Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 290: Em sẽ đồng ý gả cho anh!
Tiểu Dã Áp
26/01/2015
Sính Đình nghe được Mạc Thiên Kình nói vậy liền ngượng ngùng đỏ mặt, e lệ hỏi: "Sao anh lại biết chắc em sẽ cho anh ăn no chứ?"
Mạc Thiên Kình cười cười, ở bên tai cô thấp giọng nỉ non: "Anh vì em thủ thân như ngọc lâu như vậy, nếu không cho anh thì em cho người nào chứ!"
Lời nói mập mờ của anh khiến cho mặt của Sính Đình càng hồng hơn, nhớ tới số lần bọn họ hoan ái, quả thật là rất ít, từ khi bọn họ va va chạm chạm đến bây giờ, thật vất vả mới yêu nhau, nhưng làm chuyện kia thì quả thật có hơi ít.
"Mạc Thiên Kình, anh biết không? Duyên phận đúng là thật kỳ diệu!"
Sính Đình đột nhiên nói vậy làm cho Mạc Thiên Kình đưa mắt nhìn cô chăm chú, lẳng lặng nghe.
"Em luôn nghĩ, nếu như giữa hai chúng ta không có duyên phận thì chắc cũng sẽ không đến được với nhau, nếu chỉ là một cuộc hôn nhân ước định nếu chúng ta vô duyên thì sao có thể ở chung một chỗ được, cho nên mới nói duyên phận là một thứ thật rất kỳ diệu.
Gặp anh, ban đầu em cảm thấy chính là chuyện xui xẻo nhất cuộc đời này. Anh biết không? Lúc anh bị đau bụng, mà trong thời gian đó em còn lại bị anh trêu chọc đến phát điên nữa chứ, em lại còn phải tắm cho anh nữa, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, mặc dù thời gian không lâu, nhưng đã khắc sâu vào trong trí nhớ rồi! Khắc vào trong tâm khảm của em, ngày càng thấy cảm phục anh!
Em cũng không biết, tại sao anh lại thích em...tính tình thì nóng nảy, mặc dù anh đã nói từ nhỏ đã nhận định em là vợ chưa cưới của mình, nhưng cho tới khi đó anh cũng chưa từng gặp mặt em, thật không biết một đấng mày râu như anh làm sao có thể bởi vì một cô gái chưa từng gặp mặt thủ thân như ngọc được chứ."
Điểm này thật rất khó tin, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn tin tưởng Mạc Thiên Kình rồi cho dù anh có nói gì, cô đều sẽ tin tưởng.
Cũng theo lời của Mạc Thiên Kình đã nói, anh là một người đàn ông bình thường, một người phụ nữ cởi hết quần áo trèo lên giường quyến rũ anh mà anh vẫn không có động đến cô ta, từ hành động này đã nói rõ, anh thật lòng yêu cô.
Người đàn ông như anh từ cổ chí kim, quả thật rất ít!
Mạc Thiên Kình đưa mắt nhìn Sính Đình, lời như vậy từ trong miệng của cô nói ra, thật khiển cho anh có chút giật mình, lần này sau khi trở về, Sính Đình tin tưởng anh như vậy khiến cho anh thật rất cảm động.
Anh vốn còn sợ Sính Đình không tin mình, muốn uốn lưỡi một phen, chứng minh như thế này, như thế kia!
Quả thật Sính Đình lần này khiến cho anh cảm thấy cô đang từ mèo hoang biến thành Tiểu Bạch Thỏ dịu hiền rồi !
"Cám ơn em, Sính Đình, anh rất cảm động, Sính Đình của anh rốt cuộc đã biến thành tiểu Bạch thỏ ngoan hiền rồi !"
Mạc Thiên Kình không nhịn được khẽ hôn lên mặt cô một cái.
Sính Đình không hài lòng mân mê môi đỏ mọng: "Sao lại nói em trở thành tiểu Bạch thỏ ngoan hiền chứ, anh phải nhớ, nếu như về sau anh thay lòng đổi dạ thì tiểu Bạch thỏ cũng sẽ biến thành dã thú hung mãnh đấy!"
Cô sẽ đem xé xác anh thành từng mảnh!
Không phải có câu:” Chó vội nhảy tường, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người hay sao!
