Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Chương 23: Chồng Ơi, Hu Hu Hu
Vạn Lý Lý
05/10/2021
Theo tiếng hét lớn này, Thi Mị như bị sợ nhảy dựng lên một cái, đột nhiên xoay người nhìn lại.
Toàn bộ người trong cuộc gọi video đã nhận, tất cả mọi người đã nhìn thấy nữ thần nhiều năm không thấy.
"Thi Mị sao?"
"Ối, thật mềm mại, thật dịu dàng đó!"
"Không phải Thi Mị mà, cô ấy đã hơn 20 tuổi, đây rõ ràng là trẻ vị thành niên có được không?"
"Cô mù sao, chính là Thi Mị đó, nhưng đồ mặc trên người là váy ngủ sao? Làm sao có thể bẩn và tả tơi như nhặt ve chai thế được."
". . . . . ."
Bên này, tiếng nghị luận trong điện thoại di động truyền đến, mà Thi Mị như không nghe thấy, cô trừng mắt nhìn phía trước như thầy một cái gì rất đáng sợ vậy: "Á!"
Cô rít gào một tiếng, nhanh chân bỏ chạy.
Tạ Phương Phương bối rối một lát, sau đó cô ta phản ứng kịp liền đuổi theo: "Đến đây, để cho đám bạn học nhìn xem bây giờ cô sống như thế nào, chạy cái gì chứ!"
Nhưng Thi Mị càng chạy càng nhanh, cuộc gọi video của đám bạn học nhất thời bùng nổ rồi.
"Có phải bởi vì Thi Mị sống không tốt, nên cậu ấy mới không tiện gặp người khác không?"
"Không thể nào, nhìn có vẻ như cậu ấy đang ở nhà hàng cao cấp mà."
"Thật hư vinh, tất cả mọi người đã biết cậu ấy bị kim chủ bao dưỡng đá đi rồi, nếu không đại học năm ấy đang tốt đẹp, sao cậu ấy lại bỏ học chứ, không phải bởi vì không đóng nổi học phí sao?"
"Đúng là học phí của trường nghệ thuật không thấp, không ai móc tiền túi cho cậu ấy, cậu ấy còn có thể làm thế nào, chỉ có thể bỏ học thôi."
. . . . . .
Tạ Phương Phương nghe được cuộc nói chuyện này, trong lòng vô cùng thoải mái, cô ta vừa đuổi theo vừa hô: "Có thể các cậu không biết rồi, mặc dù bây giờ cô ta không có ai bao dưỡng, nhưng mà cô ta biết quyến rũ người khác, ngay cả đối tượng xem mắt của tôi cũng không bỏ qua, có thể tưởng tượng được người phụ nữ này là tiểu nhân hạ tiện như thế nào, bây giờ cô ta không được đi học, hiện tại còn mặc váy ngủ đến nhà hàng chọc gậy bánh xe, tướng ăn cũng khó coi muốn chết!"
"Ôi không phải chứ, Thi Mị quá đáng như vậy sao?"
"Thi Mị thực sự là. . . . . . Một lời khó nói hết!"
"Ôi, dù sao từ cấp hai, cấp ba cậu ta đã bắt đầu được bao dưỡng, bây giờ bị đá rồi, cậu ta cũng chỉ có thể làm ký sinh trùng dựa vào đàn ông mới có thể sống thôi."
Tạ Phương Phương lòng đầy căm phẫn, nói: "Thi Mị, cô đứng lại cho tôi! Các bạn học, các cậu nhớ chụp ảnh cô ta lại, loại phụ nữ này chuyên tìm đại gia và kim chủ có tiền ra tay, nếu như cô ta đi chọc gậy bánh xe, các cậu có thể chịu đựng được sao?"
Đám nữ sinh đều không nhịn được nghĩ đến khuôn mặt hồng hồng vừa thấy trong video, họ không nhịn được bắt đầu lo lắng.
"Cậu yên tâm đi, Phương Phương, chúng tôi đều sẽ giúp cậu."
"Trước đây, Thi Mị cũng không phải là người tốt gì, không nghĩ tới bây giờ cậu ta càng thêm hư hỏng, tôi vừa chụp ảnh đồ trên người cô ta, chờ lát nữa tôi sẽ gửi cho bạn bè! Tôi sẽ phát lì xì để bọn họ lan rộng!"
"Đúng đúng đúng, tôi có nhiều nhóm, danh sách bạn bè cũng nhiều, danh sách nhiều như thế, đến lúc đó ai cũng nhận ra cậu ta, để xem sau này cậu ta sẽ làm như thế nào!"
. . . . . .
Trong lòng Thi Mị: Mẹ nó!
Lòng ghen tỵ trong lòng phụ nữ thật đáng sợ!
Rõ ràng cô không làm cái gì cả, nhưng bởi vì gương mặt của Thi Mị này quá xuất sắc, nên khiến đám người họ ôm ý định thù địch mãnh liệt.
Hơn nữa, tính cách của Thi Mị vốn rất hèn nhát, dẫn đến Tạ Phương Phương cáo buộc rất nhiều tội danh trên người cô nàng, người bên ngoài cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Ai bảo Thi Mị nhu nhược đâu, không khóc không nháo không giải thích, vì vậy ai cũng không tìm hiểu xem cảm nhận của cô nàng như thế nào.
Đứa bé khóc thì mới có kẹo ăn.
Mà Thi Mị vốn là người câm!
Tất cả mọi người đã quen với sự im lặng của cô nàng, cho nên tới bây giờ vẫn một tiếng gọi Thi Mị là tiện nhân, một tiếng là kẻ ngốc, không có ai nhận ra đây là thủ đoạn của Tạ Phương Phương dùng để nói xấu cô.
Tạ Phương Phương đang muốn thêm một cây đuốc, liền nhìn thấy cô bỗng nhiên chạy đi, lớn tiếng gào khóc đáng thương: "Chồng ơi, hu hu hu hu!"
Chồng sao?
Tạ Phương Phương ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Thi Mị.
…………..
Toàn bộ người trong cuộc gọi video đã nhận, tất cả mọi người đã nhìn thấy nữ thần nhiều năm không thấy.
"Thi Mị sao?"
"Ối, thật mềm mại, thật dịu dàng đó!"
"Không phải Thi Mị mà, cô ấy đã hơn 20 tuổi, đây rõ ràng là trẻ vị thành niên có được không?"
"Cô mù sao, chính là Thi Mị đó, nhưng đồ mặc trên người là váy ngủ sao? Làm sao có thể bẩn và tả tơi như nhặt ve chai thế được."
". . . . . ."
Bên này, tiếng nghị luận trong điện thoại di động truyền đến, mà Thi Mị như không nghe thấy, cô trừng mắt nhìn phía trước như thầy một cái gì rất đáng sợ vậy: "Á!"
Cô rít gào một tiếng, nhanh chân bỏ chạy.
Tạ Phương Phương bối rối một lát, sau đó cô ta phản ứng kịp liền đuổi theo: "Đến đây, để cho đám bạn học nhìn xem bây giờ cô sống như thế nào, chạy cái gì chứ!"
Nhưng Thi Mị càng chạy càng nhanh, cuộc gọi video của đám bạn học nhất thời bùng nổ rồi.
"Có phải bởi vì Thi Mị sống không tốt, nên cậu ấy mới không tiện gặp người khác không?"
"Không thể nào, nhìn có vẻ như cậu ấy đang ở nhà hàng cao cấp mà."
"Thật hư vinh, tất cả mọi người đã biết cậu ấy bị kim chủ bao dưỡng đá đi rồi, nếu không đại học năm ấy đang tốt đẹp, sao cậu ấy lại bỏ học chứ, không phải bởi vì không đóng nổi học phí sao?"
