Chương 2: Đàn ông thừa thãi
Vũ Nhược Vy
13/02/2021
"Chồng !" Hinh Nhi gọi lớn tiếng, vừa chạy lại ôm lấy hắn.
Mặc Hàn bị ôm bất ngờ nên có chút ngạc nhiên. Hắn đẩy cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi chân mày liền chau lại với nhau.
Hinh Nhi mặc một chiếc váy đen rất ngắn, lộ ra nước da trắng nõn mịn màng, cổ cáo hở ra một mảng rộng để lộ xương quai xanh, tóc búi cao cộng thêm dây chuyền lấp lánh có đính viên ngọc trai trên đó, cưới nhau về được mấy tháng, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô ăn mặc như vậy, lại còn mang giày cao gót. Theo như hắn biết, cô rất ngại đi những đôi giày đế cao, ngay thường toàn là mang dép đế bằng mà thôi.
Bữa tiệc này tạo ra để mừng sinh nhật một đối tác làm ăn quan trọng nên hắn mới tới để góp mặt, tất cả những người tham dự đều ăn mặc rất quý phái, thể hiện trình độ gia tộc nhưng riêng Hinh Nhi lại ăn mặc hở hang, vậy chẳng khác nào cô tới đây để bôi nhọ danh dự của hắn ?
Mặc Hàn nhăn mặt, gằn giọng hỏi cô
"Tại sao lại đến đây ?"
"E...em..." Hinh Nhi ấp úng
"Chị à, một nơi sang trọng như vậy mà chị ăn mặc thế kia chẳng khác nào làm xấu mặt Vũ gia" Hinh Thư lên tiếng cắt ngang, giọng nói tràn đầy mỉa mai. Ả rất hả hê khi thấy cô trong bộ dáng này.
"Hinh Thư..em...em...!" Hinh Nhi chẳng biết phải nói như thế nào, chẳng biết phải cãi ra làm sao. Nhưng ánh mắt khinh miệt nhìn thẳng về phía cô khiến cô sợ hãi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Cô quay sang nhìn Mặc Hàn, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay hắn, mở miệng giải thích.
"Chồng, là Hinh Thư đưa em tới..."
"Cút ngay khỏi đây!" Mặc Hàn không để cô nói hết câu, lên tiếng đuổi cô, bàn tay mạnh mẽ hất cô ra khiến trán đập mạnh vào cạnh bàn máu cũng từ đó chảy xuống thành một dòng trên gương mặt, khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí, như muốn giết người.
Mọi người xung quanh tất cả đều im lặng, có những người trong lòng mừng thầm cũng có những người trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn tức giận rồi!
Hinh Nhi đau đớn sờ vào trán mình, gắng gượng đứng dậy. Vừa bước đi được bước đầu tiên, đường chỉ váy bên cánh tay phải bung ra một đoạn, cô nhanh chóng lấy tay che lại.
Những người xung quanh thích thú nhìn, ai nấy cũng đều hứng thú với cảnh tượng trước mắt. Trong lòng những người đàn ông có mặt ở đây muốn ngắm nhìn cơ thể của vợ hắn, ánh mắt háo sắc hiện lên rõ khuôn mặt. Hinh Thư cũng không khỏi cười đắc ý, mọi chuyện đều xảy ra đúng như kế hoạch.
Riêng Mặc Hàn, hắn thấy cô như thế vẫn đứng một chỗ trơ mắt nhìn, hắn không muốn động vào cô, hắn chán ghét, chỉ muốn cô cút khỏi trước mắt hắn. Cô càng ở lại thì lại càng giống như bôi nhọ danh dự của hắn vậy.
Hinh Nhi cầu cứu Mặc Hàn trong vô vọng, cô không thể nào bước thêm một bước nữa, như thế váy sẽ rách làm đôi ra mất. Cô lại quay sang nhìn Hinh Thư, mong sẽ được giúp đỡ nhưng hoàn toàn bị lơ đi, Hinh Nhi ngồi một chỗ, nước mắt trực trào rơi. Dưới sự nhìn ngó của mọi người xung quanh, cô muốn rời khỏi đây, nhưng không biết phải đi như thế nào
"Các người có vẻ thích thú quá nhỉ?" Một giọng nói băng lãnh vang lên
Trong đám đông, một người đàn ông mặc bộ vest đen đi đến trước mặt Hinh Nhi, anh ta chẳng nói gì, cởi áo của mình khoác lên người cô rồi bế cô trên tay đi thẳng ra phía cửa.
