Chương 9
Tạ Thượng Huân
15/12/2014
Có nằm mơ cha mẹ Doãn
Tịnh Thủy cũng không nghĩ tới, Thẩm Uyên là kẻ bắt cá hai tay, mà tiểu
tam lại là Cốc Dạ Lam, cô bạn thân nhất, cùng lớn lên với Tịnh Thủy.
Công ty bảo hiểm Chính Thái hiện đang làm mưa làm gió trong giới tài chính, đã xây dựng được hơn 20 năm. Đến Thẩm gia đời thứ ba, Đại thiếu gia Thẩm Uyên, được mệnh danh là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, chưa từng có tai tiếng nào, đột nhiên lại xuất hiện trên trang bìa tuần san của tạp chí bát quái, với tựa đề nổi bật: “Thẩm Uyên thường xuyên vào khách sạn với nhân viên nghiệp vụ bảo hiểm Cốc Dạ Lam”, hoặc “Thẩm thiếu thích ăn cỏ gần hang”. Trang bìa là ảnh chụp Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam đang đi ra từ khách sạn. Bài viết tạo nên sóng gió lớn nhất là hình ảnh Đỗ Thiến Ngâm, mẹ Cốc Dạ Lam, đến khách sạn gây gổ với Thẩm Uyên. Bà ta muốn Thẩm Uyên phải chịu trách nhiệm, cưới con gái bà ta.
Tuần san bát quái còn rất lợi hại, tìm ra tài khoản blog “Dạ Phong” là của Cốc Dạ Lam, ngụ ý cô ta là tiểu tam.
Một mẩu tin được tung ra, khiến nhiều gia đình cực kì phẫn nộ, người ngã ngựa đổ.
Doãn Tịnh Thủy tuyệt thực ba ngày, được người nhà khẩn cấp đưa vào viện truyền nước biển.
Doãn Thánh Kiệt giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, Đỗ Thiến Dung đích thân đi tìm Đỗ Thiến Ngâm và Cốc Dạ Lam nói chuyện, chị em tức giận ra về, tuyên bố từ nay về sau không gặp mặt.
Anh trai Doãn Thiện muốn đi tìm Thẩm Uyên tính sổ, thay em gái trút giận, lại bị Doãn Thánh Kiệt ngăn cản.
“Ba, chẳng lẽ ba muốn tha thứ cho Thẩm Uyên sao?” Doãn Thiện bực bội.
“Ai nói ba tha thứ cho nó? Cho dù Tịnh Nhi muốn tha thứ, ba cũng không cho phép!” Doãn Thánh Kiệt âm ngoan nói. “Thẩm Uyên là cái thá gì, dám khi dễ con gái của ba, khiến con gái ba khổ sở phát điên, cho đến chết ba cũng không tha thứ cho nó! Nhưng mà con hô hào đi tìm nó tính sổ, cứ coi như nó ngoan ngoãn để cho con đánh một trận, sau đó thì thế nào? Nó sẽ cho rằng nó bị con đánh coi như đã chuộc tội rồi, muốn bắt đầu lại với Tịnh Nhi thì sao?”
“Ba, tuyệt đối không thể gả Tịnh Thủy nhà chúng ta cho cái loại đàn ông bắt cá hai tay đó! Vốn tưởng rằng Thẩm Uyên không giống ba và ông nội hắn. Thời gian qua, hắn vô cùng quan tâm, săn sóc Tịnh Nhi, chúng ta mới đồng ý để hắn lui tới với Tịnh Nhi, không ngờ….Hừ hừ, Cốc Dạ Lam vừa quyến rũ, hắn liền mê muội.
“Đừng nhắc đến đôi cẩu nam nữ kia nữa, nhà chúng ta không qua lại với loại người cầm tinh con chó.” Doãn Thánh Kiệt càng nói càng giận.
“Ba, vậy ba tính xử lý chuyện này thế nào? Có cần gọi anh cả trở về không ạ?”
