Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 294: Đại kết cục.

Tiểu Dã Áp

26/01/2015

Sính Đình kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt.

Trong căn phòng mà bọn họ vừa bước vào xung quanh tường toàn bộ đều là hoa hồng, ngay cả ở cái giường lớn ở giữa phòng có một trái tim thật lớn kết bằng hoa hồng, bố trí ấm áp lãng mạn, như lạc vào vương quốc cổ tích vậy.

"Như thế nào, thích không?"

Mạc Thiên Kình khẩn trương nhìn xung quanh, bản thân anh đã phải đi tới nơi này, tự tay trang trí mất rất nhiều công phu mới hai ngày hai đêm mới hoàn thành được!

"Hai ngày đó anh không ở nhà có phải đi tới nơi này hay không?"

Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, cực kỳ cảm động hỏi.

Có hai ngày anh nói với cô là ra ngoài có chút việc, chắc là đi tới nơi này rồi!

Mạc Thiên Kình gật đầu đáp:" Đúng vậy, có thích không? Anh phải tốn hai ngày hai đêm, tự tay làm đấy, mặc dù lúc đó những bông hoa kia đều là nụ chúm chím, nhưng là không ngờ hôm nay lại nở ra như vậy!"

Mặc dù đã tính kỹ thời gian hoa nở nhưng Mạc Thiên Kình không ngờ lại đẹp như vậy!

Sính Đình cảm động gật đầu, nhào vào trong ngực của Mạc Thiên Kình đáp:

"Em thật thích, cám ơn anh! Ông xã!"

Mạc Thiên Kình ôm lấy cô thỏa mãn nói:

"Em thích là tốt rồi, vì muốn cho em trải qua một đêm thật lãng mạn, chồng em đã phải làm việc rất cực khổ, có thể không được hoàn mỹ cho lắm, nhưng mà anh đã rất nỗ lực rồi!"

Sính Đình rưng rưng gật đầu, ôm lấy anh thâm tình nói:" Chỉ cần anh làm em đều thích!"

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Mạc Thiên Kình lại vì cô tạo nên một buổi tối lãng mạn như vậy! Cô thật sự rất cảm động.

"Nếu nói như vậy, vậy thì em phải bồi bổ cho anh nhiều vào!" Nhu Tình trong mắt của Mạc Thiên Kình càng nhiều hơn **, chỉ là Sính Đình cũng không sợ hãi, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình!

Mạc Thiên Kình cũng có chút giật mình, nhưng lại bị vui mừng lấn áp ngay, ôm lấy hông của cô, hai tay của Sính Đình cũng rất tự nhiên vòng lên cổ anh bắt đầu trúc trắc đáp lại.

"Tối nay, chúng ta chính là vợ chồng. . . . . ."

Sính Đình nỉ non thốt lên, Mạc Thiên Kình liền đáp ứng một tiếng, hôn vàng sâu hơn, thâm tình mà ôn nhu từ từ đi đến bên giường lớn.

Hai người ngả lên trên đệm, cửa không biết đã bị người ta đóng lại từ lúc nào.

Mạc Thiên Kình cúi đầu nhìn Sính Đình, hơi khàn khàn nói:

"Sính Đình, tối nay em thật sự rất đẹp!"

Sính Đình ôm lấy cổ anh đáp lại: "Ông xã, anh cũng rất đẹp trai!"

"Một lát nữa chồng của em sẽ càng đẹp hơn nữa!"

Mạc Thiên Kình tà ác cười cười, bàn tay bắt đầu cởi quần áo của cô ra, Sính Đình cũng không ngăn cản, thâm tình chăm chú nhìn anh, bọn họ rốt cuộc đã kết hôn rồi!



"Bà xã, cởi quần áo giúp anh!"

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình thâm tình nói, hai tay Sính Đình run run, không lưu loát vụng về bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh, một cái, hai cái, ba cái. . . . . .

Không bao lâu sau cũng liền cởi xong làm lộ ra lồng ngực cường tráng, Sính Đình thẹn thùng mặt đỏ bừng lên, yêu như vậy vẫn là lần đầu tiên của bọn họ!

"Quần cũng phải cởi chứ!"

Mạc Thiên Kình liền đứng lên, ôm cả Sính Đình lên theo khiến cho cô càng thêm ngượng ngùng, Mạc Thiên Kình kéo tay của cô từng bước từng bước cởi quần dài của anh ra, . . . . . .

"Anh. . . . . . sao lại không mặc quần lót!"

