Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng
Chương 10: Buổi tiệc
Hách Liên Mạc Hân
09/11/2022
Tại nhà chính Hàn gia, nơi diễn ra buổi tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi của Thiên kim Tiểu Thư Hàn Gia - Hàn Ngọc. Buổi tiệc này bao gồm những người có tiếng trong giới thượng lưu, các Phu Nhân, Tiểu Thư, Thiếu Gia đến tham gia. Các chủ tịch của các tập đoàn đến nhằm mục đích bàn về công việc của công ty mình, các vị Phu Nhân xã giao với nhau để đem lại lợi ích cho chồng mình. Các Thiếu Gia, Tiểu Thư làm quen với nhau tiến đến quan hệ tình yêu đôi lứa. Suy cho cùng các buổi tiệc giao lưu chủ yếu đạt được mục đích và lợi ích cho họ.
Anh và cô đã bước tới khuôn viên Hàn Gia, khung cảnh bên ngoài trang hoàng lộng lẫy và sang trọng, chi phí lên đến hàng chục triệu đồng.
" Khoác tay tôi "
- Để làm gì, tại sao tôi phải khoác tay anh
" Thì cứ làm đi, em bớt hỏi nhiều được không? "
- ừ, biết rồi.
Anh gật đầu hài lòng rồi khoác tay cô bước vào trong sảnh chính, sự hiện diện cô và anh đều thu hút sự chú ý của những người ở đây. Có người mến mộ, có người ghen tị và cũng có người khinh thường cô. Hàn Ngọc mặc trên mình chiếc váy dạ hội màu trắng đính các hạt kim cương xung quanh, mái tóc dài buông thõng đính các loại hoa cài cùng màu với chiếc váy đang mặc.
Thấy Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc thì tiến đến chào hỏi. " Anh Kiên, anh đã đến rồi, em cứ tưởng anh sẽ không tới. Còn chị đây là.....
" Đương nhiên phải tới, cô ấy là chị dâu của em. "
" Dạ. Ồ, wow. Anh giỏi thật, chị dâu xinh quá. "
- Chào em, chị không phải chị dâu của em đâu, em hiểu nhầm rồi.
" Aizzz yo, không sao. Gọi sao cũng được mà chị, dù gì chị cũng lớn tuổi hơn em mà.
Cô mỉm cười : - tùy em vậy.
" Chị đi chơi với em đi, ở chỗ mấy anh chán lắm " Hàn Ngọc kéo tay cô
- Được, đi thôi.
Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Ngọc và Hàn Ngọc đi, anh mới tiến đến chỗ của những người kia. Hàn Dương Phong mặc bộ vest trắng ; Trịnh Hoàng, Khải Minh Kiệt, Nam Cung Phi Vũ đều mặc vest đen giống anh.
" Các cậu tới sớm như vậy sao, tôi đến hơi muộn " anh ngồi xuống nói
" Cậu tới hơi trễ đấy lão Vương. " Trịnh Hoàng nói
" Nghe nói lão đại của chúng ta có đem 1 cô gái đi theo " Hàn Dương Phong nói
" Tôi cứ nghĩ cậu thích đàn ông không đấy, Vương Kiên " Khải Minh Kiệt tiếp lời
" Lão đại muốn cô ấy là người của anh sao, em nghĩ vậy " Nam Cung Phi Vũ tiếp lời
" Khải Minh Kiệt, cậu có tin tôi đấm chết cậu không? " Anh nghiến răng
" Bớt giận, bớt giận. Tôi đùa chút thôi " Khải Minh Kiệt đáp
" Ừ, tôi muốn cô ấy làm vợ tôi. Nhưng có vẻ cô ấy không thích tôi, tôi nghĩ cô ấy mang thai hộ cho Vương Gia " cô uống cạn ly rượu trên bàn
" Cái gì, có lẽ cô ấy gặp khó khăn gì chăng " Hàn Dương Phong suy đoán
" Vậy thì cậu được ở bên cạnh cô ấy rồi còn gì, nhưng còn Nghiêm Tuyết Tình kia thì sao " Trịnh Hoàng nói
" Vương Gia sẽ chấp nhận cô ấy sao? Còn Nghiêm Tuyết Tình liệu rằng có để cho cô ấy sống yên ổn không? " Khải Minh Kiệt nhẹ giọng
" Anh nếu xác định yêu cô ấy suốt cuộc đời thì phải đặt sự an toàn của cô ấy lên hàng đầu, xung quanh chúng ta rất nhiều kẻ thù. Mà cô ấy có khi bị chúng bắt cóc rồi uy hiếp chúng ta " Nam Cung Phi Vũ trầm tư đáp
" Tôi hiểu, Vương Long thế nào rồi. Ổn chứ, cần tôi phải ra mặt không "
" Vẫn rất ổn, không có gì đáng ngại " cả 4 người đồng thanh đáp
Sau đó 5 người các anh uống rượu và trò chuyện cùng nhau về các vấn đề của họ.
