Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn
Chương 318: Ghê tởm người 2
Thập Điểm Thính Phong
27/06/2018
Hơn nữa lúc trước Mặc Thời Khiêm cũng vẫn đều là, Trì Hoan, Trì Hoan... Đột nhiên liền biến thành Hoan Hoan .
Mặc Thời Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, không quan tâm.
Trì Hoan đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh người đàn ông.
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm mặt có chút nhợt nhạt của cô, đặt menu ở trước mặt của cô, tiếng nói trầm thấp ôn nhu, "Nhìn xem em muốn ăn cái gì."
Cô ngẩng đầu liếc anh một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, "Được."
Cô cúi đầu xem menu, có chút không yên lòng.
Phong Hành thu hồi tầm mắt từ trên người cô, thưởng thức tách trà, liếc Tiêu Ngự, thản nhiên nói, "Nhà họ Tiêu, trong ngục giam thành phố Lan có hơn phân nửa đều là thủ hạ của anh..."
Tiêu Ngự không vui ý , híp mắt cười nhạo, "... Anh mẹ nó có ý tứ gì? Anh đang nói thủ hạ lão tử đều là vi phạm pháp lệnh?"
Phong Hành vẫn thản nhiên như cũ, "Đúng vậy, hơn nữa đều bị bắt vào."
Tiêu Ngự, "..."
Anh nghiêng người ra sau, tựa tiếu phi tiếu, "Tôi còn tưởng rằng các người mời tôi ăn cơm, là cầu cạnh tôi, hóa ra là tôi hiểu sai ý rồi?"
Mặc Thời Khiêm nhìn thoáng qua, đạm thanh nói, "Không có, " Giọng nói anh lạnh lùng thản nhiên, "Trong ngục của Trì An có một là thủ hạ trực hệ của anh, hai người là thủ hạ của thủ hạ anh, miếng đất lần trước anh muốn kia tôi bán cho anh, tôi mướn bọn họ làm vệ sĩ."
Tiêu Ngự nở nụ cười, "Đất bán cho tôi... đó chính là tôi phải ra tiền, anh lấy cái gì mướn tôi? Anh thật đúng là rất biết buôn bán, khó trách người ta cứ muốn đoạt anh."
"..."
Phong Hành buông tay, "Đất bán cho anh, anh có thể mở khách sạn , tự nhiên có thể kiếm tiền ... Kia không phải tiền sao."
Mặc Thời Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, không quan tâm.
Trì Hoan đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh người đàn ông.
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm mặt có chút nhợt nhạt của cô, đặt menu ở trước mặt của cô, tiếng nói trầm thấp ôn nhu, "Nhìn xem em muốn ăn cái gì."
Cô ngẩng đầu liếc anh một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, "Được."
Cô cúi đầu xem menu, có chút không yên lòng.
Phong Hành thu hồi tầm mắt từ trên người cô, thưởng thức tách trà, liếc Tiêu Ngự, thản nhiên nói, "Nhà họ Tiêu, trong ngục giam thành phố Lan có hơn phân nửa đều là thủ hạ của anh..."
Tiêu Ngự không vui ý , híp mắt cười nhạo, "... Anh mẹ nó có ý tứ gì? Anh đang nói thủ hạ lão tử đều là vi phạm pháp lệnh?"
Phong Hành vẫn thản nhiên như cũ, "Đúng vậy, hơn nữa đều bị bắt vào."
Tiêu Ngự, "..."
Anh nghiêng người ra sau, tựa tiếu phi tiếu, "Tôi còn tưởng rằng các người mời tôi ăn cơm, là cầu cạnh tôi, hóa ra là tôi hiểu sai ý rồi?"
Mặc Thời Khiêm nhìn thoáng qua, đạm thanh nói, "Không có, " Giọng nói anh lạnh lùng thản nhiên, "Trong ngục của Trì An có một là thủ hạ trực hệ của anh, hai người là thủ hạ của thủ hạ anh, miếng đất lần trước anh muốn kia tôi bán cho anh, tôi mướn bọn họ làm vệ sĩ."
Tiêu Ngự nở nụ cười, "Đất bán cho tôi... đó chính là tôi phải ra tiền, anh lấy cái gì mướn tôi? Anh thật đúng là rất biết buôn bán, khó trách người ta cứ muốn đoạt anh."
"..."
Phong Hành buông tay, "Đất bán cho anh, anh có thể mở khách sạn , tự nhiên có thể kiếm tiền ... Kia không phải tiền sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.