Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 132: Muốn khóc thì cứ khóc đi!
Tiểu Dã Áp
29/12/2014
"Muốn làm gì à?"
Trương Vượng cười lạnh, lực trên tay không giảm, siết chặt cổ của Sính Đình. Vì dùng sức quá mạnh làm cổ rỉ máu ra, mặt liền trở nên tái nhợt.
"Mạc Thiên Kình, mày lập tức dùng súng bắn vào tay của mày. Thượng Quan Quân Triết mày tự đánh gãy hai tay, còn mày nữa đánh gãy hai chân cho tao."
Trương Vượng hung dữ nói gương mặt vốn tuấn tú trở nên khủng bố dữ tợn.
"Mạc Thiên Kình. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không. . . . . . được"
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình cầm súng ở trong tay, thật hối hận chính mình không có việc gì làm lại đi xuống quấy rối. Nếu không cũng sẽ không bị cái kẻ điên này có cơ hội uy hiếp.
Hơn nữa sức của hắn thật khỏe, thắt cổ của cô làm cho cô không hít thở được nói chi đến việc dùng sức phản kháng.
"Nhanh lên một chút!"
Trương Vượng nhìn bọn họ chậm chạp không hành động tức giận hét lớn, lực trên tay cũng tăng lên.
Mạc Thiên Kình cầm súng đang muốn tìm cơ hội, lại phát hiện thật rất khó.
Trương Vượng dù sao cũng là một tay mình bồi dưỡng nên .
"Thủy Nhi, cứu tôi!"
Sính Đình chợt hét lớn, Trương Vượng thấy vậy vội vàng nhìn chung quanh, cảm giác sau lưng mình nguy cơ bốn phía.
Mạc Thiên Kình cầm súng đánh vào trên chân hắn, Trương Vượng nhất thời đau đớn quỳ trên mặt đất, nhưng lực độ trong tay càng mạnh hơn, hai mắt lạnh lùng dữ tợn gần như điên cuồng!
"Mạc Thiên Kình, mày lại dám động thủ, tao giết chết đàn bà của mày!"
Lực càng thêm hung ác, sắc mặt Sính Đình càng ngày càng trắng, Mạc Thiên Kình vội vàng xông tới đánh một quyền vào trên mặt hắn, Thượng Quan Quân Triết nắm lấy còng tay dùng sức đem cả người của cô đẩy trên mặt đất.
Trương Vượng khóe miệng chảy máu, chân cũng bị cắt đứt xương, máu tươi ứa ra.
Nếu đồng tâm hiệp lực thì chuyện gì cũng có thể làm được. Hắn biết chân của hắn đã tàn phế cũng như bị thất bại rồi. Nhưng là hắn còn chưa cam tâm, tức giận nhìn chằm chằm.
Lão K đi tới trước mặt hắn đem hắn giữ chặt, áp tải hắn.
Sính Đình được buông ra lập tức ho khan, ra sức hít thở Mạc Thiên Kình vội vàng giúp đỡ, nhìn cô mặt tái nhợt hết sức đau lòng.
Sính Đình nhìn Trương Vượng, trên mặt từ từ trở nên hồng hào, đứng lên đi đến trước mặt hắn liền đạp mạnh một cái. Lão K cũng không buông lỏng chỉ có thể nhìn Trương Vượng bị Sính Đình đá cho sưng mặt sưng mũi, vết máu loang lổ.
"TMD, dám nghĩ bóp chết tôi...tôi đá chết cậu!"
Sính Đình rất tức giận, đã không giúp được gì lại thiếu chút nữa hại bọn họ. Hiện tại hắn bị áp chế rồi, cô phải báo thù cho tốt để giải trừ tức giận trong lòng.
"Tốt lắm, nói tóm lại là coi như xong rồi!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt mở miệng anh biết Sính Đình chịu nguy hiểm máu trên cổ đã đọng lại thành một vòng màu đỏ.
Sính Đình lúc này mới dừng lại phát giác ra cổ của mình rất đau.
"Mạc Thiên Kình, giúp em đi bôi thuốc!"
Sính Đình lạnh nhạt nói, Mạc Thiên Kình liếc nhìn mắt mũi đang sưng bầm dập của Trương Vượng giao phó cho Thượng Quan Quân Triết.
