Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn
Chương 25: Muốn chết liền chết, chết sạch sẽ chút
Thập Điểm Thính Phong
05/12/2017
Vừa dứt lời, Mạc Tây Cố đã quay trở lại.
Trì Hoan nhàn nhạt nói:”Thương thế nhẹ thôi, sống trên đời khó tránh khỏi một lần bị ngộ thương”
Tô Nhã Băng lúng túng đứng ngồi không yên, nguyên bản khí chất nhu nhược thống khổ giờ lại càng thêm thương tích trên mặt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Nghe cô nói như vậy tựa hồ không biết nói sao cho phải, vì vậy cúi đầu xoay người không nhúc nhích.
Đi được nửa đường Tô Nhã Băng nhẹ nhàng mở miệng:”Tây Cố, em hẹn hắn tới nhưng chưa chắc hắn ta đã xuất hiện, hắn ta chắc chắn biết em gọi anh ta tới để li dị”
Không đợi Mạc Tây Cố đáp lời, Trì Hoan một bên nghịch móng tay một bên lơ đãng nói:“Yên tâm đi, hắn sẽ tới”
Tô Nhã Băng ngẩn ra gượng gạo cười khổ:“Có thật không? Hôm qua lúc tôi gọi, còn bị hắn ta mắng, hắn ta nói có chết cũng không ly dị”
Trì Hoan cười lạnh một tiếng:“Trừ phi anh ta là thật sự muốn chết, nếu không, không muốn cũng phải ly hôn”
Trong phòng 1999.
Trì Hoan đi trước, Tô Nhã Băng đi sau lưng cô, Mạc Tây Cố cài cửa theo cuối cùng. Mặc Thời Khiêm đã đến, ngồi một mình trước cửa sổ sát đất, bận đồ đen như thường lệ, toàn thân toát ra một cỗ khí thế.
Nghe thấy tiếng động liền mở mắt đứng dậy, ánh mắt rơi lên người Trì Hoan, cúi đầu nói:“Đại tiểu thư, tôi đã đưa người tới”
Luật sư ly hôn do Mạc Tây Cố lựa chọn, anh chỉ “người” đó dĩ nhiên chính là chồng của Tô Nhã Băng: Dương Hạo.
Trì Hoan vừa thấy hắn liền nhớ lại chuyện lần trước, không nhịn được cau chặt mày, không muốn ghé mắt lần thứ hai, trực tiếp đến bên cạnh Mặc Thời Khiêm ngồi xuống.
Cô mở túi lấy ra hộp điện thoại mới tinh đưa cho anh:“Đây, của anh”.
Mặc Thời Khiêm liếc cô một cái liền nhận lấy, lạnh nhạt nói cám ơn. Xong xuôi lùi ra hướng cửa sổ sát đất, cúi đầu xem điện thoại mới, nhìn cũng không thèm nhìn người khác, nói cho cùng người đáng để anh để mắt cũng chỉ có Trì Hoan.
Dương Hạo nhìn qua rất bình thường, nhưng hắn tựa hồ đứng cũng không đứng nổi, lần trước có ý định xâm hại Trì Hoan thiếu chút nữa bị đánh đến tàn phế, nhưng là không có bị đánh vào mặt. Hôm nay hắn không định tới mà là bị thủ hạ của Mặc Thời Khiêm dùng bạo lực áp giải tới.
Tô Nhã Băng nhận đơn ly hôn luật sư đưa, đem tới đặt trước mặt Dương Hạo nhẹ nhàng nói:“Tôi cùng anh ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, dây dưa tiếp cũng không còn ý nghĩa, đây là đơn ly hôn, anh ký tên đi”
Dương Hạo từ lúc bắt đầu ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, như muốn dùng ánh mắt giam cô lại, vừa vội vàng vừa tức giận xen lẫn nỗi thống khổ.
Cô cúi đầu tiếp tục nói:“Anh yên tâm, mấy năm nay tôi không làm ra tiền nên tất cả nhà ở, xe cùng tiền gửi ngân hàng đều là của anh, tôi cái gì cũng không cần, sau khi li dị anh liền quay lại Mỹ sống thoải mái đi”
“Tôi sẽ không ly dị”
Một tiếng gầm thét làm cho ngay cả Mặc Thời Khiêm đang ở một bên nghiên cứu điện thoại di động mới cũng bị giật mình.Mạc Tây Cố cau mày, gương mặt đầy hàn ý lạnh băng, luật sư đại khái tình huống như vậy đã thấy nhiều nên đứng một bên nhìn không có phản ứng gì đặc biệt. Trì Hoan nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Chỉ có Mặc Thời Khiêm cúi thấp đầu thiết lập điện thoại, liếc cũng không thèm liếc qua bên đây, bình yên lãnh đạm.
Dương Hạo cuồng loạn kích động:“Tô Nhã Băng, cô dẹp ý định này đi, vô luận thế nào tôi cũng không ly hôn, trừ phi là tôi chết”
Tô Nhã Băng liền rơi nước mắt:“Anh chết? Chẳng lẽ anh muốn bức tử tôi sao? Anh có biết hay không nếu chúng ta tiếp tục tôi mới là người tình nguyện đi chết?”
“Tôi đây cùng cô chết”
Trì Hoan nâng trán, dù biết người này thần kinh có vấn đề, bây giờ nhìn thấy lại nghĩ sao không ai tống hắn vào viện tâm thần giùm đi.
Mạc Tây Cố híp mắt, đi tới kéo Tô Nhã Băng ra chính mình đối diện hắn ngồi xuống. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, ngón tay nhịp lên bàn uống trà lãnh đạm nói :“Dương tiên sinh, là anh cứu cha của Nhã Băng nên bây giờ mới có thể êm đẹp ngồi chỗ này, anh bây giờ hoặclà ngoan ngoãn kí giấy ly hôn, muốn tiền tôi có thể cho anh, hoặclà…”
Mộtchữ cuối cùng âm cuối bị kéo dài ra, mang theo âm trầm lãnh liệt :“Ngục giam cùng viện tâm thần tuỳ anh lựa chọn”
“Mạc Tây Cố, cô ta là vợ tôi”
Mạc Tây Cố cười lạnh:“Rất nhanh liền không phải”
Dương Hạo nhìn chằm chằm Tô Nhã Băng, thở gấp sau lộ ra nụ cười dữ tợn :“Tôi không ly hôn liền vĩnh viên cũng không ly hôn, bà xã, cô nếu như yêu người đàn ông này đến vậy tôi đây liền chết đi thành toàn cho cô, tất nhiên là nếu lương tâm cô không gặp trở ngại mà thôi”
Tô Nhã Băng cắn môi sắc mặt bị doạ đến trắng bệch.
May là Mạc Tây Cố, đối mặt là một kẻ cuồng loạn mở miệng cùng ngậm miệng đều là chết như thế này dù hận không thể đấm vào mặt hắn thì cũng chỉ kìm nén ý nghĩ mà siết chặt nắm đấm.
Vua cũng thua thằng liều, cho dù giết hắn anh cũng không sợ, chẳng qua nghĩ tới Nhã Băng… không thể vì vậy mà ly hôn, đồ khốn kia hẳn cũng nắm chắc điểm này.
Chợt có tiếng cười thanh thuý vang lên trong vắt như chuông bạc phá vỡ không khí giằng co đình trệ này.
Trì Hoan đưa tay mở cửa sổ sát đất hời hợt nói :“Muốn chết đúng không ? Được rồi, cửa sổ ở chỗ này, tôi đảm bảo không ai ngăn cản anh, một người đàn ông chỉ biết lấy mạng ra níu giữ đàn bà, sống hèn mọn như vậy chi bằng chết đi, nhớ chết sạch sẽ chút”
Cánh cửa thuỷ tinh mở ra, gió lạnh cứ như vậy ùa vào, thổi tung mái tóc dài của cô bay tán loạn, lộ ra gương mặt cười cợt như nữ yêu :“Tới nhảy a, nói không chừng Tô tiểu thư nể tình vợ chồng liền không ly hôn nữa”
Cô đứng đó, khí tức khinh cuồng nồng đậm phiêu tán, nụ cười lạnh lẽo khinh miệt :“Nhắc tới tự sát, phải nói chiêu này quả thực hữu dụng, nhớ năm đó ngài thân sinh ra tôi đây mỗi lần muốn cưới mẹ kế tôi liền đem chiêu này ra đuổi người”
Mạc Tây Cố nhìn thân ảnh phiêu vũ tuỳ ý nói cười đằng kia, ngực đột nhiên chấn động, tâm tình phức tạp dâng đầy đáy mắt.
Trì Hoan nhàn nhạt nói:”Thương thế nhẹ thôi, sống trên đời khó tránh khỏi một lần bị ngộ thương”
Tô Nhã Băng lúng túng đứng ngồi không yên, nguyên bản khí chất nhu nhược thống khổ giờ lại càng thêm thương tích trên mặt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Nghe cô nói như vậy tựa hồ không biết nói sao cho phải, vì vậy cúi đầu xoay người không nhúc nhích.
Đi được nửa đường Tô Nhã Băng nhẹ nhàng mở miệng:”Tây Cố, em hẹn hắn tới nhưng chưa chắc hắn ta đã xuất hiện, hắn ta chắc chắn biết em gọi anh ta tới để li dị”
Không đợi Mạc Tây Cố đáp lời, Trì Hoan một bên nghịch móng tay một bên lơ đãng nói:“Yên tâm đi, hắn sẽ tới”
Tô Nhã Băng ngẩn ra gượng gạo cười khổ:“Có thật không? Hôm qua lúc tôi gọi, còn bị hắn ta mắng, hắn ta nói có chết cũng không ly dị”
Trì Hoan cười lạnh một tiếng:“Trừ phi anh ta là thật sự muốn chết, nếu không, không muốn cũng phải ly hôn”
Trong phòng 1999.
Trì Hoan đi trước, Tô Nhã Băng đi sau lưng cô, Mạc Tây Cố cài cửa theo cuối cùng. Mặc Thời Khiêm đã đến, ngồi một mình trước cửa sổ sát đất, bận đồ đen như thường lệ, toàn thân toát ra một cỗ khí thế.
Nghe thấy tiếng động liền mở mắt đứng dậy, ánh mắt rơi lên người Trì Hoan, cúi đầu nói:“Đại tiểu thư, tôi đã đưa người tới”
Luật sư ly hôn do Mạc Tây Cố lựa chọn, anh chỉ “người” đó dĩ nhiên chính là chồng của Tô Nhã Băng: Dương Hạo.
Trì Hoan vừa thấy hắn liền nhớ lại chuyện lần trước, không nhịn được cau chặt mày, không muốn ghé mắt lần thứ hai, trực tiếp đến bên cạnh Mặc Thời Khiêm ngồi xuống.
Cô mở túi lấy ra hộp điện thoại mới tinh đưa cho anh:“Đây, của anh”.
Mặc Thời Khiêm liếc cô một cái liền nhận lấy, lạnh nhạt nói cám ơn. Xong xuôi lùi ra hướng cửa sổ sát đất, cúi đầu xem điện thoại mới, nhìn cũng không thèm nhìn người khác, nói cho cùng người đáng để anh để mắt cũng chỉ có Trì Hoan.
Dương Hạo nhìn qua rất bình thường, nhưng hắn tựa hồ đứng cũng không đứng nổi, lần trước có ý định xâm hại Trì Hoan thiếu chút nữa bị đánh đến tàn phế, nhưng là không có bị đánh vào mặt. Hôm nay hắn không định tới mà là bị thủ hạ của Mặc Thời Khiêm dùng bạo lực áp giải tới.
Tô Nhã Băng nhận đơn ly hôn luật sư đưa, đem tới đặt trước mặt Dương Hạo nhẹ nhàng nói:“Tôi cùng anh ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, dây dưa tiếp cũng không còn ý nghĩa, đây là đơn ly hôn, anh ký tên đi”
Dương Hạo từ lúc bắt đầu ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, như muốn dùng ánh mắt giam cô lại, vừa vội vàng vừa tức giận xen lẫn nỗi thống khổ.
Cô cúi đầu tiếp tục nói:“Anh yên tâm, mấy năm nay tôi không làm ra tiền nên tất cả nhà ở, xe cùng tiền gửi ngân hàng đều là của anh, tôi cái gì cũng không cần, sau khi li dị anh liền quay lại Mỹ sống thoải mái đi”
“Tôi sẽ không ly dị”
Một tiếng gầm thét làm cho ngay cả Mặc Thời Khiêm đang ở một bên nghiên cứu điện thoại di động mới cũng bị giật mình.Mạc Tây Cố cau mày, gương mặt đầy hàn ý lạnh băng, luật sư đại khái tình huống như vậy đã thấy nhiều nên đứng một bên nhìn không có phản ứng gì đặc biệt. Trì Hoan nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Chỉ có Mặc Thời Khiêm cúi thấp đầu thiết lập điện thoại, liếc cũng không thèm liếc qua bên đây, bình yên lãnh đạm.
