Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ
Chương 89: Điểm tựa mới
không tranh được tên
08/10/2023
Đột nhiên có một bàn tay to lớn chụp mạnh lấy cánh tay hắn, kéo phắt hắn khỏi đường đi của chiếc xe tử thần đang lao tới. Elio nhào thẳng vào
trong vòm ngực rộng. Nhịp tim mạnh dồn dập của người kia truyền vào tai
khiến hắn bỗng nhiên thanh tỉnh lại đôi chút.
Alex mặt cắt không còn giọt máu, ngay giây phút nhìn thấy chiếc xe tải lao ầm ầm về phía Elio, trái tim của cô giật thót muốn văng khỏi họng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Alex hiểu cảm giác sợ chết khiếp mà người ta hay nói nghĩa là gì. Tới mức tay cô còn chưa hết run rẩy mà đẩy Elio ra, giận dữ nhìn vào mắt hắn, gần như gào lên:
- Anh bị cái gì mà đứng đần ra đó! Xém chết một lần thì đ.éo sợ chết nữa à?
Nhìn khuôn mặt vừa sợ hãi vừa tức giận nhưng thực chất là lo lắng của Alex, Elio tựa như được vớt ra khỏi hồ sâu. Ánh mắt vô hồn dần lấy lại được ánh sáng vốn có. Một giọt nước mắt nóng hổi bị hắn nén chặt dưới hốc mắt từ lâu lặng lẽ rơi xuống.
Alex đang điên tiết, thấy hắn khóc như vậy thì bị kinh ngạc tới luống cuống tay chân:
- Làm sao vậy? Sao lại khóc? Anh đau ở đâu à?
Hai mắt Elio đỏ hoe, loang loáng ánh nước. Dù trên mặt bình lặng nhưng sâu trong mắt lại có vẻ bơ vơ và đau lòng cực điểm:
- Alex, cô hẳn cũng ghét tôi lắm đúng không?
Alex không hiểu chút nào cái câu không đầu không đuôi của Elio, hoang mang hỏi lại:
- Cũng là sao? Ai đã nói ghét anh à? Đừng khóc nữa, tên khốn nào nói ghét anh hả?
- Max... Max nói người kiêu căng ngạo mạn như tôi nên... chết đi thì hơn. - Elio gần như uất nghẹn.
- MẸ KIẾP! THẰNG KHỐN ĐÓ!
Alex gầm lên khiến Elio giật mình nín ngang. Còn người đi đường cũng phải đứng lại nhíu mày nhìn. Alex phải đè nén lại cơn giận dữ của mình, nghiến răng nói:
- Vậy nên lúc nãy có phải anh định đi chết theo ý hắn không?
Elio cúi đầu, cụp mắt, không nói. Cả người rũ xuống như một cái cây khô héo thiếu nước.
Vừa đau lòng, vừa phẫn nộ, lồng ngực Alex như bị bàn tay vô hình nào đó vặn xoắn. Dù cắn chặt răng cũng không thể ngăn bản thân mình run lên. Alex quay phắt người đi nhanh về trước. Nhìn bộ dạng hùng hổ như muốn đi giết người của Alex, giác quan thứ sáu của Elio hoảng hốt, bắt hắn phải chạy theo, nắm tay cô kéo lại:
- Cô tính đi đâu vậy hả?
Mắt Alex bị cơn giận hun đến đỏ ngầu:
- Tôi đi giết thằng chó đó! Hắn là cái thá gì mà dám mở miệng kêu người ta đi chết đi hả? Tới thượng đế còn không làm như vậy. Nếu hắn đã dám ngông cuồng hơn thượng đế thì để tôi ngông cuồng cùng hắn.
Nhìn điệu bộ và nét mặt của Alex quả thật không giống chỉ nói cho sướng miệng lúc tức giận. Elio cũng biết rõ Alex lúc nóng này có thể hành xử ác liệt tới mức nào nên hắn dùng toàn bộ sức mạnh ôm chặt cứng eo Alex, giữ cô lại. Đau buồn, thương tâm gì đó bị hắn vứt qua đầu cái rẹt, không rảnh nhìn tới nữa. Bây giờ hắn chỉ sợ Alex giết người thật:
- Cô bị điên rồi à? Đừng có làm ẩu. Cô là cảnh sát đó.
Alex quay phắt lại nhìn Elio, cao giọng mắng người:
- Điên? Vậy lúc nãy anh có được bình thường không mà lại muốn làm theo lời hắn hả? Anh được đi tự tử mà không cho tôi đi giết người à? Anh thử chết theo ý hắn xem, tôi chôn cả nhà hắn theo anh luôn!
