Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng
Chương 181: Sự nghiệp thăng tiến
Hách Liên Mạc Hân
03/01/2023
Khoa ngoại - Bệnh viện đa khoa Phương Đông
Toà nhà B5 hàng chục tầng cũng chính là khoa ngoại. Ngày hôm nay, Trần Thanh Ngọc chính thức kế nhiệm chức vụ của Trương Vũ Khoa trước đó.
Những người tham gia bao gồm ban giám đốc bệnh viện, trưởng khoa của các khoa và những bác sĩ tay nghề giỏi.
Xung quanh trang trí rất đẹp, rất nhiều hoa và thư chúc mừng Trần Thanh Ngọc. Ai ai cũng vui cho cô, sự nghiệp lên đỉnh cao. Không còn gì lo ngại nữa, một phần cũng dựa vào năng lực vốn có của Trần Thanh Ngọc.
Cô du học ở Mỹ, học tại Đại học Y ở Mỹ. Ra trường, nhận được tấm bằng cử nhân đạt loại xuất sắc. Khả năng cứu chữa cho bệnh nhân, không ai dám không công nhận năng lực đó. Trần Thanh Ngọc rất giỏi, đảm nhiệm vị trí trưởng khoa là chuyện hết sức bình thường.
Tiếng vỗ tay chúc mừng ở phía dưới, Vương Kiên khẽ mỉm cười nhìn cô. Anh khẽ nhìn sang Vương Hải, rõ là gặp mặt nhau nhưng lại không nói một lời nào. Hai người vô tình nhìn nhau rồi cũng quay mặt đi, một lời chào hỏi cũng không thể nói ra. Trương Vũ Khoa lại nhìn sang Vương Kiên, người đàn ông này quá ưu tú. Anh thật sự dứt bỏ Trần Thanh Ngọc rồi, không còn gì gọi là lưu luyến.
Trần Thanh Ngọc mặc một chiếc váy xoè trễ vai màu trắng sữa, mái tóc dài xoăn hàn màu nâu hạt dẻ buông xõa. Cô không chuẩn bị quá cầu kỳ, chỉ cần đơn giản như vậy là được rồi.
Giọng nói thanh thoát, truyền cảm, cô đứng trên sân khấu phát biểu những cảm xúc hiện tại của mình.
- “ Trở thành một bác sĩ chính thức của bệnh viện vào năm 2018, chặng đường ba năm cứ thế trôi qua. Xin cảm ơn sự chấp thuận của ban giám đốc bệnh viện đã cho tôi cơ hội để thể hiện năng lực của bản thân, bản thân tôi vẫn còn nhiều những thiếu sót. Nhờ vào sự trợ giúp của các vị trưởng khoa là người đi trước, các anh chị đồng nghiệp đã giúp tôi tiến bộ nhiều hơn nữa trong công việc. Nay đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa của khoa ngoại, kế nhiệm anh Trương Vũ Khoa. Bản thân tôi biết rõ mình còn phải học hỏi rất nhiều, xin chân thành cảm ơn mọi người đã tin tưởng vào tôi. Trần Thanh Ngọc tôi sẽ cố gắng và nỗ lực hết mình để làm tốt chức vị này, xin trân trọng cảm ơn. ”
- “ Lúc còn nhỏ, bản thân tôi từng nghĩ rằng mình không thể trở thành bác sĩ. Bước chân vào nghành Y xác định là bận rộn và khổ cực, đặc biệt phải có tâm với nghề nghiệp. Cha tôi ông ấy từng là phó giáo sư khoa nội tại bệnh viện Bạch Mai. Tôi nối tiếp cha mình, ngày hôm nay trở thành bác sĩ. Theo y học là phải giỏi, dù bận việc cá nhân vẫn phải hết mình vì bệnh nhân. Câu nói " lương y như từ mẫu " tôi khắc cốt ghi tâm trong lòng, không bao giờ quên. Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Tôi - Trần Thanh Ngọc - trưởng khoa ngoại sẽ không khiến mọi người phải thất vọng. ”
Trần Thanh Ngọc bỏ mic xuống, cô cúi đầu chào. Buổi lễ kết thúc, sau đó là buổi tiệc chúc mừng Trần Thanh Ngọc đảm nhiệm vị trí trưởng khoa.
Trần Thanh Ngọc uống khá nhiều rượu, bởi lẽ hôm nay là ngày vui của cô. Không uống thì không được, như vậy sẽ rất thất lễ. Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, Vương Kiên đưa Trần Thanh Ngọc về nhà bởi vì cô đã uống say lắm rồi.
Vương Kiên còn nhớ cảnh cô say rượu bốn năm trước nhưng hôm nay có vẻ say hơn nhiều, cô uống rất nhiều. Rượu này không phải nhẹ, cũng khá mạnh. Làm việc với nhau hẳn ba năm, cô cũng không khách sáo mà uống thật nhiều.
