậu tin loại chuyện hoang đường này sao? Nữ nhân viên cần an ủi hết lần này đến lần khác, rõ ràng là hôn lên nước mắt của cô ta mà?"
Tịnh Thủy khẽ nhăn mày. Đây là sự lựa chọn của Thẩm Uyên ?
"Càng kỳ quái hơn, hắn nói hắn cảm thấy Agnes hơi giống Tịnh Thủy, nên mới mềm lòng, muốn an ủi cô ta."
"Đủ rồi! Sao lại kéo cả mình vào? Ngộ nhỡ Dạ Lam biết, hận chết mình thì làm sao bây giờ?"
"Cậu không cần dựa vào Cốc Dạ Lam sống qua ngày thì sợ gì chứ?"
"Chẳng lẽ họ hàng không gặp mặt nhau cả đời?" Tịnh Thủy nở nụ cười hàm ý lại không thiếu phần sắc sảo. "Lập Bình, khuyên anh cậu chớ làm chuyện điên rồ, đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu như ‘ Tiểu Tam ’ lần này lại dính hắn không thả, đòi sống đòi chết, hắn còn có thể kết hôn một lần nữa sao? Đừng quên hắn đã kết hôn rồi."
"Oa, Tịnh Thủy, hóa ra cậu mới thật sự là nhân vật phản diện nha! Mắng người không có một chữ thô tục, còn dáng vẻ nhu nhược nữa chứ." Trác Lập Bình cảm thán như thật còn giả vờ thở dài.
"Mình chỉ trở nên kiên cường hơn thôi, chờ cậu làm mẹ, cậu sẽ biết."
"Dù sao, mình đứng về phía anh hai, cậu không được mật báo cho Cốc Dạ Lam đâu đấy!" Trác Lập Bình quyết định lấy lòng Thẩm Uyên.
Tất nhiên sẽ không! Tịnh Thủy cười khẽ.
"Mình không tin quan hệ giữa anh cậu và Agnes sẽ tiến triển. Chẳng lẽ công ty nhiều người như vậy đều là người mù? Dạ Lam nhất định cũng có tâm phúc của cô ấy, để âm thầm theo dõi những người phụ nữ khác bên cạnh anh trai cậu."
"Cũng đúng, sau này mình cũng muốn tự bồi dưỡng tâm phúc, giúp mình theo dõi chồng."
Tịnh Thủy cười, tự cho mình là đúng, đây mới là điều đáng buồn nhất của người phụ nữ.
Trước lễ mừng năm mới, là mùa kết hôn.
Tôn Vô Nộ bước vào khách sạn, chọn một chiếc ghế salon thoải mái nhất, có tầm nhìn tốt nhất trong đại sảnh, ngồi xuống. Anh vừa nhận được điện thoại, tiệc mừng sắp kết thúc, nên đặc biệt tới đón bà xã về nhà.
Tuy bụng Tịnh Thủy chưa có thay đổi gì lớn, nhưng phụ nữ có thai cần được đặc biệt quan tâm, để tâm tình cô luôn vui vẻ, như vậy mới có thể sinh hạ một bé con khỏe mạnh, đáng yêu.
Cốc Dạ Lam đi ra trước, sắp xếp xe đưa các phù dâu về, những khách mời khác tự lái xe tới, chỉ có phù dâu đi cùng xe hoa với cô dâu tới khách sạn, do vậy phải tìm xe khác đưa họ về.
"Tôn Vô Nộ". Vừa ra khỏi hội trường, cô nhìn thấy anh, nên bước nhanh đến. "Không, Tôn tổng giám đốc, lúc trước tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, cư nhiên bàn bạc giao dịch đáng cười kia với anh.”
Thật chướng mắt, ngăn cản tầm mắt anh.
Giọng Tôn Vô Nộ trở nên lạnh lùng: "Tôi không nhớ tôi và cô từng có bất kì giao dịch gì?"
"Anh đúng là quý nhân hay quên!"
"Giao dịch, mua bán, là theo nhu cầu. Trên người cô không có thứ tôi muốn, vì sao tôi phải nói chuyện giao dịch với cô?"
"Anh đã quên chuyện bà nội anh được ai đưa đi bệnh viện cấp cứu?"
"Cô chắc chắn cô là ân nhân cứu mạng của bà nội tôi?" Tôn Vô Nộ vừa khinh thường, vừa tức giận, lạnh giọng nói: "Cốc Dạ Lam, nếu như tôi dễ bị lừa như vậy, công ty đã sớm đóng cửa rồi. Bà ngoại cô từng đưa Tịnh Thủy đến bệnh viện thăm bệnh, bà nội tôi nhận ra Tịnh Thủy mới là ân nhân cứu mạng của bà. Còn với ân nhân cứu mạng giả mạo như cô, tôi cần phải thực hiện nội dung giao dịch sao?"
"Cái gì?" Hai mắt Cốc Dạ Lam trợn trừng, lửa giận bốc lên.
"Cho nên tôi không làm bất cứ cái gì, chờ cô cướp Thẩm Uyên đi. Sau khi mọi chuyện đã định, tôi mới bắt đầu tìm hiểu hành trình du lịch của Tịnh Thủy ở nước ngoài, để cô ấy chữa bệnh một tháng, thu xếp xong chuyện của công ty rồi mới bắt đầu triển khai hành trình theo đuổi vợ, trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng lấy được cô ấy."
"Nếu anh không muốn thực hiện giao dịch, cần gì phải làm như thế?" Cô ta trừng mắt, âm trầm nhìn anh.
"Bởi vì tôi yêu cô ấy! Tôi đối với Tịnh Thủy là nhất kiến chung tình." Bỗng, đôi mắt Tôn Vô Nộ lóe sáng, nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy đón vợ yêu đang đi tới.
"Ông xã, em rất vui vì anh đã tới đón em." Tịnh Thủy vui vẻ dựa vào trước ngực anh.
Tôn Vô Nộ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô không chớp mắt, nhẹ nhàng ôm hông cô. "Giữ vững tâm tình vui vẻ của phụ nữ có thai là trọng trách của ông xã."
Tịnh Thủy nũng nịu liếc xéo anh, vẻ mặt quyến rũ động lòng người. "Vậy —— lần sau anh đi Mĩ công tác, em và các con cũng muốn đi theo, hai đứa nói lâu rồi chưa được gặp ông bà nội."
"Là em nói đấy nhé!" Tôn Vô Nộ hơi ranh mãnh cười. "Cũng tốt, thừa dịp bụng em còn chưa lớn, cả gia đình chúng ta cùng đi nước ngoài chơi một chuyến."
Tịnh Thủy tâm tình tốt quay sang khuyên chị họ: "Dạ Lam, con trai cậu cũng lớn rồi, sinh thêm một đứa nữa đi!"
"Công việc của mình đang bề bộn! Sinh con ư? Cậu cứ liều mình sinh đi, sinh thêm mấy đứa nữa xem có thể trói chồng cậu lâu thêm một chút hay không." Giọng Cốc Dạ Lam lạnh lẽo, đôi mày thanh tú nhướng lên."Năm đời nay của Thẩm gia luôn là con một, không cần sinh thêm, con mình Thẩm Thạch Phật sẽ là người thừa kế duy nhất."
Tôn Vô Nộ cười lạnh. "‘ người định không bằng trời định ’, Cốc Dạ Lam, cô mới là người thích hợp nhất lĩnh hội mấy chữ này. Cái gì mà năm đời đều là con một? Cô không sinh, cẩn thận chồng cô đi tìm người phụ nữ khác sinh." Dám nói mát hôn nhân của anh và Tịnh Thủy, anh càng muốn hạnh phúc cho mọi người xem!
"Anh. . . . . ." Cốc Dạ Lam giận đến mức dựng cả lông mày.
Bên kia, Thẩm Uyên đã dẫn đoàn phù dâu đi ra. "Dạ Lam, xe đâu?" Tân khách đang về dần, đến lúc đó sẽ bị kẹt xe. "Cô còn chưa sắp xếp xong, rốt cuộc cô. . . . . ."
"Em đi ngay đây." Cốc Dạ Lam nhanh chóng đi khỏi.
Tôn Vô Nộ ôm Doãn Tịnh Thủy nghênh ngang rời đi, ngồi lên xe hơi nhà mình, lúc đi qua Cốc Dạ Lam, Tịnh Thủy còn hạ kính xe xuống vẫy tay chào, trong lòng thầm nói: gặp lại sau, chị họ, sau này chúng ta sẽ không thường chạm mặt nữa, bởi vì không cần thiết! Tôi đã đòi lại công bằng rồi.
Mang theo dung nhan thanh tú, rạng rỡ, Tịnh Thủy quay đầu nhìn ông xã, đôi mắt tràn đầy thâm tình và ôn nhu."Ông xã, cám ơn anh."
"Cám ơn cái gì?" Giọng anh khàn khàn.
"Cám ơn anh đã không ngại ngàn dặm xa xôi theo đuổi em, cám ơn anh đã không cho em trốn tránh, cám ơn anh đã chấp nhận một Doãn Tịnh Thủy không hoàn mỹ, mang đến cho em hạnh phúc ngập tràn và những bảo bối đáng yêu. . . . . ."
Tôn Vô Nộ bất ngờ chặn lại đôi môi mềm mại, ngọt ngào như đang muốn nhấn chìm anh của cô, in vô vàn ôn nhu, triền miên lên dấu môi son, như thể anh muốn dành cả đời hôn cô, phảng phất lời thề kiên định và thành khẩn.
Tịnh Thủy lưu luyến chìm đắm trong bể tình, bên tai dường như nghe thấy giọng nói của trái tim.
Đây là tình yêu của cô, chiếu sáng sinh mệnh cô.
Cô biết, mình đã bắt được hạnh phúc.
Bởi vì, anh yêu cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.