Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn
Chương 1343
Nụ Cười
27/11/2022
Chương 1424
Sau đó, vất vả lắm mấy đứa nhỏ mới tiếp nhận được sự thật thì Lâm Quân lại bắt đầu sợ bọn họ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh này nên mới quyết định đưa mấy nhóc ra nước ngoài học tập.
Bây giờ bọn nhỏ đều đã lớn rồi, Hòa Phong và Chí Linh đều đã vào.
cấp hai, cũng là lúc nên trở về.
“Đẩy hết mọi lịch trình hôm nay đi, tôi muốn đi đón bọn nhỏ!”
“Vâng! Cả hội nghị chiều nay sao?”
Trợ lý gật nhẹ đầu rồi lấy sổ ra ghi chép.
“Ừ!” Lâm Quân gật đầu.
“Chờ một chút”
“Còn chuyện gì không ạ?”
“Bên Thái Lan đã có tin tức gì chưa?”
Mặc dù thoáng cái đã trôi qua mấy năm, sự hi vọng trong lòng Lâm Quân càng ngày càng nhỏ nhưng anh không hề gọi người bên Thái Lan về. Anh chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm Lê Nhật Linh, cho dù có lẽ chính anh đã tiếp nhận sự thật này.
“Không có ạ-”
Trợ lý Lưu lắc đầu rồi thở dài trong lòng.
“Không có chuyện gì, tôi đã đoán trước được rồi, cậu đi xuống đi!”
Lâm Quân xua tay rồi nở một nụ cười đẳng chát.
“Chai”
Mấy đứa bé lao thẳng từ trong sân bay ra ngoài, nhào về phía Lâm Quân.
Hạ Ly đã không còn là cô bé khóc nhè năm xưa nữa rồi, cô bé đã cao lớn và đã trưởng thành hơn. Mái tóc đen óng dài tới eo, còn có dáng người mảnh mai yêu điệu, làn da trắng nõn mịn màng, đã trở thành một cô bé xinh đẹp.
Rất giống Lê Nhật Linh.
Mà Hòa Phong và Chí Linh cũng đã trổ mã, từ nhỏ tới lớn hai cậu bé đã được nhà họ Lâm nuôi như cặp sinh đôi nên chiều cao, cân nặng không khác nhau là mấy. Chỉ là tính cách của hai người càng lớn càng khác nhau một trời một vực.
Tính cách của Hòa Phong là trầm lắng ít nói, khí thế hào hùng, còn Chí Linh thì rất hoạt bát mịch ngợm, nói không chừng sau khi lớn lên sẽ trở thành một người như Hà Dĩ Phong.
“Đều cao lớn cả rồi”
Lâm Quân nhìn mấy đứa bé đi tới trước mặt mình rồi đưa tay sờ đầu từng đứa.
“Hòa Phong, Chí Linh, Hạ Ly!”
Ngay lúc này có một cậu trai trẻ xách theo mấy vali hành lý khuệch khoạng đi tới. Bây giờ Lâm Quân mới phát hiện ba đứa nhóc nhà mình đi tay không mà ra.
“Sao đấy, các con lại bắt nạt Niệm Sơ rồi à?”
Lâm Quân nhìn thoáng qua trợ lý rồi cười một cái, trợ lý Lưu đi lên giúp đỡ ngay lập tức.
“Không có, là Niệm Sơ không cho bọn con xách, ở nước ngoài chú ấy cũng chăm sóc chúng con rất nhiều!”
Hạ Ly vừa nói vừa chạy về phía Niệm Sơ.
“Niệm Sơ, để cháu cầm giúp chú!”
“Không cần đâu Hạ Ly, chú không mệt!”
Hạ Ly muốn xách vali nhưng Lâm Niệm Sơ lại không cho, cậu đã vào cấp ba, cũng cao lớn hơn các cậu bé khác, cho nên dù Hạ Ly có đôi chân dài nhưng cuối cùng vẫn nhỏ hơn cậu mấy tuổi, tới giờ mới đứng tới bả vai của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.