Elio có chút đau đầu, bất lực nói:
- Cả nhà Matteo là cả nhà tôi đó, con chó ngốc này...
Cơn giận của Alex đang không khác gì con bò tót bị điên, lồng lộn lao về phía trước thì bỗng nhiên đâm đầu vào một bức tường xuất hiện bất thình lình, lập tức khựng lại. Lời mắng chửi vừa thốt ra như lưỡi câu mắc ngay họng. Nhổ ra thì không được mà nuốt vào cũng không xong.
Nhìn cái vẻ lúng túng, không biết nên bày ra vẻ mặt gì khi lỡ chửi hố của Alex, Elio đang muốn khóc cũng phải phì cười.
Tuy những lời Alex nói hoàn toàn là đang phát tiết lúc giận dữ nhưng Elio có thể cảm nhận được tình cảm của cô dành cho hắn nhiều như thế nào, đồng thời cũng nhận ra được bản thân vừa có hành động ngu ngốc mất trí đến thế nào. Quả thật cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Hắn hạ giọng hối lỗi:
- Tôi sai rồi. Tôi sẽ không làm như vậy nữa, cô tha cho cả gia đình tôi đi.
Lửa giận ngút trời của Alex bị câu nói giận quá mất khôn của mình và dáng vẻ biết lỗi kèm theo một chút trêu đùa của Elio làm cho đột ngột tắt ngấm tương tự như lúc cơn giận của cô doạ cho đau thương của hắn hoảng hồn chạy mất vậy.
Alex bất lực thở hắt ra một hơi:
- Rốt cuộc là vì sao anh lại chạy đi tìm hắn hả? Còn không nghe điện thoại của tôi. Làm tôi phải liên hệ với bên cảnh sát dò vị trí điện thoại của anh.
Elio lưỡng lự trong một thoáng nhưng nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng chân thành của Alex, cũng không muốn chọc cô nổi khùng lên nữa nên quyết định nói ra hết. Bao gồm cả việc hắn thuê người của thế giới ngầm tìm ra tay trợ lý của Matteo và có được lời thú nhận Matteo là người sai bảo tên kia để giết hắn. Vì vậy Elio mới tới tìm Matteo để đối chất. Ngay cả những lời độc địa mà Matteo đã nói với mình, Elio cũng kể hết cho Alex.
- Tôi thật nực cười phải không? Anh trai căm ghét mình như vậy mà tôi lại không hề biết một chút nào. Nếu không phải có sự tráo đổi thân xác này thì có lẽ tới tận bị anh ấy giết chết, tôi cũng không hiểu tại sao.
Elio kết thúc bằng một nụ cười vừa tự giễu vừa cay đắng.
Alex dùng hai tay nâng mặt Elio lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Elio, nghe nè. Cái thằng khốn đó nói cái mẹ gì thì kệ xác hắn. Hắn chỉ là một tên điên tự ti bẩn thỉu ghen tị với người như anh mà thôi. Anh ngạo mạn hay khiêm nhường hắn cũng không cần biết đâu. Và dù anh làm bất cứ cái gì hay chẳng làm bất cứ cái gì thì cũng sẽ chướng mắt hắn vì thằng điên đó chỉ muốn anh sống đau khổ trong tăm tối để thỏa mãn cái tôi tự ti của hắn. Hắn đang dùng thân phận nạn nhân để đổ lỗi cho anh về cái cách hành xử như cứt chó của hắn. Hiểu không hả?
Giọng nói đanh thép tới mức có phần gay gắt của Alex như một sự khẳng định mạnh mẽ cho cái tôi đáng được tôn trọng của Elio. Hắn có cảm giác hình như thế giới của mình bắt đầu rục rịch sống dậy, những mảnh vỡ bị người ta dẫm đạp đang dần tự mình hàn gắn. Xung quanh hắn vào lúc mới nãy chỉ toàn hai mặt đen trắng xám xịt nay lại bắt đầu hồi phục dần dần lại màu sắc ban đầu. Chậm rãi trở nên tươi sáng, có sức sống hơn.
Elio hít vào thở ra một hơi sâu, nghiêm túc bộc bạch:
- Từ nhỏ, tôi đã luôn rất yêu quý và ngưỡng mộ Matteo. Anh ấy vừa ấm áp vừa chính trực. Dù tôi có tính cách ương bướng, chỉ thích làm theo ý mình nhưng anh ấy vẫn luôn nuông chiều tôi. Luôn nói với tôi em cứ là bản thân mình là tốt nhất. Thế nên tôi vừa lớn lên theo cách mình thích nhưng vẫn muốn mình trở thành một người chính trực tốt bụng như Matteo. Có thể nói Matteo đã tạo dựng ra tôi của ngày hôm nay.
