Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng
Chương 126: Sự thật năm xưa ( 1 )
Hách Liên Mạc Hân
01/12/2022
Dinh thự Vương Gia
Vương Mặc hôm nay nhất quyết phải làm sáng tỏ mọi chuyện, ông đã sớm gọi tất cả về đây. Ông cũng đã mời Hoàng Khải Minh đến, Vương Kiên cũng không thể trốn tránh được mãi, đằng nào mọi người cũng cần phải biết sự thật.
Hoàng Khải Minh và Vương Kiên cùng đi vào, Vương Mặc bảo cả hai người ngồi xuống.
Vương Quốc Đạt, Lâm Doãn Khanh, Vương Gia Minh, Đặng Thị Thu Vân, Vương Nhất Trì và cả Vương Khánh Linh cũng đều có mặt. Vương Khánh Linh bảo Vương Quỳnh Trang ở Vương Trạch Đông với Vương Nghiêm, sau đó cô mới đến dinh thự.
Vương Kiên nhìn Hoàng Khải Minh, Hoàng Khải Minh nhìn Vương Kiên. Hai người nhìn nhau.
- “ Không phải nhìn nhau nữa, nói hết đi. Các cháu muốn tự nói hay để lão già này kêu người điều tra. ” Vương Mặc nói
- “ Từng người nói một, đừng kéo dài thêm thời gian. ” Vương Mặc nói tiếp
4 người bao gồm Vương Kiên, Hoàng Khải Minh, Vương Khánh Linh và Lâm Doãn Khanh cũng hiểu. Đằng nào cũng phải nói.
- “ Lâm Doãn Khanh, cô cũng biết mình phải nói những gì rồi chứ. ” Vương Mặc
Lâm Doãn Khanh hít thở sâu, bà không thể giấu giếm chuyện này được nữa rồi.
- “ Dạ ba, lúc đó do con quá nông nổi và mong muốn có cháu nên mới tìm người mang thai hộ. Hoàng Tiểu Thư tìm đến con, chúng con trao đổi và rồi cô ấy đồng ý. Cô ấy vì muốn chữa bệnh cho mẹ mình nên mới chấp nhận việc mang thai hộ. Com và cô ấy vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, chuyện cô ấy bị hại và mất con thì con hoàn toàn không biết. Còn lần cô ấy sinh Tiểu Nghiêm, cô ấy có nói con là người hại chết mẹ con cô ấy. Còn nói con cô ấy đã chết rồi. Con chỉ ở nhà chính, không được ra ngoài. Nếu mà có ra thì phải được sự đồng ý của ba. ” Lâm Doãn Khanh thú nhận
- “ Còn gì nữa không? ” Vương Mặc ánh mắt ngờ vực, ông hỏi lại
- “ Con đã nói hết rồi, không còn gì nữa. Sau lần ba cảnh cáo, con không dám liên lạc với Nghiêm Tuyết Tình nữa. ” Lâm Doãn Khanh
Vương Mặc không nói gì, coi như ông tạm tin Lâm Doãn Khanh.
Hoàng Khải Minh biết mình cũng nên nói, anh biết những gì thì sẽ nói như thế.
- “ Vương Cố Lão Gia, cháu xin phép nói. Cháu thật sự không biết mẹ nuôi bị bệnh, nếu cháu biết thì cũng sẽ không xảy ra cớ sự này. 3 năm trước, em ấy và mẹ nuôi có về Việt Nam. Mẹ cháu thì ở hẳn bên đó còn Thanh Ngọc thì quay trở lại New York. Em ấy không nói mình yêu Vương Kiên nhưng cháu nhìn là biết, nó yêu cậu ta nhưng chưa từng thừa nhận. Chuyện mang thai hộ cho Vương Gia mãi sau này Thanh Ngọc mới nói cho cháu biết. Sau 7 ngày ở Việt Nam thì em ấy quay lại đây, cháu để em ấy ở trong biệt thự của mình. Cháu có về Việt Nam thăm mẹ nuôi, biệt thự có quản gia nên cháu cũng yên tâm nhưng khi cháu trở về thì không nhìn thấy Thanh Ngọc nữa. Có lẽ là Vương Kiên đây đã động thủ với Thanh Ngọc và người của cháu. Cháu có tìm cậu ta để chấp vấn, Vương Kiên một mực nói yêu em cháu và hứa sẽ bảo vệ được em ấy. Những chuyện tiếp theo thì cháu không thể biết được. Khoảng vài tháng sau, Thanh Ngọc đến biệt thự tìm cháu với bộ dạng rất thê thảm khiến cháu chút nữa không thể nhận ra đó là em gái mình. Cháu thắc mắc không biết Vương Kiên hay ai đã làm gì nó, mặc đồ của người bệnh, đi chân trần, tóc thì xoã xuống. Cháu nghĩ lúc đó Thanh Ngọc mới sinh con và hiểu lầm rằng con mình đã mất nhưng trên đầu lại quấn băng y tế. Theo lời Thanh Ngọc thì tất cả đều do Nghiêm Tuyết Tình hại, còn người gây tai nạn kia thì nó không biết là ai. Em ấy muốn rời khỏi New York, muốn về Việt Nam sống với mẹ cháu. ” Hoàng Khải Minh tường thuật lại
- “ Thanh Ngọc muốn trở thành bác sĩ, hiện tại đã làm được, tài giỏi vô cùng. Nhìn thấy Vương Nghiêm, nhìn vào đôi mắt ấy lại khiến cháu nghĩ đến em gái mình. Không ai biết 3 năm qua nó sống trong sự dằn vặt và đau khổ như thế nào? Nghe tin Vương Kiên và Nghiêm Tuyết Tình sẽ đến với nhau, cháu liền gọi em ấy về đây, không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Cuối cùng cháu cũng nhận ra, em cháu dù hận Vương Kiên nhưng không thể quên được cậu ta, càng không muốn anh ta chết. Vì sao lại cứu Vương Nghiêm thì có lẽ Thanh Ngọc nghĩ đến con mình. ” Hoàng Khải Minh nói tiếp
- “ Thanh Ngọc đinh ninh con mình đã chết, không tin sự tồn tại của nó. Bản thân cháu không biết Vương Kiên đã làm gì mà khiến em cháu hận cậu ta nhiều như thế. ” Hoàng Khải Minh
- “ Ta hiểu rồi, Hoàng Gia chửi cũng rất xứng đáng với Vương Gia. ” Vương Mặc nói
Vương Mặc từ từ ngẫm nghĩ, ông cũng hiểu được mọi chuyện. Cũng là do sự bồng bột với bản tính của Vương Kiên cháu ông mà ra.
Vương Mặc hôm nay nhất quyết phải làm sáng tỏ mọi chuyện, ông đã sớm gọi tất cả về đây. Ông cũng đã mời Hoàng Khải Minh đến, Vương Kiên cũng không thể trốn tránh được mãi, đằng nào mọi người cũng cần phải biết sự thật.
Hoàng Khải Minh và Vương Kiên cùng đi vào, Vương Mặc bảo cả hai người ngồi xuống.
Vương Quốc Đạt, Lâm Doãn Khanh, Vương Gia Minh, Đặng Thị Thu Vân, Vương Nhất Trì và cả Vương Khánh Linh cũng đều có mặt. Vương Khánh Linh bảo Vương Quỳnh Trang ở Vương Trạch Đông với Vương Nghiêm, sau đó cô mới đến dinh thự.
Vương Kiên nhìn Hoàng Khải Minh, Hoàng Khải Minh nhìn Vương Kiên. Hai người nhìn nhau.
- “ Không phải nhìn nhau nữa, nói hết đi. Các cháu muốn tự nói hay để lão già này kêu người điều tra. ” Vương Mặc nói
- “ Từng người nói một, đừng kéo dài thêm thời gian. ” Vương Mặc nói tiếp
4 người bao gồm Vương Kiên, Hoàng Khải Minh, Vương Khánh Linh và Lâm Doãn Khanh cũng hiểu. Đằng nào cũng phải nói.
- “ Lâm Doãn Khanh, cô cũng biết mình phải nói những gì rồi chứ. ” Vương Mặc
Lâm Doãn Khanh hít thở sâu, bà không thể giấu giếm chuyện này được nữa rồi.