Trần Thanh Ngọc và Hàn Ngọc đang trò chuyện vui vẻ thì 1 người đàn ông bước đến, không ai khác đó chính là Đặng Thế Tùng.
- Thanh Ngọc, sao em lại đến đây.
Cô quay lưng lại : - Tôi đến hay không thì liên quan gì đến anh.
- Em ăn mặc như vậy là có bạn trai rồi đúng không, hắn ta là ai.
Trần Thanh Ngọc im lặng.
Hàn Ngọc nhìn thấy thì nhanh chân đến chỗ anh hai mình, nói : - Chị dâu bị một người đàn ông kiếm chuyện, anh Kiên mau đến đó đi.
" Được " anh nhanh chân bước đến đó
4 người định đứng dậy đi thì nhận được ánh mắt của Hàn Ngọc nên lại thôi.
" Là tôi " 1 giọng nói băng lãnh vang lên
Mọi người ở đó đều muốn xem những chuyện sắp xảy ra, bọn họ nghĩ “ vị thiếu gia này đụng nhầm người rồi ”
" Bạn gái tôi ra sao thì có liên quan gì đến anh, bạn gái của Vương Kiên tôi không cần Đặng Thiếu phải quan tâm "
- Anh đã nghe rõ chưa, nếu nghe rõ rồi thì cút đi cho tôi. Sao không thấy bạn gái của anh đâu nhỉ, hay cô ta bỏ anh rồi. [ Cô cười khinh bỉ ]
- Cô ấy không được khoẻ nên không đi cùng anh, em dạo này sống tốt chứ. [ Đặng Thế Tùng nói ]
- Không có anh tôi sống rất tốt, vẫn còn thở được. Cảm ơn lời thăm hỏi của Đặng thiếu.
- Vương Kiên, về thôi. Em mệt rồi, em muốn ngủ.
Cô kéo tay anh ra khỏi bữa tiệc không quên chào Hàn Ngọc. Ở bên trong xe, nước mắt cô rơi.
- Cảm ơn anh đã phối hợp với tôi. [ Cô lấy giấy lau đi nước mắt của mình ]
" Không sao, em muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng giữ trong lòng. Còn có tôi đây, tôi bên cạnh em " anh vỗ về cô, tựa người cô vào lòng anh.
Một lúc sau, Vương Kiên không thấy cô cử động gì. Nhìn xuống anh đã thấy cô ngủ rồi, anh dành lái xe về Viên Trạch Đông. Về đến nơi, anh đưa xe cho bảo vệ, bế cô vào trong biệt thự.
Quản gia cúi chào anh : Mừng Thiếu Gia trở về.
" Bác đi nghỉ đi, chúng tôi không ăn tối "
Quản gia : tôi biết rồi thưa thiếu gia.