"Đứng lại!" Mặc Hàn khó chịu lên tiếng, nhìn thấy vợ của mình bị một người đàn ông khác đem đi, trong lòng có chút không vui. Hắn bước đến đối diện với khuôn mặt anh, tia lửa hận phát ra từ hai khuôn mặt tuấn tú.
"Tiêu thiếu gia muốn đem vợ tôi đi đâu ?"
Minh Huy nhìn người con gái đang khóc thút thít trong lòng rồi nhìn lên hắn.
"Một người đàn ông ngay cả vợ của mình cũng không bảo vệ được thì thật thừa thãi"
Nói rồi anh bước đi dưới ánh mắt thù hận của Mặc Hàn, bỏ mặt những người bên trong đang bàn tán xì xầm. Sự xuất hiện của Tiêu Minh Huy là nằm ngoài dự đoán của Nhược Thư, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ké hoạch làm thiếu phu nhân Vũ gia của ả, vậy càng tốt, ả có thể thêm dầu vào lửa để hắn có thể mau chóng ly hôn với cô.
Hinh Thư bước đến bên cạnh ôm lấy tay Mặc Hàn, khẽ lay
"Chị ấy thật không biết chừng mực, ra ngoài còn dụ dỗ đàn ông"
"....."
"Mặc Hàn kệ họ đi, chúng ta vào trong tham dự bữa tiệc thôi!"
"Cút!"
Hắn gạt tay ả ra khiến ả liền không vui trong lòng.
"Mặc Hàn...!"
"Đừng ra vẻ thân mật với tôi, ghê tởm!" Hắn khinh bỉ, bỏ đi một mạch vào trong tiếp tục tham gia bữa tiệc, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì nhưng đâu ai biết được, trong lòng hắn đang bùng lên lửa giận. Hinh Nhi ở nhà hắn được ăn no mặc ấm, vậy mà lại còn không biết điều, đi ve vãn với những tên đàn ông khác, hắn quá nhu nhược với cô rồi.
Đuổi được cô đi, Hinh Thư mặc kệ bị anh đối xử tệ bạc, ả vẫn quyết tâm muốn giành lấy vị trí thiếu phu nhân nhà Vũ gia, đợi khi kế hoạch thành công, ả sẽ có tất cả những thứ ả muốn, kể cả anh.
Mặc Hàn bị ôm bất ngờ nên có chút ngạc nhiên. Hắn đẩy cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi chân mày liền chau lại với nhau.
Hinh Nhi mặc một chiếc váy đen rất ngắn, lộ ra nước da trắng nõn mịn màng, cổ cáo hở ra một mảng rộng để lộ xương quai xanh, tóc búi cao cộng thêm dây chuyền lấp lánh có đính viên ngọc trai trên đó, cưới nhau về được mấy tháng, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô ăn mặc như vậy, lại còn mang giày cao gót. Theo như hắn biết, cô rất ngại đi những đôi giày đế cao, ngay thường toàn là mang dép đế bằng mà thôi.
Bữa tiệc này tạo ra để mừng sinh nhật một đối tác làm ăn quan trọng nên hắn mới tới để góp mặt, tất cả những người tham dự đều ăn mặc rất quý phái, thể hiện trình độ gia tộc nhưng riêng Hinh Nhi lại ăn mặc hở hang, vậy chẳng khác nào cô tới đây để bôi nhọ danh dự của hắn ?
Mặc Hàn nhăn mặt, gằn giọng hỏi cô
"Tại sao lại đến đây ?"
"E...em..." Hinh Nhi ấp úng
"Chị à, một nơi sang trọng như vậy mà chị ăn mặc thế kia chẳng khác nào làm xấu mặt Vũ gia" Hinh Thư lên tiếng cắt ngang, giọng nói tràn đầy mỉa mai. Ả rất hả hê khi thấy cô trong bộ dáng này.
"Hinh Thư..em...em...!" Hinh Nhi chẳng biết phải nói như thế nào, chẳng biết phải cãi ra làm sao. Nhưng ánh mắt khinh miệt nhìn thẳng về phía cô khiến cô sợ hãi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Cô quay sang nhìn Mặc Hàn, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay hắn, mở miệng giải thích.
"Chồng, là Hinh Thư đưa em tới..."
"Cút ngay khỏi đây!" Mặc Hàn không để cô nói hết câu, lên tiếng đuổi cô, bàn tay mạnh mẽ hất cô ra khiến trán đập mạnh vào cạnh bàn máu cũng từ đó chảy xuống thành một dòng trên gương mặt, khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí, như muốn giết người.
Mọi người xung quanh tất cả đều im lặng, có những người trong lòng mừng thầm cũng có những người trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn tức giận rồi!
Hinh Nhi đau đớn sờ vào trán mình, gắng gượng đứng dậy. Vừa bước đi được bước đầu tiên, đường chỉ váy bên cánh tay phải bung ra một đoạn, cô nhanh chóng lấy tay che lại.
Những người xung quanh thích thú nhìn, ai nấy cũng đều hứng thú với cảnh tượng trước mắt. Trong lòng những người đàn ông có mặt ở đây muốn ngắm nhìn cơ thể của vợ hắn, ánh mắt háo sắc hiện lên rõ khuôn mặt. Hinh Thư cũng không khỏi cười đắc ý, mọi chuyện đều xảy ra đúng như kế hoạch.
Riêng Mặc Hàn, hắn thấy cô như thế vẫn đứng một chỗ trơ mắt nhìn, hắn không muốn động vào cô, hắn chán ghét, chỉ muốn cô cút khỏi trước mắt hắn. Cô càng ở lại thì lại càng giống như bôi nhọ danh dự của hắn vậy.
Hinh Nhi cầu cứu Mặc Hàn trong vô vọng, cô không thể nào bước thêm một bước nữa, như thế váy sẽ rách làm đôi ra mất. Cô lại quay sang nhìn Hinh Thư, mong sẽ được giúp đỡ nhưng hoàn toàn bị lơ đi, Hinh Nhi ngồi một chỗ, nước mắt trực trào rơi. Dưới sự nhìn ngó của mọi người xung quanh, cô muốn rời khỏi đây, nhưng không biết phải đi như thế nào
"Các người có vẻ thích thú quá nhỉ?" Một giọng nói băng lãnh vang lên
Trong đám đông, một người đàn ông mặc bộ vest đen đi đến trước mặt Hinh Nhi, anh ta chẳng nói gì, cởi áo của mình khoác lên người cô rồi bế cô trên tay đi thẳng ra phía cửa.
"Đứng lại!" Mặc Hàn khó chịu lên tiếng, nhìn thấy vợ của mình bị một người đàn ông khác đem đi, trong lòng có chút không vui. Hắn bước đến đối diện với khuôn mặt anh, tia lửa hận phát ra từ hai khuôn mặt tuấn tú.
"Tiêu thiếu gia muốn đem vợ tôi đi đâu ?"
Minh Huy nhìn người con gái đang khóc thút thít trong lòng rồi nhìn lên hắn.
"Một người đàn ông ngay cả vợ của mình cũng không bảo vệ được thì thật thừa thãi"
Nói rồi anh bước đi dưới ánh mắt thù hận của Mặc Hàn, bỏ mặt những người bên trong đang bàn tán xì xầm. Sự xuất hiện của Tiêu Minh Huy là nằm ngoài dự đoán của Nhược Thư, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ké hoạch làm thiếu phu nhân Vũ gia của ả, vậy càng tốt, ả có thể thêm dầu vào lửa để hắn có thể mau chóng ly hôn với cô.
Hinh Thư bước đến bên cạnh ôm lấy tay Mặc Hàn, khẽ lay
"Chị ấy thật không biết chừng mực, ra ngoài còn dụ dỗ đàn ông"
"....."
"Mặc Hàn kệ họ đi, chúng ta vào trong tham dự bữa tiệc thôi!"
"Cút!"
Hắn gạt tay ả ra khiến ả liền không vui trong lòng.
"Mặc Hàn...!"
"Đừng ra vẻ thân mật với tôi, ghê tởm!" Hắn khinh bỉ, bỏ đi một mạch vào trong tiếp tục tham gia bữa tiệc, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì nhưng đâu ai biết được, trong lòng hắn đang bùng lên lửa giận. Hinh Nhi ở nhà hắn được ăn no mặc ấm, vậy mà lại còn không biết điều, đi ve vãn với những tên đàn ông khác, hắn quá nhu nhược với cô rồi.
Đuổi được cô đi, Hinh Thư mặc kệ bị anh đối xử tệ bạc, ả vẫn quyết tâm muốn giành lấy vị trí thiếu phu nhân nhà Vũ gia, đợi khi kế hoạch thành công, ả sẽ có tất cả những thứ ả muốn, kể cả anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.