- “ Dạ ba, lúc đó do con quá nông nổi và mong muốn có cháu nên mới tìm người mang thai hộ. Hoàng Tiểu Thư tìm đến con, chúng con trao đổi và rồi cô ấy đồng ý. Cô ấy vì muốn chữa bệnh cho mẹ mình nên mới chấp nhận việc mang thai hộ. Com và cô ấy vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, chuyện cô ấy bị hại và mất con thì con hoàn toàn không biết. Còn lần cô ấy sinh Tiểu Nghiêm, cô ấy có nói con là người hại chết mẹ con cô ấy. Còn nói con cô ấy đã chết rồi. Con chỉ ở nhà chính, không được ra ngoài. Nếu mà có ra thì phải được sự đồng ý của ba. ” Lâm Doãn Khanh thú nhận
- “ Còn gì nữa không? ” Vương Mặc ánh mắt ngờ vực, ông hỏi lại
- “ Con đã nói hết rồi, không còn gì nữa. Sau lần ba cảnh cáo, con không dám liên lạc với Nghiêm Tuyết Tình nữa. ” Lâm Doãn Khanh
Vương Mặc không nói gì, coi như ông tạm tin Lâm Doãn Khanh.
Hoàng Khải Minh biết mình cũng nên nói, anh biết những gì thì sẽ nói như thế.
- “ Vương Cố Lão Gia, cháu xin phép nói. Cháu thật sự không biết mẹ nuôi bị bệnh, nếu cháu biết thì cũng sẽ không xảy ra cớ sự này. 3 năm trước, em ấy và mẹ nuôi có về Việt Nam. Mẹ cháu thì ở hẳn bên đó còn Thanh Ngọc thì quay trở lại New York. Em ấy không nói mình yêu Vương Kiên nhưng cháu nhìn là biết, nó yêu cậu ta nhưng chưa từng thừa nhận. Chuyện mang thai hộ cho Vương Gia mãi sau này Thanh Ngọc mới nói cho cháu biết. Sau 7 ngày ở Việt Nam thì em ấy quay lại đây, cháu để em ấy ở trong biệt thự của mình. Cháu có về Việt Nam thăm mẹ nuôi, biệt thự có quản gia nên cháu cũng yên tâm nhưng khi cháu trở về thì không nhìn thấy Thanh Ngọc nữa. Có lẽ là Vương Kiên đây đã động thủ với Thanh Ngọc và người của cháu. Cháu có tìm cậu ta để chấp vấn, Vương Kiên một mực nói yêu em cháu và hứa sẽ bảo vệ được em ấy. Những chuyện tiếp theo thì cháu không thể biết được. Khoảng vài tháng sau, Thanh Ngọc đến biệt thự tìm cháu với bộ dạng rất thê thảm khiến cháu chút nữa không thể nhận ra đó là em gái mình. Cháu thắc mắc không biết Vương Kiên hay ai đã làm gì nó, mặc đồ của người bệnh, đi chân trần, tóc thì xoã xuống. Cháu nghĩ lúc đó Thanh Ngọc mới sinh con và hiểu lầm rằng con mình đã mất nhưng trên đầu lại quấn băng y tế. Theo lời Thanh Ngọc thì tất cả đều do Nghiêm Tuyết Tình hại, còn người gây tai nạn kia thì nó không biết là ai. Em ấy muốn rời khỏi New York, muốn về Việt Nam sống với mẹ cháu. ” Hoàng Khải Minh tường thuật lại
- “ Thanh Ngọc muốn trở thành bác sĩ, hiện tại đã làm được, tài giỏi vô cùng. Nhìn thấy Vương Nghiêm, nhìn vào đôi mắt ấy lại khiến cháu nghĩ đến em gái mình. Không ai biết 3 năm qua nó sống trong sự dằn vặt và đau khổ như thế nào? Nghe tin Vương Kiên và Nghiêm Tuyết Tình sẽ đến với nhau, cháu liền gọi em ấy về đây, không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Cuối cùng cháu cũng nhận ra, em cháu dù hận Vương Kiên nhưng không thể quên được cậu ta, càng không muốn anh ta chết. Vì sao lại cứu Vương Nghiêm thì có lẽ Thanh Ngọc nghĩ đến con mình. ” Hoàng Khải Minh nói tiếp
- “ Thanh Ngọc đinh ninh con mình đã chết, không tin sự tồn tại của nó. Bản thân cháu không biết Vương Kiên đã làm gì mà khiến em cháu hận cậu ta nhiều như thế. ” Hoàng Khải Minh
- “ Ta hiểu rồi, Hoàng Gia chửi cũng rất xứng đáng với Vương Gia. ” Vương Mặc nói
Vương Mặc từ từ ngẫm nghĩ, ông cũng hiểu được mọi chuyện. Cũng là do sự bồng bột với bản tính của Vương Kiên cháu ông mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.