- Hừ, ít nhất là hắn còn làm được một việc có ích. - Alex khó chịu thừa nhận.
Elio ngước mắt nhìn vẻ mặt bất mãn tràn trề của Alex không khỏi có chút buồn cười. Tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Nhưng Matteo lại không nghĩ như vậy đâu. Anh ấy ghét tôi, nói sự tồn tại của tôi khiến anh ấy ngạt thở.
- Thế thì hắn tắt thở đi. Đừng thở nữa.
Alex phũ phàng đốp lại ngay lập tức khiến Elio thật sự quá mức bất ngờ tới ngỡ ngàng ngó cô.
Cơn giận vừa nguôi của Alex lại bắt đầu rục rịch quay trở lại:
- Sự tồn tại của hắn cũng khiến tôi buồn nôn. Một kẻ tự chôn vùi thân mình dưới bùn rồi trách người khác sao quá sạch. Đồ thần kinh.
Alex ngừng một chút để lấy hơi, tiếp tục mắng người:
- Ngoại trừ việc đâm sau lưng anh, sống giả tạo với anh, còn lại hắn là cái thá gì mà anh phải quan tâm hắn thích hay ghét anh. Chẳng lẽ giá trị của bản thân anh lại rẻ mạt tới mức cần một tên chẳng ra gì đi thích anh hả? Anh có thật sự cần sự yêu thích từ một con người giả nhân giả nghĩa như Matteo không? Hắn không thích anh thì anh tự thích mình như trước đây có sao đâu. Cũng không thiếu người khác thích anh. Cần mẹ gì đến hắn.
Thật ra tính tới thời điểm này, Elio cũng đã thông suốt rồi. Hắn vốn dĩ biết rõ, người từ ban đầu đã không thích mình thì dù có làm gì cũng sẽ không thích mình. Hắn trước giờ không hề muốn cưỡng ép ai hay ai cưỡng ép mình.
Nhưng thái độ nỗ lực dỗ dành xoa dịu của Alex làm Elio vừa thấy được an ủi vừa muốn chọc ghẹo cô một chút nên hắn vờ nghi hoặc lẫn với hy vọng hỏi lại:
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi. - Alex chắc nịch đáp.
Elio chớp thời cơ, mong đợi hỏi:
- Vậy cô cũng vậy à? cô cũng thích tôi?
Alex mặt cắt không còn giọt máu, ngay giây phút nhìn thấy chiếc xe tải lao ầm ầm về phía Elio, trái tim của cô giật thót muốn văng khỏi họng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Alex hiểu cảm giác sợ chết khiếp mà người ta hay nói nghĩa là gì. Tới mức tay cô còn chưa hết run rẩy mà đẩy Elio ra, giận dữ nhìn vào mắt hắn, gần như gào lên:
- Anh bị cái gì mà đứng đần ra đó! Xém chết một lần thì đ.éo sợ chết nữa à?
Nhìn khuôn mặt vừa sợ hãi vừa tức giận nhưng thực chất là lo lắng của Alex, Elio tựa như được vớt ra khỏi hồ sâu. Ánh mắt vô hồn dần lấy lại được ánh sáng vốn có. Một giọt nước mắt nóng hổi bị hắn nén chặt dưới hốc mắt từ lâu lặng lẽ rơi xuống.
Alex đang điên tiết, thấy hắn khóc như vậy thì bị kinh ngạc tới luống cuống tay chân:
- Làm sao vậy? Sao lại khóc? Anh đau ở đâu à?
Hai mắt Elio đỏ hoe, loang loáng ánh nước. Dù trên mặt bình lặng nhưng sâu trong mắt lại có vẻ bơ vơ và đau lòng cực điểm:
- Alex, cô hẳn cũng ghét tôi lắm đúng không?
Alex không hiểu chút nào cái câu không đầu không đuôi của Elio, hoang mang hỏi lại:
- Cũng là sao? Ai đã nói ghét anh à? Đừng khóc nữa, tên khốn nào nói ghét anh hả?
- Max... Max nói người kiêu căng ngạo mạn như tôi nên... chết đi thì hơn. - Elio gần như uất nghẹn.
- MẸ KIẾP! THẰNG KHỐN ĐÓ!
Alex gầm lên khiến Elio giật mình nín ngang. Còn người đi đường cũng phải đứng lại nhíu mày nhìn. Alex phải đè nén lại cơn giận dữ của mình, nghiến răng nói:
- Vậy nên lúc nãy có phải anh định đi chết theo ý hắn không?
