Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 303: Ngoại truyện- Mê tình 10
Tiểu Dã Áp
17/04/2015
Lý Băng cũng bị tiếng súng này dọa cho nhảy dựng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, máu tươi liền chảy ra, Lý Băng chợt đá tên đánh lén một cước, mà lúc này Diệp Duệ cũng vội vàng xông tới đỡ cô!
"Em không sao chứ!"
Diệp Duệ cũng không ngờ khi anh tới đây sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu như anh đến muộn hơn chút nữa, thật không biết Lý Băng có thể chống đỡ nổi hay không. . . . . .
Nghĩ đến điều này, Diệp Duệ rất tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người đang vây quanh bọn họ, toàn thân tràn đầy sát ý, đặc biệt là khi nhìn thấy Tiêu Linh Linh thì lại càng thêm tức giận.
Lý Băng thấy Diệp Duệ quan tâm mình như thế, trong lòng hết sức vui mừng, vì anh đã kịp thời đến cứu mình!
"Diệp Duệ. . . . . ."
Tiêu Linh Linh tức giận đến cắn răng, tay bị trúng đạn đau nói không ra lời, không ngờ anh nhanh như vậy đã có thể tìm đến được nơi này, xem ra cô ta đã đánh giá bọn họ quá thấp.
Diệp Duệ nhìn Tiêu Linh Linh chằm chằm, rồi lạnh lùng nhìn những tên hộ vệ còn đứng ở nơi đó, cất giọng thông cáo:
"Chẳng lẽ mấy người không được tin tức của nhà Bruce sao? Lại còn dám xuống tay với Băng nhi, Tiêu Linh Linh, các người hãy chờ gia tộc Bruce đuổi giết đi!"
Anh tin rằng, Belle tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người này, sau khi lấy được địa chỉ Belle cho, anh lập tức chạy tới nơi này, không ngờ thiếu chút nữa là mất đi Lý Băng rồi, khi đó anh cũng đã nhận định rõ ràng mặc kệ như thế nào, lần này anh sẽ không buông tay!
Tiêu Linh Linh nghe được lời nói kia, mặt xám như tro tàn, gia tộc Bruce . . . . . .
Chẳng lẽ lần này thật sự phải chết sao?
"Tôi van cầu anh...hãy thả tôi đi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!"
Tiêu Linh Linh bò đến chân của Diệp Duệ, khóc cầu xin tha thứ, Lý Băng cũng thật không ngờ vì Diệp Duệ mà cô ta lại có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, chẳng lẽ là cô ta yêu anh sao?
Diệp Duệ nhìn Tiêu Linh Linh, lạnh lùng nói: "Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm, Tiêu Linh Linh, lần này tôi không có cách nào giúp cô được cả. Người cô chọc giận chính là em gái của Thiếu chủ Bruce, bọn họ không thể nào tha thứ cho câu đâu!"
Diệp Duệ lạnh lùng vô tình nói ra, giờ đây Tiêu Linh Linh mới biết, Lý Băng chính là công chúa của gia tộc Bruce !
Thật hận, thật không cam lòng, đố kỵ từ trong đáy lòng nhanh chóng bốc lên, nhìn chằm chằm vào con dao găm cách chân Diệp Duệ không xa, Tiêu Linh Linh liền nhanh chóng lao đến cầm con dao kia lên đâm tới.
"Cẩn thận!"
Diệp Duệ hô to một tiếng, ôm Lý Băng trở mình một cái, đỡ giúp cô một dao kia, Lý Băng chưa tỉnh hồn nhìn bộ mặt đầy sát ý của Tiêu Linh Linh, liền tung dao nhắm thẳng vào hai chân của cô ta!
"Diệp Duệ. . . . . . Anh làm sao vậy, đừng làm em sợ!"
Nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp Duệ tái nhợt đi, toàn thân vô lực trượt xuống, lần đầu tiên Lý Băng thấy sợ như vậy, sợ anh sẽ rời bỏ mình mà đi.
Nước mắt liền không rơi xuống, từng giọt, từng giọt lăn trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Diệp Duệ nhìn Lý Băng, con dao găm cắm vào xương của anh, đau đến mức không tài nào mở miệng nói chuyện được.