Mạc Thiên Kình thật buồn cười, Sính Đình của anh vẫn đáng yêu như trước kia.
"Anh cười cái gì!"
Sính Đình bị anh cười như thế có chút không tự nhiên, Mạc Thiên Kình cúi đầu ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:
"Sính Đình, hình như anh chưa nói với em rằng anh thật sự rất yêu em!"
Sính Đình nghe câu này mà ngây ngẩn cả người, hình như anh rất ít khi nói yêu cô. Mạc Thiên Kình nhìn thấy cô sửng sốt, liền nhếch môi cười vui vẻ.
"Anh yêu em, nhưng anh cũng đang đói bụng, môi của em thoạt nhìn rất thơm, rất ngon, anh thật là nhớ nó. . . . . ."
Mạc Thiên Kình nói xong, môi mỏng ấm áp liền bao trùm lên đôi môi của cô, tay nâng đầu của cô lên, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên môi cô, Sính Đình cũng đã lâu không được anh hôn như vậy.
Chỉ cảm thấy một trận tê dại ập đến, cảm giác giống như bị điện giật cuốn lấy toàn thân.
"Bảo bối, thả lỏng nào, anh chỉ muốn hôn em thôi!"
Sính Đình nghe anh nói, thân thể liền buông lỏng, hai tay ôm lấy đầu của anh, để cho Mạc Thiên Kình càng thêm thuận tiện mà hôn cô, cảm thụ đầu lưỡi của anh chui vào trong miệng của mình, dây dưa, triền miên. . . . . .
Diệp Duệ lái xe tìm một buổi tối, những chỗ trong tài liệu đều đã đi, nhưng vẫn không thấy tung tích của cô, cuối cùng liền lái xe tới đến chỗ cô làm việc. Nhưng thật không ngờ anh lại nhìn thấy cô và một người đàn ông anh tuấn đang dùng cơm với nhau, hình như cô đối với gã kia cũng không tệ lắm.
Diệp Duệ vừa lái xe vừa nhớ tới một màn mà mình vừa chứng kiến, hai người bọn họ làm việc suốt một buổi tối thì anh cũng đứng ở ngoài cửa len lén nhìn một đêm, nhìn thấy cặp mắt thâm quầng kia của cô anh thật rất muốn đi tới ôm cô vào lòng mà an ủi.
Nhưng là anh thật sự không biết mình nên lấy lý do gì để đi vào, nói gì với cô, khi cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh càng sợ hơn nếu gã kia cũng thích Lý Băng, nhìn cậu ta cũng thấy ưu tú, hơn nữa so với anh còn phải trẻ hơn vài tuổi, đàn ông như vậy, Lý Băng hẳn sẽ rất thích!
Mặc dù người đàn ông kia bề ngoài thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng anh vẫn nhìn ra được cậu ta dành cho Lý Băng chú ý đặc biệt.
Diệp Duệ lái xe đi nhưng tâm tư đều đặt ở trên người của Lý Băng và người đàn ông kia.
Than thở, bần thần, hơn một giờ sau, anh mới trở lại biệt thự, đóng cửa phòng, ngồi hút thuốc!
Mạc Thiên Kình rất thỏa mãn kết thúc nụ hôn này, anh cũng không tham lam, mặc dù thân thể đã nổi lên phản ứng, rất khó chịu, nhưng mà anh cũng biết Sính Đình hiện tại vẫn còn yếu, cho nên sẽ không tiến tới nữa.
Sính Đình đỏ mặt nhìn Mạc Thiên Kình, nụ hôn của anh hình như so với trước tốt hơn nhiều, vừa có kỹ thuật lại vừa tiến bộ!
"Sính Đình, chờ em xuất viện, chúng ta liền kết hôn được không?"
Anh thật không muốn chờ đợi thêm nữa, rất muốn cùng cô kết hôn ngay, cho Hâm Hâm và Hạo Hạo một mái nhà hoàn chỉnh.
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, chu môi lên nói:
"Mạc Thiên Kình, anh đang cầu hôn em sao?"
Mạc Thiên Kình nhìn lại mình, quần áo trên người vừa bẩn vừa hôi, râu ria cũng không cạo, trông giống như ông già vậy.