Elio cúi đầu, cụp mắt, không nói. Cả người rũ xuống như một cái cây khô héo thiếu nước.
Vừa đau lòng, vừa phẫn nộ, lồng ngực Alex như bị bàn tay vô hình nào đó vặn xoắn. Dù cắn chặt răng cũng không thể ngăn bản thân mình run lên. Alex quay phắt người đi nhanh về trước. Nhìn bộ dạng hùng hổ như muốn đi giết người của Alex, giác quan thứ sáu của Elio hoảng hốt, bắt hắn phải chạy theo, nắm tay cô kéo lại:
- Cô tính đi đâu vậy hả?
Mắt Alex bị cơn giận hun đến đỏ ngầu:
- Tôi đi giết thằng chó đó! Hắn là cái thá gì mà dám mở miệng kêu người ta đi chết đi hả? Tới thượng đế còn không làm như vậy. Nếu hắn đã dám ngông cuồng hơn thượng đế thì để tôi ngông cuồng cùng hắn.
Nhìn điệu bộ và nét mặt của Alex quả thật không giống chỉ nói cho sướng miệng lúc tức giận. Elio cũng biết rõ Alex lúc nóng này có thể hành xử ác liệt tới mức nào nên hắn dùng toàn bộ sức mạnh ôm chặt cứng eo Alex, giữ cô lại. Đau buồn, thương tâm gì đó bị hắn vứt qua đầu cái rẹt, không rảnh nhìn tới nữa. Bây giờ hắn chỉ sợ Alex giết người thật:
- Cô bị điên rồi à? Đừng có làm ẩu. Cô là cảnh sát đó.
Alex quay phắt lại nhìn Elio, cao giọng mắng người:
- Điên? Vậy lúc nãy anh có được bình thường không mà lại muốn làm theo lời hắn hả? Anh được đi tự tử mà không cho tôi đi giết người à? Anh thử chết theo ý hắn xem, tôi chôn cả nhà hắn theo anh luôn!
Elio có chút đau đầu, bất lực nói:
- Cả nhà Matteo là cả nhà tôi đó, con chó ngốc này...
Cơn giận của Alex đang không khác gì con bò tót bị điên, lồng lộn lao về phía trước thì bỗng nhiên đâm đầu vào một bức tường xuất hiện bất thình lình, lập tức khựng lại. Lời mắng chửi vừa thốt ra như lưỡi câu mắc ngay họng. Nhổ ra thì không được mà nuốt vào cũng không xong.
Nhìn cái vẻ lúng túng, không biết nên bày ra vẻ mặt gì khi lỡ chửi hố của Alex, Elio đang muốn khóc cũng phải phì cười.
Tuy những lời Alex nói hoàn toàn là đang phát tiết lúc giận dữ nhưng Elio có thể cảm nhận được tình cảm của cô dành cho hắn nhiều như thế nào, đồng thời cũng nhận ra được bản thân vừa có hành động ngu ngốc mất trí đến thế nào. Quả thật cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Hắn hạ giọng hối lỗi:
- Tôi sai rồi. Tôi sẽ không làm như vậy nữa, cô tha cho cả gia đình tôi đi.
Lửa giận ngút trời của Alex bị câu nói giận quá mất khôn của mình và dáng vẻ biết lỗi kèm theo một chút trêu đùa của Elio làm cho đột ngột tắt ngấm tương tự như lúc cơn giận của cô doạ cho đau thương của hắn hoảng hồn chạy mất vậy.
Alex bất lực thở hắt ra một hơi:
- Rốt cuộc là vì sao anh lại chạy đi tìm hắn hả? Còn không nghe điện thoại của tôi. Làm tôi phải liên hệ với bên cảnh sát dò vị trí điện thoại của anh.
Elio lưỡng lự trong một thoáng nhưng nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng chân thành của Alex, cũng không muốn chọc cô nổi khùng lên nữa nên quyết định nói ra hết. Bao gồm cả việc hắn thuê người của thế giới ngầm tìm ra tay trợ lý của Matteo và có được lời thú nhận Matteo là người sai bảo tên kia để giết hắn. Vì vậy Elio mới tới tìm Matteo để đối chất. Ngay cả những lời độc địa mà Matteo đã nói với mình, Elio cũng kể hết cho Alex.
- Tôi thật nực cười phải không? Anh trai căm ghét mình như vậy mà tôi lại không hề biết một chút nào. Nếu không phải có sự tráo đổi thân xác này thì có lẽ tới tận bị anh ấy giết chết, tôi cũng không hiểu tại sao.