"Băng nhi, thật xin lỗi!"
Diệp Duệ khó khăn thốt ra những lời này, đôi mắt của Lý Băng giờ đã đẫm lệ mông lung mà lắc đầu. Ôm phía sau lưng toàn là máu tươi, nhuộm đỏ cả chiếc áo anh đang mặc, nhiễm đỏ tay của cô.
"Đừng nói, đừng nói nữa, Diệp Duệ, em không cho phép anh chết! Không cho phép anh chết!"
Anh không thể chết được!
Tiêu Linh Linh cũng không ngờ đến Diệp Duệ lại đỡ cho Lý Băng một dao kia, chỉ có cô ta mới biết nhát đâm đó sâu đến thế nào.
"Còn sững sờ ở đó làm gì, mau giải quyết bọn họ, nếu không chúng ta cũng sẽ chết!"
Tiêu Linh Linh hiện tại cũng không nghĩ nhiều, chỉ có một con đường đó là giết hai người kia. Vết thương trên tay chân để cho cô ta đau đến không muốn sống, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Băng!
Mấy hộ vệ vừa định động thủ, đã nhìn thấy ngoài cửa tràn vào một nhóm người, bao kín xung quanh!
"Lý Băng!". Belle nghẹn ngào gào lên, tại sao có thể như vậy!
Lý Băng nhìn Belle, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được Belle chính là Sứ giả mà trời cao phái tới để cứu cô, liền lớn tiếng khóc.
"Anh, cứu anh ấy, mau cứu anh ấy, em không muốn anh ấy chết!"
"Tại sao có thể như vậy!"
Thượng Quan Quân Triết vội vàng chạy tới, nhìn con dao găm cắm sau lưng Diệp Duệ liền vội vàng phái người đưa đi cấp cứu.
Lý Băng muốn đuổi theo, nhưng Belle không cho phép, sợ cô đi sẽ càng lo lắng hơn.
"Anh, anh ấy sẽ không sao! Sẽ không bị làm sao đâu!"
Lý Băng khóc kéo cánh tay Belle hỏi, nước mắt không cầm được mà tuôn ra như suối, bây giờ cô chẳng nghĩ được gì cả, cũng không mong muốn điều gì chỉ cần Diệp Duệ bình an vô sự là được.
Là do cô ngu, cô đần, nếu như cô sớm nói cho Diệp Duệ biết mình thích anh, và đã tha thứ cho anh, thì có lẽ sẽ không dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay!
Là lỗi của cô, đều là do cô sai !
Belle ôm Lý Băng vào lòng, nhìn cô khóc thành ra như vậy, liền biết, người em gái mình yêu chính là anh chàng kia, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ phía sau lưng của cô mà an ủi.
"Yên tâm đi, cậu ta trộm đi trái tim của em gái mà anh yêu quý nhất, nên anh sẽ không để cho cậu ta chết dễ dàng như vậy được!"
Lý Băng có thể gọi hắn là anh trai, khiến hắn thấy thật cao hứng, nhưng nhìn cô khóc thành ra như vậy, Belle lại thấy cực kỳ đau lòng.
Ôn Tề đứng ở một bên, không nghĩ tới mình đã tìm được người với tốc độ nhanh nhất như vậy mà lại còn xảy ra bi kịch như thế này, càng nghĩ càng tức giận, những người kia thật sự rất đáng chết!
"Băng nhi, em nói đi, muốn xử trí những người này như thế nào!"
Ôn Tề dịu dàng hỏi, từ đầu đến cuối, chân mày tuấn tú của anh chỉ hơi cau lại, nhìn thấy tay chân của Tiêu Linh Linh đều đã bị phế, hoàn toàn không hề có một tí thương xót nào.
Anh tin Băng nhi, nếu như không phải đặc biệt quá đáng, thì cô sẽ không đả thương người khác thành như vậy!
Lý Băng nhìn Tiêu Linh Linh, sắc mặt rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến mức làm cho Tiêu Linh Linh càng thêm tin tưởng rằng bản thân cô ta chết chắc rồi!