Mạc Thiên Kình cười gượng gạo rồi đáp:
"Ngày mai anh sẽ cầu hôn trước mặt ông nội của em, còn có hai cục cưng của chúng ta nữa, anh muốn bọn họ chứng minh cho anh, Ngọc Sính Đình em là vợ của Mạc Thiên Kình anh! Em, chỉ có thể thuộc về anh mà thôi!"
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, anh nói thật là hay, rốt cuộc đã có thể kết hôn?
Nghĩ đến chuyện này, Sính Đình có chút kích động.
"Mạc Thiên Kình, nếu như cục cưng đồng ý thì em sẽ lập tức đồng ý!"
"Ha ha. . . . . . Sính Đình, em quên rồi sao, ban đầu em đã nói, nếu như mang thai long phượng thì sẽ gả cho anh đấy!"
Mạc Thiên Kình ha hả cười lên, Sính Đình thế mới biết mình bị hớ rồi, sao cô lại quên mất chuyện này chứ.
"Không tính . . . . . ."
"Em mà dám không đồng ý, anh liền hôn em, lên giường với em, để cho em bảy ngày bảy đêm không xuống giường được. Em phải biết, hiện tại anh đang ‘ đói bụng ’ nghiêm trọng!"
Lời của Mạc Thiên Kình khiến cho mặt của Sính Đình lúc đỏ lúc trắng, nhớ tới những lần yêu yêu trước đây của bọn họ, thật sự thấy rất lo lắng, cô tuyệt đối tin Mạc Thiên Kình có thể làm được.
"Cái đó. . . . . ."
Sính Đình hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói, "Mạc Thiên Kình, nếu em và anh kết hôn, anh sẽ không “yêu yêu “ em lâu như vậy chứ?"
Cô thật rất sợ mấy cuộc yêu lần trước, vẫn thấy rất sợ mặc dù cũng rất thoải mái!
Mạc Thiên Kình thấy cô thẹn thùng như thế cố nén cười, rất nghiêm túc bảo đảm!
"Yên tâm, anh cũng không phải là cầm thú, nên sẽ không làm cho em không thể xuống giường đâu!"
Nhưng mỗi ngày vẫn phải cùng cô làm một cuộc yêu!
"Vậy thì được, em gả cho anh!"
Mạc Thiên Kình cười cười, ở bên tai cô thấp giọng nỉ non: "Anh vì em thủ thân như ngọc lâu như vậy, nếu không cho anh thì em cho người nào chứ!"
Lời nói mập mờ của anh khiến cho mặt của Sính Đình càng hồng hơn, nhớ tới số lần bọn họ hoan ái, quả thật là rất ít, từ khi bọn họ va va chạm chạm đến bây giờ, thật vất vả mới yêu nhau, nhưng làm chuyện kia thì quả thật có hơi ít.
"Mạc Thiên Kình, anh biết không? Duyên phận đúng là thật kỳ diệu!"
Sính Đình đột nhiên nói vậy làm cho Mạc Thiên Kình đưa mắt nhìn cô chăm chú, lẳng lặng nghe.
"Em luôn nghĩ, nếu như giữa hai chúng ta không có duyên phận thì chắc cũng sẽ không đến được với nhau, nếu chỉ là một cuộc hôn nhân ước định nếu chúng ta vô duyên thì sao có thể ở chung một chỗ được, cho nên mới nói duyên phận là một thứ thật rất kỳ diệu.
Gặp anh, ban đầu em cảm thấy chính là chuyện xui xẻo nhất cuộc đời này. Anh biết không? Lúc anh bị đau bụng, mà trong thời gian đó em còn lại bị anh trêu chọc đến phát điên nữa chứ, em lại còn phải tắm cho anh nữa, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, mặc dù thời gian không lâu, nhưng đã khắc sâu vào trong trí nhớ rồi! Khắc vào trong tâm khảm của em, ngày càng thấy cảm phục anh!
Em cũng không biết, tại sao anh lại thích em...tính tình thì nóng nảy, mặc dù anh đã nói từ nhỏ đã nhận định em là vợ chưa cưới của mình, nhưng cho tới khi đó anh cũng chưa từng gặp mặt em, thật không biết một đấng mày râu như anh làm sao có thể bởi vì một cô gái chưa từng gặp mặt thủ thân như ngọc được chứ."