Elio kết thúc bằng một nụ cười vừa tự giễu vừa cay đắng.
Alex dùng hai tay nâng mặt Elio lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Elio, nghe nè. Cái thằng khốn đó nói cái mẹ gì thì kệ xác hắn. Hắn chỉ là một tên điên tự ti bẩn thỉu ghen tị với người như anh mà thôi. Anh ngạo mạn hay khiêm nhường hắn cũng không cần biết đâu. Và dù anh làm bất cứ cái gì hay chẳng làm bất cứ cái gì thì cũng sẽ chướng mắt hắn vì thằng điên đó chỉ muốn anh sống đau khổ trong tăm tối để thỏa mãn cái tôi tự ti của hắn. Hắn đang dùng thân phận nạn nhân để đổ lỗi cho anh về cái cách hành xử như cứt chó của hắn. Hiểu không hả?
Giọng nói đanh thép tới mức có phần gay gắt của Alex như một sự khẳng định mạnh mẽ cho cái tôi đáng được tôn trọng của Elio. Hắn có cảm giác hình như thế giới của mình bắt đầu rục rịch sống dậy, những mảnh vỡ bị người ta dẫm đạp đang dần tự mình hàn gắn. Xung quanh hắn vào lúc mới nãy chỉ toàn hai mặt đen trắng xám xịt nay lại bắt đầu hồi phục dần dần lại màu sắc ban đầu. Chậm rãi trở nên tươi sáng, có sức sống hơn.
Elio hít vào thở ra một hơi sâu, nghiêm túc bộc bạch:
- Từ nhỏ, tôi đã luôn rất yêu quý và ngưỡng mộ Matteo. Anh ấy vừa ấm áp vừa chính trực. Dù tôi có tính cách ương bướng, chỉ thích làm theo ý mình nhưng anh ấy vẫn luôn nuông chiều tôi. Luôn nói với tôi em cứ là bản thân mình là tốt nhất. Thế nên tôi vừa lớn lên theo cách mình thích nhưng vẫn muốn mình trở thành một người chính trực tốt bụng như Matteo. Có thể nói Matteo đã tạo dựng ra tôi của ngày hôm nay.
- Hừ, ít nhất là hắn còn làm được một việc có ích. - Alex khó chịu thừa nhận.
Elio ngước mắt nhìn vẻ mặt bất mãn tràn trề của Alex không khỏi có chút buồn cười. Tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Nhưng Matteo lại không nghĩ như vậy đâu. Anh ấy ghét tôi, nói sự tồn tại của tôi khiến anh ấy ngạt thở.
- Thế thì hắn tắt thở đi. Đừng thở nữa.
Alex phũ phàng đốp lại ngay lập tức khiến Elio thật sự quá mức bất ngờ tới ngỡ ngàng ngó cô.
Cơn giận vừa nguôi của Alex lại bắt đầu rục rịch quay trở lại:
- Sự tồn tại của hắn cũng khiến tôi buồn nôn. Một kẻ tự chôn vùi thân mình dưới bùn rồi trách người khác sao quá sạch. Đồ thần kinh.
Alex ngừng một chút để lấy hơi, tiếp tục mắng người:
- Ngoại trừ việc đâm sau lưng anh, sống giả tạo với anh, còn lại hắn là cái thá gì mà anh phải quan tâm hắn thích hay ghét anh. Chẳng lẽ giá trị của bản thân anh lại rẻ mạt tới mức cần một tên chẳng ra gì đi thích anh hả? Anh có thật sự cần sự yêu thích từ một con người giả nhân giả nghĩa như Matteo không? Hắn không thích anh thì anh tự thích mình như trước đây có sao đâu. Cũng không thiếu người khác thích anh. Cần mẹ gì đến hắn.
Thật ra tính tới thời điểm này, Elio cũng đã thông suốt rồi. Hắn vốn dĩ biết rõ, người từ ban đầu đã không thích mình thì dù có làm gì cũng sẽ không thích mình. Hắn trước giờ không hề muốn cưỡng ép ai hay ai cưỡng ép mình.
Nhưng thái độ nỗ lực dỗ dành xoa dịu của Alex làm Elio vừa thấy được an ủi vừa muốn chọc ghẹo cô một chút nên hắn vờ nghi hoặc lẫn với hy vọng hỏi lại:
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi. - Alex chắc nịch đáp.
Elio chớp thời cơ, mong đợi hỏi:
- Vậy cô cũng vậy à? cô cũng thích tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.