“Tính khí anh con thế nào con còn không hiểu sao? Nó mà biết sẽ chặt chân Thẩm Uyên, khiến cậu ta không thể đi lăng nhăng nữa.” Doãn Thánh Kiệt lắc đầu một cái, hàn quang trong mắt lóe lên rồi biến mất. “Tiểu tử, con an phận chút đi! Ba quyết cắt đứt duyên phận giữa Tịnh nhi và Thẩm Uyên, vì vậy, ba không cho phép hai anh em con ra mặt chỉnh Thẩm Uyên, Thẩm Uyên đừng mơ tưởng có cơ hội chuộc lỗi! Cốc Dạ Lam lại càng không.”
“Mẹ nhất định rất đau lòng, con gái dì cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy.”
“Con đi đặt vé máy bay đi, chờ hai ngày nữa thân thể Tịnh Nhi khá hơn một chút, để mẹ con bồi Tịnh Nhi đến Thượng Hải với anh cả con, thay đổi nơi dưỡng bệnh, khổ sở vì thất tình sẽ nhanh hồi phục hơn.”
“Aiz, theo con thấy, đau đớn nhất không phải là thất tình, mà là bị hai người thân nhất liên thủ phản bội! Tịnh Thủy đáng thương, bao giờ em ấy mới có thể khá hơn đây?”
“Đừng nói lung tung, loại cẩu nam nữ đó không đáng giá để nó đau lòng lâu đâu!”
Thấy ba càng ngày càng giận dữ, Doãn Thiện biết điều không dám nói nữa, vội đi ra ngoài làm việc.
Doãn gia yên lặng, không có động tĩnh, Thẩm gia vốn đang chờ Doãn gia tới cửa hỏi tội, đã sớm chuẩn bị một lời giải thích thỏa đáng cho chuyện tuần san bát quái, đang đứng ngồi không yên vì đợi mãi không thấy Doãn gia tới của đòi công đạo. Thẩm Uyên và cha mẹ hắn càng đợi càng nóng nảy, liền tự mình tới cửa bái phỏng, thẳng thắn mở miệng hi vọng hai nhà sớm chọn ngày lành đính hôn, kết hôn.
Thẩm gia vẫn không buông tha ý định cưới Doãn Tịnh Thủy vào cửa.
“Thẩm đổng nói đùa!” Nếu như bây giờ Doãn Thánh Kiệt vẫn còn là chàng trai hai mươi tuổi, ông sẽ không do dự túm lấy Thẩm Uyên, đánh cho hắn một trận tơi tả.
Có lẽ mấy gia đình danh môn thế gia không quan tâm đàn ông trước khi cưới có vài scandal, mặc kệ là tuần san bát quái hay báo chí đưa tin, bọn họ vẫn kết hôn như đã định. Nhưng Doãn Thánh Kiệt không chấp nhận, nếu đối tượng là con gái ông lại càng không.
Doãn Thánh Kiệt lạnh lùng nhìn Thẩm Uyên, khiến Thẩm Uyên không dám nhìn thẳng vào ông. “Con gái tôi bị đả kích lớn, hai lần đưa vào bệnh viện cấp cứu, tôi không muốn bức tử con gái tôi. Thẩm đổng, Thẩm phu nhân, thật may hai nhà chúng ta chưa đính hôn, Thẩm Uyên đương nhiên có quyền lựa chọn người phụ nữ thích hợp với hắn hơn, tỷ như Cốc Dạ Lam. Bởi vì hai nhà chưa có hôn ước, tôi cũng không trách cứ gì Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam, nếu hai đứa tâm đầu ý hợp, con gái tôi không thể làm gì khác hơn là rút lui.”
“Không, không! Cháu vẫn còn yêu Tịnh Thủy!” Thẩm Uyên nôn nóng. “Cháu chỉ muốn kết hôn với Tịnh Thủy, cháu chỉ nhất thời bị mê hoặc mới quan hệ với Cốc Dạ Lam mà thôi, bởi vì cô ta hấp dẫn cháu….”