"Đúng là học phí của trường nghệ thuật không thấp, không ai móc tiền túi cho cậu ấy, cậu ấy còn có thể làm thế nào, chỉ có thể bỏ học thôi."
. . . . . .
Tạ Phương Phương nghe được cuộc nói chuyện này, trong lòng vô cùng thoải mái, cô ta vừa đuổi theo vừa hô: "Có thể các cậu không biết rồi, mặc dù bây giờ cô ta không có ai bao dưỡng, nhưng mà cô ta biết quyến rũ người khác, ngay cả đối tượng xem mắt của tôi cũng không bỏ qua, có thể tưởng tượng được người phụ nữ này là tiểu nhân hạ tiện như thế nào, bây giờ cô ta không được đi học, hiện tại còn mặc váy ngủ đến nhà hàng chọc gậy bánh xe, tướng ăn cũng khó coi muốn chết!"
"Ôi không phải chứ, Thi Mị quá đáng như vậy sao?"
"Thi Mị thực sự là. . . . . . Một lời khó nói hết!"
"Ôi, dù sao từ cấp hai, cấp ba cậu ta đã bắt đầu được bao dưỡng, bây giờ bị đá rồi, cậu ta cũng chỉ có thể làm ký sinh trùng dựa vào đàn ông mới có thể sống thôi."
Tạ Phương Phương lòng đầy căm phẫn, nói: "Thi Mị, cô đứng lại cho tôi! Các bạn học, các cậu nhớ chụp ảnh cô ta lại, loại phụ nữ này chuyên tìm đại gia và kim chủ có tiền ra tay, nếu như cô ta đi chọc gậy bánh xe, các cậu có thể chịu đựng được sao?"
Đám nữ sinh đều không nhịn được nghĩ đến khuôn mặt hồng hồng vừa thấy trong video, họ không nhịn được bắt đầu lo lắng.
"Cậu yên tâm đi, Phương Phương, chúng tôi đều sẽ giúp cậu."
"Trước đây, Thi Mị cũng không phải là người tốt gì, không nghĩ tới bây giờ cậu ta càng thêm hư hỏng, tôi vừa chụp ảnh đồ trên người cô ta, chờ lát nữa tôi sẽ gửi cho bạn bè! Tôi sẽ phát lì xì để bọn họ lan rộng!"
"Đúng đúng đúng, tôi có nhiều nhóm, danh sách bạn bè cũng nhiều, danh sách nhiều như thế, đến lúc đó ai cũng nhận ra cậu ta, để xem sau này cậu ta sẽ làm như thế nào!"
. . . . . .
Trong lòng Thi Mị: Mẹ nó!
Lòng ghen tỵ trong lòng phụ nữ thật đáng sợ!
Rõ ràng cô không làm cái gì cả, nhưng bởi vì gương mặt của Thi Mị này quá xuất sắc, nên khiến đám người họ ôm ý định thù địch mãnh liệt.
Hơn nữa, tính cách của Thi Mị vốn rất hèn nhát, dẫn đến Tạ Phương Phương cáo buộc rất nhiều tội danh trên người cô nàng, người bên ngoài cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Ai bảo Thi Mị nhu nhược đâu, không khóc không nháo không giải thích, vì vậy ai cũng không tìm hiểu xem cảm nhận của cô nàng như thế nào.
Đứa bé khóc thì mới có kẹo ăn.
Mà Thi Mị vốn là người câm!
Tất cả mọi người đã quen với sự im lặng của cô nàng, cho nên tới bây giờ vẫn một tiếng gọi Thi Mị là tiện nhân, một tiếng là kẻ ngốc, không có ai nhận ra đây là thủ đoạn của Tạ Phương Phương dùng để nói xấu cô.
Tạ Phương Phương đang muốn thêm một cây đuốc, liền nhìn thấy cô bỗng nhiên chạy đi, lớn tiếng gào khóc đáng thương: "Chồng ơi, hu hu hu hu!"
Chồng sao?
Tạ Phương Phương ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Thi Mị.
…………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.