Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Chương 27: Bà cụ nhà họ Dung
Nguyên Cảnh Chi
09/04/2015
Cảnh Tô mở cửa phòng thì thấy Tư Mộ Thần quần áo xốc xếch đang đứng
ngoài cửa phòng mình. Ở dưới ánh đèn, dường như cô thấy khuôn mặt Tư Mộ
Thần bầm đen một khối.
“Bé con ~”. Ánh mắt Tư Mộ Thần buồn bã.
“Hả?”.
“Anh muốn ngủ cùng với em”. Tư Mộ Thần than thở khóc lóc chuyện tàn sát huynh đệ trong phòng.
“Tại sao?”. Vẻ mặt Cảnh Tô buồn bực, mặc dù trên miệng hỏi như thế nhưng trong lòng cô nghĩ hay là ba người họ phân phối không hợp lý? Dẫn đến phát sinh đánh nhau? (Cảnh Tô còn đang nhớ việc Tư Mộ Thần cưỡi lên người Đường Tuấn ~)
“Bọn họ đánh anh ~”.
“Vậy bọn họ đâu?”.
“Khụ, cái này, tự em đi xem thôi!”.
Cảnh Tô nghi ngờ, nhưng bị lòng hiếu kì sai khiến, cô lại đi xem một chút.
Mở cửa phòng, mặt Cảnh Tô hồng lên, hai người đàn ông trần truồng đang lăn trên giường. Cô nhanh chóng kéo tay Tư Mộ Thần trở về phòng ngủ. Nếu như buổi tối cô chỉ phỏng đoán thì bây giờ đã xác nhận.
Trước khi rời đi, Tư Mộ Thần hài lòng nhìn hai người trong phòng, hạnh phúc bỏ đi. Trời mới biết, ngày hôm qua không ngủ cùng Cảnh Tô, anh đã bị mất ngủ.
“Khụ, Cảnh Tô, để anh đóng cửa cho bọn họ!”.
Lúc đóng cửa đó, Đường Tuấn và Lục Phạm bật ra thật xa. Lão đại thật là độc ác, để Lục Phạm đánh vào mặt của cậu ấy để có được sự đồng tình của Cảnh Tô, lại còn để cho hai anh em bọn họ diễn đông cung cho Cảnh Tô nhìn, mục đích chỉ có một —— ôm được người đẹp vào lòng!
“Tuấn Tuấn, cậu không sao chứ?”.
“Cút ngay!”. Đường Tuấn ủy khuất, anh luôn bị áp bức, mặc quần áo tử tế, anh che đầu ngủ.
“Bé con, chúng ta mau đi ngủ, anh mệt quá!”.
“Chơi mệt rồi hả?”.
“Ừ”. Vừa nằm xuống, Tư Mộ Thần đã bắt đầu mơ màng, an tâm ngủ.
Theo thói quen, tay anh vòng lên eo của Cảnh Tô. Cảnh Tô cũng không quản anh, yên tĩnh ngủ. Đã hơn nửa đêm, cô cũng không muốn giằng co.
Công ty, hôm nay Cảnh Tô lên làm thư ký chính thức, nhưng tại sao cô lại ngồi ngẩn người?
Cô nhớ tới cảnh tối hôm qua, cảm thấy rất ấm áp, mặc dù bọn họ không có liên hê máu mủ nhưng quan hệ vẫn rất tốt. Ở nhà của Tư Mộ Thần nhiều ngày như vậy, lòng của cô giống như sống trong lòng biển ấm áp.
Nếu như Tư Mộ Thần biết, nhất định anh sẽ cao hứng hỏng người mất, mục đích bây giờ của anh là khiến cô yêu anh, sau đó lừa cô đến nhà thờ.
Cô vừa mới đứng dậy, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra.
Cảnh Tô thấy mấy người tới đây hung hăng, trong bụng nghĩ người đến không có ý tốt, xem ra lại có trận đánh ác liệt!
“Xin hỏi mấy vị muốn làm gì?”.
“Thật không có lễ phép!”. Mở miệng là một bà cụ!
“Cô không biết đây là bà nội của Tổng giám đốc Dung sao?”. Người phụ đi cùng vênh váo nói, vẻ mặt khinh thường nhìn Cảnh Tô.
“Chào cụ!”.
“Cô chính là người phụ nữ ăn cơm với cháu tôi? Quả nhiên là bộ dạng quyến rũ, dám quyến rũ người nhà họ Dung chúng ta, vậy thì cô phải hỏi xem tôi có đáp ứng hay không?”.
“Tôi?”.
“Tôi nói cho cô biết, cô không cần giải thích tôi cũng biết, không phải các cô đều dùng thủ đoạn để leo lên giường Thiểu Tước sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô cút khỏi Thịnh Thế cho tôi!”.
Cảnh Tô nhìn cũng hiểu, hôm nay cho dù cô nói cái gì, bà cụ trước mắt này cũng không có ý định bỏ qua cho cô, vậy thì thà rằng không nói, ngồi vào chỗ ngồi của mình bắt đầu thu xếp đồ đạc.
“Coi như cô thức thời, hiểu được mình nên rời đi!”. Bà cụ bắt chéo hai chân, nhìn Cảnh Tô thu xếp đồ đạc.
“Bà à, tôi nói cho bà biết, đây đều là những việc mà thư ký phải làm!”.
“Cô! Cô dám nói chuyện với tôi như vậy?”.
Cảnh Tô thật sự mất hứng, những người có thân phận cao quý hoặc những người có tiền đều nói như vậy, cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Chẳng lẽ những người này không nói được những lời khác?
“Vậy là bà không hy vọng có “người” nói với bà như vậy hả?”.
“Đó là đường nhiên?”.
“Bà à, xin lỗi vì không tiễn xa được!”. Cảnh Tô chỉ về phía cửa.
“Cô, cô!”.
“Đừng nói cô là con gái thứ nhà họ Cảnh, lúc đầu cho cô mặt mũi cô lại không biết xấu hổ, huống chi bây giờ cô chỉ là một thư ký nho nhỏ! Mấy người lập tức đuổi cô ta ra khỏi công ty cho tôi!”. Bà cụ tức giận.
“Bà nội, bà lại hồ đồ rồi!”. Dung Thiểu Tước không thể làm gì nhìn bà cụ, áy náy cười với Cảnh Tô một tiếng.
“Thiểu Tước, chuyện của các cháu bà đều thấy được, bây giờ bà không muốn nhìn thấy người phụ nữ này!”.
“Bà nội, trước tiên bà tới phòng làm việc của con, con có lời muốn nói với bà!”. Nhìn Dung Thiểu Tước, bà cụ cũng không hàm hồ, nói vậy là cháu bà có việc muốn thương lượng.
Không lâu sau, bà cụ cười rời đi, trong ánh mắt nhìn Cảnh Tô lại có dụng ý khác khiến Cảnh Tô rợn cả tóc gáy.
Dung Thiểu Tước tựa trên cửa, cười, “Lá gan của cô rất lớn nhỉ? Cô không sợ mất phần công việc này sao?”.
“Tổng giám đốc, tôi có làm gì sai sao?”. Cảnh Tô giương tôi mắt sáng trong suốt nhìn Dung Thiểu Tước, vẻ mặt nghi ngờ.
“Cô dám châm chọc bà nội tôi không phải “người”. Cô nói xem, cô còn muốn làm nữa không?”.
Xì, Cảnh Tô cười ra tiếng, hóa ra là anh ta nghe được.
“Nhưng mà tổng giám đốc, bà cụ hình như không biết điều đó, hơn nữa nếu tổng giám đốc nói như thế, chẳng phải cuối cùng là không có người? Cảnh Tô cũng đâu nói như vậy?”.