Doãn Thánh Kiệt lạnh lùng nói: “Cậu còn nói dám nói lời này? Ôm chị họ đi thuê phòng lại còn muốn kết hôn với em gái! Cậu không chê nhưng tôi ngại bẩn.”
“Bác trai….” Thẩm Uyên chán nản, hắn chưa từng hoài nghi tình yêu của hắn với Tịnh Thủy, nào biết Cốc Dạ Lam cư nhiên cũng yêu hắn, hắn nhất thời không kiềm chế được mới phạm vào “tội lỗi của đàn ông trong thiên hạ.”
“Con gái tôi không rẻ mạt như vậy, không cần tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác. Tôi chỉ muốn cảm tạ cậu, Thẩm Uyên, ít nhất cậu bắt cá hai tay trước khi kết hôn, không diệt con đường sống của con gái tôi.” Doãn Thánh Kiệt mắng người không có một chữ thô tục. “Hai nhà chúng ta không thể kết thành thông gia là ý trời, tôi chúc phúc cho cậu và Cốc Dạ Lam bạch đầu giai lão.” Ông cười lạnh mà nói.
“Không, cháu không muốn kết hôn với Cốc Dạ Lam…”
“Đó chuyện của gia đình cậu, Doãn gia chúng tôi không tiện can thiệp.”
Đã nói đến nước này, cha mẹ Thẩm Uyên biết chuyện đính hôn không còn hy vọng, không cần thiết phải lật mặt nói lời khó nghe, về sau vẫn còn chạm mặt trên thương trường .
Dù sao lấy tiền tài quyền thế của Thẩm gia bọn họ, không lo không lấy được một vị danh môn thiên kim khác vào cửa.
Nhưng Thẩm Uyên chưa từ bỏ ý định, từ nhỏ tới lớn, niềm tin của hắn chính là “lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy”, tin tưởng hai người sống chung sẽ rất hạnh phúc, đến tận hôm nay, hắn chưa từng có ý định kết hôn với người phụ nữ khác. Cho dù Cốc Dạ Lam nói, cô ta yêu hắn từ thời trung học, khiến tự tôn đàn ông của hắn vô cùng thỏa mãn, một phút sơ ý liền lên giường với cô ta, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn không hề thay đổi.
Sau khi mọi chuyện bị bại lộ, hắn muốn phủi sạch quan hệ với Cốc Dạ Lam, cầu xin Tịnh Thủy tha thứ, nhưng Cốc Dạ Lam lại như bạch tuộc bám chặt lấy hắn, nói nhất định phải kết hôn với hắn, nếu không cô ta không thể ra đường gặp người. Thậm chí, Đỗ Thiến Ngâm bày ra dáng vẻ trưởng bối, bắt hắn phải phụ trách, trong sạch của con gái bà không thể cho người ta chơi không!
Làm ơn đi, là Cốc Dạ Lam chủ động quyến rũ hắn trước! Nếu sớm biết phải chịu trách nhiệm, có đánh chết hắn cũng không một mình ra ngoài uống rượu với Cốc Dạ Lam.
Vả lại, chuyện làm hắn hoài nghi nhất là đêm hôm đó, Đỗ Thiến Ngâm đuổi tới nhà khách bắt quả tang, chưa tới hai ngày sau, tuần san bát quái miêu tả lại tỉ mỉ khiến không chỉ hắn nghi ngờ mà cha mẹ hắn cũng quả quyết cho rằng tất cả đều do mẹ con cô ta sắp đặt. Dùng kế “Câu rể rùa vàng”, tiết lộ tin tức cho tuần san bát quái, nhằm mục đích gả vào hào môn thế gia.
Thẩm Uyên hối hận muốn chết, hắn không muốn kết hôn với Cốc Dạ Lam, người hắn muốn cưới là Doãn Tịnh Thủy!
Nhưng Tịnh Thủy sẽ không tha thứ cho hắn, hắn tới bệnh viện, cầu cô tha thứ. Nhìn thấy hắn, cô hét chói tai, té xỉu, hắn bị hai người mặc áo đen kéo ra ngoài. Biết được Tịnh Thủy cùng mẹ cô đi Thượng Hải đã là chuyện của một tháng sau, hắn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo đến Thượng Hải, anh cả trực tiếp coi hắn là không khí, tiêu sái đi qua trước mặt hắn.