"Thả cô ta đi thôi!Dù sao cô ta đã thành như vậy rồi, còn về phần tài sản của nhà cô ta, các anh muốn thu hãy thu đi!"
Cô muốn để cho cô ta nếm thử cảm giác làm người nghèo là như thế nào, muốn cô ta nhận rõ một điều kể cả có tiền cũng không thể tùy tiện mà khi dễ người khác được!
Tiêu Linh Linh nghe Lý Băng nói thế, hận đến cắn răng, ác độc nhìn cô chằm chằm!
"Muốn giết cứ giết, nhưng tao không muốn chúng mày cướp hết tiền của tao! Tao không cho phép!"
Lý Băng chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta không nói, hiện tại cô chỉ muốn biết Diệp Duệ thế nào mà thôi, cái gì cũng không muốn nghĩ đến nữa!
"Nếu như Diệp Duệ không có việc gì, tôi có thể để cho cô hàng ngày không phải đi xin ăn, còn nếu như anh ấy. . . . . . Có chuyện. . . . . . cô cứ chờ sống không bằng chết đi!". Lý Băng nói xong, liền được Belle dìu ra ngoài.
Lý Băng mới đi ra khỏi cửa, đau đớn trên cánh tay liền ập tới, cộng thêm thể lực tiêu hao quá nhiều nên cả người liền hôn mê bất tỉnh.
"Băng nhi!"
Diệp Duệ vừa đến bệnh viện, lập tức liền được đẩy vào phòng cấp cứu, nhìn đèn của phòng giải phẫu sáng lên, Thượng Quan Quân Triết thấy rất phiền não, vì sao sự tình lại biến thành như vậy!
Mấy giờ trôi qua, Lý Băng đã tỉnh, nhưng ca phẫu thuật của Diệp Duệ vẫn chưa kết thúc, cũng không biết như thế nào.
Tiền Bình cùng với Diệp Thiên cũng chạy tới, bà ta nhìn thấy đám người Lý Băng đang canh giữ ở cửa phòng phẫu thuật, liền tiến lên trước vung tay, hung ác tát cho cô một cái, làm trên mặt nhất thời hiện rõ năm đầu ngón tay!
"Đồ sao chổi, sao Duệ nhi lại thích một người như cô chứ, lại còn phải nhập viện nữa, tôi cho cô biết, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
"Em không sao chứ!"
Diệp Duệ cũng không ngờ khi anh tới đây sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu như anh đến muộn hơn chút nữa, thật không biết Lý Băng có thể chống đỡ nổi hay không. . . . . .
Nghĩ đến điều này, Diệp Duệ rất tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người đang vây quanh bọn họ, toàn thân tràn đầy sát ý, đặc biệt là khi nhìn thấy Tiêu Linh Linh thì lại càng thêm tức giận.
Lý Băng thấy Diệp Duệ quan tâm mình như thế, trong lòng hết sức vui mừng, vì anh đã kịp thời đến cứu mình!
"Diệp Duệ. . . . . ."
Tiêu Linh Linh tức giận đến cắn răng, tay bị trúng đạn đau nói không ra lời, không ngờ anh nhanh như vậy đã có thể tìm đến được nơi này, xem ra cô ta đã đánh giá bọn họ quá thấp.
Diệp Duệ nhìn Tiêu Linh Linh chằm chằm, rồi lạnh lùng nhìn những tên hộ vệ còn đứng ở nơi đó, cất giọng thông cáo:
"Chẳng lẽ mấy người không được tin tức của nhà Bruce sao? Lại còn dám xuống tay với Băng nhi, Tiêu Linh Linh, các người hãy chờ gia tộc Bruce đuổi giết đi!"
Anh tin rằng, Belle tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người này, sau khi lấy được địa chỉ Belle cho, anh lập tức chạy tới nơi này, không ngờ thiếu chút nữa là mất đi Lý Băng rồi, khi đó anh cũng đã nhận định rõ ràng mặc kệ như thế nào, lần này anh sẽ không buông tay!
Tiêu Linh Linh nghe được lời nói kia, mặt xám như tro tàn, gia tộc Bruce . . . . . .
Chẳng lẽ lần này thật sự phải chết sao?
"Tôi van cầu anh...hãy thả tôi đi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!"
