Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Chương 6: hôn sự
Nguyên Cảnh Chi
28/02/2015
Nếu không phải bây giờ cô đang nằm ở một chỗ hoàn toàn xa lạ, thì cô nhất định sẽ cho rằng tất cả những chuyện tối hôm qua đều chỉ là mơ. Cô cẩn thận dò xét căn nhà, thật ngoài sự đoán mà, nội thất trong căn hộ không kém ‘ Minh Nguyệt
Tiểu Uyển ’ là bao nhiêu. Trong tất cả thì ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển ’ là nơi được bày bố tỉ mỉ nhất mà.
Nghĩ tới đây, trong lòng của cô lại thấy khó chịu, căn nhà nhỏ được bố trí tỉ mỉ đó, cũng chỉ để nhìn anh và chị của mình làm cái chuyện đó, nghĩ vậy cô không còn hăng hái mà quan sát căn nhà nữa.
Từ trong phòng đi ra ngoài, cô rất bất ngờ vì trên bàn đã chuẩn bị sẵn bửa sáng, bàn ăn ở đây hoàn toàn trái ngược với cách bài trí của cô, cô thích sắp bàn ăn ở gần phòng khách, không biết vì sao cô lại thích kiểu bài trí như vậy nữa, chỉ cảm thấy cách bài trí đó rất ấm áp, mà bàn ăn và nàh bếp là một thể thống nhất, chẳng khác nào như kiểu phòng bếp mở. Trên bàn để một tờ giấy.,
"Cảnh Tô, bữa ăn sáng đã làm xong, em ăn một chút trước đi. Quân khu có chuyện, tài xế đang ở lầu dưới chờ em, em muốn đi đâu thì cứ nói tài xế chở em đi nhé!"
Le que mấy chữ, chữ viết rõ ràng, sạch sẽ, rất có khí thế lại không mất phong độ, đúng như con người của Tư Mộ Thần? Nho nhã nhưng không hề mất đi phong độ của một quân nhân. Anh ấy biết tên của mình? Thật sự chỉ mới gặp mặt sơ một lần sao? Cảnh Tô nghi ngờ, đem giấy tờ cất vào thật cản thận.
Lúc này ở quân khu người đàn ông nào đó không khỏi vui mừng, người luôn luôn tiết kiệm nụ cười như Tư Mộ Thần hôm nay lại cười toe toét, cấp dưới cảm thấy điều này thật sự rất kỳ quái.
"Đường Tuấn, hôm nay, đầu lão đại bị nứt hả? Hay là lão đại đã mất rồi?" Người đàn ông bên cạnh khẽ hỏi người kế bên.
"Lục Phạm, anh thấy chú đang muốn đi Iraq hả?" Đường Tuấn khinh bỉ nói.
"Chẳng lẽ anh không muốn biết sao?" Anh ta tiếp tục giựt giây.
"Anh muốn biết, nhưng mà anh sợ bị đi Iraq!" Chuyện cười, nếu đi Iraq rồi, đám bảo bối của anh phải làm sao đây? Bảo bảo của anh, Bối Bối của anh, tâm can của anh ~ ~ ~ ~
Nhìn bộ dạng hoa si của Đường Tuấn, chắc chắn lại đang nghĩ đến ba con chó nhà mình nữa rồi.
"Được rồi, được rồi, anh đừng có ghê tởm như vậy, đường đường là một đấng mày râu mà lại đi nuôi ba con chó, nhìn bộ dạng si mê của anh, còn tưởng anh đang nuôi ba mỹ nhân ở nhà đó. Haizz, haizz, Đường tuấn, anh nói xem năm nay anh cũng hai mươi lăm tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa mất, ai tin hả? Có phải anh ở nhà chơi nhân thú không hả ~ ~ ~ ~"
Câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, đã bị đánh đứt, "Câm mồm! Lục Phạm, xem anh giáo huấn chú như thế nào!" Xong rồi, xong rồi, anh lại quên mất Đường Tuấn không cho phép bất kỳ ai nói xấu ba bảo bối của mình.
