Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 53: Cuộc chiến với Hắc Lang 2
Tiểu Dã Áp
04/12/2014
Sính Đình bị lời của anh làm cho giật mình, Mạc Thiên Kình đưa súng lục cho cô, vậy anh làm thế nào?
"Mạc Thiên Kình, cho anh một khẩu!"
Sính Đình hạ thấp giọng, hướng về phía Mạc Thiên Kình ném qua một cây súng lục, vẻ mặt của Mạc Thiên Kình khẽ nổi giận, người phụ nữ ngu xuẩn này, có biết là rất nguy hiểm hay không, nhanh chóng nhặt súng lên, bóng dáng nhanh nhẹn ẩn vào bên kia.
Anh không thể theo sát cô, bằng không Hắc Lang nhìn thấy, chắc chắn sẽ xuống tay với Sính Đình, tài nghệ và thủ đoạn của Hắc Lang vô cùng hung dữ anh đã biết, anh cũng không muốn để Sính Đình bị thương!
Nắm chặt khẩu súng lục màu bạc trong tay, nhếch miệng lên nở một nụ cười khát máu, không ai biết được, trong đêm đen, kinh khủng nhất chính là một nụ cười nhẹ nhàng của một người tao nhã, nhưng sẽ gây thương tổn cho bạn!
Cả tòa biệt thự trở nên áp lực khác thường, trong không khí ngưng tụ không khí chém giết, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ bại lộ vị trí của mình.
Sính Đình lần đầu tiên tham dự một nhiệm vụ như vậy, nén chặt hô hấp, đặc biệt đề cao cảnh giác, giờ phút này tựa như con báo trong đêm tối, đôi tròng mắt đen gắt gao khóa chặt vào màn hình lặng lẽ theo dõi con mồi đang di động.
Hắc Lang cau mày, đi tới biệt thự rất rộng rãi, đi theo phía sau là một nhóm người áo đen đã được huấn luyện đặc biệt, vẻ mặt của mỗi người đều rất giống nhau, đằng đằng sát khí!
Nói thật, đối với nhân vật tên Mạc Thiên Kình này, hắn rất bội phục, là người đầu tiên còn sống rời đi trước mặt hắn đi, nhưng, chỉ có một cơ hội duy nhất như vậy mà thôi, lần này, anh ta phải chết!
Đi vào biệt thự, tròng mắt sắc bén quét nhìn xung quanh một cái, nhếch miệng lên một nụ cười thản nhiên.
Một thân trang phục màu đen bó sát người, khiến thân phận sát thủ của hắn hiển thị rõ trong đó.
Bề ngoài anh tuấn, giữa hai lông mày hiện ra vẻ cương quyết bướng bỉnh.
"Mạc Thiên Kình, bạn bè của anh đã tới, sao không đón tiếp một cái!"
Hắc Lang thoải mái tự nhiên đi đến ghế salon ngồi xuống, mười người áo đen lập tức đứng thành hai hàng, tạo thành một vòng bảo vệ!
Mạc Thiên Kình không ngờ hắn không trực tiếp đánh, sau khi ám hiệu cho Sính Đình không nên tùy tiện hành động, bóng dáng lóe lên, xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Hắc Lang, anh tới thật là nhanh!"
Trên mặt Mạc Thiên Kình chứa đựng một chút ý cười, không nhìn ra cảm xúc của anh, Hắc Lang nhìn Mạc Thiên Kình ăn mặc rất lịch sự, cười ra tiếng.
"Thượng tướng Mạc, xem ra thương thế đã không tệ! Hơn nữa còn tăng thêm sức hấp dẫn của đàn ông!"
Câu nói của Hắc Lang thiếu chút nữa khiến Sính Đình núp ở một bên phun nước miếng, sức hấp dẫn của đàn ông?
Chẳng lẽ Hắc Lang là “đồng chí”?
Mạc Thiên Kình cười một tiếng đi qua, tới ghế salon đối diện ngồi xuống, cười nhạt nói.
"Hôm nay Hắc Lang không phải tới đây để khích lệ sức hấp dẫn của tôi chứ?"
Rõ ràng là tới giết anh, lại biểu hiện giống như tới làm khách, Mạc Thiên Kình nhìn Hắc Lang, có chút không hiểu hắn ta suy nghĩ gì, nhưng, bất kể hắn muốn chơi đùa kiểu gì, anh cũng theo đến cùng!
"Thượng tướng Mạc, lần này, tôi không có ý định để cho anh tiếp tục sống!"
Hắc Lang cầm khẩu súng lục bằng bạc bên hông lên, Sính Đình lập tức nắm chặt khẩu súng lục trong tay, chuẩn bị bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn vừa động thủ, cô lập tức hướng hắn nhả đạn!
Mạc Thiên Kình cười cười, "Tôi biết!"
Rất dễ dàng nghe thấy câu trả lời của anh, Sính Đình âm thầm mắng to.
Mạc Thiên Kình đáng chết, chẳng lẽ anh không biết đối phương nói gì sao? Giết anh nha!
Giết anh đấy! Ngu ngốc, tức chết anh!
"Tôi không muốn nhiều người lộn xộn như vậy, giống y như lần trước, thật sự rất không thú vị, tối muốn đổi lại cách chơi!"
Hắc Lang ưu nhã thổi thổi họng súng, gương mặt đẹp trai hiển thị rõ vẻ côn đồ.
Mạc Thiên Kình không ngờ hắn lại chơi đùa kiểu này, nhưng như vậy cũng tốt, tối thiểu có thể giữ được nhiều mạng sống hơn!
"Anh muốn chơi như thế nào!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi.
"Hai bên chúng ta, tất cả tìm ba người đối chiến, người này thắng, người kia sẽ chết!"