Tiêu Linh Linh bò đến chân của Diệp Duệ, khóc cầu xin tha thứ, Lý Băng cũng thật không ngờ vì Diệp Duệ mà cô ta lại có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, chẳng lẽ là cô ta yêu anh sao?
Diệp Duệ nhìn Tiêu Linh Linh, lạnh lùng nói: "Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm, Tiêu Linh Linh, lần này tôi không có cách nào giúp cô được cả. Người cô chọc giận chính là em gái của Thiếu chủ Bruce, bọn họ không thể nào tha thứ cho câu đâu!"
Diệp Duệ lạnh lùng vô tình nói ra, giờ đây Tiêu Linh Linh mới biết, Lý Băng chính là công chúa của gia tộc Bruce !
Thật hận, thật không cam lòng, đố kỵ từ trong đáy lòng nhanh chóng bốc lên, nhìn chằm chằm vào con dao găm cách chân Diệp Duệ không xa, Tiêu Linh Linh liền nhanh chóng lao đến cầm con dao kia lên đâm tới.
"Cẩn thận!"
Diệp Duệ hô to một tiếng, ôm Lý Băng trở mình một cái, đỡ giúp cô một dao kia, Lý Băng chưa tỉnh hồn nhìn bộ mặt đầy sát ý của Tiêu Linh Linh, liền tung dao nhắm thẳng vào hai chân của cô ta!
"Diệp Duệ. . . . . . Anh làm sao vậy, đừng làm em sợ!"
Nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp Duệ tái nhợt đi, toàn thân vô lực trượt xuống, lần đầu tiên Lý Băng thấy sợ như vậy, sợ anh sẽ rời bỏ mình mà đi.
Nước mắt liền không rơi xuống, từng giọt, từng giọt lăn trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Diệp Duệ nhìn Lý Băng, con dao găm cắm vào xương của anh, đau đến mức không tài nào mở miệng nói chuyện được.
"Băng nhi, thật xin lỗi!"
Diệp Duệ khó khăn thốt ra những lời này, đôi mắt của Lý Băng giờ đã đẫm lệ mông lung mà lắc đầu. Ôm phía sau lưng toàn là máu tươi, nhuộm đỏ cả chiếc áo anh đang mặc, nhiễm đỏ tay của cô.
"Đừng nói, đừng nói nữa, Diệp Duệ, em không cho phép anh chết! Không cho phép anh chết!"
Anh không thể chết được!
Tiêu Linh Linh cũng không ngờ đến Diệp Duệ lại đỡ cho Lý Băng một dao kia, chỉ có cô ta mới biết nhát đâm đó sâu đến thế nào.
"Còn sững sờ ở đó làm gì, mau giải quyết bọn họ, nếu không chúng ta cũng sẽ chết!"
Tiêu Linh Linh hiện tại cũng không nghĩ nhiều, chỉ có một con đường đó là giết hai người kia. Vết thương trên tay chân để cho cô ta đau đến không muốn sống, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Băng!
Mấy hộ vệ vừa định động thủ, đã nhìn thấy ngoài cửa tràn vào một nhóm người, bao kín xung quanh!
"Lý Băng!". Belle nghẹn ngào gào lên, tại sao có thể như vậy!
Lý Băng nhìn Belle, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được Belle chính là Sứ giả mà trời cao phái tới để cứu cô, liền lớn tiếng khóc.
"Anh, cứu anh ấy, mau cứu anh ấy, em không muốn anh ấy chết!"
"Tại sao có thể như vậy!"
Thượng Quan Quân Triết vội vàng chạy tới, nhìn con dao găm cắm sau lưng Diệp Duệ liền vội vàng phái người đưa đi cấp cứu.
Lý Băng muốn đuổi theo, nhưng Belle không cho phép, sợ cô đi sẽ càng lo lắng hơn.
"Anh, anh ấy sẽ không sao! Sẽ không bị làm sao đâu!"
Lý Băng khóc kéo cánh tay Belle hỏi, nước mắt không cầm được mà tuôn ra như suối, bây giờ cô chẳng nghĩ được gì cả, cũng không mong muốn điều gì chỉ cần Diệp Duệ bình an vô sự là được.