“Đúng là nhanh mồm nhanh miệng, cô tiếp tục làm việc đi!”.
Cảnh Tô thở dài một hơi, những người nhà này thật khó đối phó, già thì là người chanh chua, trẻ thì như người thành tinh, nếu không phải vì cơm ăn, cô không cần ở lại bên cạnh loại người này, cô phải nhanh chóng tìm đường ra khác.
Reng reng ~
“Alo, xin chào, đây là thư ký tổng giám đốc!”.
“Thư ký Cảnh, cho tôi ly cà phê!”. Giọng nói của hồ ly vang lên từ đầu dây bên kia!
Cô bưng cà phê tới phòng làm việc, lại thấy Dung Thiểu Tước đang lấy tay ôm bụng, có lẽ là không thoải mái. Cô quyết định thay cà phê thành trà.
“Tôi cần cà phê”. Mặc dù anh ta có thể thả lỏng cho người phụ nữ này, nhưng mà anh ta không thích người không nghe anh ta nói.
“Tổng giám đốc, trong cà phê có chất kích thích không tốt cho việc hấp thu, anh vẫn là uống chút trà đi!”.
Dung Thiểu Tước giật mình, cô đang quan tâm anh ta sao? Dường như anh ta không thích loại quan tâm này, bên cạnh anh ta có mấy người thật sự quan tâm đến anh ta?
“Cô để đó đi!”. Vẻ mặt anh ta hơi hòa hoãn, “Tôi chỉ hơi đau dạ dày, đợi lát nữa đổi cà phê đi!”.
“Tổng giám đốc, đây là thuốc dạ dày, trước tiên anh phải chịu khó, nói gì thì tôi cũng sẽ không chuẩn bị cà phê cho anh, tôi đi làm việc!”. Cảnh Tô cảm thấy cô không muốn nhìn người ta ngã bệnh, theo cô nghĩ vừa bệnh đã đi bệnh viện, đi bệnh viện thì một đi sẽ không trở lại.
Dung Thiểu Tước nhướn mày, đây là cô đang lấy lòng mình? Con cá nhỏ đã mắc câu rồi sao?
“Bé con ~”. Ánh mắt Tư Mộ Thần buồn bã.
“Hả?”.
“Anh muốn ngủ cùng với em”. Tư Mộ Thần than thở khóc lóc chuyện tàn sát huynh đệ trong phòng.
“Tại sao?”. Vẻ mặt Cảnh Tô buồn bực, mặc dù trên miệng hỏi như thế nhưng trong lòng cô nghĩ hay là ba người họ phân phối không hợp lý? Dẫn đến phát sinh đánh nhau? (Cảnh Tô còn đang nhớ việc Tư Mộ Thần cưỡi lên người Đường Tuấn ~)
“Bọn họ đánh anh ~”.
“Vậy bọn họ đâu?”.
“Khụ, cái này, tự em đi xem thôi!”.
Cảnh Tô nghi ngờ, nhưng bị lòng hiếu kì sai khiến, cô lại đi xem một chút.
Mở cửa phòng, mặt Cảnh Tô hồng lên, hai người đàn ông trần truồng đang lăn trên giường. Cô nhanh chóng kéo tay Tư Mộ Thần trở về phòng ngủ. Nếu như buổi tối cô chỉ phỏng đoán thì bây giờ đã xác nhận.
Trước khi rời đi, Tư Mộ Thần hài lòng nhìn hai người trong phòng, hạnh phúc bỏ đi. Trời mới biết, ngày hôm qua không ngủ cùng Cảnh Tô, anh đã bị mất ngủ.
“Khụ, Cảnh Tô, để anh đóng cửa cho bọn họ!”.