"È hèm!" Cái ho khan của Tư Mộ Thần đã kịp thời cuộc chiến sắp diễn ra này.
"Nói chính sự!" Giọng nói của không lớn, nhưng khi xuyên thấu lỗ tai của người khác, đánh tới tận đáy lòng, sự tôn kính tự nhiên mà phát ra.
"Dạ, Thiếu tướng!" Bọn họ hành lễ, ngồi xuống. Bắt đầu chuyện của ngày hôm nay.
Dùng xong bữa sángcô mở cửa phòng ra, liền có người xuất hiện trước mặt cô, bộ dạng lạnh lùng, là vệ sĩ của Tư thiếu tướng sao?
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô muốn đi đâu vậy?"
"Đưa tôi trở về nhà họ Cảnh đi!"
Mắt Cảnh Tô tối sầm lại, thật sự là không còn chỗ nào để đi nữa rồi . Hay là lại muốn trở về căn nhà kia.
Xe ngừng lại, Cảnh Tô xuống xe, ngực của cô đau dữ dội. Người đàn ông lãnh khốc đó vội vàng xuống xe, đỡ cô vào cửa.
Dì Chu nhìn thấy nhị tiểu thư nhà bọn họ được một người đàn ông xa lạ đỡ vào, vội vàng đi tới dìu lấy.
"Lão gia, nhị tiểu thư về rồi!"
Vừa lúc Cảnh Thái Sinh đang ngồi đang xem báo, bữa sáng còn ở trên bàn.
"Ba!"
"Ừm!" Ông không yên lòng ừ một tiếng, mới vừa để xuống tờ báo, ông nhìn thấy có người ngoài ở đây, ông chăm chú nhìn người đàn ông này, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
"Dì Chu, đỡ nhị tiểu thư trở về phòng!" Cảnh Tô nhìn ba mình một chút, hình như có chút kỳ quái.
Dì Chu dìu Cảnh Tô lên lầu, qua khúc quanh, Cảnh Tô thấy ba cô có thái độ cung kính với người đã đưa cô về. Người của nhà họ Tư, ba cô đang kiêng kỵ gì vậy.
"Dì Chu, dì rót cho con ly nước đi!"
"Dạ, được!"
Cảnh Tô mới vừa uống hết nước, thì nhìn thấy bộ dạng cảu dì Chu như đang muốn nói gì đó, nhưng mà lại do dự không dám mở miệng, trong bụng tò mò một hồi.
"Dì Chu, sao vậy?"
"Nhị tiểu thư ~ có chuyện rồi, tôi không biết có nên nói với cô hay không nữa!" Ấp a ấp úng, là có việc khó gì sao? Cảnh Tô suy đoán.
"Thì sao, dì cứ nói!"
"Nhị tiểu thư, cô xem, hôn sự của cô mà cũng mua được, buổi tối đại tiểu thư sẽ dẫn bạn trai trở về, cô xem, cô cứ an tâm đi, cậu ta cũng chỉ là một người đàn ông, đi rồi sẽ qua thôi, nếu cậu ta thích đại tiểu thư, cô cũng không cần khổ sở đâu!"
Trong đầu Cảnh tô chỉ có một câu, hôn sự của cô mà cũng mua được, câu nói kế tiếp, Cảnh Tô đang sửng sốt nên không hề nghe thấy gì.
Bị bán? Đây là chuyện sớm hay muộn, không phải sao? Con gái đối với ba cô mà mà nói, chính là lợi thế để buôn bán.
Đột nhiên cô có chút hối hận, lúc đầu tại sao cô lại không vào Cảnh Thái Lam, nói như vậy, hôn sự của mình còn có thể do mình tự làm chủ?
Trước đây không lâu cô vừa đọc một quyển sách, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi để mặc cho ba mình bán đi, trở thành gái hồng lâu. Cô đưa tay lau lau cái túi da, bây giờ ba cho cô cho mình lựa chọn đối tượng đính hôn cũng chỉ vì muốn được tiếng tốt mà thôi.
