Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng
Chương 57: Tỉnh lại
Hách Liên Mạc Hân
09/11/2022
Sáng hôm sau, Trần Thanh Ngọc đã tỉnh dậy sau hôn mê dài. Cơ thể cô rất đau nhức, nhìn chiếc bụng phẳng lì bên dưới Trần Thanh Ngọc không biết rằng con của cô có bình an hay không?
Cô từ từ ngồi dậy, muốn đi hỏi bác sĩ về con của mình. Cô xỏ dép đi ra ngoài thì chợt nghe thấy mấy người y tá nói với nhau về chuyện gì đó, Trần Thanh Ngọc muốn nán lại xem họ nói cái gì?
" Cô có biết không, sáng hôm qua có một sản phụ với tình trạng nguy kịch vào đây, chảy máu vô cùng nhiều. Hai đứa trẻ sau khi sinh ra đã không còn thở được nữa, là một trai một gái đó. " một người y tá nói
" Vậy sao, thật tội nghiệp cho hai đứa trẻ và mẹ của chúng. " một người khác nói
" Tôi nghe nói cô ấy tên Trần Thanh Ngọc đó, thương cô ấy và đứa trẻ quá. "
Tiếng bàn tán của họ đã bị cô nghe rõ mồn một, Trần Thanh Ngọc khụy gối xuống. Cô vô cùng sốc, nước mắt cô rơi xuống. Cô thẫn thờ đi vào trong phòng, ngồi xuống giường bệnh.
" Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao các người lại cướp mất con của tôi, hả? Nghiêm Tuyết Tình, mẹ con tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với cô mà cô lại nhẫn tâm làm như vậy? Tôi xuất hiện ở nơi này rốt cuộc là phúc hay hoạ đây. Người phụ nữ ác độc như cô không xứng làm mẹ, cô là đồ độc ác và nhẫn tâm. Cứ chờ đó, một ngày Vương Kiên biết được đứa nhỏ là con của anh ấy thì cái mạng của cô nhất định sẽ không được yên đâu. "
Trần Thanh Ngọc ấm ức, cô so với Nghiêm Tuyết Tình là không thể đấu được. Cô ta là Tiểu Thư khuê các, danh môn còn cô chỉ là người bình thường, căn bản là không thể đối đầu được.
Trần Thanh Ngọc gạt bỏ đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, cô đứng dậy. Đi vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc, cô muốn rời khỏi New York này ngay lập tức.
Cô lén lút rời khỏi bệnh viện bằng cửa sau, rất may là không bị ai phát hiện. Trần Thanh Ngọc chỉ mặc trên người bộ đồ của bệnh nhân, mái tóc đen dài buông thõng. Cô đi bộ trên đường, nhìn người ta bế con lòng cô lại đau như cắt. Cô muốn đi về biệt thự của Hoàng Khải Minh, sau một hồi đi bộ mỏi chân rã rời thì cuối cùng cũng đến.
Trần Thanh Ngọc đứng ở bên ngoài bấm chuông, hi vọng sẽ có người ra ngoài mở cửa. Một lúc sau, thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ ra ngoài mở cửa - đó chính là Lam Tuyết Hoa.
- " Chị dâu ..... " Trần Thanh Ngọc nói
- " Thanh Ngọc, là em sao. Nào, vào nhà đi em " Lam Tuyết Hoa kéo cô vào trong rồi đóng cửa lại
Lam Tuyết Hoa dắt Trần Thanh Ngọc vào trong, cô vào bếp lấy cho Trần Thanh Ngọc một ly nước. Quản gia Kim đã lâu rồi mới nhìn thấy Trần Thanh Ngọc. Nhưng tại sao đầu, tay và chân lại quấn băng chứ, đã vậy còn mặc đồ của bệnh nhân.
Lam Tuyết Hoa ngồi xuống cạnh Trần Thanh Ngọc, đưa cho cô ly nước. Cô kêu quản gia gọi Hoàng Khải Minh xuống, Lam Tuyết Hoa muốn biết tại sao em dâu mình lại thành ra như thế này.
- " Em đã đi đâu và tại sao lại thành ra như thế này, là ai làm? " Lam Tuyết Hoa lo lắng hỏi
Trần Thanh Ngọc im lặng, cô nắm chặt tay lại.