Điểm này thật rất khó tin, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn tin tưởng Mạc Thiên Kình rồi cho dù anh có nói gì, cô đều sẽ tin tưởng.
Cũng theo lời của Mạc Thiên Kình đã nói, anh là một người đàn ông bình thường, một người phụ nữ cởi hết quần áo trèo lên giường quyến rũ anh mà anh vẫn không có động đến cô ta, từ hành động này đã nói rõ, anh thật lòng yêu cô.
Người đàn ông như anh từ cổ chí kim, quả thật rất ít!
Mạc Thiên Kình đưa mắt nhìn Sính Đình, lời như vậy từ trong miệng của cô nói ra, thật khiển cho anh có chút giật mình, lần này sau khi trở về, Sính Đình tin tưởng anh như vậy khiến cho anh thật rất cảm động.
Anh vốn còn sợ Sính Đình không tin mình, muốn uốn lưỡi một phen, chứng minh như thế này, như thế kia!
Quả thật Sính Đình lần này khiến cho anh cảm thấy cô đang từ mèo hoang biến thành Tiểu Bạch Thỏ dịu hiền rồi !
"Cám ơn em, Sính Đình, anh rất cảm động, Sính Đình của anh rốt cuộc đã biến thành tiểu Bạch thỏ ngoan hiền rồi !"
Mạc Thiên Kình không nhịn được khẽ hôn lên mặt cô một cái.
Sính Đình không hài lòng mân mê môi đỏ mọng: "Sao lại nói em trở thành tiểu Bạch thỏ ngoan hiền chứ, anh phải nhớ, nếu như về sau anh thay lòng đổi dạ thì tiểu Bạch thỏ cũng sẽ biến thành dã thú hung mãnh đấy!"
Cô sẽ đem xé xác anh thành từng mảnh!
Không phải có câu:” Chó vội nhảy tường, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người hay sao!
Mạc Thiên Kình thật buồn cười, Sính Đình của anh vẫn đáng yêu như trước kia.
"Anh cười cái gì!"
Sính Đình bị anh cười như thế có chút không tự nhiên, Mạc Thiên Kình cúi đầu ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:
"Sính Đình, hình như anh chưa nói với em rằng anh thật sự rất yêu em!"
Sính Đình nghe câu này mà ngây ngẩn cả người, hình như anh rất ít khi nói yêu cô. Mạc Thiên Kình nhìn thấy cô sửng sốt, liền nhếch môi cười vui vẻ.
"Anh yêu em, nhưng anh cũng đang đói bụng, môi của em thoạt nhìn rất thơm, rất ngon, anh thật là nhớ nó. . . . . ."
Mạc Thiên Kình nói xong, môi mỏng ấm áp liền bao trùm lên đôi môi của cô, tay nâng đầu của cô lên, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên môi cô, Sính Đình cũng đã lâu không được anh hôn như vậy.
Chỉ cảm thấy một trận tê dại ập đến, cảm giác giống như bị điện giật cuốn lấy toàn thân.
"Bảo bối, thả lỏng nào, anh chỉ muốn hôn em thôi!"
Sính Đình nghe anh nói, thân thể liền buông lỏng, hai tay ôm lấy đầu của anh, để cho Mạc Thiên Kình càng thêm thuận tiện mà hôn cô, cảm thụ đầu lưỡi của anh chui vào trong miệng của mình, dây dưa, triền miên. . . . . .
Diệp Duệ lái xe tìm một buổi tối, những chỗ trong tài liệu đều đã đi, nhưng vẫn không thấy tung tích của cô, cuối cùng liền lái xe tới đến chỗ cô làm việc. Nhưng thật không ngờ anh lại nhìn thấy cô và một người đàn ông anh tuấn đang dùng cơm với nhau, hình như cô đối với gã kia cũng không tệ lắm.
Diệp Duệ vừa lái xe vừa nhớ tới một màn mà mình vừa chứng kiến, hai người bọn họ làm việc suốt một buổi tối thì anh cũng đứng ở ngoài cửa len lén nhìn một đêm, nhìn thấy cặp mắt thâm quầng kia của cô anh thật rất muốn đi tới ôm cô vào lòng mà an ủi.
