Vợ Yêu Ngọt Ngào

Chương 5

Tạ Thượng Huân

15/12/2014

Cốc Dạ Lam nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, tên đàn ông xấu xa này thật không có phong độ.

Nhưng mà, những gì Tôn Vô Nộ nói không phải hoàn toàn không có lý, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là Thẩm Uyên có yêu cô hay không, mà bây giờ. Thẩm Uyên thậm chí còn không biết cô yêu hắn! Thay vì đứng ở chỗ này giơ chân, không bằng tìm cơ hội tỏ tình.

Khi cô trở lại cạnh bể bơi, Tịnh Thủy đang cầm khăn lông lau người, đồng thời phát hiện cổ tay trống không, không thấy chìa khóa tủ đồ nữa.

“Dạ Lam, cậu có thấy chìa khóa của mình đâu không?”

“Không phải cậu đặt trên ghế sao?”

“Sao cậu không nói sớm? Nhất định là làm rơi rồi.”

Tìm trên ghế, dưới gầm ghế cũng không thấy, Doãn Tịnh Thủy vội vàng chạy đi tìm người quản lý tủ đồ xem xét, Cốc Dạ Lam đuổi theo sau. Lúc tới nơi, thì thấy chìa khóa cắm trên lỗ khóa, tủ đồ chỉ khép lại, Tịnh Thủy vội vàng mở ra xem, bao da không mất, quần áo vẫn còn, nhưng bao da lại bị mở ra, không thấy chiếc đồng hồ khảm kim cương nổi tiếng Thẩm Uyên tặng cô!

Sắc mặt Tịnh Thủy thay đổi, Cốc Dạ Lam cũng bị kinh hoảng.

Tên trộm rất thông minh, đem theo cả cái bao da sẽ rất bắt mắt, chỉ lấy cái đồng hồ đeo tay, thể tích nhỏ, tùy tiện bỏ vào túi là có thể nghênh ngang rời đi.

Tịnh Thủy khổ sở rơi lệ, Cốc Dạ Lam đi tìm người quản lí, muốn xem lại băng ghi hình của camera giám sát để tìm ra tên trộm, vị quản lí kia lại nói hai ngày nữa mới lắp đặt camera, còn nhấn mạnh, ngoài cửa phòng gửi đồ có dán thông báo: phòng gửi đồ bao gồm cả tủ gửi đồ và khu vực xung quanh chưa lắp camera giám sát, chú ý không mang theo đồ vật quý giá tới trung tâm.

Tịnh Thủy gọi điện thoại cho Thẩm Uyên, vừa khóc vừa tường thuật lại chuyện vừa rồi, Thẩm Uyên nói sẽ tới ngay. Khi hắn tới nơi, Tịnh Thủy đã thay xong quần áo, đang ngồi đợi, không có tâm tình trang điểm lại, khóc đến mức hai mắt đỏ hồng.

Thẩm Uyên đau lòng an ủi cô: “Đừng khóc, nếu như không tìm được, anh tặng em cái khác.”

Tịnh Thủy lắc đầu, nghẹn ngào: “Không cần. Như vậy không giống nhau.”

Thẩm Uyên trừng mắt nhìn Cốc Dạ Lam. “Cô đi cùng Tịnh Thủy, tại sao lại để chuyện này xảy ra?” Nhân viên giờ này vốn nên đi môi giới bảo hiểm, lại tới trung tâm thể dục bơi lội, cô ta nghĩ năng lực của mình giỏi lắm sao? Còn khiến Tịnh Thủy mất đồng hồ hắn tặng, năm nay cô ta đừng mơ tưởng giành được giải thưởng Tài Năng Mới.

Cốc Dạ Lam muốn phản bác nhưng Thẩm Uyên không muốn nghe cô giải thích, ôm bả vai Tịnh Thủy, cùng cô đi ra khỏi hội quán, sau đó lái xe đưa cô về nhà.

“Chuyện gì đây? Tức chết mất.” Ngồi vào trong xe, Cốc Dạ Lam càng nghĩ càng không cam lòng. Cô đã làm sai cái gì, sao phải chịu oan ức này?

Qua chuyện này, cô hoàn toàn không còn chút cảm giác áy náy nào với việc yêu cầu Tôn Vô Nộ cướp Doãn Tịnh Thủy đi nữa.

Hai ngày nay, mẹ và bà nội Thẩm Uyên đều hẹn cô đến nhà họ Thẩm uống trà chiều, khi đi Doãn Tịnh Thủy không quên mang theo một hộp điểm tâm đến chào hỏi.

Tuy nhiên, gần đến buổi trà chiều hôm nay, trong lòng Doãn Tịnh Thủy dấy lên một hồi báo động.

Thì ra là vì chuyện cô làm mất đồng hồ ở hội quán thẩm mỹ, nhận được điện thoại của cô, Thẩm Uyên lập tức tới giúp cô xử lý, sau đó còn đưa cô về nhà, khiến cô cảm nhận được hắn là người đàn ông tốt hiếm có! Nhưng cô không hề hay biết, lúc đó Thẩm Uyên đang trong giờ làm việc, đi ra ngoài không xin phép, bỏ bê công việc. Buổi tối hôm đó, hắn bị ba và ông nội mắng thối đầu, nghiêm nghị chỉ trích hắn không nên xem nhẹ công việc vì bạn gái, hắn không còn là học sinh nữa, tương lai sẽ phải tự mình quản lí công ty, phải làm tấm gương tốt cho nhân viên noi theo, ngay từ hôm nay hắn phải hiểu rằng, sau này công tác xếp thứ nhất, gia đình thứ hai…



Mẹ Thẩm và bà Thẩm bởi vì yêu quý Doãn Tịnh Thủy, nên chỉ uyển chuyển nhắc nhở, ngụ ý là sau này Tịnh Thủy không nên hẹn Thẩm Uyên ra ngoài trong giờ làm việc, ngày nghỉ Thẩm Uyên rảnh rỗi, tự nhiên sẽ hẹn hò với cô.

Từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, Thẩm Uyên đã thể hiện hết tình yêu, sự dịu dàng, che chở của một người đàn ông với Doãn Tịnh Thủy, kể từ hôm nay, công việc là quan trọng nhất, chuyện công ty cũng như bên ngoài xã hội, người thừa kế như hắn phải có trách nhiệm, không thể suốt ngày xoay quanh bạn gái như lúc trước, nếu không, ba Thẩm và ông nội sẽ chất vấn hắn không có năng lực thừa kế công ty?

Tịnh Thủy cúi đầu nhận sai. “Dạ, cháu rất xin lỗi.” Nai con trong lòng nhảy loạn xạ, rợn cả tóc gáy. Ngoài lời thì ngọt ngào là thế, ý lại là cô bị động hưởng thụ sự yêu thương, che chở trong đã đủ lâu, chưa trưởng thành phải không? Sau này cô phải học tập mẹ Thẩm và bà nội Thẩm, hiểu rõ đạo lí, không nên đi cầu sự chăm sóc của người đàn ông, ngược lại phải nỗ lực giúp người đàn ông của mình công thành danh toại.

Tịnh Thủy ngoài miệng tuyệt đối không xung đột với trưởng bối, nhu thuận nghe hai người giảng đạo nghĩa, trong lòng lại sớm kêu SOS: Mẹ Thẩm và bà nội Thẩm hiểu rõ đạo lí, bao gồm cả việc dễ dàng tha thứ cho chồng lăng nhăng ở bên ngoài sao? Không cầu sự dịu dàng chăm sóc của đàn ông, để đàn ông đi dịu dàng chăm sóc với tiểu tam?

Hai vị phu nhân nhà họ Thẩm hoàn toàn không biết tiếng lòng của Doãn Tịnh Thủy, ngược lại rất hài lòng với biểu hiện của cô, đại gia khuê tú dịu dàng, thanh tao, lịch sự, đúng là rất thích hợp mới gia phong, nề nếp của Thẩm gia, sau khi cưới sẽ rất dễ dạy dỗ.

Sau khi Tịnh Thủy về đến nhà, nội tâm hoảng loạn.

Cô vẫn luôn tin tưởng, sẽ có một ngày cô gả cho Thẩm Uyên, mà các trưởng bối Thẩm gia cũng rất yêu quý cô, sau này cô chỉ cần duy trì loại hạnh phúc này là tốt rồi. Nhưng mà, thật ra không phải như vậy?

Đương nhiên cô hiểu, là phụ nữ phải gánh một số trách nhiệm và nghĩa vụ nhất định. Nhưng cô còn quá trẻ, cô không dám tưởng tượng, sau khi kết hôn, mình sẽ biến thành mẹ Thẩm thứ hai.

Chẳng lẽ, Thẩm Uyên tiếp tục dịu dàng, che chở cô, thì không thể trở thành người thừa kế xuất sắc sao? Tốn quá nhiều thời gian bên bạn gái, sẽ không có tiền đồ sao?

Một Thẩm Uyên không còn luôn bên cạnh cô như trước còn là Thẩm Uyên cô muốn sao?

Tịnh Thủy lâm vào trầm tư.

Cô nhớ lại những ấn tượng mẹ Thẩm để lại trong lòng cô trong thời gian qua, sau khi mẹ Thẩm kết hôn, thời gian bà ở cùng bà Thẩm còn nhiều hơn ở bên chồng!

Nếu có một ngày, cô gả cho Thẩm Uyên, chẳng lẽ cả đời phải ở trên nóc tòa đại trạch (nghĩa là tòa nhà lớn của gia đình danh giá), buông lời nhỏ nhẹ sao? Cho dù biết chồng và thư ký quan hệ mập mờ, biết chồng nuôi nhân tình ở bên ngoài,…. cũng nhắm mắt cho qua sao?

“A _____ Thật là phiền ! Thật là phiền!”

Tịnh Thủy ném con gấu bông trên giường xuống sàn nhà. Tức chết đi được, tại sao lại nói những lời đó với cô? Còn chưa bàn đến chuyện kết hôn mà, muốn ra oai phủ đầu với cô sao?

Cô nhanh chóng gọi điện cho Thẩm Uyên, hẹn hắn ra ngoài một chuyến, quả nhiên Thẩm Uyên lắp bắp cự tuyệt. Ba Thẩm giao cho hắn một đống công việc, đủ để hắn bận rộn một tháng.

“Được, em hiểu, anh chăm chỉ làm việc đi, thể hiện cho ba anh thấy.”

“Tịnh Thủy, chờ anh làm xong sẽ dẫn em đi chơi, chúng ta đi mua đồng hồ mới.”

“Được.” Thật ra thì điều cô quan tâm không phải đồng hồ đeo tay, đồng hồ danh tiếng, cô không thiếu.

Để di động xuống giường, bởi vì cô là Doãn Tịnh Thủy nho nhã, hiểu chuyện, nên sẽ không cãi lộn với bạn trai.

Trong đầu cô chất chứa một đống ý tưởng, người khác rình cũng không thấy, bao gồm cả Thẩm Uyên.



Bỗng, chuông điện thoại vang, ba muốn cô đến công ty một chuyến.

Hai mươi phút sau, Doãn Tịnh Thủy mặc quần lụa mỏng màu vàng kết hợp với áo váy xuân hè, thiết kế tinh xảo, hơi thở thần bí khiến người người choáng váng, cổ tay quấn vài vòng dây chuyền kim loại màu trắng gạo,cầm theo bao da, bước vào cửa lớn tập đoàn Hoàng Ngọc, tuổi trẻ phơi phới, một thân thong dong tự tại.

Cô là con gái bảo bối của Doãn Thánh Kiệt, tổng giám đốc một công ty chuyên về thẩm mỹ.

Doãn Thánh Kiệt nổi tiếng “Trọng nữ khinh nam”, hai đứa con trai sinh ra để giúp ông quản lí công ty, còn con gái là phúc tinh của ông. Khi ông còn trẻ, có một khoảng thời gian tình hình công ty vô cùng khó khăn, đến mức ông cơ hồ muốn buông tha miếng bánh kinh doanh mỹ phẩm. Đúng lúc đó, Tịnh Thủy chào đời, nhìn vợ càng ngày càng gầy yếu, ông nảy ra ý tưởng kết hợp chăm sóc sức khỏe vào khái niệm chăm sóc sắc đẹp, bao quát tất cả các khía cạnh liên quan đến chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ. Hiện nay, từ quầy hàng chuyên kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, hội quán spa đến các trung tâm thể hình trong thành phố, đều vận hành dưới trướng tập đoàn Hoàng Ngọc, bản đồ sự nghiệp ngày càng mở rộng. Sáu năm trước, xâm nhập thị trường Thượng Hải, hướng tới đối tượng là các tiểu thư, thiếu phu nhân tầng lớp thượng lưu.