Sính Đình lập tức quay lưng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng thêm, không ngờ sau khi cởi quần dài ra, lại nhìn thấy bộ phận đặc trưng của phái nam ngạo nghễ vương cao, khiến cho cô càng thêm xấu hổ.

Mạc Thiên Kình quay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào anh rất hả hê mà nói.

"Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi, hơn nữa, tối nay chúng ta cũng sẽ không mặc quần áo, cần gì phải làm điều thừa thãi chứ!"

Sính Đình nghe được câu này, mặt lại càng đỏ, càng trở nên nóng thêm!

Mạc Thiên Kình để tay lên trên vai của cô làm cho thân thể cô chợt thấy chấn động. . . . . .

"Đừng sợ, đã có anh rồi!"

Mạc Thiên Kình nói xong, nhẹ nhàng cởi váy của cô ra, trên người chỉ còn độc bộ đồ lót đứng trước mặt của anh. Mạc Thiên Kình cố gắng đè nén nửa thân dưới đang căng trướng, cởi bỏ hết vật che đậy cuối cùng trên người của cô.

Sính Đình xấu hổ mặt càng thêm đỏ, cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của Mạc Thiên Kình ** thật rất khó diễn tả được cảm giác bây giờ của cô như thế nào.

Mạc Thiên Kình kéo tay của cô đặt lên vật nóng bỏng của mình, Sính Đình vừa chạm vào liền muốn rút về nhưng lại bị anh giữ chặt không thả!

"Về sau, nó chỉ thuộc về em!"

Mạc Thiên Kình nói xong, ấn người cô xuống giường, dịu dàng hôn lên trên người cô!

Toàn thân Sính Đình liền cứng đờ, kể cả lần đầu tiên cũng không thấy khẩn trương như vậy!

"Thả lỏng đi, yêu anh nào!"

Mạc Thiên Kình dịu dàng nói, Sính Đình cũng rất nghe lời từ từ buông lỏng cở thể!

Mạc Thiên Kình cảm nhận được cô đã dần dần thả lỏng liền vắt hai chân của cô quanh hông của mình từ từ ma sát qua lại địa phương thần bí kia.

"Ưmh. . . . . . Thiên Kình!"

Đột nhiên bị nóng bỏng cứng rắn của anh chen vào trong cơ thể, Sính Đình không nhịn được kêu thành tiếng, Mạc Thiên Kình cũng bị tiếng kêu của cô làm cho thật khẩn trương, giống như lần đầu ** làm chuyện yêu vậy.

"Cứ giao cho anh, đừng sợ!"

Mạc Thiên Kình ôm cô thật chặt, ở trong cơ thể cô nhẹ nhàng ngọ nguậy, Sính Đình cảm nhận được anh đang ở trong cơ thể mình luật động, không kìm được mà run rẩy, cảm giác như thế lần đầu tiên cũng chưa từng trải qua, tại sao hôm nay lại xuất hiện chứ?

"Thiên Kình. . . . . . Thiên Kình. . . . . ."



Sính Đình run rẩy gọi: "Anh ở đây, Sính Đình, đừng sợ, cứ giao hết cho anh!"

Mạc Thiên Kình thở hổn hển, tăng nhanh tốc độ chuyển động, khiến Sính Đình không nhịn được phải nắm chặt thắt lưng của anh, rất sợ mình sẽ bị rớt xuống.

"Sính Đình, anh yêu em!"

Mạc Thiên Kình thở hổn hển, ở trong cơ thể cô ra vào, Sính Đình cũng ôm anh thật chặt, trong miệng lại tràn ra âm thanh xấu hổ. . . . . .

"Ưhm . . . . .Ah. . . . . ."

Âm thanh mập mờ từ trong miệng của Sính Đình truyền ra, Mạc Thiên Kình càng đẩy nhanh tốc độ, làm cô bay lên tận chín mây, càng ôm anh chặt hơn . . . . .

Suốt đêm, Mạc Thiên Kình cũng không ngừng nghỉ, cả đêm yêu cầu đòi hỏi khiến cho Sính Đình cảm nhận được thế nào là dục tiên dục tử, cũng làm cho cô mệt mỏi rã rời chìm sâu vào giấc ngủ.

Mạc Thiên Kình chỉ chợp mắt một lúc liền bật dậy!

Nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn Sính Đình vẫn còn đang ngủ say, bây giờ đã một giờ rưỡi chiều, Mạc Thiên Kình đã sớm gọi bữa trưa, chỉ chờ vợ yêu của mình rời giường thôi!

"Ưhm. . . . . ."