Nói rồi anh bước lên lầu, đặt cô xuống phòng ngủ của mình, lau người qua rồi thay cho cô một bộ đồ khác, vì không có đồ nữ nên anh đành lấy áo sơ mi của mình. Sau đó anh đắp chăn cho cô rồi bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh qua phòng khác thay đồ rồi tắm rửa sạch sẽ, anh làm việc ở thư phòng đến 11h. Rồi sang phòng ngủ của mình, mở cửa thật nhẹ rồi đóng nó lại, anh bước lên giường ôm cô ngủ, anh nhanh chóng chìm vào giấc mộng, đã lâu anh không được ngủ ngon như vậy, có lẽ lần này là giấc ngủ ngon nhất của anh.
Anh và cô đã bước tới khuôn viên Hàn Gia, khung cảnh bên ngoài trang hoàng lộng lẫy và sang trọng, chi phí lên đến hàng chục triệu đồng.
" Khoác tay tôi "
- Để làm gì, tại sao tôi phải khoác tay anh
" Thì cứ làm đi, em bớt hỏi nhiều được không? "
- ừ, biết rồi.
Anh gật đầu hài lòng rồi khoác tay cô bước vào trong sảnh chính, sự hiện diện cô và anh đều thu hút sự chú ý của những người ở đây. Có người mến mộ, có người ghen tị và cũng có người khinh thường cô. Hàn Ngọc mặc trên mình chiếc váy dạ hội màu trắng đính các hạt kim cương xung quanh, mái tóc dài buông thõng đính các loại hoa cài cùng màu với chiếc váy đang mặc.
Thấy Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc thì tiến đến chào hỏi. " Anh Kiên, anh đã đến rồi, em cứ tưởng anh sẽ không tới. Còn chị đây là.....
" Đương nhiên phải tới, cô ấy là chị dâu của em. "
" Dạ. Ồ, wow. Anh giỏi thật, chị dâu xinh quá. "
- Chào em, chị không phải chị dâu của em đâu, em hiểu nhầm rồi.
" Aizzz yo, không sao. Gọi sao cũng được mà chị, dù gì chị cũng lớn tuổi hơn em mà.
Cô mỉm cười : - tùy em vậy.
" Chị đi chơi với em đi, ở chỗ mấy anh chán lắm " Hàn Ngọc kéo tay cô
- Được, đi thôi.
Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Ngọc và Hàn Ngọc đi, anh mới tiến đến chỗ của những người kia. Hàn Dương Phong mặc bộ vest trắng ; Trịnh Hoàng, Khải Minh Kiệt, Nam Cung Phi Vũ đều mặc vest đen giống anh.
" Các cậu tới sớm như vậy sao, tôi đến hơi muộn " anh ngồi xuống nói
" Cậu tới hơi trễ đấy lão Vương. " Trịnh Hoàng nói
" Nghe nói lão đại của chúng ta có đem 1 cô gái đi theo " Hàn Dương Phong nói
" Tôi cứ nghĩ cậu thích đàn ông không đấy, Vương Kiên " Khải Minh Kiệt tiếp lời
" Lão đại muốn cô ấy là người của anh sao, em nghĩ vậy " Nam Cung Phi Vũ tiếp lời
" Khải Minh Kiệt, cậu có tin tôi đấm chết cậu không? " Anh nghiến răng
" Bớt giận, bớt giận. Tôi đùa chút thôi " Khải Minh Kiệt đáp
" Ừ, tôi muốn cô ấy làm vợ tôi. Nhưng có vẻ cô ấy không thích tôi, tôi nghĩ cô ấy mang thai hộ cho Vương Gia " cô uống cạn ly rượu trên bàn
" Cái gì, có lẽ cô ấy gặp khó khăn gì chăng " Hàn Dương Phong suy đoán
" Vậy thì cậu được ở bên cạnh cô ấy rồi còn gì, nhưng còn Nghiêm Tuyết Tình kia thì sao " Trịnh Hoàng nói
" Vương Gia sẽ chấp nhận cô ấy sao? Còn Nghiêm Tuyết Tình liệu rằng có để cho cô ấy sống yên ổn không? " Khải Minh Kiệt nhẹ giọng
" Anh nếu xác định yêu cô ấy suốt cuộc đời thì phải đặt sự an toàn của cô ấy lên hàng đầu, xung quanh chúng ta rất nhiều kẻ thù. Mà cô ấy có khi bị chúng bắt cóc rồi uy hiếp chúng ta " Nam Cung Phi Vũ trầm tư đáp
" Tôi hiểu, Vương Long thế nào rồi. Ổn chứ, cần tôi phải ra mặt không "
" Vẫn rất ổn, không có gì đáng ngại " cả 4 người đồng thanh đáp
Sau đó 5 người các anh uống rượu và trò chuyện cùng nhau về các vấn đề của họ.