Trần Thanh Ngọc hai má đỏ bừng, thân thể vì ngứa ngáy mà ngọ nguậy không ngừng. Chiếc váy cô đang mặc hở cả một bờ vai trắng nõn và xương quai xanh mê người. Vương Kiên chỉ khẽ thở dài, sau này anh sẽ không cho vợ anh mặc những thứ như thế này nữa.
Vương Kiên lái xe mãi mới về đến nhà, trên đường cô cứ nghịch ngợm vào người anh. Xuýt nữa là gây tai nạn cho người đi đường, từ nay anh nhất quyết không cho cô uống nhiều rượu nữa.
Lúc này là 10h tối, anh cởi giày cho cô rồi bế cô lên phòng tắm. Anh tắm cho cô mà cô cứ nghịch ngợm anh như thế này thì không biết bao giờ mới xong.
Trần Thanh Ngọc lấy tay vuốt má anh, cười khúc khích.
- “ Anh đẹp trai, anh nhìn rất giống chồng tôi nha. Anh là Vương Kiên, chồng tôi có đúng không? ”
Vương Kiên lắc đầu ngao ngán, đầy bất lực. Đúng là rượu vào người rồi, chẳng biết gì cả, nếu không phải anh đi cùng cô thì không biết giờ cô như thế nào rồi nữa.
Trần Thanh Ngọc hiện tại cứ như đang thách thức sự chịu đựng của Vương Kiên, anh đang cố nhẫn nhịn mà cô cứ như thế này thì làm sao anh nhịn được nữa.
Anh tắm rửa cho cô xong, mùi sữa tắm thơm ngây ngất. Vương Kiên bế cô lên giường ngủ của hai người, Trần Thanh Ngọc không chịu ngủ, cô cứ phải đung đưa cơ thể mình thì mới chịu.
- “ Là tại em trước, đừng trách anh. ”
Vương Kiên thoát y cho hai người, thân thể mê người của Trần Thanh Ngọc hiện ra trước mắt anh.
Đêm hôm đó, anh ăn sạch cô, trên người cô không có nơi nào là không có dấu vết của cuộc hoan ái mà Vương Kiên để lại. Âm thanh va chạm xác thịt vang vọng khắp căn phòng xen lẫn tiếng rên yêu kiều của Trần Thanh Ngọc, căn phòng đầy mùi của tình dục, nó tạo nên một bức tranh thật đẹp.
Toà nhà B5 hàng chục tầng cũng chính là khoa ngoại. Ngày hôm nay, Trần Thanh Ngọc chính thức kế nhiệm chức vụ của Trương Vũ Khoa trước đó.
Những người tham gia bao gồm ban giám đốc bệnh viện, trưởng khoa của các khoa và những bác sĩ tay nghề giỏi.
Xung quanh trang trí rất đẹp, rất nhiều hoa và thư chúc mừng Trần Thanh Ngọc. Ai ai cũng vui cho cô, sự nghiệp lên đỉnh cao. Không còn gì lo ngại nữa, một phần cũng dựa vào năng lực vốn có của Trần Thanh Ngọc.
Cô du học ở Mỹ, học tại Đại học Y ở Mỹ. Ra trường, nhận được tấm bằng cử nhân đạt loại xuất sắc. Khả năng cứu chữa cho bệnh nhân, không ai dám không công nhận năng lực đó. Trần Thanh Ngọc rất giỏi, đảm nhiệm vị trí trưởng khoa là chuyện hết sức bình thường.
Tiếng vỗ tay chúc mừng ở phía dưới, Vương Kiên khẽ mỉm cười nhìn cô. Anh khẽ nhìn sang Vương Hải, rõ là gặp mặt nhau nhưng lại không nói một lời nào. Hai người vô tình nhìn nhau rồi cũng quay mặt đi, một lời chào hỏi cũng không thể nói ra. Trương Vũ Khoa lại nhìn sang Vương Kiên, người đàn ông này quá ưu tú. Anh thật sự dứt bỏ Trần Thanh Ngọc rồi, không còn gì gọi là lưu luyến.
Trần Thanh Ngọc mặc một chiếc váy xoè trễ vai màu trắng sữa, mái tóc dài xoăn hàn màu nâu hạt dẻ buông xõa. Cô không chuẩn bị quá cầu kỳ, chỉ cần đơn giản như vậy là được rồi.
Giọng nói thanh thoát, truyền cảm, cô đứng trên sân khấu phát biểu những cảm xúc hiện tại của mình.