Lúc đóng cửa đó, Đường Tuấn và Lục Phạm bật ra thật xa. Lão đại thật là độc ác, để Lục Phạm đánh vào mặt của cậu ấy để có được sự đồng tình của Cảnh Tô, lại còn để cho hai anh em bọn họ diễn đông cung cho Cảnh Tô nhìn, mục đích chỉ có một —— ôm được người đẹp vào lòng!
“Tuấn Tuấn, cậu không sao chứ?”.
“Cút ngay!”. Đường Tuấn ủy khuất, anh luôn bị áp bức, mặc quần áo tử tế, anh che đầu ngủ.
“Bé con, chúng ta mau đi ngủ, anh mệt quá!”.
“Chơi mệt rồi hả?”.
“Ừ”. Vừa nằm xuống, Tư Mộ Thần đã bắt đầu mơ màng, an tâm ngủ.
Theo thói quen, tay anh vòng lên eo của Cảnh Tô. Cảnh Tô cũng không quản anh, yên tĩnh ngủ. Đã hơn nửa đêm, cô cũng không muốn giằng co.
Công ty, hôm nay Cảnh Tô lên làm thư ký chính thức, nhưng tại sao cô lại ngồi ngẩn người?
Cô nhớ tới cảnh tối hôm qua, cảm thấy rất ấm áp, mặc dù bọn họ không có liên hê máu mủ nhưng quan hệ vẫn rất tốt. Ở nhà của Tư Mộ Thần nhiều ngày như vậy, lòng của cô giống như sống trong lòng biển ấm áp.
Nếu như Tư Mộ Thần biết, nhất định anh sẽ cao hứng hỏng người mất, mục đích bây giờ của anh là khiến cô yêu anh, sau đó lừa cô đến nhà thờ.
Cô vừa mới đứng dậy, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra.
Cảnh Tô thấy mấy người tới đây hung hăng, trong bụng nghĩ người đến không có ý tốt, xem ra lại có trận đánh ác liệt!
“Xin hỏi mấy vị muốn làm gì?”.
“Thật không có lễ phép!”. Mở miệng là một bà cụ!
“Cô không biết đây là bà nội của Tổng giám đốc Dung sao?”. Người phụ đi cùng vênh váo nói, vẻ mặt khinh thường nhìn Cảnh Tô.
“Chào cụ!”.
“Cô chính là người phụ nữ ăn cơm với cháu tôi? Quả nhiên là bộ dạng quyến rũ, dám quyến rũ người nhà họ Dung chúng ta, vậy thì cô phải hỏi xem tôi có đáp ứng hay không?”.
“Tôi?”.
“Tôi nói cho cô biết, cô không cần giải thích tôi cũng biết, không phải các cô đều dùng thủ đoạn để leo lên giường Thiểu Tước sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô cút khỏi Thịnh Thế cho tôi!”.
Cảnh Tô nhìn cũng hiểu, hôm nay cho dù cô nói cái gì, bà cụ trước mắt này cũng không có ý định bỏ qua cho cô, vậy thì thà rằng không nói, ngồi vào chỗ ngồi của mình bắt đầu thu xếp đồ đạc.
“Coi như cô thức thời, hiểu được mình nên rời đi!”. Bà cụ bắt chéo hai chân, nhìn Cảnh Tô thu xếp đồ đạc.
“Bà à, tôi nói cho bà biết, đây đều là những việc mà thư ký phải làm!”.
“Cô! Cô dám nói chuyện với tôi như vậy?”.
Cảnh Tô thật sự mất hứng, những người có thân phận cao quý hoặc những người có tiền đều nói như vậy, cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Chẳng lẽ những người này không nói được những lời khác?
“Vậy là bà không hy vọng có “người” nói với bà như vậy hả?”.
“Đó là đường nhiên?”.
“Bà à, xin lỗi vì không tiễn xa được!”. Cảnh Tô chỉ về phía cửa.
“Cô, cô!”.
