Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn
Chương 218: Ghen.
Thập Điểm Thính Phong
27/05/2018
Mặt cô như lòng trắng trứng, nhìn anh, "Sẽ có nguy hiểm sao?"
Anh hơi hơi câu môi, thản nhiên cười, "Dễ dàng có nguy hiểm như vậy, không biết anh đã chết qua bao nhiêu lần."
"Vậy... Mang em cùng đi đi."
Trì Hoan vừa nói, vừa cũng rất nhanh xốc chăn lên xuống giường.
Anh nhíu mày, "Không được."
Cô ngồi ở trên giường, "Vì sao?"
"Loại địa phương đó rất loạn, không thích hợp với con gái, em ở nhà ngủ là tốt rồi."
Trì Hoan nhìn anh, nhướng mày cười nói, "Vừa rồi anh nói không có nguy hiểm, hơn nữa... Ở trong mắt anh, em là đóa hoa nhỏ nhà ấm chưa thấy nhiều mặt của xã hội sao?"
Người đàn ông vẫn là hai chữ không được nói chen vào kia, "Không được."
"Em muốn đi."
"Trì Hoan, " Mày anh nhăn lại gắt gao, nhưng vẫn là khắc chế tính nết, tận lực nhẫn nại tính tình nói, "Thân phận Tống Xu đặc thù, Tiêu Ngự có thể vốn chính là đến vì anh, cho nên anh phải đi."
Anh xoay người ngược sáng, ngón tay giữ cằm của cô, "Bình thường em ghen như thế nào đều có thể, loại thời điểm này đừng nháo, hửm?"
Ghen?
Cô thật đúng là không phải ghen.
Trì Hoan ngước mặt, mỉm cười, giọng nói kiều nhuyễn trật tự rõ ràng, "Em vừa xem nguyền rủa oán, anh liền ném em như vậy, em ở một mình sợ hãi, hơn nữa... Tiêu Ngự là dạng người gì, em từng nghe nói qua... Anh không sợ anh ta, em sợ."
Mặc Thời Khiêm thấp mắt nhìn chăm chú vào mặt của cô.
Ánh mắt của cô đối diện với anh, không có một phần tránh né và lảng tránh, "Hơn nữa, anh hiểu hết tất cả của em, em cũng muốn nhìn cuộc sống của anh một chút, đến tột cùng là bộ dáng gì."
Anh hơi hơi câu môi, thản nhiên cười, "Dễ dàng có nguy hiểm như vậy, không biết anh đã chết qua bao nhiêu lần."
"Vậy... Mang em cùng đi đi."
Trì Hoan vừa nói, vừa cũng rất nhanh xốc chăn lên xuống giường.
Anh nhíu mày, "Không được."
Cô ngồi ở trên giường, "Vì sao?"
"Loại địa phương đó rất loạn, không thích hợp với con gái, em ở nhà ngủ là tốt rồi."
Trì Hoan nhìn anh, nhướng mày cười nói, "Vừa rồi anh nói không có nguy hiểm, hơn nữa... Ở trong mắt anh, em là đóa hoa nhỏ nhà ấm chưa thấy nhiều mặt của xã hội sao?"
Người đàn ông vẫn là hai chữ không được nói chen vào kia, "Không được."
"Em muốn đi."
"Trì Hoan, " Mày anh nhăn lại gắt gao, nhưng vẫn là khắc chế tính nết, tận lực nhẫn nại tính tình nói, "Thân phận Tống Xu đặc thù, Tiêu Ngự có thể vốn chính là đến vì anh, cho nên anh phải đi."
Anh xoay người ngược sáng, ngón tay giữ cằm của cô, "Bình thường em ghen như thế nào đều có thể, loại thời điểm này đừng nháo, hửm?"
Ghen?
Cô thật đúng là không phải ghen.
Trì Hoan ngước mặt, mỉm cười, giọng nói kiều nhuyễn trật tự rõ ràng, "Em vừa xem nguyền rủa oán, anh liền ném em như vậy, em ở một mình sợ hãi, hơn nữa... Tiêu Ngự là dạng người gì, em từng nghe nói qua... Anh không sợ anh ta, em sợ."
Mặc Thời Khiêm thấp mắt nhìn chăm chú vào mặt của cô.
Ánh mắt của cô đối diện với anh, không có một phần tránh né và lảng tránh, "Hơn nữa, anh hiểu hết tất cả của em, em cũng muốn nhìn cuộc sống của anh một chút, đến tột cùng là bộ dáng gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.