Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Chương 33: Chồng Ơi, Anh Không Ngủ Cùng Với Thi Mị Sao?
Vạn Lý Lý
05/10/2021
Lông mày Thời Lệnh Diễn giật giật.
Anh không nên nổi cáu với kẻ ngốc.
Thi Mị bây giờ giống như một tờ giấy trắng, anh không thể ngăn cản người khác tô vẽ lên.
Muốn bớt lo cho cô hơn thì anh chỉ có thể che những vết bẩn này bằng những gì anh muốn.
Phải kiếm gia sư dạy kèm cho cô mới được.
Giống như những đứa trẻ bình thường khác, hiện tại Thi Mị thiếu nhất chính là giáo dục.
Thời Lệnh Diễn cất ảnh chụp đi, quay người lại gằn từng chữ dạy bảo: "Sau này những lời mà người kia dạy em nói thì tuyệt đối không được nghe theo."
Thi Mị sụt sịt, bĩu môi nghiêng đầu nhìn anh. Bên trong đôi mắt to tròn ướt nước đều là vẻ ngây thơ.
Không thể phủ nhận, vẻ mặt này đúng là khiến người ta không giận nổi.
Sắc mặc Lệnh Thời Diễn hòa hoãn lại một chút, nhẫn nại bảo: "Tôi sẽ tìm giáo viên cho em, ngoại trừ giáo viên thì không được nghe ai hết, rõ chưa?"
Thi Mị khóc thút thít, nhỏ giọng nói: "Vậy chồng thì sao?"
"Gọi tôi là Thời Lệnh Diễn."
"Chồng Thời Lệnh Diễn."
Thời Lệnh Diễn: "... Bỏ chữ chồng đi."
"Thời Lệnh Diễn bỏ chồng đi." Thi Mị chớp chớp mắt, bĩu môi kháng nghị: "Nhưng mà dài lắm, gọi chồng vẫn thuận mồm hơn."
Thời Lệnh Diễn cảm thấy bất lực.
Thi Mị mở to đôi mắt sũng nước tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Chồng ơi."
Thời Lệnh Diễn xoa trán, thở dài một hơi: "Ra ngoài đi ngủ đi."
"Vâng." Thi Mị cực kỳ nghe lời nói.
Xoay người, đôi chân trần nhanh nhẹn đi đến giường lớn của anh, bàn chân còn cố ý cọ xát vào nhau hai lần.
Từ nhỏ Thời Lệnh Diễn đã mắc bệnh sạch sẽ.
Quả nhiên, như vậy nhảy lên, Thời Lệnh Diễn liền quát khẽ: "Mau đi xuống."
Thi Mị nghe thấy tiếng hét, chẳng những không đi xuống, còn làm bộ bị hù dọa, trực tiếp chui vào trong chăn, lấy chăn che kín chỉ còn lại nửa khuôn mặt, nhút nhát nhìn anh.
Khuôn mặt Thời Lệnh Diễn tức đến khó coi.
Thi Mị chỉ lộ ra nửa cái đầu tròn, rồi lại chui cả vào trong chăn, cả người run rẩy.
Một màn ngoan ngoãn như vậy lại lần nữa nhắc nhở Thời Lệnh Diễn, đây là một cô ngốc.
Hít sâu một hơi, Thời Lệnh Diễn nói: "Đây không phải là giường của em, đi xuống đi."
Thi Mị che mặt lắc đầu: "Là của Thi Mị mà."
"Không phải."
"Thi Mị muốn ngủ chung với chồng." Thi Mị cố chấp, nắm lấy chăn, "Ngủ cùng mới có em bé. Thi Mị muốn sinh em bé."
Thời Lệnh Diễn đột nhiên cảm thấy mình có hành vi bỉ ổi đối với một đứa trẻ, nhẫn nại nói: "Những lời này không đúng, sau này không được nghe theo nữa."
Thi Mị nắm chặt chăn, kiên định lắc đầu.
Lúc lắc đầu, còn lăn hai vòng trong chăn.
Thời Lệnh Diễn rốt cuộc hít sâu một hơi, đúng là không có biện pháp nào với cô.
Cuối cùng đành phải nói: "Sau này ở trong nhà phải đi dép, nhớ chưa?"
Thi Mị tí thì cười ra tiếng, gật gật đầu.
Thời Lệnh Diễn mở ngăn tủ ở đầu giường lấy một cái chăn khác ra.
Thi Mị ngồi dậy, lúc thấy anh mở cửa phòng thì chớp mắt kêu lên: "Chồng ơi, anh không ngủ cùng Thi Mị à?"
Ông Thời ở ngoài nghe rõ mồn một, tay chống gậy nhìn qua thì thấy Thời Lệnh Diễn ôm chăn gối đi tới.
Gương mặt già nua tối sầm lại: "Làm gì vậy, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến mà lại không ngủ cùng vợ?"
Động tác của Thời Lệnh Diễn dừng lại: "Ông nội, cô ấy vẫn còn trẻ con."
"Trẻ con? Đã 23 tuổi, đã kết hôn rồi thì còn là trẻ con cái gì?" Ông nói vô cùng nghiêm túc, "Cút trở về cho ông! Kết hôn nửa năm rồi mà chưa lần nào ngủ chung phòng! Ông mặc kệ cháu coi nó là gì, sau này không được chia phòng ngủ nữa!"