“Đừng nói cô là con gái thứ nhà họ Cảnh, lúc đầu cho cô mặt mũi cô lại không biết xấu hổ, huống chi bây giờ cô chỉ là một thư ký nho nhỏ! Mấy người lập tức đuổi cô ta ra khỏi công ty cho tôi!”. Bà cụ tức giận.
“Bà nội, bà lại hồ đồ rồi!”. Dung Thiểu Tước không thể làm gì nhìn bà cụ, áy náy cười với Cảnh Tô một tiếng.
“Thiểu Tước, chuyện của các cháu bà đều thấy được, bây giờ bà không muốn nhìn thấy người phụ nữ này!”.
“Bà nội, trước tiên bà tới phòng làm việc của con, con có lời muốn nói với bà!”. Nhìn Dung Thiểu Tước, bà cụ cũng không hàm hồ, nói vậy là cháu bà có việc muốn thương lượng.
Không lâu sau, bà cụ cười rời đi, trong ánh mắt nhìn Cảnh Tô lại có dụng ý khác khiến Cảnh Tô rợn cả tóc gáy.
Dung Thiểu Tước tựa trên cửa, cười, “Lá gan của cô rất lớn nhỉ? Cô không sợ mất phần công việc này sao?”.
“Tổng giám đốc, tôi có làm gì sai sao?”. Cảnh Tô giương tôi mắt sáng trong suốt nhìn Dung Thiểu Tước, vẻ mặt nghi ngờ.
“Cô dám châm chọc bà nội tôi không phải “người”. Cô nói xem, cô còn muốn làm nữa không?”.
Xì, Cảnh Tô cười ra tiếng, hóa ra là anh ta nghe được.
“Nhưng mà tổng giám đốc, bà cụ hình như không biết điều đó, hơn nữa nếu tổng giám đốc nói như thế, chẳng phải cuối cùng là không có người? Cảnh Tô cũng đâu nói như vậy?”.
“Đúng là nhanh mồm nhanh miệng, cô tiếp tục làm việc đi!”.
Cảnh Tô thở dài một hơi, những người nhà này thật khó đối phó, già thì là người chanh chua, trẻ thì như người thành tinh, nếu không phải vì cơm ăn, cô không cần ở lại bên cạnh loại người này, cô phải nhanh chóng tìm đường ra khác.
Reng reng ~
“Alo, xin chào, đây là thư ký tổng giám đốc!”.
“Thư ký Cảnh, cho tôi ly cà phê!”. Giọng nói của hồ ly vang lên từ đầu dây bên kia!
Cô bưng cà phê tới phòng làm việc, lại thấy Dung Thiểu Tước đang lấy tay ôm bụng, có lẽ là không thoải mái. Cô quyết định thay cà phê thành trà.
“Tôi cần cà phê”. Mặc dù anh ta có thể thả lỏng cho người phụ nữ này, nhưng mà anh ta không thích người không nghe anh ta nói.
“Tổng giám đốc, trong cà phê có chất kích thích không tốt cho việc hấp thu, anh vẫn là uống chút trà đi!”.
Dung Thiểu Tước giật mình, cô đang quan tâm anh ta sao? Dường như anh ta không thích loại quan tâm này, bên cạnh anh ta có mấy người thật sự quan tâm đến anh ta?
“Cô để đó đi!”. Vẻ mặt anh ta hơi hòa hoãn, “Tôi chỉ hơi đau dạ dày, đợi lát nữa đổi cà phê đi!”.
“Tổng giám đốc, đây là thuốc dạ dày, trước tiên anh phải chịu khó, nói gì thì tôi cũng sẽ không chuẩn bị cà phê cho anh, tôi đi làm việc!”. Cảnh Tô cảm thấy cô không muốn nhìn người ta ngã bệnh, theo cô nghĩ vừa bệnh đã đi bệnh viện, đi bệnh viện thì một đi sẽ không trở lại.
Dung Thiểu Tước nhướn mày, đây là cô đang lấy lòng mình? Con cá nhỏ đã mắc câu rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.