Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn
Chương 338: Khí thế bức người.
Thập Điểm Thính Phong
21/07/2018
Chỉ có giọng nói trầm thấp đến khàn khàn, "Ba em vào hai giờ rạng sáng hôm nay, đã qua đời."
... ... ...
Sáng sớm mùa đông luôn rất lạnh, tựa hồ còn muốn lạnh hơn buổi tối.
Lúc Trì Hoan ở nhà xác bệnh viện chờ đợi nhận xác người thân, tư tưởng xuất thần.
Cô mặc áo khoác màu làm, choàng khăn quàng cổ màu đen, tóc dài rối tung xõa đến thắt lưng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút thay đổi, người đàn ông cao lớn đứng bên người, khí tràng hiển hách âm trầm.
Anh thủy chung nhìn chăm chú vào mặt của cô, ánh mắt thâm trầm đen tối, đường cong cằm căng chặt.
Một bên là người trong ngục giam phái tới, xoa xoa tay nói, "Phát sinh chuyện như vậy... Chúng tôi cũng thực rất có lỗi, thật đáng tiếc, Trì tiểu thư..."
"Thật có lỗi?" Trì Hoan quay đầu, mặt tinh xảo cười lạnh, "Nếu thật có lỗi có tác dụng, sao còn cần pháp luật làm gì, cần ngục giam làm gì, cần những cảnh ngục như các người?"
Một đoạn lời nói, mỗi một câu nói, liền bộc phát khí thế bức người.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt cảnh ngục kia đã sắp không nhịn được.
Mặt cô lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh, càng nhiều hơn là lệ khí nồng đậm và châm chọc.
Cho dù người cô không cao, mang giày cũng không cao, nhưng đứng ở nơi đó chính là cao cao bức người.
Phía sau lại đứng một người đàn ông càng không dễ chọc, cảnh ngục lòng có căm giận, nhưng lại khó mà nói cái gì, ngượng ngùng cúi đầu.
May mà nhân viên bệnh viện đã tới đây, "Trì tiểu thư, bên này."
Trì Hoan hít sâu một hơi, đi theo ra.
... ... ...
Sáng sớm mùa đông luôn rất lạnh, tựa hồ còn muốn lạnh hơn buổi tối.
Lúc Trì Hoan ở nhà xác bệnh viện chờ đợi nhận xác người thân, tư tưởng xuất thần.
Cô mặc áo khoác màu làm, choàng khăn quàng cổ màu đen, tóc dài rối tung xõa đến thắt lưng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút thay đổi, người đàn ông cao lớn đứng bên người, khí tràng hiển hách âm trầm.
Anh thủy chung nhìn chăm chú vào mặt của cô, ánh mắt thâm trầm đen tối, đường cong cằm căng chặt.
Một bên là người trong ngục giam phái tới, xoa xoa tay nói, "Phát sinh chuyện như vậy... Chúng tôi cũng thực rất có lỗi, thật đáng tiếc, Trì tiểu thư..."
"Thật có lỗi?" Trì Hoan quay đầu, mặt tinh xảo cười lạnh, "Nếu thật có lỗi có tác dụng, sao còn cần pháp luật làm gì, cần ngục giam làm gì, cần những cảnh ngục như các người?"
Một đoạn lời nói, mỗi một câu nói, liền bộc phát khí thế bức người.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt cảnh ngục kia đã sắp không nhịn được.
Mặt cô lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh, càng nhiều hơn là lệ khí nồng đậm và châm chọc.
Cho dù người cô không cao, mang giày cũng không cao, nhưng đứng ở nơi đó chính là cao cao bức người.
Phía sau lại đứng một người đàn ông càng không dễ chọc, cảnh ngục lòng có căm giận, nhưng lại khó mà nói cái gì, ngượng ngùng cúi đầu.
May mà nhân viên bệnh viện đã tới đây, "Trì tiểu thư, bên này."
Trì Hoan hít sâu một hơi, đi theo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.