Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn
Chương 285: Nấu cơm.
Thập Điểm Thính Phong
23/06/2018
"Sau lại thật vất vả sinh Tây Tây... bà nội Tây Tây lại ngóng trông chúng ta sinh con trai nữa..."
Nói xong lời cuối cùng, Mộc phu nhân chỉ còn lại bất đắc dĩ và thở dài.
"Lúc chị gái ta còn trên đời, thằng bé là nhu thuận ấm lòng, sau lại càng lớn càng hiểu chuyện, nhưng cũng càng ngày càng trầm mặc ít lời, cũng sẽ không đặc biệt thân thiết với ai."
Mãi cho đến chạng vạng, Tây Tây và Mặc Thời Khiêm mới trở về.
Lúc đó Mộc Chương ở trong sân rửa xe, Mộc phu nhân ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Trì Hoan vừa bồi bà nói chuyện phiếm vừa trợ thủ.
Mặc Thời Khiêm đưa Tây Tây về phòng sách đọc sách, sau đó đi phòng bếp, mang Trì Hoan đi ra ngoài.
Mộc phu nhân giận cười nói, "Ta bảo Hoan Hoan theo giúp ta tán gẫu một lát mà con cũng muốn kéo con bé ra ngoài, cũng không sợ ta thấy lòng chua xót."
Mặc Thời Khiêm nhấc khóe môi lên, thấp mắt liếc cô gái nhỏ một cái, thản nhiên cười, "Nói chuyện phiếm có thể, bảo cô ấy làm trợ thủ cho người, ngoại trừ thêm phiền, cũng không có hiệu quả gì."
Trì Hoan nổi giận, hạ giọng nhỏ giọng nói, "Em nói anh người này sao lại chán ghét như vậy, biến đổi biện pháp bôi đen ở trước mặt dì, em cũng không phải thiểu năng trí tuệ, rửa nồi rửa đồ ăn em vẫn là biết... Lại nói, em cũng từng làm cơm cho anh mà, là chính anh lâm thời thất hẹn không ăn được."
"Ừ, nếu em biết lần sau ở nhà tai họa một mình anh là được rồi."
Cô bĩu môi, "Anh chê em cái gì cũng không biết, vậy chính anh trợ thủ cho dì đi, vừa hầm canh vừa làm một bàn đồ ăn, khẳng định sẽ nhàm chán... Em ở chỗ này bồi dì ấy trò chuyện."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn khuôn mặt lớn cỡ bàn tay của cô, mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, khóe môi kéo một cái, nâng tay sờ sờ tóc cô, giống như thuận miệng nói, "Vậy em đi ra ngoài xem ti vi hoặc là nói chuyện phiếm đi, cơm chiều anh đến làm."
Nói xong lời cuối cùng, Mộc phu nhân chỉ còn lại bất đắc dĩ và thở dài.
"Lúc chị gái ta còn trên đời, thằng bé là nhu thuận ấm lòng, sau lại càng lớn càng hiểu chuyện, nhưng cũng càng ngày càng trầm mặc ít lời, cũng sẽ không đặc biệt thân thiết với ai."
Mãi cho đến chạng vạng, Tây Tây và Mặc Thời Khiêm mới trở về.
Lúc đó Mộc Chương ở trong sân rửa xe, Mộc phu nhân ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Trì Hoan vừa bồi bà nói chuyện phiếm vừa trợ thủ.
Mặc Thời Khiêm đưa Tây Tây về phòng sách đọc sách, sau đó đi phòng bếp, mang Trì Hoan đi ra ngoài.
Mộc phu nhân giận cười nói, "Ta bảo Hoan Hoan theo giúp ta tán gẫu một lát mà con cũng muốn kéo con bé ra ngoài, cũng không sợ ta thấy lòng chua xót."
Mặc Thời Khiêm nhấc khóe môi lên, thấp mắt liếc cô gái nhỏ một cái, thản nhiên cười, "Nói chuyện phiếm có thể, bảo cô ấy làm trợ thủ cho người, ngoại trừ thêm phiền, cũng không có hiệu quả gì."
Trì Hoan nổi giận, hạ giọng nhỏ giọng nói, "Em nói anh người này sao lại chán ghét như vậy, biến đổi biện pháp bôi đen ở trước mặt dì, em cũng không phải thiểu năng trí tuệ, rửa nồi rửa đồ ăn em vẫn là biết... Lại nói, em cũng từng làm cơm cho anh mà, là chính anh lâm thời thất hẹn không ăn được."
"Ừ, nếu em biết lần sau ở nhà tai họa một mình anh là được rồi."
Cô bĩu môi, "Anh chê em cái gì cũng không biết, vậy chính anh trợ thủ cho dì đi, vừa hầm canh vừa làm một bàn đồ ăn, khẳng định sẽ nhàm chán... Em ở chỗ này bồi dì ấy trò chuyện."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn khuôn mặt lớn cỡ bàn tay của cô, mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, khóe môi kéo một cái, nâng tay sờ sờ tóc cô, giống như thuận miệng nói, "Vậy em đi ra ngoài xem ti vi hoặc là nói chuyện phiếm đi, cơm chiều anh đến làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.