Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn
Chương 32: Làm gì mà hưng phấn như cắn phải thuốc vậy?
Thập Điểm Thính Phong
06/12/2017
Cắt cổ tay…
Mạc Tây Cố siết chặt tay như muốn bóp nát điện thoại, âm thanh lãnh trầm tới mức tận cùng: “Anh đánh xe qua đưa cô ấy tới bệnh viện, tôi lập tức tới”. “Anh chớ vội, tôi đã gọi xe cứu thương rồi, hẳn là rất nhanh sẽ tới” Mạc Tây Cố bẻ gãy điện thoại, bước dài trở lại phòng khách. Bên kia Trì Hoan đã cắm xong hoa, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp gương mặt anh âm u chưa tan, cô ngây ra đó nhìn anh nới lỏng cà vạt, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện?”.
Người đàn ông mi tâm đầy lệ khí đang cố gắng kiềm chế bản thân, thanh âm trầm khàn: “Công ty có việc gấp. Anh phải qua xử lý”. Anh nhắm mắt lại thở dài: “Hôm nay không đi chọn nhẫn cùng em được rồi”.
Trì Hoan dài giọng ồ một tiếng: “Không sao đâu, việc công ty quan trọng hơn, anh đi đi”.
Mạc Tây Cố qua loa lấy lệ ừ một tiếng liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Căn hộ trở nên trống trải, chỉ còn cô một mình một người, không gian yên tĩnh đè nén, Trì Hoan đưa tay lên mặt, ngón tay đẫm nước mắt, hoa hồng trong lọ vẫn tươi đẹp đỏ au.
….
Tới chạng vạng tối, Trì Hoan gọi điện cho Mạc Tây Cố nhưng gọi hai lần đều không ai bắt máy. Cô ngồi trên sân thượng nhìn trời chiều như có điều suy nghĩ. Mãi tới khi tia sáng cuối cùng cũng tắt, cô mới cầm điện thoại đi dộng lên gọi một phần đồ ăn nhanh, sau đó đứng dậy vào phòng.
Sáng hôm sau Trì Hoan nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô vừa nhấp trà vừa hỏi: “Ai vậy?”.
-“Trì Hoan phải không?”.
Là giọng phụ nữ vô cùng cao ngạo.
-“Không biết rõ thì cô gọi cho tôi làm gì?”
Người bên kia tựa hồ rất không hài lòng thái độ của cô, dừng một chút mới nói: ”Tôi là bạn Tây Cố, bây giờ đang ở quán cà phê cạnh nhà cô, cô xuống đây đi”.
Trì Hoan kéo kéo khoé môi: “Tôi chưa gặp cô bao giờ, cũng không quen biết cô, cô nói cô là bạn của Tây Cố thì tôi phải tin cô hay sao?”.
Người bên kia khẽ cười lạnh một tiếng:”Tôi là Thẩm Tiếu, cô chưa từng nghe qua cái tên này sao?”.
Thẩm Tiếu.
Trì Hoan biết cô ta, là bạn chung của Mạc Tây Cố và Tô Nhã Băng, sau khi Tô Nhã Băng xuất ngoại, cô ta cũng đi Ireland du học.
“Tiệm cà phê phải không? Chờ tôi”.
….
Mười lăm phút sau, Trì Hoan tới, cô bình tĩnh gọi đồ uống sau đó mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện : ”Tìm tôi có chuyện gì?”.
Tuổi tác của Thẩm Tiếu cùng Mạc Tây Cố tương đương, cô ta lớn hơn cô mấy tuổi, ăn vận trang điểm thành thục hơn cô rất nhiều, đặc biệt là hôm nay tô môi đỏ thẫm, quả là một mỹ nhân bốc lửa.
Trì Hoan ở nhà luôn tuỳ tiện, không giống như khi lên hình, trang điểm cùng y phục thanh thuần đơn giản, trước khí thế mạnh mẽ của đối phương cô vẫn lãnh đạm như cười như không.