Mỗi ngày Thẩm Uyên đều tới cửa chào hỏi, cuối cùng, sau một tuần, anh cả tặng hắn một câu: “Trung Quốc lớn như thế, mẹ tôi bồi Tịnh Thủy đi thăm thú, không thông báo đang ở nơi nào.”
“Sao anh lại không biết? Họ nhất định sẽ liên lạc với anh.”
“Cậu sống chết dây dưa đến cùng là muốn làm gì?”
“Em chỉ muốn cầu xin Tịnh Thủy tha thứ… Em phải nói với cô ấy, em còn yêu cô ấy!”
“Cho dù Tịnh Thủy tha thứ cho cậu, cũng không thể bên cậu nữa, cậu đừng có hi vọng viển vông! Bây giờ cậu mới nói yêu nó, đừng có đùa, từ khi lòng cậu bắt đầu dao động, mập mờ dây dưa với Cốc Dạ Lam, cậu đã không còn tư cách nói yêu Tịnh Thủy. Trở về đi! Cốc Dạ Lam đang đợi cậu.”
Thẩm Uyên nhìn anh cả nhà họ Doãn đóng cửa lại, quay người, bỗng thấy Cốc Dạ Lam đứng ngay phía sau hắn, tựa như linh hồn dính chặt sau lưng.
Trời ạ! Cô ta cư nhiên đuổi tới Thượng Hải, quá đáng sợ.
Cốc Dạ Lam nhìn hắn, đôi mắt chìm trong bi thương thật sâu: “Em có thai rồi! Nếu như anh không muốn con, em sẽ chết ở Thượng Hải, anh mang thi thể em và con trở về đi!”
Bỗng nhiên, Thẩm Uyên bị một dự cảm đáng sợ, kinh hoảng xâm chiếm, như thể có một mảnh hắc ám, trống rỗng không ngừng tiếp cận hắn, bủa vây lấy hắn, sau đó nhấn chìm hắn….
Công ty bảo hiểm Chính Thái hiện đang làm mưa làm gió trong giới tài chính, đã xây dựng được hơn 20 năm. Đến Thẩm gia đời thứ ba, Đại thiếu gia Thẩm Uyên, được mệnh danh là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, chưa từng có tai tiếng nào, đột nhiên lại xuất hiện trên trang bìa tuần san của tạp chí bát quái, với tựa đề nổi bật: “Thẩm Uyên thường xuyên vào khách sạn với nhân viên nghiệp vụ bảo hiểm Cốc Dạ Lam”, hoặc “Thẩm thiếu thích ăn cỏ gần hang”. Trang bìa là ảnh chụp Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam đang đi ra từ khách sạn. Bài viết tạo nên sóng gió lớn nhất là hình ảnh Đỗ Thiến Ngâm, mẹ Cốc Dạ Lam, đến khách sạn gây gổ với Thẩm Uyên. Bà ta muốn Thẩm Uyên phải chịu trách nhiệm, cưới con gái bà ta.
Tuần san bát quái còn rất lợi hại, tìm ra tài khoản blog “Dạ Phong” là của Cốc Dạ Lam, ngụ ý cô ta là tiểu tam.
Một mẩu tin được tung ra, khiến nhiều gia đình cực kì phẫn nộ, người ngã ngựa đổ.
Doãn Tịnh Thủy tuyệt thực ba ngày, được người nhà khẩn cấp đưa vào viện truyền nước biển.
Doãn Thánh Kiệt giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, Đỗ Thiến Dung đích thân đi tìm Đỗ Thiến Ngâm và Cốc Dạ Lam nói chuyện, chị em tức giận ra về, tuyên bố từ nay về sau không gặp mặt.
Anh trai Doãn Thiện muốn đi tìm Thẩm Uyên tính sổ, thay em gái trút giận, lại bị Doãn Thánh Kiệt ngăn cản.