Lúc này, Hoàng Khải Minh đã xuống dưới phòng khách. Quản gia nói " Thiếu Phu Nhân, Thiếu Gia đã xuống "
- " Được rồi, bác lui xuống đi ạ " Lam Tuyết Hoa nói
- " Thanh Ngọc, cái thứ gì thế này. Em tại sao lại thành ra như thế này, kẻ nào đã khiến em trở nên như vậy. " Hoàng Khải Minh ngồi xuống, tức giận nói
- " Anh bình tĩnh, đừng làm em ấy sợ nữa " Lam Tuyết Hoa nói
- " Anh hai, chị dâu. Em bị người ta hại, con của em không giữ được. Em.... em..... " Trần Thanh Ngọc giải thích
Chuyện cô mang thai thật ra Hoàng Khải Minh, Lam Tuyết Hoa cùng với Hứa Giai Kỳ cũng đã biết. Hoàng Khải Minh và Lam Tuyết Hoa đã kết hôn được một thời gian.
- " Là ai hại, mau nói " Hoàng Khải Minh thực rất muốn biết kẻ nào dám hại em gái anh
- " Nói đi em, anh ấy sẽ không tha cho kẻ đã hại em đâu. Yên tâm. " Lam Tuyết Hoa trấn an Trần Thanh Ngọc
- " Là... là...Nghiêm Tuyết Tình...cô ta đẩy ngã em xuống cầu thang, còn tai nạn thì em không biết. " Trần Thanh Ngọc nói
- " Con gái của Nghiêm Gia sao? Gan cũng lớn thật, dám hại em gái của Hoàng Khải Minh thành ra như vậy. " Hoàng Khải Minh gằn giọng, nở nụ cười quái dị
Trần Thanh Ngọc run sợ, cô co mình lại. Cô chưa thấy anh trai mình có bộ mặt như vậy bao giờ, Lam Tuyết Hoa thấy vậy liền cất tiếng.
- " Này, ông xã. Anh làm con bé sợ rồi đấy, bỏ cái bộ mặt đó đi ngay cho em. "
- " À, ừ, anh quên. Thanh Ngọc, em đừng sợ, anh không cố ý làm em sợ đâu " Hoàng Khải Minh vội vàng giải thích
- " Anh hai, em không sao đâu, em chỉ thấy hơi lạ thôi. Nhưng mà anh có thể kêu người đến Vương Trạch Đông lấy đồ của em về đây không, em không muốn trở lại nơi đó nữa " Trần Thanh Ngọc nói
- " Được, chiều nay anh sẽ cử người đi lấy. " Hoàng Khải Minh nói
- " Em cảm ơn. Anh hai, chị dâu, em muốn đi ngủ, em xin phép " Trần Thanh Ngọc đứng dậy
- " Được, em đi đi. Phòng của em anh chị vẫn giữ nguyên. " Cả hai đồng thanh
Trần Thanh Ngọc đứng dậy đi lên phòng, cô vào phòng của mình nằm xuống giường ngủ một giấc.
Cô từ từ ngồi dậy, muốn đi hỏi bác sĩ về con của mình. Cô xỏ dép đi ra ngoài thì chợt nghe thấy mấy người y tá nói với nhau về chuyện gì đó, Trần Thanh Ngọc muốn nán lại xem họ nói cái gì?
" Cô có biết không, sáng hôm qua có một sản phụ với tình trạng nguy kịch vào đây, chảy máu vô cùng nhiều. Hai đứa trẻ sau khi sinh ra đã không còn thở được nữa, là một trai một gái đó. " một người y tá nói
" Vậy sao, thật tội nghiệp cho hai đứa trẻ và mẹ của chúng. " một người khác nói
" Tôi nghe nói cô ấy tên Trần Thanh Ngọc đó, thương cô ấy và đứa trẻ quá. "
Tiếng bàn tán của họ đã bị cô nghe rõ mồn một, Trần Thanh Ngọc khụy gối xuống. Cô vô cùng sốc, nước mắt cô rơi xuống. Cô thẫn thờ đi vào trong phòng, ngồi xuống giường bệnh.
" Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao các người lại cướp mất con của tôi, hả? Nghiêm Tuyết Tình, mẹ con tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với cô mà cô lại nhẫn tâm làm như vậy? Tôi xuất hiện ở nơi này rốt cuộc là phúc hay hoạ đây. Người phụ nữ ác độc như cô không xứng làm mẹ, cô là đồ độc ác và nhẫn tâm. Cứ chờ đó, một ngày Vương Kiên biết được đứa nhỏ là con của anh ấy thì cái mạng của cô nhất định sẽ không được yên đâu. "
Trần Thanh Ngọc ấm ức, cô so với Nghiêm Tuyết Tình là không thể đấu được. Cô ta là Tiểu Thư khuê các, danh môn còn cô chỉ là người bình thường, căn bản là không thể đối đầu được.
Trần Thanh Ngọc gạt bỏ đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, cô đứng dậy. Đi vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc, cô muốn rời khỏi New York này ngay lập tức.