Nhưng là anh thật sự không biết mình nên lấy lý do gì để đi vào, nói gì với cô, khi cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh càng sợ hơn nếu gã kia cũng thích Lý Băng, nhìn cậu ta cũng thấy ưu tú, hơn nữa so với anh còn phải trẻ hơn vài tuổi, đàn ông như vậy, Lý Băng hẳn sẽ rất thích!
Mặc dù người đàn ông kia bề ngoài thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng anh vẫn nhìn ra được cậu ta dành cho Lý Băng chú ý đặc biệt.
Diệp Duệ lái xe đi nhưng tâm tư đều đặt ở trên người của Lý Băng và người đàn ông kia.
Than thở, bần thần, hơn một giờ sau, anh mới trở lại biệt thự, đóng cửa phòng, ngồi hút thuốc!
Mạc Thiên Kình rất thỏa mãn kết thúc nụ hôn này, anh cũng không tham lam, mặc dù thân thể đã nổi lên phản ứng, rất khó chịu, nhưng mà anh cũng biết Sính Đình hiện tại vẫn còn yếu, cho nên sẽ không tiến tới nữa.
Sính Đình đỏ mặt nhìn Mạc Thiên Kình, nụ hôn của anh hình như so với trước tốt hơn nhiều, vừa có kỹ thuật lại vừa tiến bộ!
"Sính Đình, chờ em xuất viện, chúng ta liền kết hôn được không?"
Anh thật không muốn chờ đợi thêm nữa, rất muốn cùng cô kết hôn ngay, cho Hâm Hâm và Hạo Hạo một mái nhà hoàn chỉnh.
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, chu môi lên nói:
"Mạc Thiên Kình, anh đang cầu hôn em sao?"
Mạc Thiên Kình nhìn lại mình, quần áo trên người vừa bẩn vừa hôi, râu ria cũng không cạo, trông giống như ông già vậy.
Mạc Thiên Kình cười gượng gạo rồi đáp:
"Ngày mai anh sẽ cầu hôn trước mặt ông nội của em, còn có hai cục cưng của chúng ta nữa, anh muốn bọn họ chứng minh cho anh, Ngọc Sính Đình em là vợ của Mạc Thiên Kình anh! Em, chỉ có thể thuộc về anh mà thôi!"
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, anh nói thật là hay, rốt cuộc đã có thể kết hôn?
Nghĩ đến chuyện này, Sính Đình có chút kích động.
"Mạc Thiên Kình, nếu như cục cưng đồng ý thì em sẽ lập tức đồng ý!"
"Ha ha. . . . . . Sính Đình, em quên rồi sao, ban đầu em đã nói, nếu như mang thai long phượng thì sẽ gả cho anh đấy!"
Mạc Thiên Kình ha hả cười lên, Sính Đình thế mới biết mình bị hớ rồi, sao cô lại quên mất chuyện này chứ.
"Không tính . . . . . ."
"Em mà dám không đồng ý, anh liền hôn em, lên giường với em, để cho em bảy ngày bảy đêm không xuống giường được. Em phải biết, hiện tại anh đang ‘ đói bụng ’ nghiêm trọng!"
Lời của Mạc Thiên Kình khiến cho mặt của Sính Đình lúc đỏ lúc trắng, nhớ tới những lần yêu yêu trước đây của bọn họ, thật sự thấy rất lo lắng, cô tuyệt đối tin Mạc Thiên Kình có thể làm được.
"Cái đó. . . . . ."
Sính Đình hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói, "Mạc Thiên Kình, nếu em và anh kết hôn, anh sẽ không “yêu yêu “ em lâu như vậy chứ?"
Cô thật rất sợ mấy cuộc yêu lần trước, vẫn thấy rất sợ mặc dù cũng rất thoải mái!
Mạc Thiên Kình thấy cô thẹn thùng như thế cố nén cười, rất nghiêm túc bảo đảm!
"Yên tâm, anh cũng không phải là cầm thú, nên sẽ không làm cho em không thể xuống giường đâu!"
Nhưng mỗi ngày vẫn phải cùng cô làm một cuộc yêu!
"Vậy thì được, em gả cho anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.