“Ba, chẳng lẽ ba muốn tha thứ cho Thẩm Uyên sao?” Doãn Thiện bực bội.
“Ai nói ba tha thứ cho nó? Cho dù Tịnh Nhi muốn tha thứ, ba cũng không cho phép!” Doãn Thánh Kiệt âm ngoan nói. “Thẩm Uyên là cái thá gì, dám khi dễ con gái của ba, khiến con gái ba khổ sở phát điên, cho đến chết ba cũng không tha thứ cho nó! Nhưng mà con hô hào đi tìm nó tính sổ, cứ coi như nó ngoan ngoãn để cho con đánh một trận, sau đó thì thế nào? Nó sẽ cho rằng nó bị con đánh coi như đã chuộc tội rồi, muốn bắt đầu lại với Tịnh Nhi thì sao?”
“Ba, tuyệt đối không thể gả Tịnh Thủy nhà chúng ta cho cái loại đàn ông bắt cá hai tay đó! Vốn tưởng rằng Thẩm Uyên không giống ba và ông nội hắn. Thời gian qua, hắn vô cùng quan tâm, săn sóc Tịnh Nhi, chúng ta mới đồng ý để hắn lui tới với Tịnh Nhi, không ngờ….Hừ hừ, Cốc Dạ Lam vừa quyến rũ, hắn liền mê muội.
“Đừng nhắc đến đôi cẩu nam nữ kia nữa, nhà chúng ta không qua lại với loại người cầm tinh con chó.” Doãn Thánh Kiệt càng nói càng giận.
“Ba, vậy ba tính xử lý chuyện này thế nào? Có cần gọi anh cả trở về không ạ?”
“Tính khí anh con thế nào con còn không hiểu sao? Nó mà biết sẽ chặt chân Thẩm Uyên, khiến cậu ta không thể đi lăng nhăng nữa.” Doãn Thánh Kiệt lắc đầu một cái, hàn quang trong mắt lóe lên rồi biến mất. “Tiểu tử, con an phận chút đi! Ba quyết cắt đứt duyên phận giữa Tịnh nhi và Thẩm Uyên, vì vậy, ba không cho phép hai anh em con ra mặt chỉnh Thẩm Uyên, Thẩm Uyên đừng mơ tưởng có cơ hội chuộc lỗi! Cốc Dạ Lam lại càng không.”
“Mẹ nhất định rất đau lòng, con gái dì cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy.”
“Con đi đặt vé máy bay đi, chờ hai ngày nữa thân thể Tịnh Nhi khá hơn một chút, để mẹ con bồi Tịnh Nhi đến Thượng Hải với anh cả con, thay đổi nơi dưỡng bệnh, khổ sở vì thất tình sẽ nhanh hồi phục hơn.”
“Aiz, theo con thấy, đau đớn nhất không phải là thất tình, mà là bị hai người thân nhất liên thủ phản bội! Tịnh Thủy đáng thương, bao giờ em ấy mới có thể khá hơn đây?”
“Đừng nói lung tung, loại cẩu nam nữ đó không đáng giá để nó đau lòng lâu đâu!”
Thấy ba càng ngày càng giận dữ, Doãn Thiện biết điều không dám nói nữa, vội đi ra ngoài làm việc.
Doãn gia yên lặng, không có động tĩnh, Thẩm gia vốn đang chờ Doãn gia tới cửa hỏi tội, đã sớm chuẩn bị một lời giải thích thỏa đáng cho chuyện tuần san bát quái, đang đứng ngồi không yên vì đợi mãi không thấy Doãn gia tới của đòi công đạo. Thẩm Uyên và cha mẹ hắn càng đợi càng nóng nảy, liền tự mình tới cửa bái phỏng, thẳng thắn mở miệng hi vọng hai nhà sớm chọn ngày lành đính hôn, kết hôn.
Thẩm gia vẫn không buông tha ý định cưới Doãn Tịnh Thủy vào cửa.