Là do cô ngu, cô đần, nếu như cô sớm nói cho Diệp Duệ biết mình thích anh, và đã tha thứ cho anh, thì có lẽ sẽ không dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay!
Là lỗi của cô, đều là do cô sai !
Belle ôm Lý Băng vào lòng, nhìn cô khóc thành ra như vậy, liền biết, người em gái mình yêu chính là anh chàng kia, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ phía sau lưng của cô mà an ủi.
"Yên tâm đi, cậu ta trộm đi trái tim của em gái mà anh yêu quý nhất, nên anh sẽ không để cho cậu ta chết dễ dàng như vậy được!"
Lý Băng có thể gọi hắn là anh trai, khiến hắn thấy thật cao hứng, nhưng nhìn cô khóc thành ra như vậy, Belle lại thấy cực kỳ đau lòng.
Ôn Tề đứng ở một bên, không nghĩ tới mình đã tìm được người với tốc độ nhanh nhất như vậy mà lại còn xảy ra bi kịch như thế này, càng nghĩ càng tức giận, những người kia thật sự rất đáng chết!
"Băng nhi, em nói đi, muốn xử trí những người này như thế nào!"
Ôn Tề dịu dàng hỏi, từ đầu đến cuối, chân mày tuấn tú của anh chỉ hơi cau lại, nhìn thấy tay chân của Tiêu Linh Linh đều đã bị phế, hoàn toàn không hề có một tí thương xót nào.
Anh tin Băng nhi, nếu như không phải đặc biệt quá đáng, thì cô sẽ không đả thương người khác thành như vậy!
Lý Băng nhìn Tiêu Linh Linh, sắc mặt rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến mức làm cho Tiêu Linh Linh càng thêm tin tưởng rằng bản thân cô ta chết chắc rồi!
"Thả cô ta đi thôi!Dù sao cô ta đã thành như vậy rồi, còn về phần tài sản của nhà cô ta, các anh muốn thu hãy thu đi!"
Cô muốn để cho cô ta nếm thử cảm giác làm người nghèo là như thế nào, muốn cô ta nhận rõ một điều kể cả có tiền cũng không thể tùy tiện mà khi dễ người khác được!
Tiêu Linh Linh nghe Lý Băng nói thế, hận đến cắn răng, ác độc nhìn cô chằm chằm!
"Muốn giết cứ giết, nhưng tao không muốn chúng mày cướp hết tiền của tao! Tao không cho phép!"
Lý Băng chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta không nói, hiện tại cô chỉ muốn biết Diệp Duệ thế nào mà thôi, cái gì cũng không muốn nghĩ đến nữa!
"Nếu như Diệp Duệ không có việc gì, tôi có thể để cho cô hàng ngày không phải đi xin ăn, còn nếu như anh ấy. . . . . . Có chuyện. . . . . . cô cứ chờ sống không bằng chết đi!". Lý Băng nói xong, liền được Belle dìu ra ngoài.
Lý Băng mới đi ra khỏi cửa, đau đớn trên cánh tay liền ập tới, cộng thêm thể lực tiêu hao quá nhiều nên cả người liền hôn mê bất tỉnh.
"Băng nhi!"
Diệp Duệ vừa đến bệnh viện, lập tức liền được đẩy vào phòng cấp cứu, nhìn đèn của phòng giải phẫu sáng lên, Thượng Quan Quân Triết thấy rất phiền não, vì sao sự tình lại biến thành như vậy!
Mấy giờ trôi qua, Lý Băng đã tỉnh, nhưng ca phẫu thuật của Diệp Duệ vẫn chưa kết thúc, cũng không biết như thế nào.
Tiền Bình cùng với Diệp Thiên cũng chạy tới, bà ta nhìn thấy đám người Lý Băng đang canh giữ ở cửa phòng phẫu thuật, liền tiến lên trước vung tay, hung ác tát cho cô một cái, làm trên mặt nhất thời hiện rõ năm đầu ngón tay!
"Đồ sao chổi, sao Duệ nhi lại thích một người như cô chứ, lại còn phải nhập viện nữa, tôi cho cô biết, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.