Chương 36: Không cố ý nghe lén
Vũ Nhược Vy
13/02/2021
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
Chát!
"Nói, là ai sai khiến mày làm chuyện đó" Chí Dương điên cuồng dùng roi ngựa quất mạnh vào người đàn ông.
"Tô ... tôi không biết"
Chát! Chát! Chát!
Tiếng đánh vang lên nghe chói tai, máu từ những vết lằn ứa ra không ngừng, chảy trên người anh ta. Thấy người đối diện vẫn cứng miệng, Chí Dương dùng một miếng sắt đã nung nóng, đặt vào người A Chính khiến anh ta thét lên. Đau đớn giằng xé, người đàn ông nằm rũ rượi trên nền đất lạnh, khó khăn hít từng hơi thở.
Mặc Hàn ngồi chéo chân trên ghế, chống tay lên cạnh ghế, xem cảnh tàn bạo diễn ra trước mặt, khuôn mặt lạnh như tảng băng lớn. Người đàn ông cố gắng dùng sức lết đến ôm lấy chân hắn, nài nỉ xin tha.
"Đu... Đừng đánh...nữa, tôi...tôi nói. La...là Liễu Ý Hoa sai tôi. Bà ta bắt tôi ép Tô Gia Lâm đưa tiền, sau lại chia cho bà ta một nửa, rồi lại bắt tôi đi giết ông ta. Bà ta đưa trước cho tôi 5 vạn tệ, hoàn thành xong bà ta sẽ đưa ra gấp đôi"
"Vậy bây giờ Liễu Ý Hoa hoa ở đâu ?" Chí Dương đứng đối diện nhìn hắn.
"Tôi không biết"
"Hừ" Mặc Hàn hất tay anh ta ra, nhìn sang Chí Dương "Chặt tay"
Lời nói của hắn như mệnh lệnh ép buộc. Con người máu lạnh ấy lại rất ghét người khác chạm vào mình. Hắn không ngần ngại giết người nếu có ai trái lệnh hắn. Câu nói của hắn khiến cho A Chính hoảng loạn, anh ta bị đám người của hắn lôi ra xa, bị đánh đến nỗi không còn sức lực để vùng vẫy.
"Nếu ngoan ngoãn nói sớm, thì đâu phải gặp tình huống này" Chí Dương cười khinh bỉ, nhìn A Chính bị chặt mất cánh tay. Đi theo Mặc Hàn đã lâu, những cảnh tượng này Chí Dương đã nhìn tới quen mắt.
Mặc Hàn đứng lên chuẩn bị rời đi thì bị tiếng gọi của A Chính làm cho dừng bước.
"Các người có thể .... đến Bùi Thị tìm bà ta,... tuy không chắc chắn nhưng bà ta...hay tới đó"
Đợi A Chính nói xong, hắn chẳng nói chẳng rằng bỏ tay vào túi quần sải bước đi. Mỗi bước đi của hắn là mỗi tiếng la khóc thảm thiết của A Chính. Anh ta cứ nghĩ nếu nói ra, hắn cũng có thể nương từ mà tha cho nhưng anh ta đã sai.
[..................]
Về đến nhà
Hinh Nhi không chịu được nữa, cô đã quyết định sẽ tự đi hỏi hắn để giải quyết thắc mắc trong lòng. Đứng ngoài thư phòng, tim cô đập mạnh, hồi hộp không biết quyết định của bản thân là đúng hay sai. Cô nghe có tiếng động bên trong phòng, tò mò áp tai lên cánh cửa nghe trộm.
"Vũ tổng, chuyện của Giang Thụy Sinh đã giải quyết xong. Lão già đó ngoan ngoãn làm theo lời của Vũ tổng, lại còn rất hăng hái"
"Dù thế nào lão già đó cũng không dễ động vào, cậu nên cẩn thận"
"Vũ tổng yên tâm, tôi đã cho người theo dõi mọi hành động của lão ta"
"Tôi không muốn chuyện này có người thứ 3 biết, đặc biệt là thiếu phu hắn" Mặc Hàn đột nhiên gằn giọng.
"Vâng. Không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước"
"Ừ"
Hinh Nhi vội vàng đứng ép người vào tường.
Cánh cửa mở ra, Chí Dương từ trong phòng bước ra ngoài. Thì ra anh ta tới đây để báo cáo. Bỗng nhiên trong lòng cô lại có chút vui mừng, thì ra người giúp cô là hắn, không ngờ hắn lại giúp cô, lại còn giấu không cho cô biết. Đợi Chí Dương đi khuất, cô gõ cửa vào phòng hắn.
Cộc! Cộc! Cộc!
Mặc Hàn nhìn ra phía cửa, thấy cô đang đứng nhìn hắn, hắn lập tức dẹp bỏ công việc sang một bên, chống tay lên cằm nhìn cô thích thú.
"Sao vậy? Vũ thiếu phu nhân có gì căn dặn?" Mặc Hàn trưng ra bộ mặt châm chọc cô. Xưng hô hiện tại của hắn khiến cô có chút ngượng ngùng. Hinh Nhi từ từ bước vào, lặng lẽ đứng bên cạnh bàn.