"Đưa hắn vào nhà giam, phong tỏa tất cả tin tức không cho phép bất kỳ người nào biết Trương Vượng đã bị bắt!"
Thượng Quan Quân Triết gật đầu nhìn lão K. Lão K áp tải hắn đi ra ngoài vừa đúng lúc gặp được Thủy Nhi vừa mua thức ăn trở về, Thủy Nhi nhìn mặt mũi sưng húp của Trương Vượng không khỏi nhíu mày.
"Thủy Nhi, đi vào hỗ trợ, Sính Đình bị thương rồi!"
Thượng Quan Quân Triết giao phó xong liền đi lấy xe, Thủy Nhi nhìn lão K vội vàng hỏi:
" Đã xảy ra chuyện gì?"
Lão K nhìn Trương Vượng lạnh nhạt nói:
" Trương Vượng là nội gian vừa nãy còn định giết chết Sính Đình!"
Thượng Quan Quân Triết lái xe đến lão K liền áp tải Trương Vượng lên xe rời đi. Thủy Nhi vội vàng đi vào biệt thự liền nhìn thấy Mạc Thiên Kình đang giúp Sính Đình xử lý vết thương.
"Sính Đình, vẫn khỏe chứ!"
Thủy Nhi mang đồ vào vội vàng chạy đến hỏi thăm.
Sính Đình đang cắn răng thuốc bôi vào trên da quả thật rất đau, có chút cảm giác nóng rực, nhìn thấy Thủy Nhi tức giận nói.
"Tôi mới vừa rồi thiếu chút nữa bị Trương Vượng bóp chết không ngờ hắn lại là tên đại biến thái."
Cô thật sự có chút hoài nghi Trương Vượng có phải là người đa nhân cách hay không nếu không tại sao lại trở nên điên cuồng như vậy. Nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn kia cũng có chút đáng sợ.
Thủy Nhi nghe cô thì vô cùng ngạc nhiên.
"Hắn quả nhiên ác độc như vậy, không ngờ hắn thật sự là hung thủ!"
"Không sai suýt chút nữa đã giết chết tôi rồi!"
Sính Đình oán giận nói nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì quả thật mình thật không nên xuống đây.
"Mạc Thiên Kình nếu em không xuống thì cũng không xảy ra chuyện gì rồi !"
Sính Đình áy náy nghĩ đến việc Mạc Thiên Kình vừa rồi cầm súng chỉ vào tay của mình. Cô thật rất sợ anh sẽ bắn xuống.
"Chuyện này không liên quan đến em. Anh chỉ không ngờ Trương Vượng lại trở nên dữ tợn như vậy, có lẽ phải kiểm tra hắn một chút, hắn rất không bình thường!"
Coi như bị anh bắt được thì cũng không nên có cái nét mặt này.
Thật hoài nghi hắn bị tinh thần phân liệt!
"Ý của anh là hắn có thể vừa bị tinh thần bị phân liệt lại còn bị nhân cách phân liệt nữa?"
Mạc Thiên Kình có chút kinh ngạc, "Em cũng cảm thấy tinh thần hoặc nhân cách của hắn ở phương diện nào đó có vấn đề?"
Sính Đình gật đầu: "Nếu như không phải như vậy thì chính là hắn ngụy trang thật quá tốt dù sao bọn anh ở chung một chỗ cũng nhiều năm rồi sao đến bây giờ mới phát hiện. Nói cho cùng nếu không phải là phân liệt thì chính là ngụy trang thật quá giỏi!"
"Không sai, anh cũng là cảm thấy như vậy!"
Mạc Thiên Kình vừa bôi thuốc vừa đồng ý với Sính Đình có lẽ Trương Vượng thật sự có vấn đề.
Nhưng mà bây giờ bắt được nội gian cũng nên giữ bí mật?
Kế tiếp anh nên suy nghĩ thật chu đáo làm như thế nào để bắt được Nam Cung Tước !
Ban đêm nhà Nam Cung, ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng thật xinh đẹp, Trinh Tử đang nằm ở trên giường. Trong khoảng thời gian này mặc dù Nam Cung Tước mỗi ngày đều ở nhà, nhưng là rất ít khi chủ động quan tâm đến cô.
Trừ đứa bé, trong mắt của hắn hình như không có thứ gì khác.
Nhưng làm cho nàng đau lòng hơn là hắn hầu như mỗi ngày đều sẽ mang một người phụ nữ khác nhau trở về. Hơn nữa còn ở sát vách hoan ái, tiếng kêu gào rên rỉ làm cô đau đớn.
Trinh Tử thật không biết mình như bây giờ được xem là cái gì, là vợ chồng ngọt nào trên danh nghĩa hay sao?
Hiện tại, sát vách lại vang lên tiếng ử ừ a a. . . . . . làm cô bi thương chết lặng. Cúi đầu nhìn con gái đang mút sữa thỏa thích tay run rẩy chạm đến khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà. Nhìn bé đưa mắt nhìn mình, tâm càng đau hơn.
Lý Băng đi vào phòng tay mang theo hòm thuốc. Đây vẫn là công việc mỗi đêm của cô. Nhìn người phụ nữ ngày càng gầy gò trước mắt, nghe được tiếng kêu mập mờ mất hồn ở sát vách cô biết cô ấy đang rất đau lòng.
"Phu nhân, tôi kiểm tra cho cô!"
Lý Băng cầm ống nghe lên còn chưa có động liền bị cô đẩy ra.
"Không cần, về sau cũng đừng đến nữa tôi không cần điều trị."
Giọng nói của Trinh Tử rất nhạt rất nhẹ, nếu không phải thính lực của cô tốt thật không nghe được lời nói của cô ấy.
Lý Băng nhìn mặt cô ấy tuyệt vọng lại nghe tiếng va chạm thân thể ở sát vách trong lòng rất tức giận. Nam Cung Tước thật không phải là người, vợ của mình mới vừa sinh xong thế nhưng hắn lại cùng phụ nữ khác hoan ái hàng đêm.
"Muốn khóc cứ khóc đi!"
Lý Băng nắm tay của Trinh Tử, dịu dàng nói.
Trinh Tử nhìn cô lắc đầu .
"Không cần, nếu như có thể tôi muốn mang theo đứa bé rời khỏi đây!"
Tiếng nói rất nhỏ rất nhẹ. Nhưng vừa mới nói xong thì Nam Cung Tước đột nhiên xông tới tát vào mặt Trinh Tử một cái !
Trương Vượng cười lạnh, lực trên tay không giảm, siết chặt cổ của Sính Đình. Vì dùng sức quá mạnh làm cổ rỉ máu ra, mặt liền trở nên tái nhợt.
"Mạc Thiên Kình, mày lập tức dùng súng bắn vào tay của mày. Thượng Quan Quân Triết mày tự đánh gãy hai tay, còn mày nữa đánh gãy hai chân cho tao."
Trương Vượng hung dữ nói gương mặt vốn tuấn tú trở nên khủng bố dữ tợn.
"Mạc Thiên Kình. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không. . . . . . được"
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình cầm súng ở trong tay, thật hối hận chính mình không có việc gì làm lại đi xuống quấy rối. Nếu không cũng sẽ không bị cái kẻ điên này có cơ hội uy hiếp.
Hơn nữa sức của hắn thật khỏe, thắt cổ của cô làm cho cô không hít thở được nói chi đến việc dùng sức phản kháng.
"Nhanh lên một chút!"
Trương Vượng nhìn bọn họ chậm chạp không hành động tức giận hét lớn, lực trên tay cũng tăng lên.
Mạc Thiên Kình cầm súng đang muốn tìm cơ hội, lại phát hiện thật rất khó.
Trương Vượng dù sao cũng là một tay mình bồi dưỡng nên .
"Thủy Nhi, cứu tôi!"
Sính Đình chợt hét lớn, Trương Vượng thấy vậy vội vàng nhìn chung quanh, cảm giác sau lưng mình nguy cơ bốn phía.
Mạc Thiên Kình cầm súng đánh vào trên chân hắn, Trương Vượng nhất thời đau đớn quỳ trên mặt đất, nhưng lực độ trong tay càng mạnh hơn, hai mắt lạnh lùng dữ tợn gần như điên cuồng!
"Mạc Thiên Kình, mày lại dám động thủ, tao giết chết đàn bà của mày!"