Hắc Lang nói vẻ rất khinh thường, Mạc Thiên Kình nhìn hắn.
"Anh cho rằng anh nhất định sẽ thắng ?"
"Mạc Thiên Kình, cho anh một khẩu!"
Sính Đình hạ thấp giọng, hướng về phía Mạc Thiên Kình ném qua một cây súng lục, vẻ mặt của Mạc Thiên Kình khẽ nổi giận, người phụ nữ ngu xuẩn này, có biết là rất nguy hiểm hay không, nhanh chóng nhặt súng lên, bóng dáng nhanh nhẹn ẩn vào bên kia.
Anh không thể theo sát cô, bằng không Hắc Lang nhìn thấy, chắc chắn sẽ xuống tay với Sính Đình, tài nghệ và thủ đoạn của Hắc Lang vô cùng hung dữ anh đã biết, anh cũng không muốn để Sính Đình bị thương!
Nắm chặt khẩu súng lục màu bạc trong tay, nhếch miệng lên nở một nụ cười khát máu, không ai biết được, trong đêm đen, kinh khủng nhất chính là một nụ cười nhẹ nhàng của một người tao nhã, nhưng sẽ gây thương tổn cho bạn!
Cả tòa biệt thự trở nên áp lực khác thường, trong không khí ngưng tụ không khí chém giết, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ bại lộ vị trí của mình.
Sính Đình lần đầu tiên tham dự một nhiệm vụ như vậy, nén chặt hô hấp, đặc biệt đề cao cảnh giác, giờ phút này tựa như con báo trong đêm tối, đôi tròng mắt đen gắt gao khóa chặt vào màn hình lặng lẽ theo dõi con mồi đang di động.
Hắc Lang cau mày, đi tới biệt thự rất rộng rãi, đi theo phía sau là một nhóm người áo đen đã được huấn luyện đặc biệt, vẻ mặt của mỗi người đều rất giống nhau, đằng đằng sát khí!
Nói thật, đối với nhân vật tên Mạc Thiên Kình này, hắn rất bội phục, là người đầu tiên còn sống rời đi trước mặt hắn đi, nhưng, chỉ có một cơ hội duy nhất như vậy mà thôi, lần này, anh ta phải chết!
Đi vào biệt thự, tròng mắt sắc bén quét nhìn xung quanh một cái, nhếch miệng lên một nụ cười thản nhiên.
Một thân trang phục màu đen bó sát người, khiến thân phận sát thủ của hắn hiển thị rõ trong đó.
Bề ngoài anh tuấn, giữa hai lông mày hiện ra vẻ cương quyết bướng bỉnh.
"Mạc Thiên Kình, bạn bè của anh đã tới, sao không đón tiếp một cái!"
Hắc Lang thoải mái tự nhiên đi đến ghế salon ngồi xuống, mười người áo đen lập tức đứng thành hai hàng, tạo thành một vòng bảo vệ!
Mạc Thiên Kình không ngờ hắn không trực tiếp đánh, sau khi ám hiệu cho Sính Đình không nên tùy tiện hành động, bóng dáng lóe lên, xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Hắc Lang, anh tới thật là nhanh!"
Trên mặt Mạc Thiên Kình chứa đựng một chút ý cười, không nhìn ra cảm xúc của anh, Hắc Lang nhìn Mạc Thiên Kình ăn mặc rất lịch sự, cười ra tiếng.
"Thượng tướng Mạc, xem ra thương thế đã không tệ! Hơn nữa còn tăng thêm sức hấp dẫn của đàn ông!"
Câu nói của Hắc Lang thiếu chút nữa khiến Sính Đình núp ở một bên phun nước miếng, sức hấp dẫn của đàn ông?
Chẳng lẽ Hắc Lang là “đồng chí”?
Mạc Thiên Kình cười một tiếng đi qua, tới ghế salon đối diện ngồi xuống, cười nhạt nói.
"Hôm nay Hắc Lang không phải tới đây để khích lệ sức hấp dẫn của tôi chứ?"
Rõ ràng là tới giết anh, lại biểu hiện giống như tới làm khách, Mạc Thiên Kình nhìn Hắc Lang, có chút không hiểu hắn ta suy nghĩ gì, nhưng, bất kể hắn muốn chơi đùa kiểu gì, anh cũng theo đến cùng!
"Thượng tướng Mạc, lần này, tôi không có ý định để cho anh tiếp tục sống!"
Hắc Lang cầm khẩu súng lục bằng bạc bên hông lên, Sính Đình lập tức nắm chặt khẩu súng lục trong tay, chuẩn bị bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn vừa động thủ, cô lập tức hướng hắn nhả đạn!
Mạc Thiên Kình cười cười, "Tôi biết!"
Rất dễ dàng nghe thấy câu trả lời của anh, Sính Đình âm thầm mắng to.
Mạc Thiên Kình đáng chết, chẳng lẽ anh không biết đối phương nói gì sao? Giết anh nha!
Giết anh đấy! Ngu ngốc, tức chết anh!
"Tôi không muốn nhiều người lộn xộn như vậy, giống y như lần trước, thật sự rất không thú vị, tối muốn đổi lại cách chơi!"
Hắc Lang ưu nhã thổi thổi họng súng, gương mặt đẹp trai hiển thị rõ vẻ côn đồ.
Mạc Thiên Kình không ngờ hắn lại chơi đùa kiểu này, nhưng như vậy cũng tốt, tối thiểu có thể giữ được nhiều mạng sống hơn!
"Anh muốn chơi như thế nào!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi.
"Hai bên chúng ta, tất cả tìm ba người đối chiến, người này thắng, người kia sẽ chết!"
Hắc Lang nói vẻ rất khinh thường, Mạc Thiên Kình nhìn hắn.
"Anh cho rằng anh nhất định sẽ thắng ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.