Trần Thanh Ngọc và Hàn Ngọc đang trò chuyện vui vẻ thì 1 người đàn ông bước đến, không ai khác đó chính là Đặng Thế Tùng.
- Thanh Ngọc, sao em lại đến đây.
Cô quay lưng lại : - Tôi đến hay không thì liên quan gì đến anh.
- Em ăn mặc như vậy là có bạn trai rồi đúng không, hắn ta là ai.
Trần Thanh Ngọc im lặng.
Hàn Ngọc nhìn thấy thì nhanh chân đến chỗ anh hai mình, nói : - Chị dâu bị một người đàn ông kiếm chuyện, anh Kiên mau đến đó đi.
" Được " anh nhanh chân bước đến đó
4 người định đứng dậy đi thì nhận được ánh mắt của Hàn Ngọc nên lại thôi.
" Là tôi " 1 giọng nói băng lãnh vang lên
Mọi người ở đó đều muốn xem những chuyện sắp xảy ra, bọn họ nghĩ “ vị thiếu gia này đụng nhầm người rồi ”
" Bạn gái tôi ra sao thì có liên quan gì đến anh, bạn gái của Vương Kiên tôi không cần Đặng Thiếu phải quan tâm "
- Anh đã nghe rõ chưa, nếu nghe rõ rồi thì cút đi cho tôi. Sao không thấy bạn gái của anh đâu nhỉ, hay cô ta bỏ anh rồi. [ Cô cười khinh bỉ ]
- Cô ấy không được khoẻ nên không đi cùng anh, em dạo này sống tốt chứ. [ Đặng Thế Tùng nói ]
- Không có anh tôi sống rất tốt, vẫn còn thở được. Cảm ơn lời thăm hỏi của Đặng thiếu.
- Vương Kiên, về thôi. Em mệt rồi, em muốn ngủ.
Cô kéo tay anh ra khỏi bữa tiệc không quên chào Hàn Ngọc. Ở bên trong xe, nước mắt cô rơi.
- Cảm ơn anh đã phối hợp với tôi. [ Cô lấy giấy lau đi nước mắt của mình ]
" Không sao, em muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng giữ trong lòng. Còn có tôi đây, tôi bên cạnh em " anh vỗ về cô, tựa người cô vào lòng anh.
Một lúc sau, Vương Kiên không thấy cô cử động gì. Nhìn xuống anh đã thấy cô ngủ rồi, anh dành lái xe về Viên Trạch Đông. Về đến nơi, anh đưa xe cho bảo vệ, bế cô vào trong biệt thự.
Quản gia cúi chào anh : Mừng Thiếu Gia trở về.
" Bác đi nghỉ đi, chúng tôi không ăn tối "
Quản gia : tôi biết rồi thưa thiếu gia.
Nói rồi anh bước lên lầu, đặt cô xuống phòng ngủ của mình, lau người qua rồi thay cho cô một bộ đồ khác, vì không có đồ nữ nên anh đành lấy áo sơ mi của mình. Sau đó anh đắp chăn cho cô rồi bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh qua phòng khác thay đồ rồi tắm rửa sạch sẽ, anh làm việc ở thư phòng đến 11h. Rồi sang phòng ngủ của mình, mở cửa thật nhẹ rồi đóng nó lại, anh bước lên giường ôm cô ngủ, anh nhanh chóng chìm vào giấc mộng, đã lâu anh không được ngủ ngon như vậy, có lẽ lần này là giấc ngủ ngon nhất của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.