Thẩm Tiếu nhìn cô chằm chằm: “Tôi hôm nay tới đây là hy vọng Trì tiểu thư có thể chủ động huỷ bỏ hôn ước cùng Tây Cố”.
Trì Hoan nâng lên mí mắt:”Cô hy vọng?”.
“Trì tiểu thư chắc cũng hiểu rõ, trong lòng Tây Cố chỉ có Nhã Băng”.
Cô hơi hơi câu môi: “Cưới tôi là chính anh ấy quyết định. Không phải tôi dí súng vào đầu ép buộc anh ta”.
Thẩm Tiếu nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt. Đột nhiên nhận ra mình không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Cô nhìn chằm chằm Trì Hoan hỏi : ”Cô biết tại sao Tây Cố muốn đẩy nhanh hôn kỳ không?”.
Tay Trì Hoan đang nhịp nhịp trên bàn trà thoáng ngừng lại.
“Bởi vì mẹ của Tây Cố đem Nhã Băng giam lỏng, uy hiếp cậu ấy, nếu cậu ấy không kết hôn cùng cô thì Mạc phu nhân sẽ khiến Nhã Băng vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt của cậu ấy”.
Trì Hoan không lên tiếng, gương mặt tinh xảo không biểu tình.
-“Ngày hôm qua cô hẳn là không liên lạc được với Tây Cố có đúng không?”.
Trì Hoan vẫn im lặng.
“Bởi vì Nhã Băng cắt cổ tay tự sát, cho nên Tây Cố cả ngày đều túc trực bên cô ấy. Mạc phu nhân vì hoàn toàn chặt đứt ý niệm của cậu ấy, không tiếc đem Nhã Băng cùng người đàn ông rác rưởi kia giam chung một chỗ, còn bỏ thuốc kích tình khiến bọn họ phát sinh quan hệ”.
Thẩm Tiếu còn chưa kịp dứt lời đã bị tiếng cười của Trì Hoan cắt ngang. Cô gái đối diện tựa như đang nghe được chuyện gì buồn cười nhất thiên hạ.
-“Trì Hoan, cô có ý gì?”.
Trì Hoan nhẹ phất tay: “Không có ý gì cả! Chính là cảm thấy đầu năm nay xảy ra chuyện lạ. Có người lấy cái chết ra để bảo toàn trong sạch, đối tượng thế mà lại chính là người chồng cô ta nguyện ý kết hôn. Cô nói tôi có nên giúp Tô tiểu thư lập một cái đền thờ trinh tiết hay không đây?”.
Châm biếm giễu cợt rõ ràng như vậy khiến mặt Thẩm Tiếu biến sắc: “Trì Hoan, cô….”.
“Thẩm tiểu thư hình như đi học tiến sĩ mới về. Tiến sĩ nước ngoài yêu cầu sao lại thấp như vậy chứ? Cứ cho là tình yêu chân thành tha thiết của bọn họ bị chia cắt, nhưng là tôi chia rẽ hai người họ sao? Là Mạc phu nhân, là mâu thuẫn giàu nghèo chênh lệch giai cấp, cũng là vì chính bản thân Mạc Tây Cố đưa ra lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp… Không có một Trì Hoan thì cũng sẽ có một Thẩm Hoan.”
Từng ngón tay đẹp đẽ của cô nhẹ vuốt vòng cổ: “Cũng có thể là Thẩm tiểu thư đây thực hi vọng Tô Nhã Băng đánh bại tôi, cô lại thay thế tôi hất văng cô bé lọ lem, ngồi làm ngư ông đắc lợi. Dù sao với gia thế của Thẩm tiểu thư… chậc, thế mà tôi lại nghe nói năm đó tranh giành tình nhân với ai kia, cô cũng là kẻ thất bại”.
Sắc mặt của Thẩm Tiếu vô cùng đặc sắc.
Trong ấn tượng của cô cùng những lời nhận xét của bạn Tây Cố, Trì Hoan chính là thiên kim tiểu thư đơn thuần ngây thơ. Cô chưa từng nghĩ tới đối phương thế mà lại là một cái đinh sắc nhọn.
Trì Hoan khẽ mỉm cười: “Xem ra Thẩm tiểu thư cũng không còn tâm tình cùng tôi uống cà phê. Chúng ta tạm biệt được rồi!”.
Dứt lời, cô rút tiền đặt lên mặt bàn sau đó đứng dậy rời đi.
Bóng đêm đã buông xuống, Trì Hoan lặng lẽ bước trên hè phố, nhìn khung cảnh người xe nhộn nhịp xung quanh. Trong lòng cô không biết nên vui mừng vì anh vẫn chính là người trọng tình như vậy hay nên thay chính mình khổ sở khi anh muốn sớm kết hôn lại là vì an nguy của người con gái khác.
Thuận tay đón một chiếc taxi, cô cúi người lên xe báo điểm đến: “Đi 1999”.
Yên vị trên xe cô lưu loát ấn một dãy số: “Rảnh không? Đi uống rượu với tôi!”
-“Sao vậy? Tâm tình không tốt?”
-“Ừ, rất tệ!”.
-“Được! Gặp ở chỗ cũ!”.
Cất điện thoại di động, cô hít một thơi thật sâu rồi thở chậm. Cuối cùng mới hơi cau cau mày sờ bụng, chợt nhớ ra là mình vẫn chưa ăn tối.
Sau khi tới 1999 cô loáng thoáng nhận ra nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều so với những lần trước, nhưng cô cũng không hề để tâm, đi thẳng tới phòng bao riêng đã đặt trước. Lúc sắp tới cửa thang máy lại bị người quen Ninh Du Nhiên tinh mắt nhận ra chạy tới kéo tay:
“Hoan Hoan”.
Trì Hoan nhìn thấy cô kích động đến đỏ bừng cả mặt liền hỏi: “Thế nào mà hưng phấn như cắn thuốc vậy?”.
-“Cậu biết hôm nay ai tới đây không?”.
-“Ai?”.
-“Đường Việt Trạch đó”.
Đường Việt Trạch…
Trì Hoan đưa tay nhéo nhéo mặt cô nàng đang điên cuồng: “Cậu có thể yêu một người đàn ông không biết giữ mình hay sao?”.
Mạc Tây Cố siết chặt tay như muốn bóp nát điện thoại, âm thanh lãnh trầm tới mức tận cùng: “Anh đánh xe qua đưa cô ấy tới bệnh viện, tôi lập tức tới”. “Anh chớ vội, tôi đã gọi xe cứu thương rồi, hẳn là rất nhanh sẽ tới” Mạc Tây Cố bẻ gãy điện thoại, bước dài trở lại phòng khách. Bên kia Trì Hoan đã cắm xong hoa, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp gương mặt anh âm u chưa tan, cô ngây ra đó nhìn anh nới lỏng cà vạt, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện?”.
Người đàn ông mi tâm đầy lệ khí đang cố gắng kiềm chế bản thân, thanh âm trầm khàn: “Công ty có việc gấp. Anh phải qua xử lý”. Anh nhắm mắt lại thở dài: “Hôm nay không đi chọn nhẫn cùng em được rồi”.
Trì Hoan dài giọng ồ một tiếng: “Không sao đâu, việc công ty quan trọng hơn, anh đi đi”.
Mạc Tây Cố qua loa lấy lệ ừ một tiếng liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Căn hộ trở nên trống trải, chỉ còn cô một mình một người, không gian yên tĩnh đè nén, Trì Hoan đưa tay lên mặt, ngón tay đẫm nước mắt, hoa hồng trong lọ vẫn tươi đẹp đỏ au.
….
Tới chạng vạng tối, Trì Hoan gọi điện cho Mạc Tây Cố nhưng gọi hai lần đều không ai bắt máy. Cô ngồi trên sân thượng nhìn trời chiều như có điều suy nghĩ. Mãi tới khi tia sáng cuối cùng cũng tắt, cô mới cầm điện thoại đi dộng lên gọi một phần đồ ăn nhanh, sau đó đứng dậy vào phòng.
Sáng hôm sau Trì Hoan nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô vừa nhấp trà vừa hỏi: “Ai vậy?”.