“Thẩm đổng nói đùa!” Nếu như bây giờ Doãn Thánh Kiệt vẫn còn là chàng trai hai mươi tuổi, ông sẽ không do dự túm lấy Thẩm Uyên, đánh cho hắn một trận tơi tả.
Có lẽ mấy gia đình danh môn thế gia không quan tâm đàn ông trước khi cưới có vài scandal, mặc kệ là tuần san bát quái hay báo chí đưa tin, bọn họ vẫn kết hôn như đã định. Nhưng Doãn Thánh Kiệt không chấp nhận, nếu đối tượng là con gái ông lại càng không.
Doãn Thánh Kiệt lạnh lùng nhìn Thẩm Uyên, khiến Thẩm Uyên không dám nhìn thẳng vào ông. “Con gái tôi bị đả kích lớn, hai lần đưa vào bệnh viện cấp cứu, tôi không muốn bức tử con gái tôi. Thẩm đổng, Thẩm phu nhân, thật may hai nhà chúng ta chưa đính hôn, Thẩm Uyên đương nhiên có quyền lựa chọn người phụ nữ thích hợp với hắn hơn, tỷ như Cốc Dạ Lam. Bởi vì hai nhà chưa có hôn ước, tôi cũng không trách cứ gì Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam, nếu hai đứa tâm đầu ý hợp, con gái tôi không thể làm gì khác hơn là rút lui.”
“Không, không! Cháu vẫn còn yêu Tịnh Thủy!” Thẩm Uyên nôn nóng. “Cháu chỉ muốn kết hôn với Tịnh Thủy, cháu chỉ nhất thời bị mê hoặc mới quan hệ với Cốc Dạ Lam mà thôi, bởi vì cô ta hấp dẫn cháu….”
Doãn Thánh Kiệt lạnh lùng nói: “Cậu còn nói dám nói lời này? Ôm chị họ đi thuê phòng lại còn muốn kết hôn với em gái! Cậu không chê nhưng tôi ngại bẩn.”
“Bác trai….” Thẩm Uyên chán nản, hắn chưa từng hoài nghi tình yêu của hắn với Tịnh Thủy, nào biết Cốc Dạ Lam cư nhiên cũng yêu hắn, hắn nhất thời không kiềm chế được mới phạm vào “tội lỗi của đàn ông trong thiên hạ.”
“Con gái tôi không rẻ mạt như vậy, không cần tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác. Tôi chỉ muốn cảm tạ cậu, Thẩm Uyên, ít nhất cậu bắt cá hai tay trước khi kết hôn, không diệt con đường sống của con gái tôi.” Doãn Thánh Kiệt mắng người không có một chữ thô tục. “Hai nhà chúng ta không thể kết thành thông gia là ý trời, tôi chúc phúc cho cậu và Cốc Dạ Lam bạch đầu giai lão.” Ông cười lạnh mà nói.
“Không, cháu không muốn kết hôn với Cốc Dạ Lam…”
“Đó chuyện của gia đình cậu, Doãn gia chúng tôi không tiện can thiệp.”
Đã nói đến nước này, cha mẹ Thẩm Uyên biết chuyện đính hôn không còn hy vọng, không cần thiết phải lật mặt nói lời khó nghe, về sau vẫn còn chạm mặt trên thương trường .
Dù sao lấy tiền tài quyền thế của Thẩm gia bọn họ, không lo không lấy được một vị danh môn thiên kim khác vào cửa.
Nhưng Thẩm Uyên chưa từ bỏ ý định, từ nhỏ tới lớn, niềm tin của hắn chính là “lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy”, tin tưởng hai người sống chung sẽ rất hạnh phúc, đến tận hôm nay, hắn chưa từng có ý định kết hôn với người phụ nữ khác. Cho dù Cốc Dạ Lam nói, cô ta yêu hắn từ thời trung học, khiến tự tôn đàn ông của hắn vô cùng thỏa mãn, một phút sơ ý liền lên giường với cô ta, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn không hề thay đổi.
Sau khi mọi chuyện bị bại lộ, hắn muốn phủi sạch quan hệ với Cốc Dạ Lam, cầu xin Tịnh Thủy tha thứ, nhưng Cốc Dạ Lam lại như bạch tuộc bám chặt lấy hắn, nói nhất định phải kết hôn với hắn, nếu không cô ta không thể ra đường gặp người. Thậm chí, Đỗ Thiến Ngâm bày ra dáng vẻ trưởng bối, bắt hắn phải phụ trách, trong sạch của con gái bà không thể cho người ta chơi không!
Làm ơn đi, là Cốc Dạ Lam chủ động quyến rũ hắn trước! Nếu sớm biết phải chịu trách nhiệm, có đánh chết hắn cũng không một mình ra ngoài uống rượu với Cốc Dạ Lam.
Vả lại, chuyện làm hắn hoài nghi nhất là đêm hôm đó, Đỗ Thiến Ngâm đuổi tới nhà khách bắt quả tang, chưa tới hai ngày sau, tuần san bát quái miêu tả lại tỉ mỉ khiến không chỉ hắn nghi ngờ mà cha mẹ hắn cũng quả quyết cho rằng tất cả đều do mẹ con cô ta sắp đặt. Dùng kế “Câu rể rùa vàng”, tiết lộ tin tức cho tuần san bát quái, nhằm mục đích gả vào hào môn thế gia.
Thẩm Uyên hối hận muốn chết, hắn không muốn kết hôn với Cốc Dạ Lam, người hắn muốn cưới là Doãn Tịnh Thủy!
Nhưng Tịnh Thủy sẽ không tha thứ cho hắn, hắn tới bệnh viện, cầu cô tha thứ. Nhìn thấy hắn, cô hét chói tai, té xỉu, hắn bị hai người mặc áo đen kéo ra ngoài. Biết được Tịnh Thủy cùng mẹ cô đi Thượng Hải đã là chuyện của một tháng sau, hắn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo đến Thượng Hải, anh cả trực tiếp coi hắn là không khí, tiêu sái đi qua trước mặt hắn.
Mỗi ngày Thẩm Uyên đều tới cửa chào hỏi, cuối cùng, sau một tuần, anh cả tặng hắn một câu: “Trung Quốc lớn như thế, mẹ tôi bồi Tịnh Thủy đi thăm thú, không thông báo đang ở nơi nào.”
“Sao anh lại không biết? Họ nhất định sẽ liên lạc với anh.”
“Cậu sống chết dây dưa đến cùng là muốn làm gì?”
“Em chỉ muốn cầu xin Tịnh Thủy tha thứ… Em phải nói với cô ấy, em còn yêu cô ấy!”
“Cho dù Tịnh Thủy tha thứ cho cậu, cũng không thể bên cậu nữa, cậu đừng có hi vọng viển vông! Bây giờ cậu mới nói yêu nó, đừng có đùa, từ khi lòng cậu bắt đầu dao động, mập mờ dây dưa với Cốc Dạ Lam, cậu đã không còn tư cách nói yêu Tịnh Thủy. Trở về đi! Cốc Dạ Lam đang đợi cậu.”
Thẩm Uyên nhìn anh cả nhà họ Doãn đóng cửa lại, quay người, bỗng thấy Cốc Dạ Lam đứng ngay phía sau hắn, tựa như linh hồn dính chặt sau lưng.
Trời ạ! Cô ta cư nhiên đuổi tới Thượng Hải, quá đáng sợ.
Cốc Dạ Lam nhìn hắn, đôi mắt chìm trong bi thương thật sâu: “Em có thai rồi! Nếu như anh không muốn con, em sẽ chết ở Thượng Hải, anh mang thi thể em và con trở về đi!”
Bỗng nhiên, Thẩm Uyên bị một dự cảm đáng sợ, kinh hoảng xâm chiếm, như thể có một mảnh hắc ám, trống rỗng không ngừng tiếp cận hắn, bủa vây lấy hắn, sau đó nhấn chìm hắn….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.