Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn
Chương 386: Lạnh cả người 1
Thập Điểm Thính Phong
01/08/2018
Editor: May
Trong phòng bao lâm vào tĩnh mịch ngắn ngủi.
Sắc mặt Trì Hoan trắng bệch, ngón tay nhanh chóng lạnh xuống.
Chuyện này thật sự quá mức đúng dịp, thật ra chỉ cần hơi sâu sắc một chút mọi người sẽ đều nhận thấy được, nhưng người bình thường cũng sẽ không nói nó ra -- bởi vì phỏng đoán loại này đã muốn đạp lên nhân tính âm u và ngoan độc.
Laurence muốn giết cô hoặc là tổn thương cô, kêu diệt trừ cái đinh trong mắt, Trì Hoan nhiều nhất chỉ có thể cảm thấy nguy hiểm nghĩ mà sợ, hoặc là áy náy liên lụy người khác.
Nhưng nếu là...
Sở Tích hút nước trái cây, cũng nhìn ra sắc mặt cô không thích hợp, vì thế bổ sung nói, "Chỉ là mặc kệ là ai, hẳn là không có ý tứ muốn giết cô, bởi vì người này không quá chuyên nghiệp, thân thủ cũng không được tốt lắm, nếu là gia tộc Laurence thật sự muốn giết cô... Sẽ mời sát thủ hắc đạo chuyên nghiệp, nhưng mà tôi cảm thấy ông ta cũng không phải làm như vậy, bởi vì mất nhiều hơn được, nếu thật sự giết cô... Không chỉ có sẽ không nhiều thêm một đứa con trai, liền có thể nhiều thêm một kẻ thù hoặc là nhiều thêm một đối thủ cho con lớn nhất của ông ta, tốt xấu gì cũng là đại nhân vật tung hoành thương trường, phân tích lợi hại đơn giản như vậy, ông ta hẳn là biết."
Giọng nói Sở Tích thiên nhuyễn, nhưng không có đầy nhịp điệu phập phồng gì, thực bình thản.
Trì Hoan và cô tiếp xúc không sâu, đại khái có thể cảm giác được Sở Tích không quá tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng logic rõ ràng, mặc dù người khác nghĩ như vậy, cũng có thể sẽ không nói ra.
Nhưng cô ấy sẽ không, cô ấy chỉ biết tùy việc mà xét.
Lời của cô ấy càng có thể tín, Trì Hoan càng cảm thấy toàn thân lạnh cả người, có khi người không hiểu lõi đời càng có trực giác tiếp cận dã thú, huống chi cô ấy còn có chỉ số thông minh rất cao.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, kéo môi, nhẹ giọng hỏi, "Anh cũng là nghĩ như vậy sao?"
Trong phòng bao lâm vào tĩnh mịch ngắn ngủi.
Sắc mặt Trì Hoan trắng bệch, ngón tay nhanh chóng lạnh xuống.
Chuyện này thật sự quá mức đúng dịp, thật ra chỉ cần hơi sâu sắc một chút mọi người sẽ đều nhận thấy được, nhưng người bình thường cũng sẽ không nói nó ra -- bởi vì phỏng đoán loại này đã muốn đạp lên nhân tính âm u và ngoan độc.
Laurence muốn giết cô hoặc là tổn thương cô, kêu diệt trừ cái đinh trong mắt, Trì Hoan nhiều nhất chỉ có thể cảm thấy nguy hiểm nghĩ mà sợ, hoặc là áy náy liên lụy người khác.
Nhưng nếu là...
Sở Tích hút nước trái cây, cũng nhìn ra sắc mặt cô không thích hợp, vì thế bổ sung nói, "Chỉ là mặc kệ là ai, hẳn là không có ý tứ muốn giết cô, bởi vì người này không quá chuyên nghiệp, thân thủ cũng không được tốt lắm, nếu là gia tộc Laurence thật sự muốn giết cô... Sẽ mời sát thủ hắc đạo chuyên nghiệp, nhưng mà tôi cảm thấy ông ta cũng không phải làm như vậy, bởi vì mất nhiều hơn được, nếu thật sự giết cô... Không chỉ có sẽ không nhiều thêm một đứa con trai, liền có thể nhiều thêm một kẻ thù hoặc là nhiều thêm một đối thủ cho con lớn nhất của ông ta, tốt xấu gì cũng là đại nhân vật tung hoành thương trường, phân tích lợi hại đơn giản như vậy, ông ta hẳn là biết."
Giọng nói Sở Tích thiên nhuyễn, nhưng không có đầy nhịp điệu phập phồng gì, thực bình thản.
Trì Hoan và cô tiếp xúc không sâu, đại khái có thể cảm giác được Sở Tích không quá tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng logic rõ ràng, mặc dù người khác nghĩ như vậy, cũng có thể sẽ không nói ra.
Nhưng cô ấy sẽ không, cô ấy chỉ biết tùy việc mà xét.
Lời của cô ấy càng có thể tín, Trì Hoan càng cảm thấy toàn thân lạnh cả người, có khi người không hiểu lõi đời càng có trực giác tiếp cận dã thú, huống chi cô ấy còn có chỉ số thông minh rất cao.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, kéo môi, nhẹ giọng hỏi, "Anh cũng là nghĩ như vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.