Sính Đình lật người, lại ngủ tiếp.

Mạc Thiên Kình vẫn còn đang tủm tỉm, nhìn dáng vẻ lúc cô ngủ thật đáng yêu, tựa như tiểu Bạch Thỏ dịu ngoan vậy, anh nhìn mãi mà không biết chán.

Nhớ lại lúc đầu bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, Mạc Thiên Kình cười không khép được miệng, Sính Đình từ mèo hoang đã biến thành tiểu Bạch Thỏ rồi, rốt cuộc anh cũng ôm được mỹ nhân về nhà!

Khi Sính Đình tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều, mở mắt ra liền nhìn thấy Mạc Thiên Kình thâm tình nhìn mình đắm đuối, khẽ mỉm cười, ** nửa người trên của anh đang để trần, dáng vẻ rất tuấn tú, rất mê người!

"Chào buổi sáng!"

Sính Đình nhàn nhạt nói, Mạc Thiên Kình chỉ vào đồng hồ treo tường đáp: "Vợ yêu của anh, đã hai giờ chiều rồi, tối ngày hôm qua chắc là mệt muốn chết rồi! Hôm nay mới dậy trễ như vậy!"

Mạc Thiên Kình kéo chóp mũi của cô một cái nói, Sính Đình lập tức liền đỏ mặt, nhớ tới chuyện đêm qua, hoan ái không ngừng, chặt chẽ dung hợp, để cho bọn họ cùng bay lên mây xanh, cảm giác như thế thật là tuyệt vời!

"Đây cũng là trách nhiệm của anh!"

Sính Đình không có sợ hãi, ở trước ngực của anh vẽ một vòng tròn, toàn thân của Mạc Thiên Kình liền chấn động, Sính Đình cười đứng dậy, toàn thân đều là vết hôn hồng hồng, nhưng cô cũng không để ý, mặc quần áo vào rồi ngồi dậy.

Mạc Thiên Kình cũng đứng dậy theo, mặc quần áo tử tế rồi liền dắt Sính Đình tiếp tục cuộc hành trình.

Bên bờ biển Ái Tình, Mạc Thiên Kình nắm tay Sính Đình đứng ở trên bờ, ôm cô vào trong ngực nói:"Sính Đình em có biết không? Biển Ái Tình này có một truyền thuyết. . . . . ."

[Truyền thuyết ở vùng đất Athen có một hòn đảo, mọi người ở trên đảo chung sống với nhau rất hòa thuận, vui vẻ nhưng đôi khi cũng xảy ra chiến tranh với người ở đảo khác. Bọn họ giao hẹn với nhau rằng nếu như bọn họ thắng lợi trở về sẽ treo một lá cờ trắng ở trên thuyền nhưng nếu như thất bại sẽ treo một lá cờ đen có hình đầu lâu xương chéo. Còn những người phụ nữ trên đảo nếu như thấy được cờ trắng sẽ vì các chiến sĩ của mình chuẩn bị bữa tối phong phú để an ủi, động viên, khích lệ bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ nhìn thấy lá cờ màu đen kia thì sẽ cùng nhau nhảy xuống biển đi đến thiên quốc tìm kiếm các chiến sĩ thân yêu của mình. Một tuần lễ trôi qua các chiến sĩ rốt cuộc cũng thắng lợi trở về, trong không khí vui sướng không có ai nhớ đến phải thay lá cờ đen bằng lá cờ trắng cả, những người phụ nữ trên đảo thấy được lá cờ đen kia liền hết sức đau lòng vì vậy đã cùng nhau nhảy xuống biển. Còn những người đàn ông khi trở lại phát hiện những người thân yêu của mình đã trầm mình xuống biển mới nhớ tới việc bọn họ không đổi cờ vì vậy các bọn họ cũng liền nhảy xuống biển đi tìm người yêu của mình từ đó về sau này bờ biển này biến thành màu đỏ, trở thành nhân chứng cho tình yêu thiên trường địa cửu, cho nên sau này người ta mới đặt tên cho bờ biển này là biển Ái Tình một minh chứng cho tình yêu đôi lứa!]

"Anh hi vọng nơi này sẽ chứng giám cho tình yêu của chúng ta! Sính Đình, anh yêu em!"

Mạc Thiên Kình nhìn về phía biển Ái Tình Hải lớn tiếng nói, Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, đặt tay của anh lên ngực mình, rồi hô lớn: "Mạc Thiên Kình, em yêu anh!"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, thâm tình dựa sát vào nhau, cả đời này, bọn họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook