Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Chương 51: Phục Chế Một Đường Vũ
Vạn Lý Lý
05/10/2021
Nghĩ đến Thời Lệnh Diễn, trong lòng Đường Cốc liền nhiệt tình.
Đây chính là Thời Lệnh Diễn!
Người đàn ông năm ấy của Đường Vũ.
Bất luận là điều kiện ngoại hình hay là điều kiện kinh tế cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng.
Hơn nữa, ai mà không biết tình cảm sâu nặng của Thời Lệnh Diễn đối với Đường Vũ chứ?
Đáng được ăn mừng chính là bây giờ Đường Vũ đã chết rồi.
Mà cô ta sẽ là một Đường Vũ hoàn toàn mới!
Trong lòng Đường Cốc đã bắt đầu cấu tứ tiền đồ tốt đẹp sau này của mình, dã tâm trong mắt và nhiệt tình không che giấu một chút nào.
Bạch Nguyệt Khiết nhìn Đường Cốc như vậy, trong lòng cô ta vừa cảm thấy chướng mắt vừa cảm thấy vui mừng.
Có dã tâm là tốt, muốn càng nhiều, nhược điểm cũng càng nhiều.
Người càng như vậy, mới càng dễ khống chế.
Nụ cười trên mặt của Bạch Nguyệt Khiết vẫn dịu dàng, nói: "Cô vội gặp anh Thời làm cái gì, chờ cô nổi tiếng rồi, anh ấy dĩ nhiên sẽ đến tìm cô."
"Thật sao?" Ánh mắt của Đường Cốc sáng ngời.
Trong lòng dĩ nhiên là tin tưởng không nghi ngờ.
Đương nhiên sẽ đến tìm cô ta.
Nhưng mà cô ta là Tiểu Đường Vũ.
Hai người họ bắt đầu bàn bạc công việc, không ai để ý đến Thi Mị ở bên cạnh.
Trong lòng Thi Mị cũng như nuốt phân, vô cùng ghê tởm.
Đường Vũ chết rồi, vì vậy Bạch Nguyệt Khiết muốn phục chế một Đường Vũ khác.
Bởi vì Đường Vũ chết rồi, cho nên sự tồn tại của cô có thể bị xóa bỏ, thậm chí có thể bị thay thế sao?
Chà.
Thi Mị rốt cuộc không nhịn được, cô lôi kéo quần áo của Bạch Nguyệt Khiết, nói: "Chị Bạch, bụng em đói."
Bạch Nguyệt Khiết cho phục vụ mang menu món ăn tới, để Thi Mị tùy tiện chọn món ăn.
Lúc này Đường Cốc mới chú ý tới Thi Mị, cô ta mới phát hiện cô hình như có hơi không bình thường.
Bạch Nguyệt Khiết mới giải thích, đầu óc của cô xảy ra một số vấn đề.
Đường Cốc liền an tâm.
Dù sao, giá trị nhan sắc của Thi Mị cũng khiến người ta có cảm giác nguy cơ.
Nếu như Bạch Nguyệt Khiết muốn bồi dưỡng cô ta tiến vào giới giải trí, sức cạnh tranh nhất định vô cùng mạnh mẽ.
Đường Cốc biết được cô không có tính uy hiếp, cô ta mới bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện với cô.
Thi Mị không thèm để ý đến cô ta, thậm chí trên mặt cô còn tràn đầy chán ghét nhìn cô.
Trên mặt của Bạch Nguyệt Khiết mỉm cười, cô ta kéo tay của Thi Mị, nói: "Không được không lễ phép như vậy, vị này là chị Đường."
Thi Mị chép chép miệng, mặt tràn đầy oan ức: "Đường Vũ không phải, em mới phải!"
Bạch Nguyệt Khiết vốn tưởng rằng chắc chắn cô đã quên, không nghĩ tới bây giờ cô vẫn còn nhớ?
Đáy lòng càng hài lòng, dụ dỗ nói: "Cô ấy không phải Đường Vũ, là Đường Cốc, Đường Vũ là người xấu, Đường Cốc là người tốt."
Vẻ mặt của Thi Mị nửa tin nửa ngờ.
Bạch Nguyệt Khiết cười khẽ: "Là thật, chị Bạch sẽ không lừa em đâu."
Lúc này Thi Mị mới nhìn về phía Đường Cốc.
Trên khuôn mặt của Đường Cốc lộ ra nụ cười.
Điều khiến Thi Mị cảm thấy chướng mắt chính là ngay cả cô ta cười, cũng là bắt chước cô!
Lúc Đường Vũ cười, khóe môi bên trái sẽ sẽ hơi cao theo bản năng, má lúm đồng tiền hai bên sẽ một bên sâu một bên nông.
Thi Mị thậm chí không muốn giả bộ, cô trực tiếp dời mắt, nói: "Xấu!"
Nụ cười của Đường Cốc cứng đờ, khóe môi cứng lại: "Cái gì?"
Thi Mị cường điệu: "Cô xấu!"
Bạch Nguyệt Khiết che miệng cười trộm, cô ta nhìn Đường Cốc giận đến méo mó, không thể duy trì nổi nụ cười, cô ta liền giải vây: "Trẻ con không biết điều, cô đừng chấp nhặt với cô ấy."
Đường Cốc cười gượng hai tiếng: "Làm sao có thể."
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên.
Lúc ăn cơm, Thi Mị càng không che giấu chán ghét của mình đối với cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết hết sức vui mừng.
Quả nhiên, trẻ con vẫn dễ bồi dưỡng nhất.
Ác cảm của cô đối với Đường Vũ càng sâu, nhắc tới Đường Vũ thì phản ứng sẽ càng lớn.
Còn không tới một tháng nữa là đến tiệc mừng thọ, chuyện cô ta muốn dạy cho Thi Mị còn rất nhiều.
Đến lúc đó bữa tiệc mừng thọ này nhất định sẽ rất thú vị.
……...
Đây chính là Thời Lệnh Diễn!
Người đàn ông năm ấy của Đường Vũ.
Bất luận là điều kiện ngoại hình hay là điều kiện kinh tế cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng.
Hơn nữa, ai mà không biết tình cảm sâu nặng của Thời Lệnh Diễn đối với Đường Vũ chứ?
Đáng được ăn mừng chính là bây giờ Đường Vũ đã chết rồi.
Mà cô ta sẽ là một Đường Vũ hoàn toàn mới!
Trong lòng Đường Cốc đã bắt đầu cấu tứ tiền đồ tốt đẹp sau này của mình, dã tâm trong mắt và nhiệt tình không che giấu một chút nào.
Bạch Nguyệt Khiết nhìn Đường Cốc như vậy, trong lòng cô ta vừa cảm thấy chướng mắt vừa cảm thấy vui mừng.
Có dã tâm là tốt, muốn càng nhiều, nhược điểm cũng càng nhiều.
Người càng như vậy, mới càng dễ khống chế.
Nụ cười trên mặt của Bạch Nguyệt Khiết vẫn dịu dàng, nói: "Cô vội gặp anh Thời làm cái gì, chờ cô nổi tiếng rồi, anh ấy dĩ nhiên sẽ đến tìm cô."
"Thật sao?" Ánh mắt của Đường Cốc sáng ngời.
Trong lòng dĩ nhiên là tin tưởng không nghi ngờ.
Đương nhiên sẽ đến tìm cô ta.
Nhưng mà cô ta là Tiểu Đường Vũ.
Hai người họ bắt đầu bàn bạc công việc, không ai để ý đến Thi Mị ở bên cạnh.
Trong lòng Thi Mị cũng như nuốt phân, vô cùng ghê tởm.
Đường Vũ chết rồi, vì vậy Bạch Nguyệt Khiết muốn phục chế một Đường Vũ khác.
Bởi vì Đường Vũ chết rồi, cho nên sự tồn tại của cô có thể bị xóa bỏ, thậm chí có thể bị thay thế sao?
Chà.
Thi Mị rốt cuộc không nhịn được, cô lôi kéo quần áo của Bạch Nguyệt Khiết, nói: "Chị Bạch, bụng em đói."
Bạch Nguyệt Khiết cho phục vụ mang menu món ăn tới, để Thi Mị tùy tiện chọn món ăn.
Lúc này Đường Cốc mới chú ý tới Thi Mị, cô ta mới phát hiện cô hình như có hơi không bình thường.
Bạch Nguyệt Khiết mới giải thích, đầu óc của cô xảy ra một số vấn đề.
Đường Cốc liền an tâm.
Dù sao, giá trị nhan sắc của Thi Mị cũng khiến người ta có cảm giác nguy cơ.
Nếu như Bạch Nguyệt Khiết muốn bồi dưỡng cô ta tiến vào giới giải trí, sức cạnh tranh nhất định vô cùng mạnh mẽ.
Đường Cốc biết được cô không có tính uy hiếp, cô ta mới bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện với cô.
Thi Mị không thèm để ý đến cô ta, thậm chí trên mặt cô còn tràn đầy chán ghét nhìn cô.
Trên mặt của Bạch Nguyệt Khiết mỉm cười, cô ta kéo tay của Thi Mị, nói: "Không được không lễ phép như vậy, vị này là chị Đường."
Thi Mị chép chép miệng, mặt tràn đầy oan ức: "Đường Vũ không phải, em mới phải!"
Bạch Nguyệt Khiết vốn tưởng rằng chắc chắn cô đã quên, không nghĩ tới bây giờ cô vẫn còn nhớ?
Đáy lòng càng hài lòng, dụ dỗ nói: "Cô ấy không phải Đường Vũ, là Đường Cốc, Đường Vũ là người xấu, Đường Cốc là người tốt."
Vẻ mặt của Thi Mị nửa tin nửa ngờ.
Bạch Nguyệt Khiết cười khẽ: "Là thật, chị Bạch sẽ không lừa em đâu."
Lúc này Thi Mị mới nhìn về phía Đường Cốc.
Trên khuôn mặt của Đường Cốc lộ ra nụ cười.
Điều khiến Thi Mị cảm thấy chướng mắt chính là ngay cả cô ta cười, cũng là bắt chước cô!
Lúc Đường Vũ cười, khóe môi bên trái sẽ sẽ hơi cao theo bản năng, má lúm đồng tiền hai bên sẽ một bên sâu một bên nông.
Thi Mị thậm chí không muốn giả bộ, cô trực tiếp dời mắt, nói: "Xấu!"
Nụ cười của Đường Cốc cứng đờ, khóe môi cứng lại: "Cái gì?"
Thi Mị cường điệu: "Cô xấu!"
Bạch Nguyệt Khiết che miệng cười trộm, cô ta nhìn Đường Cốc giận đến méo mó, không thể duy trì nổi nụ cười, cô ta liền giải vây: "Trẻ con không biết điều, cô đừng chấp nhặt với cô ấy."
Đường Cốc cười gượng hai tiếng: "Làm sao có thể."
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên.
Lúc ăn cơm, Thi Mị càng không che giấu chán ghét của mình đối với cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết hết sức vui mừng.
Quả nhiên, trẻ con vẫn dễ bồi dưỡng nhất.
Ác cảm của cô đối với Đường Vũ càng sâu, nhắc tới Đường Vũ thì phản ứng sẽ càng lớn.
Còn không tới một tháng nữa là đến tiệc mừng thọ, chuyện cô ta muốn dạy cho Thi Mị còn rất nhiều.
Đến lúc đó bữa tiệc mừng thọ này nhất định sẽ rất thú vị.
……...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.