Cô lén lút rời khỏi bệnh viện bằng cửa sau, rất may là không bị ai phát hiện. Trần Thanh Ngọc chỉ mặc trên người bộ đồ của bệnh nhân, mái tóc đen dài buông thõng. Cô đi bộ trên đường, nhìn người ta bế con lòng cô lại đau như cắt. Cô muốn đi về biệt thự của Hoàng Khải Minh, sau một hồi đi bộ mỏi chân rã rời thì cuối cùng cũng đến.
Trần Thanh Ngọc đứng ở bên ngoài bấm chuông, hi vọng sẽ có người ra ngoài mở cửa. Một lúc sau, thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ ra ngoài mở cửa - đó chính là Lam Tuyết Hoa.
- " Chị dâu ..... " Trần Thanh Ngọc nói
- " Thanh Ngọc, là em sao. Nào, vào nhà đi em " Lam Tuyết Hoa kéo cô vào trong rồi đóng cửa lại
Lam Tuyết Hoa dắt Trần Thanh Ngọc vào trong, cô vào bếp lấy cho Trần Thanh Ngọc một ly nước. Quản gia Kim đã lâu rồi mới nhìn thấy Trần Thanh Ngọc. Nhưng tại sao đầu, tay và chân lại quấn băng chứ, đã vậy còn mặc đồ của bệnh nhân.
Lam Tuyết Hoa ngồi xuống cạnh Trần Thanh Ngọc, đưa cho cô ly nước. Cô kêu quản gia gọi Hoàng Khải Minh xuống, Lam Tuyết Hoa muốn biết tại sao em dâu mình lại thành ra như thế này.
- " Em đã đi đâu và tại sao lại thành ra như thế này, là ai làm? " Lam Tuyết Hoa lo lắng hỏi
Trần Thanh Ngọc im lặng, cô nắm chặt tay lại.
Lúc này, Hoàng Khải Minh đã xuống dưới phòng khách. Quản gia nói " Thiếu Phu Nhân, Thiếu Gia đã xuống "
- " Được rồi, bác lui xuống đi ạ " Lam Tuyết Hoa nói
- " Thanh Ngọc, cái thứ gì thế này. Em tại sao lại thành ra như thế này, kẻ nào đã khiến em trở nên như vậy. " Hoàng Khải Minh ngồi xuống, tức giận nói
- " Anh bình tĩnh, đừng làm em ấy sợ nữa " Lam Tuyết Hoa nói
- " Anh hai, chị dâu. Em bị người ta hại, con của em không giữ được. Em.... em..... " Trần Thanh Ngọc giải thích
Chuyện cô mang thai thật ra Hoàng Khải Minh, Lam Tuyết Hoa cùng với Hứa Giai Kỳ cũng đã biết. Hoàng Khải Minh và Lam Tuyết Hoa đã kết hôn được một thời gian.
- " Là ai hại, mau nói " Hoàng Khải Minh thực rất muốn biết kẻ nào dám hại em gái anh
- " Nói đi em, anh ấy sẽ không tha cho kẻ đã hại em đâu. Yên tâm. " Lam Tuyết Hoa trấn an Trần Thanh Ngọc
- " Là... là...Nghiêm Tuyết Tình...cô ta đẩy ngã em xuống cầu thang, còn tai nạn thì em không biết. " Trần Thanh Ngọc nói
- " Con gái của Nghiêm Gia sao? Gan cũng lớn thật, dám hại em gái của Hoàng Khải Minh thành ra như vậy. " Hoàng Khải Minh gằn giọng, nở nụ cười quái dị
Trần Thanh Ngọc run sợ, cô co mình lại. Cô chưa thấy anh trai mình có bộ mặt như vậy bao giờ, Lam Tuyết Hoa thấy vậy liền cất tiếng.
- " Này, ông xã. Anh làm con bé sợ rồi đấy, bỏ cái bộ mặt đó đi ngay cho em. "
- " À, ừ, anh quên. Thanh Ngọc, em đừng sợ, anh không cố ý làm em sợ đâu " Hoàng Khải Minh vội vàng giải thích
- " Anh hai, em không sao đâu, em chỉ thấy hơi lạ thôi. Nhưng mà anh có thể kêu người đến Vương Trạch Đông lấy đồ của em về đây không, em không muốn trở lại nơi đó nữa " Trần Thanh Ngọc nói
- " Được, chiều nay anh sẽ cử người đi lấy. " Hoàng Khải Minh nói
- " Em cảm ơn. Anh hai, chị dâu, em muốn đi ngủ, em xin phép " Trần Thanh Ngọc đứng dậy
- " Được, em đi đi. Phòng của em anh chị vẫn giữ nguyên. " Cả hai đồng thanh
Trần Thanh Ngọc đứng dậy đi lên phòng, cô vào phòng của mình nằm xuống giường ngủ một giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.