Lực càng thêm hung ác, sắc mặt Sính Đình càng ngày càng trắng, Mạc Thiên Kình vội vàng xông tới đánh một quyền vào trên mặt hắn, Thượng Quan Quân Triết nắm lấy còng tay dùng sức đem cả người của cô đẩy trên mặt đất.
Trương Vượng khóe miệng chảy máu, chân cũng bị cắt đứt xương, máu tươi ứa ra.
Nếu đồng tâm hiệp lực thì chuyện gì cũng có thể làm được. Hắn biết chân của hắn đã tàn phế cũng như bị thất bại rồi. Nhưng là hắn còn chưa cam tâm, tức giận nhìn chằm chằm.
Lão K đi tới trước mặt hắn đem hắn giữ chặt, áp tải hắn.
Sính Đình được buông ra lập tức ho khan, ra sức hít thở Mạc Thiên Kình vội vàng giúp đỡ, nhìn cô mặt tái nhợt hết sức đau lòng.
Sính Đình nhìn Trương Vượng, trên mặt từ từ trở nên hồng hào, đứng lên đi đến trước mặt hắn liền đạp mạnh một cái. Lão K cũng không buông lỏng chỉ có thể nhìn Trương Vượng bị Sính Đình đá cho sưng mặt sưng mũi, vết máu loang lổ.
"TMD, dám nghĩ bóp chết tôi...tôi đá chết cậu!"
Sính Đình rất tức giận, đã không giúp được gì lại thiếu chút nữa hại bọn họ. Hiện tại hắn bị áp chế rồi, cô phải báo thù cho tốt để giải trừ tức giận trong lòng.
"Tốt lắm, nói tóm lại là coi như xong rồi!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt mở miệng anh biết Sính Đình chịu nguy hiểm máu trên cổ đã đọng lại thành một vòng màu đỏ.
Sính Đình lúc này mới dừng lại phát giác ra cổ của mình rất đau.
"Mạc Thiên Kình, giúp em đi bôi thuốc!"
Sính Đình lạnh nhạt nói, Mạc Thiên Kình liếc nhìn mắt mũi đang sưng bầm dập của Trương Vượng giao phó cho Thượng Quan Quân Triết.
"Đưa hắn vào nhà giam, phong tỏa tất cả tin tức không cho phép bất kỳ người nào biết Trương Vượng đã bị bắt!"
Thượng Quan Quân Triết gật đầu nhìn lão K. Lão K áp tải hắn đi ra ngoài vừa đúng lúc gặp được Thủy Nhi vừa mua thức ăn trở về, Thủy Nhi nhìn mặt mũi sưng húp của Trương Vượng không khỏi nhíu mày.
"Thủy Nhi, đi vào hỗ trợ, Sính Đình bị thương rồi!"
Thượng Quan Quân Triết giao phó xong liền đi lấy xe, Thủy Nhi nhìn lão K vội vàng hỏi:
" Đã xảy ra chuyện gì?"
Lão K nhìn Trương Vượng lạnh nhạt nói:
" Trương Vượng là nội gian vừa nãy còn định giết chết Sính Đình!"
Thượng Quan Quân Triết lái xe đến lão K liền áp tải Trương Vượng lên xe rời đi. Thủy Nhi vội vàng đi vào biệt thự liền nhìn thấy Mạc Thiên Kình đang giúp Sính Đình xử lý vết thương.
"Sính Đình, vẫn khỏe chứ!"
Thủy Nhi mang đồ vào vội vàng chạy đến hỏi thăm.
Sính Đình đang cắn răng thuốc bôi vào trên da quả thật rất đau, có chút cảm giác nóng rực, nhìn thấy Thủy Nhi tức giận nói.
"Tôi mới vừa rồi thiếu chút nữa bị Trương Vượng bóp chết không ngờ hắn lại là tên đại biến thái."
Cô thật sự có chút hoài nghi Trương Vượng có phải là người đa nhân cách hay không nếu không tại sao lại trở nên điên cuồng như vậy. Nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn kia cũng có chút đáng sợ.
Thủy Nhi nghe cô thì vô cùng ngạc nhiên.
"Hắn quả nhiên ác độc như vậy, không ngờ hắn thật sự là hung thủ!"
"Không sai suýt chút nữa đã giết chết tôi rồi!"
Sính Đình oán giận nói nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì quả thật mình thật không nên xuống đây.