"Tôi..." Cô ấp úng. Ban đầu qua đây chỉ có mục đích hỏi rõ hắn, không ngờ lại còn nghe lén cuộc nói chuyện của hắn. Vũ Mặc Hàn trước nay là người rất nghiêm túc với công việc, điều này ai cũng biết. Hắn ghét nhất là bị người khác nghe lén, vậy mà bây giờ chính cô lại nghe lén hắn nói chuyện. Sợ rằng nếu hắn biết được sẽ xử bắn cô mất.
"Hửm ? Nghe hết rồi?" Mặc Hàn buột miệng nói ra. Nhìn sắc mặt của cô, 9 phần là hắn đoán đúng. Vả lại Chí Dương vừa mới rời đi, cô lại bước vào ngay sau đó, đây không thể coi là sự trùng hợp được.
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa.
"Vậy..." hắn nhìn cô dò xét, mỗi khi gần cô, hắn không thể nhịn được mà chọc ghẹo.
"Kh...không, tôi không cố ý nghe lén anh nói chuyện, tôi... tôi..." Hinh nhi xua tay trước ngực, biện minh cho hành động của mình.
"Vậy Vũ thiếu phu nhân đây muốn đên đáp tôi cái gì ?" Mặc Hàn nhếch môi cười gian.
"Cảm...ơn!"
"Thế thôi à?" Hắn chu môi bất mãn.
"Anh còn muốn gì ?" Cô ngạc nhiên hỏi
"Muốn tôi chấp nhận lời cảm ơn phải đáp ứng 3 điều kiện" Mặc Hàn giơ ba ngón tay ra trước mặt cô.
"Tôi đồng ý, nhưng trong khả năng của tôi. 3 điều đó là gì ?"
"Chủ nhật tuần sau cùng tôi tham gia bữa tiệc đấu giá của Bùi thị. 2 điều còn lại chưa nghĩ ra"
"Được, tôi sẽ đi cùng anh" Cô đồng ý mà không cần suy nghĩ. Dẫu sao lúc trước Bùi thị đã gửi thư mời cô, đi cùng hắn cũng không sao. Chẳng qua là đỡ phải lái xe. Dùng lần này để đổi 1 điều kiện, xem như cô lời đi.
"Tôi hỏi anh một câu có được không ?"
"Được chứ"
"Vì sao anh lại giấu tôi chuyện anh giúp tôi? Có thể nói cho tôi biết mà" Cô nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Chát!
"Nói, là ai sai khiến mày làm chuyện đó" Chí Dương điên cuồng dùng roi ngựa quất mạnh vào người đàn ông.
"Tô ... tôi không biết"
Chát! Chát! Chát!
Tiếng đánh vang lên nghe chói tai, máu từ những vết lằn ứa ra không ngừng, chảy trên người anh ta. Thấy người đối diện vẫn cứng miệng, Chí Dương dùng một miếng sắt đã nung nóng, đặt vào người A Chính khiến anh ta thét lên. Đau đớn giằng xé, người đàn ông nằm rũ rượi trên nền đất lạnh, khó khăn hít từng hơi thở.
Mặc Hàn ngồi chéo chân trên ghế, chống tay lên cạnh ghế, xem cảnh tàn bạo diễn ra trước mặt, khuôn mặt lạnh như tảng băng lớn. Người đàn ông cố gắng dùng sức lết đến ôm lấy chân hắn, nài nỉ xin tha.
"Đu... Đừng đánh...nữa, tôi...tôi nói. La...là Liễu Ý Hoa sai tôi. Bà ta bắt tôi ép Tô Gia Lâm đưa tiền, sau lại chia cho bà ta một nửa, rồi lại bắt tôi đi giết ông ta. Bà ta đưa trước cho tôi 5 vạn tệ, hoàn thành xong bà ta sẽ đưa ra gấp đôi"
"Vậy bây giờ Liễu Ý Hoa hoa ở đâu ?" Chí Dương đứng đối diện nhìn hắn.
"Tôi không biết"
"Hừ" Mặc Hàn hất tay anh ta ra, nhìn sang Chí Dương "Chặt tay"
Lời nói của hắn như mệnh lệnh ép buộc. Con người máu lạnh ấy lại rất ghét người khác chạm vào mình. Hắn không ngần ngại giết người nếu có ai trái lệnh hắn. Câu nói của hắn khiến cho A Chính hoảng loạn, anh ta bị đám người của hắn lôi ra xa, bị đánh đến nỗi không còn sức lực để vùng vẫy.
"Nếu ngoan ngoãn nói sớm, thì đâu phải gặp tình huống này" Chí Dương cười khinh bỉ, nhìn A Chính bị chặt mất cánh tay. Đi theo Mặc Hàn đã lâu, những cảnh tượng này Chí Dương đã nhìn tới quen mắt.
Mặc Hàn đứng lên chuẩn bị rời đi thì bị tiếng gọi của A Chính làm cho dừng bước.