Doãn Thánh Kiệt nổi danh yêu vợ và con gái, trung thủy trong hôn nhân, danh tiếng vang xa, nhờ thế hình tượng tập đoàn cũng được nâng cao. Hiện tại, ông càng thêm tin tưởng con gái ông là phúc tinh của Doãn gia.

Ông vẫn muốn mở một quầy hàng trong trung tâm thương mại Thời Đại, không chỉ bán mỹ phẩm, mà tương tự salon, vừa là trung tâm chăm sóc sắc đẹp, vừa buôn bán mỹ phẩm đồng thời trang điểm cho khách hàng, triển lãm phương pháp, kĩ thuật trang điểm.

Bởi vì cần diện tích lớn gấp hai, ba lần quầy hàng bình thường, nên tới nay vẫn không nhận được câu trả lời thiện chí từ phía Thời Đại. Trung tâm thương mại Thời Đại trực thuộc tập đoàn Hỉ Đức. Kể từ khi lão tổng giám đốc qua đời hai năm trước, vị tổng giám đốc trẻ tuổi kế nhiệm hết sức khiêm tốn, giới kinh doanh chỉ biết đó là cháu trai của lão tổng giám đốc. Còn có người muốn xem kịch vui, chờ cổ phiếu tập đoàn Hỉ Đức rớt giá, nhưng chờ mãi đến hôm nay vẫn chưa được như ý nguyện.

Doãn Thánh Kiệt có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Hỉ Đức, Tôn Vô Nộ lại đích thân đến gặp ông.

Doãn Tịnh Thủy vừa bước vào công ty, liền cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, các nhân viên nữ xôn xao, cái gì mà siêu sao quốc tế đột nhiên hạ cố đến thăm trụ sở chính của tập đoàn? Đi tới trước phòng làm việc của ba cô, lại thấy có hai người đàn ông mặc tây trang nghiêm túc đứng hai bên cửa, cô gật đầu chào họ, trong lòng buồn bực. Một người thay cô mở cửa phòng làm việc, cô thản nhiên đi vào.

“Ba!” Thanh âm mềm mại, cho dù là đối với ba cô hay bạn trai đều phát huy tác dụng lớn nhất.

“Tịnh nhi, con đến rồi!” Doãn Thánh Kiệt đang nghiêm túc, vừa nhìn thấy con gái, tâm như nở hoa.

Đôi mắt sáng, trong suốt của Tịnh Thủy nhìn sang người đang ngồi bên cạnh ba cô. “Tôn tiên sinh!” Người đàn ông này sao lại tới tìm ba cô?

Tôn Vô Nộ khí định thần nhàn đáp lại: “Rất vinh hạnh. Tịnh thủy tiểu thư còn nhớ rõ tôi.”

“Bà Tôn vẫn khỏe chứ?”

“Cảm ơn cô, bà nội tôi đã khỏe mạnh trở lại.”

“Vậy thì tốt quá, bà ngoại tôi vẫn còn băn khoăn không biết có nên tìm bà Tôn chơi bài không, bà còn nói bà Tôn chơi bài rất tốt.”

“Hoan nghênh cô đến nhà tôi chơi bất cứ lúc nào.” Trên mặt Tôn Vô Nộ mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. Cô còn nhớ bà nội anh, quả nhiên anh không nhìn lầm người, có thể tiến hành bước tiếp theo như kế hoạch rồi.

Doãn Thánh Kiệt cười nói: “Tịnh Nhi, sao ba không biết con quen Tôn tổng?”

“Tôn tổng? Con không biết a. Con chỉ mới gặp Tôn tiên sinh một lần, không rõ ràng nghề nghiệp của hắn lắm.” Doãn Tịnh Thủy không quá để ý chuyện này, phần lớn người nhà cô đều giàu có, trong đó tất nhiên không thể thiếu vài tổng giám đốc.

Ngược lại, Tôn Vô Nộ tán thưởng cô, nói thật, anh đã chịu đựng đủ những cô gái hễ nghe đến anh là tổng giám đốc, hai mắt liền tỏa sáng lấp lánh, họ có biết công việc của tổng giám đốc cực khổ bao nhiêu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook