Chương 51: Giữa chúng ta chấm dứt rồi sao
Vũ Nhược Vy
26/02/2021
Sáng hôm sau, khi ánh sáng đã len lỏi vào trong căn phòng, Hinh Nhi tỉnh dậy sau một cuộc yêu của hắn vào đêm qua. Toàn thân đau nhức, nhất là eo
của cô như muốn rời khỏi cơ thể vậy. Hinh Nhi lười biếng, xoay người qua đối diện với hắn. Mặc Hàn vẫn chưa tỉnh, hắn ngủ trông rất ngon. Xem ra đêm qua hắn rất vui vẻ rồi. Mặt cô chỉ cách mặt hắn ước tính khoảng
5cm, rất gần. Cô có thể nhìn thấy từng chi tiết dù rất nhỏ. Lông mi hắn
rất dài, sống mui lại rất cao, cô cứ nghĩ rằng hắn đã đi sưa mũi. Không
thể tin được một người lại có cái mũi đẹp như thế. Hinh Nhi không kìm
được lòng, vươn tay sờ má hắn, bờ má nóng hổi. Đột nhiên mày đẹp nhíu
lại, cô biết bản thân đã đánh thức hắn nên nằm im. Mặc Hàn cựa quậy một
lát rồi cũng ngủ thiếp đi. Hinh Nhi sợ sẽ phá hong giấc ngủ của hắn nên
đứng dậy lấy đồ vào phòng tắm, du gì cũng phải ăn sáng rồi đi làm.
Vừa đặt chân xuống giường đã bị một bàn tay lớn kéo ngược ra sau, nằm trên người hắn. Hinh Nhi ngạc nhiên, vừa nãy hắn còn đang ngủ, sao lại thức dậy rồi? cô nhướn mày.
"Sao thức rồi ? Em phá giấc ngủ của anh hả ?"
Mặc Hàn mắt vẫn còn chưa mở, dụi đầu vào cổ cô, giọng ngái ngủ.
"Không có!"
"Vậy dậy thay đồ ăn sáng thôi?!"
"Ưm...anh mệt, khó chịu trong người lắm. Em xem, anh bệnh sắp chết rồi, cần có thứ gì đó giúp anh mau khỏe lại"
Mặc Hàn bĩu môi, cứ dụi dụi đầu vào trong cổ cô, tóc của hắn chạm vào nơi mẫn cảm khiến cô khẽ run vì nhột.
Lần này, Hinh Nhi cẩn thận suy nghĩ và phân tích lời nói của hắn. Trong câu nói quả thật có điều gì không đúng. Hinh Nhi nhớ lại bản thân đã đọc qua một số cuốn tiểu thuyết về chuyện tình cảm, trong những trường hợp như thế này thường nữ 9 sẽ nuông chiều nam 9, ôm và hôn anh ta. Cũng có những trường hợp trái ngược rằng nữ 9 sẽ bỏ mặc nam 9. Hiện tại cô không biết nên chọn cách nào, cả hai phương án đều không an toàn. Trầm lặng một lúc, cô đưa ra quyết định của mình.
Hinh Nhi nhoài người về phía trước, đặt lên hắn một nụ hôn. Chỉ là nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước. Kĩ thuật hôn của cô không bằng hắn nên việc điều tiết hơi thở có chút khó khăn. Khi định rời khỏi bờ môi nóng ấy lại bị hắn dùng tay giữ đầu lại. Mãi đến một lúc sau Mặc Hàn mới chịu tha cho cô. Hắn dùng ngón tay cái, quệt lên khóe miệng, cười hả hệ.
"Rất ngọt!"
"Vô sỉ!!!"
[...........]
Quán coffe ATMIE
"Em muốn bán Tô gia sao ?"
"Ừm, đây là di nguyện lúc còn sống của mẹ em. Bà ấy muốn bán căn nhà để đem tiền đi quyên góp cho quỹ từ thiện. Thân làm con, em cũng nên giúp mẹ mình chút gì đó để bà ấy có thể yên lòng"
Hinh Nhi nhìn vào tách trà trong tay, cô thấy hình ảnh của cô ở trong nước trà. Gương mặt đượm buồn, hai mắt khẽ sụp xuống.
"Em chắc không?"
"Chắc chắn. Dù gì em cũng không ở căn nhà đó nữa, em đã dọn đồ sang ở chung với Mặc Hàn, quyết định này của em Mặc Hàn cũng đồng ý rồi"
Tiêu Minh Huy ngỡ ngàng, bây giờ anh mới biết được cô đã dọng sang nhà hắn ở. Anh cười khổ sở, trong tim như thắt lại, thật sự không còn cơ hội rồi. Từ nay chẳng lẽ anh và cô chỉ dừng lại ở mức độ tình cảm của một người anh dành cho em gái sao ? Đợi chờ bao nhiêu năm, cho đến hiện tại cũng vụt mất. Chờ đợi và hy vọng trong vô ích!