- “ Trở thành một bác sĩ chính thức của bệnh viện vào năm 2018, chặng đường ba năm cứ thế trôi qua. Xin cảm ơn sự chấp thuận của ban giám đốc bệnh viện đã cho tôi cơ hội để thể hiện năng lực của bản thân, bản thân tôi vẫn còn nhiều những thiếu sót. Nhờ vào sự trợ giúp của các vị trưởng khoa là người đi trước, các anh chị đồng nghiệp đã giúp tôi tiến bộ nhiều hơn nữa trong công việc. Nay đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa của khoa ngoại, kế nhiệm anh Trương Vũ Khoa. Bản thân tôi biết rõ mình còn phải học hỏi rất nhiều, xin chân thành cảm ơn mọi người đã tin tưởng vào tôi. Trần Thanh Ngọc tôi sẽ cố gắng và nỗ lực hết mình để làm tốt chức vị này, xin trân trọng cảm ơn. ”
- “ Lúc còn nhỏ, bản thân tôi từng nghĩ rằng mình không thể trở thành bác sĩ. Bước chân vào nghành Y xác định là bận rộn và khổ cực, đặc biệt phải có tâm với nghề nghiệp. Cha tôi ông ấy từng là phó giáo sư khoa nội tại bệnh viện Bạch Mai. Tôi nối tiếp cha mình, ngày hôm nay trở thành bác sĩ. Theo y học là phải giỏi, dù bận việc cá nhân vẫn phải hết mình vì bệnh nhân. Câu nói " lương y như từ mẫu " tôi khắc cốt ghi tâm trong lòng, không bao giờ quên. Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Tôi - Trần Thanh Ngọc - trưởng khoa ngoại sẽ không khiến mọi người phải thất vọng. ”
Trần Thanh Ngọc bỏ mic xuống, cô cúi đầu chào. Buổi lễ kết thúc, sau đó là buổi tiệc chúc mừng Trần Thanh Ngọc đảm nhiệm vị trí trưởng khoa.
Trần Thanh Ngọc uống khá nhiều rượu, bởi lẽ hôm nay là ngày vui của cô. Không uống thì không được, như vậy sẽ rất thất lễ. Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, Vương Kiên đưa Trần Thanh Ngọc về nhà bởi vì cô đã uống say lắm rồi.
Vương Kiên còn nhớ cảnh cô say rượu bốn năm trước nhưng hôm nay có vẻ say hơn nhiều, cô uống rất nhiều. Rượu này không phải nhẹ, cũng khá mạnh. Làm việc với nhau hẳn ba năm, cô cũng không khách sáo mà uống thật nhiều.
Trần Thanh Ngọc hai má đỏ bừng, thân thể vì ngứa ngáy mà ngọ nguậy không ngừng. Chiếc váy cô đang mặc hở cả một bờ vai trắng nõn và xương quai xanh mê người. Vương Kiên chỉ khẽ thở dài, sau này anh sẽ không cho vợ anh mặc những thứ như thế này nữa.
Vương Kiên lái xe mãi mới về đến nhà, trên đường cô cứ nghịch ngợm vào người anh. Xuýt nữa là gây tai nạn cho người đi đường, từ nay anh nhất quyết không cho cô uống nhiều rượu nữa.
Lúc này là 10h tối, anh cởi giày cho cô rồi bế cô lên phòng tắm. Anh tắm cho cô mà cô cứ nghịch ngợm anh như thế này thì không biết bao giờ mới xong.
Trần Thanh Ngọc lấy tay vuốt má anh, cười khúc khích.
- “ Anh đẹp trai, anh nhìn rất giống chồng tôi nha. Anh là Vương Kiên, chồng tôi có đúng không? ”
Vương Kiên lắc đầu ngao ngán, đầy bất lực. Đúng là rượu vào người rồi, chẳng biết gì cả, nếu không phải anh đi cùng cô thì không biết giờ cô như thế nào rồi nữa.
Trần Thanh Ngọc hiện tại cứ như đang thách thức sự chịu đựng của Vương Kiên, anh đang cố nhẫn nhịn mà cô cứ như thế này thì làm sao anh nhịn được nữa.
Anh tắm rửa cho cô xong, mùi sữa tắm thơm ngây ngất. Vương Kiên bế cô lên giường ngủ của hai người, Trần Thanh Ngọc không chịu ngủ, cô cứ phải đung đưa cơ thể mình thì mới chịu.
- “ Là tại em trước, đừng trách anh. ”
Vương Kiên thoát y cho hai người, thân thể mê người của Trần Thanh Ngọc hiện ra trước mắt anh.
Đêm hôm đó, anh ăn sạch cô, trên người cô không có nơi nào là không có dấu vết của cuộc hoan ái mà Vương Kiên để lại. Âm thanh va chạm xác thịt vang vọng khắp căn phòng xen lẫn tiếng rên yêu kiều của Trần Thanh Ngọc, căn phòng đầy mùi của tình dục, nó tạo nên một bức tranh thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.