-“Trì Hoan phải không?”.
Là giọng phụ nữ vô cùng cao ngạo.
-“Không biết rõ thì cô gọi cho tôi làm gì?”
Người bên kia tựa hồ rất không hài lòng thái độ của cô, dừng một chút mới nói: ”Tôi là bạn Tây Cố, bây giờ đang ở quán cà phê cạnh nhà cô, cô xuống đây đi”.
Trì Hoan kéo kéo khoé môi: “Tôi chưa gặp cô bao giờ, cũng không quen biết cô, cô nói cô là bạn của Tây Cố thì tôi phải tin cô hay sao?”.
Người bên kia khẽ cười lạnh một tiếng:”Tôi là Thẩm Tiếu, cô chưa từng nghe qua cái tên này sao?”.
Thẩm Tiếu.
Trì Hoan biết cô ta, là bạn chung của Mạc Tây Cố và Tô Nhã Băng, sau khi Tô Nhã Băng xuất ngoại, cô ta cũng đi Ireland du học.
“Tiệm cà phê phải không? Chờ tôi”.
….
Mười lăm phút sau, Trì Hoan tới, cô bình tĩnh gọi đồ uống sau đó mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện : ”Tìm tôi có chuyện gì?”.
Tuổi tác của Thẩm Tiếu cùng Mạc Tây Cố tương đương, cô ta lớn hơn cô mấy tuổi, ăn vận trang điểm thành thục hơn cô rất nhiều, đặc biệt là hôm nay tô môi đỏ thẫm, quả là một mỹ nhân bốc lửa.
Trì Hoan ở nhà luôn tuỳ tiện, không giống như khi lên hình, trang điểm cùng y phục thanh thuần đơn giản, trước khí thế mạnh mẽ của đối phương cô vẫn lãnh đạm như cười như không.
Thẩm Tiếu nhìn cô chằm chằm: “Tôi hôm nay tới đây là hy vọng Trì tiểu thư có thể chủ động huỷ bỏ hôn ước cùng Tây Cố”.
Trì Hoan nâng lên mí mắt:”Cô hy vọng?”.
“Trì tiểu thư chắc cũng hiểu rõ, trong lòng Tây Cố chỉ có Nhã Băng”.
Cô hơi hơi câu môi: “Cưới tôi là chính anh ấy quyết định. Không phải tôi dí súng vào đầu ép buộc anh ta”.
Thẩm Tiếu nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt. Đột nhiên nhận ra mình không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Cô nhìn chằm chằm Trì Hoan hỏi : ”Cô biết tại sao Tây Cố muốn đẩy nhanh hôn kỳ không?”.
Tay Trì Hoan đang nhịp nhịp trên bàn trà thoáng ngừng lại.
“Bởi vì mẹ của Tây Cố đem Nhã Băng giam lỏng, uy hiếp cậu ấy, nếu cậu ấy không kết hôn cùng cô thì Mạc phu nhân sẽ khiến Nhã Băng vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt của cậu ấy”.
Trì Hoan không lên tiếng, gương mặt tinh xảo không biểu tình.
-“Ngày hôm qua cô hẳn là không liên lạc được với Tây Cố có đúng không?”.
Trì Hoan vẫn im lặng.
“Bởi vì Nhã Băng cắt cổ tay tự sát, cho nên Tây Cố cả ngày đều túc trực bên cô ấy. Mạc phu nhân vì hoàn toàn chặt đứt ý niệm của cậu ấy, không tiếc đem Nhã Băng cùng người đàn ông rác rưởi kia giam chung một chỗ, còn bỏ thuốc kích tình khiến bọn họ phát sinh quan hệ”.
Thẩm Tiếu còn chưa kịp dứt lời đã bị tiếng cười của Trì Hoan cắt ngang. Cô gái đối diện tựa như đang nghe được chuyện gì buồn cười nhất thiên hạ.
-“Trì Hoan, cô có ý gì?”.