"Minh Huy, anh nghe em nói gì không?"
"A, anh nghe. Vậy để anh giúp em tìm người mua nhà nhé ?"
"Thế cũng được. Thôi em về đây, còn phải đi làm nữa"
Hinh Nhi cầm lấy túi xách, xoay người định rời đi. Tiêu Minh Huy theo phản xạ đứng phắt dậy nắm lấy tay cô. Hinh Nhi ngạc nhiên quay đầu ra sau.
"Sao vậy?"
Nhìn gương mặt ngây thơ của cô, một thiếu nữa chỉ vừa mới 23 tuổi. Nửa đời người là đau thương, làm lại cuộc đời nhưng lại yêu lại người yêu cũ. Minh Huy nắm chặt lấy tay cô, nét mặt anh hiện rõ nỗi ưu phiền, đôi mắt trở nên mờ nhạt dần, thật sự không nỡ rời bỏ người con gái anh đã cất công chờ đợi. Muốn làm một nửa của cô, cùng cô mãi mãi bên nhau nhưng chắc hy vọng ấy không còn nữa. Gạt qua những suy nghĩ ấy, Minh Huy lấy lại trạng thái bình tĩnh, tươi cười nói với cô.
"Để anh đưa em về"
"Thôi không cần đâu, phiền anh lắm. Với lại Mặc hàn cũng đứng chờ em ở dưới kia nãy giờ rồi"
Hinh Nhi vẫn ngây ngô chỉ về hướng hắn. Từ tần hai của quán coffe, xuyên qua tấm kính có thể thấy một người đàn ông mặc vest đen đứng dựa lưng vào chiếc Bentley màu đen, tay nghịch nghịch điện thoại. Hinh Nhi gỡ tay anh ra, sau đó rời đi. Nhìn bóng lưng của người con gái anh yêu đang khuất dần, Minh Huy bất lực, cười trong vô vọng.
"Chẳng lẽ giữa chúng ta chấm dứt thật rồi sao?"
[.............]
Tô Hinh Nhi ngồi trên xe, chống tay lên cửa kính, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng người vẫn tấp nập như thế, vẫn không có gì thay đổi. Thời gian đã trôi qua rất nhiều, cô cũng tự cảm nhận bản thân đã thay đổi, tự nhủ phãi mạnh mẽ, chỉ có cô mới bảo vệ được chính cô. Thù của mẹ cũng đã trả xong, tiếp theo cô nên làm gì đây ?
Hàng vạn câu hỏi xoay quanh đầu cô, chỉ duy nhất một thứ làm cô để ý.
Là Mặc Hàn!
Cô nên tiếp tục với hắn, hay nên dừng lại? Dù gì cũng là mượn tay giết người, người cũng bị giết rồi, có nên rời xa không ? Nhưng tim của cô như có lời muốn nói, không muốn xa hắn ta! Tô Hinh Nhi khẽ liếc mắt nhìn Mặc Hàn, hắn vẫn đang rất chăm chú làm việc dù đang ở trên xe. Buồn chán xâm nhập nội tâm, Hinh Nhi cứ nhìn hắn mãi như thế tới khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Vừa đặt chân xuống giường đã bị một bàn tay lớn kéo ngược ra sau, nằm trên người hắn. Hinh Nhi ngạc nhiên, vừa nãy hắn còn đang ngủ, sao lại thức dậy rồi? cô nhướn mày.
"Sao thức rồi ? Em phá giấc ngủ của anh hả ?"
Mặc Hàn mắt vẫn còn chưa mở, dụi đầu vào cổ cô, giọng ngái ngủ.
"Không có!"
"Vậy dậy thay đồ ăn sáng thôi?!"
"Ưm...anh mệt, khó chịu trong người lắm. Em xem, anh bệnh sắp chết rồi, cần có thứ gì đó giúp anh mau khỏe lại"
Mặc Hàn bĩu môi, cứ dụi dụi đầu vào trong cổ cô, tóc của hắn chạm vào nơi mẫn cảm khiến cô khẽ run vì nhột.
Lần này, Hinh Nhi cẩn thận suy nghĩ và phân tích lời nói của hắn. Trong câu nói quả thật có điều gì không đúng. Hinh Nhi nhớ lại bản thân đã đọc qua một số cuốn tiểu thuyết về chuyện tình cảm, trong những trường hợp như thế này thường nữ 9 sẽ nuông chiều nam 9, ôm và hôn anh ta. Cũng có những trường hợp trái ngược rằng nữ 9 sẽ bỏ mặc nam 9. Hiện tại cô không biết nên chọn cách nào, cả hai phương án đều không an toàn. Trầm lặng một lúc, cô đưa ra quyết định của mình.
Hinh Nhi nhoài người về phía trước, đặt lên hắn một nụ hôn. Chỉ là nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước. Kĩ thuật hôn của cô không bằng hắn nên việc điều tiết hơi thở có chút khó khăn. Khi định rời khỏi bờ môi nóng ấy lại bị hắn dùng tay giữ đầu lại. Mãi đến một lúc sau Mặc Hàn mới chịu tha cho cô. Hắn dùng ngón tay cái, quệt lên khóe miệng, cười hả hệ.
"Rất ngọt!"
"Vô sỉ!!!"
[...........]
Quán coffe ATMIE
"Em muốn bán Tô gia sao ?"
"Ừm, đây là di nguyện lúc còn sống của mẹ em. Bà ấy muốn bán căn nhà để đem tiền đi quyên góp cho quỹ từ thiện. Thân làm con, em cũng nên giúp mẹ mình chút gì đó để bà ấy có thể yên lòng"
Hinh Nhi nhìn vào tách trà trong tay, cô thấy hình ảnh của cô ở trong nước trà. Gương mặt đượm buồn, hai mắt khẽ sụp xuống.
"Em chắc không?"
"Chắc chắn. Dù gì em cũng không ở căn nhà đó nữa, em đã dọn đồ sang ở chung với Mặc Hàn, quyết định này của em Mặc Hàn cũng đồng ý rồi"
Tiêu Minh Huy ngỡ ngàng, bây giờ anh mới biết được cô đã dọng sang nhà hắn ở. Anh cười khổ sở, trong tim như thắt lại, thật sự không còn cơ hội rồi. Từ nay chẳng lẽ anh và cô chỉ dừng lại ở mức độ tình cảm của một người anh dành cho em gái sao ? Đợi chờ bao nhiêu năm, cho đến hiện tại cũng vụt mất. Chờ đợi và hy vọng trong vô ích!
"Minh Huy, anh nghe em nói gì không?"
"A, anh nghe. Vậy để anh giúp em tìm người mua nhà nhé ?"
"Thế cũng được. Thôi em về đây, còn phải đi làm nữa"
Hinh Nhi cầm lấy túi xách, xoay người định rời đi. Tiêu Minh Huy theo phản xạ đứng phắt dậy nắm lấy tay cô. Hinh Nhi ngạc nhiên quay đầu ra sau.
"Sao vậy?"
Nhìn gương mặt ngây thơ của cô, một thiếu nữa chỉ vừa mới 23 tuổi. Nửa đời người là đau thương, làm lại cuộc đời nhưng lại yêu lại người yêu cũ. Minh Huy nắm chặt lấy tay cô, nét mặt anh hiện rõ nỗi ưu phiền, đôi mắt trở nên mờ nhạt dần, thật sự không nỡ rời bỏ người con gái anh đã cất công chờ đợi. Muốn làm một nửa của cô, cùng cô mãi mãi bên nhau nhưng chắc hy vọng ấy không còn nữa. Gạt qua những suy nghĩ ấy, Minh Huy lấy lại trạng thái bình tĩnh, tươi cười nói với cô.
"Để anh đưa em về"
"Thôi không cần đâu, phiền anh lắm. Với lại Mặc hàn cũng đứng chờ em ở dưới kia nãy giờ rồi"
Hinh Nhi vẫn ngây ngô chỉ về hướng hắn. Từ tần hai của quán coffe, xuyên qua tấm kính có thể thấy một người đàn ông mặc vest đen đứng dựa lưng vào chiếc Bentley màu đen, tay nghịch nghịch điện thoại. Hinh Nhi gỡ tay anh ra, sau đó rời đi. Nhìn bóng lưng của người con gái anh yêu đang khuất dần, Minh Huy bất lực, cười trong vô vọng.
"Chẳng lẽ giữa chúng ta chấm dứt thật rồi sao?"
[.............]
Tô Hinh Nhi ngồi trên xe, chống tay lên cửa kính, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng người vẫn tấp nập như thế, vẫn không có gì thay đổi. Thời gian đã trôi qua rất nhiều, cô cũng tự cảm nhận bản thân đã thay đổi, tự nhủ phãi mạnh mẽ, chỉ có cô mới bảo vệ được chính cô. Thù của mẹ cũng đã trả xong, tiếp theo cô nên làm gì đây ?
Hàng vạn câu hỏi xoay quanh đầu cô, chỉ duy nhất một thứ làm cô để ý.
Là Mặc Hàn!
Cô nên tiếp tục với hắn, hay nên dừng lại? Dù gì cũng là mượn tay giết người, người cũng bị giết rồi, có nên rời xa không ? Nhưng tim của cô như có lời muốn nói, không muốn xa hắn ta! Tô Hinh Nhi khẽ liếc mắt nhìn Mặc Hàn, hắn vẫn đang rất chăm chú làm việc dù đang ở trên xe. Buồn chán xâm nhập nội tâm, Hinh Nhi cứ nhìn hắn mãi như thế tới khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.