…………...
Anh không nên nổi cáu với kẻ ngốc.
Thi Mị bây giờ giống như một tờ giấy trắng, anh không thể ngăn cản người khác tô vẽ lên.
Muốn bớt lo cho cô hơn thì anh chỉ có thể che những vết bẩn này bằng những gì anh muốn.
Phải kiếm gia sư dạy kèm cho cô mới được.
Giống như những đứa trẻ bình thường khác, hiện tại Thi Mị thiếu nhất chính là giáo dục.
Thời Lệnh Diễn cất ảnh chụp đi, quay người lại gằn từng chữ dạy bảo: "Sau này những lời mà người kia dạy em nói thì tuyệt đối không được nghe theo."
Thi Mị sụt sịt, bĩu môi nghiêng đầu nhìn anh. Bên trong đôi mắt to tròn ướt nước đều là vẻ ngây thơ.
Không thể phủ nhận, vẻ mặt này đúng là khiến người ta không giận nổi.
Sắc mặc Lệnh Thời Diễn hòa hoãn lại một chút, nhẫn nại bảo: "Tôi sẽ tìm giáo viên cho em, ngoại trừ giáo viên thì không được nghe ai hết, rõ chưa?"
Thi Mị khóc thút thít, nhỏ giọng nói: "Vậy chồng thì sao?"
"Gọi tôi là Thời Lệnh Diễn."
"Chồng Thời Lệnh Diễn."
Thời Lệnh Diễn: "... Bỏ chữ chồng đi."
"Thời Lệnh Diễn bỏ chồng đi." Thi Mị chớp chớp mắt, bĩu môi kháng nghị: "Nhưng mà dài lắm, gọi chồng vẫn thuận mồm hơn."
Thời Lệnh Diễn cảm thấy bất lực.
Thi Mị mở to đôi mắt sũng nước tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Chồng ơi."
Thời Lệnh Diễn xoa trán, thở dài một hơi: "Ra ngoài đi ngủ đi."
"Vâng." Thi Mị cực kỳ nghe lời nói.
Xoay người, đôi chân trần nhanh nhẹn đi đến giường lớn của anh, bàn chân còn cố ý cọ xát vào nhau hai lần.
Từ nhỏ Thời Lệnh Diễn đã mắc bệnh sạch sẽ.
Quả nhiên, như vậy nhảy lên, Thời Lệnh Diễn liền quát khẽ: "Mau đi xuống."
Thi Mị nghe thấy tiếng hét, chẳng những không đi xuống, còn làm bộ bị hù dọa, trực tiếp chui vào trong chăn, lấy chăn che kín chỉ còn lại nửa khuôn mặt, nhút nhát nhìn anh.
Khuôn mặt Thời Lệnh Diễn tức đến khó coi.
Thi Mị chỉ lộ ra nửa cái đầu tròn, rồi lại chui cả vào trong chăn, cả người run rẩy.
Một màn ngoan ngoãn như vậy lại lần nữa nhắc nhở Thời Lệnh Diễn, đây là một cô ngốc.
Hít sâu một hơi, Thời Lệnh Diễn nói: "Đây không phải là giường của em, đi xuống đi."
Thi Mị che mặt lắc đầu: "Là của Thi Mị mà."
"Không phải."
"Thi Mị muốn ngủ chung với chồng." Thi Mị cố chấp, nắm lấy chăn, "Ngủ cùng mới có em bé. Thi Mị muốn sinh em bé."
Thời Lệnh Diễn đột nhiên cảm thấy mình có hành vi bỉ ổi đối với một đứa trẻ, nhẫn nại nói: "Những lời này không đúng, sau này không được nghe theo nữa."
Thi Mị nắm chặt chăn, kiên định lắc đầu.
Lúc lắc đầu, còn lăn hai vòng trong chăn.
Thời Lệnh Diễn rốt cuộc hít sâu một hơi, đúng là không có biện pháp nào với cô.
Cuối cùng đành phải nói: "Sau này ở trong nhà phải đi dép, nhớ chưa?"
Thi Mị tí thì cười ra tiếng, gật gật đầu.
Thời Lệnh Diễn mở ngăn tủ ở đầu giường lấy một cái chăn khác ra.
Thi Mị ngồi dậy, lúc thấy anh mở cửa phòng thì chớp mắt kêu lên: "Chồng ơi, anh không ngủ cùng Thi Mị à?"
Ông Thời ở ngoài nghe rõ mồn một, tay chống gậy nhìn qua thì thấy Thời Lệnh Diễn ôm chăn gối đi tới.
Gương mặt già nua tối sầm lại: "Làm gì vậy, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến mà lại không ngủ cùng vợ?"
Động tác của Thời Lệnh Diễn dừng lại: "Ông nội, cô ấy vẫn còn trẻ con."
"Trẻ con? Đã 23 tuổi, đã kết hôn rồi thì còn là trẻ con cái gì?" Ông nói vô cùng nghiêm túc, "Cút trở về cho ông! Kết hôn nửa năm rồi mà chưa lần nào ngủ chung phòng! Ông mặc kệ cháu coi nó là gì, sau này không được chia phòng ngủ nữa!"
…………...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.