"Mạc Thiên Kình nếu em không xuống thì cũng không xảy ra chuyện gì rồi !"
Sính Đình áy náy nghĩ đến việc Mạc Thiên Kình vừa rồi cầm súng chỉ vào tay của mình. Cô thật rất sợ anh sẽ bắn xuống.
"Chuyện này không liên quan đến em. Anh chỉ không ngờ Trương Vượng lại trở nên dữ tợn như vậy, có lẽ phải kiểm tra hắn một chút, hắn rất không bình thường!"
Coi như bị anh bắt được thì cũng không nên có cái nét mặt này.
Thật hoài nghi hắn bị tinh thần phân liệt!
"Ý của anh là hắn có thể vừa bị tinh thần bị phân liệt lại còn bị nhân cách phân liệt nữa?"
Mạc Thiên Kình có chút kinh ngạc, "Em cũng cảm thấy tinh thần hoặc nhân cách của hắn ở phương diện nào đó có vấn đề?"
Sính Đình gật đầu: "Nếu như không phải như vậy thì chính là hắn ngụy trang thật quá tốt dù sao bọn anh ở chung một chỗ cũng nhiều năm rồi sao đến bây giờ mới phát hiện. Nói cho cùng nếu không phải là phân liệt thì chính là ngụy trang thật quá giỏi!"
"Không sai, anh cũng là cảm thấy như vậy!"
Mạc Thiên Kình vừa bôi thuốc vừa đồng ý với Sính Đình có lẽ Trương Vượng thật sự có vấn đề.
Nhưng mà bây giờ bắt được nội gian cũng nên giữ bí mật?
Kế tiếp anh nên suy nghĩ thật chu đáo làm như thế nào để bắt được Nam Cung Tước !
Ban đêm nhà Nam Cung, ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng thật xinh đẹp, Trinh Tử đang nằm ở trên giường. Trong khoảng thời gian này mặc dù Nam Cung Tước mỗi ngày đều ở nhà, nhưng là rất ít khi chủ động quan tâm đến cô.
Trừ đứa bé, trong mắt của hắn hình như không có thứ gì khác.
Nhưng làm cho nàng đau lòng hơn là hắn hầu như mỗi ngày đều sẽ mang một người phụ nữ khác nhau trở về. Hơn nữa còn ở sát vách hoan ái, tiếng kêu gào rên rỉ làm cô đau đớn.
Trinh Tử thật không biết mình như bây giờ được xem là cái gì, là vợ chồng ngọt nào trên danh nghĩa hay sao?
Hiện tại, sát vách lại vang lên tiếng ử ừ a a. . . . . . làm cô bi thương chết lặng. Cúi đầu nhìn con gái đang mút sữa thỏa thích tay run rẩy chạm đến khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà. Nhìn bé đưa mắt nhìn mình, tâm càng đau hơn.
Lý Băng đi vào phòng tay mang theo hòm thuốc. Đây vẫn là công việc mỗi đêm của cô. Nhìn người phụ nữ ngày càng gầy gò trước mắt, nghe được tiếng kêu mập mờ mất hồn ở sát vách cô biết cô ấy đang rất đau lòng.
"Phu nhân, tôi kiểm tra cho cô!"
Lý Băng cầm ống nghe lên còn chưa có động liền bị cô đẩy ra.
"Không cần, về sau cũng đừng đến nữa tôi không cần điều trị."
Giọng nói của Trinh Tử rất nhạt rất nhẹ, nếu không phải thính lực của cô tốt thật không nghe được lời nói của cô ấy.
Lý Băng nhìn mặt cô ấy tuyệt vọng lại nghe tiếng va chạm thân thể ở sát vách trong lòng rất tức giận. Nam Cung Tước thật không phải là người, vợ của mình mới vừa sinh xong thế nhưng hắn lại cùng phụ nữ khác hoan ái hàng đêm.
"Muốn khóc cứ khóc đi!"
Lý Băng nắm tay của Trinh Tử, dịu dàng nói.
Trinh Tử nhìn cô lắc đầu .
"Không cần, nếu như có thể tôi muốn mang theo đứa bé rời khỏi đây!"
Tiếng nói rất nhỏ rất nhẹ. Nhưng vừa mới nói xong thì Nam Cung Tước đột nhiên xông tới tát vào mặt Trinh Tử một cái !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.