"Các người có thể .... đến Bùi Thị tìm bà ta,... tuy không chắc chắn nhưng bà ta...hay tới đó"
Đợi A Chính nói xong, hắn chẳng nói chẳng rằng bỏ tay vào túi quần sải bước đi. Mỗi bước đi của hắn là mỗi tiếng la khóc thảm thiết của A Chính. Anh ta cứ nghĩ nếu nói ra, hắn cũng có thể nương từ mà tha cho nhưng anh ta đã sai.
[..................]
Về đến nhà
Hinh Nhi không chịu được nữa, cô đã quyết định sẽ tự đi hỏi hắn để giải quyết thắc mắc trong lòng. Đứng ngoài thư phòng, tim cô đập mạnh, hồi hộp không biết quyết định của bản thân là đúng hay sai. Cô nghe có tiếng động bên trong phòng, tò mò áp tai lên cánh cửa nghe trộm.
"Vũ tổng, chuyện của Giang Thụy Sinh đã giải quyết xong. Lão già đó ngoan ngoãn làm theo lời của Vũ tổng, lại còn rất hăng hái"
"Dù thế nào lão già đó cũng không dễ động vào, cậu nên cẩn thận"
"Vũ tổng yên tâm, tôi đã cho người theo dõi mọi hành động của lão ta"
"Tôi không muốn chuyện này có người thứ 3 biết, đặc biệt là thiếu phu hắn" Mặc Hàn đột nhiên gằn giọng.
"Vâng. Không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước"
"Ừ"
Hinh Nhi vội vàng đứng ép người vào tường.
Cánh cửa mở ra, Chí Dương từ trong phòng bước ra ngoài. Thì ra anh ta tới đây để báo cáo. Bỗng nhiên trong lòng cô lại có chút vui mừng, thì ra người giúp cô là hắn, không ngờ hắn lại giúp cô, lại còn giấu không cho cô biết. Đợi Chí Dương đi khuất, cô gõ cửa vào phòng hắn.
Cộc! Cộc! Cộc!
Mặc Hàn nhìn ra phía cửa, thấy cô đang đứng nhìn hắn, hắn lập tức dẹp bỏ công việc sang một bên, chống tay lên cằm nhìn cô thích thú.
"Sao vậy? Vũ thiếu phu nhân có gì căn dặn?" Mặc Hàn trưng ra bộ mặt châm chọc cô. Xưng hô hiện tại của hắn khiến cô có chút ngượng ngùng. Hinh Nhi từ từ bước vào, lặng lẽ đứng bên cạnh bàn.
"Tôi..." Cô ấp úng. Ban đầu qua đây chỉ có mục đích hỏi rõ hắn, không ngờ lại còn nghe lén cuộc nói chuyện của hắn. Vũ Mặc Hàn trước nay là người rất nghiêm túc với công việc, điều này ai cũng biết. Hắn ghét nhất là bị người khác nghe lén, vậy mà bây giờ chính cô lại nghe lén hắn nói chuyện. Sợ rằng nếu hắn biết được sẽ xử bắn cô mất.
"Hửm ? Nghe hết rồi?" Mặc Hàn buột miệng nói ra. Nhìn sắc mặt của cô, 9 phần là hắn đoán đúng. Vả lại Chí Dương vừa mới rời đi, cô lại bước vào ngay sau đó, đây không thể coi là sự trùng hợp được.
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa.
"Vậy..." hắn nhìn cô dò xét, mỗi khi gần cô, hắn không thể nhịn được mà chọc ghẹo.
"Kh...không, tôi không cố ý nghe lén anh nói chuyện, tôi... tôi..." Hinh nhi xua tay trước ngực, biện minh cho hành động của mình.
"Vậy Vũ thiếu phu nhân đây muốn đên đáp tôi cái gì ?" Mặc Hàn nhếch môi cười gian.
"Cảm...ơn!"
"Thế thôi à?" Hắn chu môi bất mãn.
"Anh còn muốn gì ?" Cô ngạc nhiên hỏi
"Muốn tôi chấp nhận lời cảm ơn phải đáp ứng 3 điều kiện" Mặc Hàn giơ ba ngón tay ra trước mặt cô.
"Tôi đồng ý, nhưng trong khả năng của tôi. 3 điều đó là gì ?"
"Chủ nhật tuần sau cùng tôi tham gia bữa tiệc đấu giá của Bùi thị. 2 điều còn lại chưa nghĩ ra"
"Được, tôi sẽ đi cùng anh" Cô đồng ý mà không cần suy nghĩ. Dẫu sao lúc trước Bùi thị đã gửi thư mời cô, đi cùng hắn cũng không sao. Chẳng qua là đỡ phải lái xe. Dùng lần này để đổi 1 điều kiện, xem như cô lời đi.
"Tôi hỏi anh một câu có được không ?"
"Được chứ"
"Vì sao anh lại giấu tôi chuyện anh giúp tôi? Có thể nói cho tôi biết mà" Cô nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.