Trì Hoan nhẹ phất tay: “Không có ý gì cả! Chính là cảm thấy đầu năm nay xảy ra chuyện lạ. Có người lấy cái chết ra để bảo toàn trong sạch, đối tượng thế mà lại chính là người chồng cô ta nguyện ý kết hôn. Cô nói tôi có nên giúp Tô tiểu thư lập một cái đền thờ trinh tiết hay không đây?”.
Châm biếm giễu cợt rõ ràng như vậy khiến mặt Thẩm Tiếu biến sắc: “Trì Hoan, cô….”.
“Thẩm tiểu thư hình như đi học tiến sĩ mới về. Tiến sĩ nước ngoài yêu cầu sao lại thấp như vậy chứ? Cứ cho là tình yêu chân thành tha thiết của bọn họ bị chia cắt, nhưng là tôi chia rẽ hai người họ sao? Là Mạc phu nhân, là mâu thuẫn giàu nghèo chênh lệch giai cấp, cũng là vì chính bản thân Mạc Tây Cố đưa ra lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp… Không có một Trì Hoan thì cũng sẽ có một Thẩm Hoan.”
Từng ngón tay đẹp đẽ của cô nhẹ vuốt vòng cổ: “Cũng có thể là Thẩm tiểu thư đây thực hi vọng Tô Nhã Băng đánh bại tôi, cô lại thay thế tôi hất văng cô bé lọ lem, ngồi làm ngư ông đắc lợi. Dù sao với gia thế của Thẩm tiểu thư… chậc, thế mà tôi lại nghe nói năm đó tranh giành tình nhân với ai kia, cô cũng là kẻ thất bại”.
Sắc mặt của Thẩm Tiếu vô cùng đặc sắc.
Trong ấn tượng của cô cùng những lời nhận xét của bạn Tây Cố, Trì Hoan chính là thiên kim tiểu thư đơn thuần ngây thơ. Cô chưa từng nghĩ tới đối phương thế mà lại là một cái đinh sắc nhọn.
Trì Hoan khẽ mỉm cười: “Xem ra Thẩm tiểu thư cũng không còn tâm tình cùng tôi uống cà phê. Chúng ta tạm biệt được rồi!”.
Dứt lời, cô rút tiền đặt lên mặt bàn sau đó đứng dậy rời đi.
Bóng đêm đã buông xuống, Trì Hoan lặng lẽ bước trên hè phố, nhìn khung cảnh người xe nhộn nhịp xung quanh. Trong lòng cô không biết nên vui mừng vì anh vẫn chính là người trọng tình như vậy hay nên thay chính mình khổ sở khi anh muốn sớm kết hôn lại là vì an nguy của người con gái khác.
Thuận tay đón một chiếc taxi, cô cúi người lên xe báo điểm đến: “Đi 1999”.
Yên vị trên xe cô lưu loát ấn một dãy số: “Rảnh không? Đi uống rượu với tôi!”
-“Sao vậy? Tâm tình không tốt?”
-“Ừ, rất tệ!”.
-“Được! Gặp ở chỗ cũ!”.
Cất điện thoại di động, cô hít một thơi thật sâu rồi thở chậm. Cuối cùng mới hơi cau cau mày sờ bụng, chợt nhớ ra là mình vẫn chưa ăn tối.
Sau khi tới 1999 cô loáng thoáng nhận ra nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều so với những lần trước, nhưng cô cũng không hề để tâm, đi thẳng tới phòng bao riêng đã đặt trước. Lúc sắp tới cửa thang máy lại bị người quen Ninh Du Nhiên tinh mắt nhận ra chạy tới kéo tay:
“Hoan Hoan”.
Trì Hoan nhìn thấy cô kích động đến đỏ bừng cả mặt liền hỏi: “Thế nào mà hưng phấn như cắn thuốc vậy?”.
-“Cậu biết hôm nay ai tới đây không?”.
-“Ai?”.
-“Đường Việt Trạch đó”.
Đường Việt Trạch…
Trì Hoan đưa tay nhéo nhéo mặt cô nàng đang điên cuồng: “Cậu có thể yêu một người đàn ông không biết giữ mình hay sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.