Dương Hạo cuồng loạn kích động:“Tô Nhã Băng, cô dẹp ý định này đi, vô luận thế nào tôi cũng không ly hôn, trừ phi là tôi chết”
Tô Nhã Băng liền rơi nước mắt:“Anh chết? Chẳng lẽ anh muốn bức tử tôi sao? Anh có biết hay không nếu chúng ta tiếp tục tôi mới là người tình nguyện đi chết?”
“Tôi đây cùng cô chết”
Trì Hoan nâng trán, dù biết người này thần kinh có vấn đề, bây giờ nhìn thấy lại nghĩ sao không ai tống hắn vào viện tâm thần giùm đi.
Mạc Tây Cố híp mắt, đi tới kéo Tô Nhã Băng ra chính mình đối diện hắn ngồi xuống. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, ngón tay nhịp lên bàn uống trà lãnh đạm nói :“Dương tiên sinh, là anh cứu cha của Nhã Băng nên bây giờ mới có thể êm đẹp ngồi chỗ này, anh bây giờ hoặclà ngoan ngoãn kí giấy ly hôn, muốn tiền tôi có thể cho anh, hoặclà…”
Mộtchữ cuối cùng âm cuối bị kéo dài ra, mang theo âm trầm lãnh liệt :“Ngục giam cùng viện tâm thần tuỳ anh lựa chọn”
“Mạc Tây Cố, cô ta là vợ tôi”
Mạc Tây Cố cười lạnh:“Rất nhanh liền không phải”
Dương Hạo nhìn chằm chằm Tô Nhã Băng, thở gấp sau lộ ra nụ cười dữ tợn :“Tôi không ly hôn liền vĩnh viên cũng không ly hôn, bà xã, cô nếu như yêu người đàn ông này đến vậy tôi đây liền chết đi thành toàn cho cô, tất nhiên là nếu lương tâm cô không gặp trở ngại mà thôi”
Tô Nhã Băng cắn môi sắc mặt bị doạ đến trắng bệch.
May là Mạc Tây Cố, đối mặt là một kẻ cuồng loạn mở miệng cùng ngậm miệng đều là chết như thế này dù hận không thể đấm vào mặt hắn thì cũng chỉ kìm nén ý nghĩ mà siết chặt nắm đấm.
Vua cũng thua thằng liều, cho dù giết hắn anh cũng không sợ, chẳng qua nghĩ tới Nhã Băng… không thể vì vậy mà ly hôn, đồ khốn kia hẳn cũng nắm chắc điểm này.
Chợt có tiếng cười thanh thuý vang lên trong vắt như chuông bạc phá vỡ không khí giằng co đình trệ này.
Trì Hoan đưa tay mở cửa sổ sát đất hời hợt nói :“Muốn chết đúng không ? Được rồi, cửa sổ ở chỗ này, tôi đảm bảo không ai ngăn cản anh, một người đàn ông chỉ biết lấy mạng ra níu giữ đàn bà, sống hèn mọn như vậy chi bằng chết đi, nhớ chết sạch sẽ chút”
Cánh cửa thuỷ tinh mở ra, gió lạnh cứ như vậy ùa vào, thổi tung mái tóc dài của cô bay tán loạn, lộ ra gương mặt cười cợt như nữ yêu :“Tới nhảy a, nói không chừng Tô tiểu thư nể tình vợ chồng liền không ly hôn nữa”
Cô đứng đó, khí tức khinh cuồng nồng đậm phiêu tán, nụ cười lạnh lẽo khinh miệt :“Nhắc tới tự sát, phải nói chiêu này quả thực hữu dụng, nhớ năm đó ngài thân sinh ra tôi đây mỗi lần muốn cưới mẹ kế tôi liền đem chiêu này ra đuổi người”
Mạc Tây Cố nhìn thân ảnh phiêu vũ tuỳ ý nói cười đằng kia, ngực đột nhiên chấn động, tâm tình phức tạp dâng đầy đáy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.