"Nhị tiểu thư, cô đừng buồn nữa!" Dì Chu nhìn gương mặt đầy tâm sự của Cảnh Tô, cho là cô vì chuyện buổi tối mà khổ sở.
"Dì Chu, con không sao!" Cảnh Tô nhìn dì Chu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Nhị tiểu thư, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi thật tốt đi! Tôi đi xuống làm việc đây!" Dì Chu nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng Cảnh Tô.
‘ Mình phải làm gì đây? ’ Cảnh Tô vô lực hỏi.
Nằm trên giường cho tới trưa, Cảnh Tô nghĩ đến nát óc cũng không biết nên làm thế nào? ‘ Tìm mẹ sao? ’
Cô xuống giường, định đi tìm mẹ của mình.
Đúng lúc đi ngang qua thư phòng, bên trong truyền đến giọng nói.
"Mẹ, hôn sự của Cảnh Tô, đã được an bài rồi!"
"Ba con làm chủ là tốt rồi!"
"Mẹ không hỏi thăm thử sao, nó gả cho nào?"
"Gả cho ai, thì là do phúc phần của nó!"
"Mẹ, Cảnh Tô là con gái của mẹ mà”
"Nói bậy, con gái của mẹ chỉ có mình con!"
Vốn không nên ôm hy vọng gì , không phải sao? Cô xoay người rời đi, bóng lưng cô rời đi vừa lúc bị Cảnh Linh đi ra ngoài thấy, chị ta vội vàng tiến vào thư phòng.
"Mẹ, mới vừa rồi con thấy Cảnh Tô ở ngoài, không phải là nó đã nghe được chuyện chúng ta nói rồi chứ?"
"Đừng lo lắng, nó chẳng nghe được gì đâu? Nhiều lắm thì nghe được chuyện hôn sự của nó, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đâu!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
"Con đó nha, buổi tối đem Tử Dương về gặp ba con là tốt rồi!"
"Ừm!"
Đối với Hàn Tử Dương, Cảnh Linh là thích thật. Không nói đến việc cô thích bề ngoài của Hàn Tử Dương, gia thế cũng là thượng thừa. Ai mà không biết, nhà họ Hàn có bất động sản ở Hải Thiên là có thêm một nữa gian sơn này rồi. Kết thân với nhà họ Hàn là có thể củng cố địa vị của mình ở nhà họ Cảnh này, còn có thể tống cổ Cảnh Tô ra khỏi nhà họ Cảnh này, tối nay chắc sẽ có màn kịch hay lắm đây.
Nghĩ tới đây, trong lòng của cô lại thấy khó chịu, căn nhà nhỏ được bố trí tỉ mỉ đó, cũng chỉ để nhìn anh và chị của mình làm cái chuyện đó, nghĩ vậy cô không còn hăng hái mà quan sát căn nhà nữa.
Từ trong phòng đi ra ngoài, cô rất bất ngờ vì trên bàn đã chuẩn bị sẵn bửa sáng, bàn ăn ở đây hoàn toàn trái ngược với cách bài trí của cô, cô thích sắp bàn ăn ở gần phòng khách, không biết vì sao cô lại thích kiểu bài trí như vậy nữa, chỉ cảm thấy cách bài trí đó rất ấm áp, mà bàn ăn và nàh bếp là một thể thống nhất, chẳng khác nào như kiểu phòng bếp mở. Trên bàn để một tờ giấy.,
"Cảnh Tô, bữa ăn sáng đã làm xong, em ăn một chút trước đi. Quân khu có chuyện, tài xế đang ở lầu dưới chờ em, em muốn đi đâu thì cứ nói tài xế chở em đi nhé!"
Le que mấy chữ, chữ viết rõ ràng, sạch sẽ, rất có khí thế lại không mất phong độ, đúng như con người của Tư Mộ Thần? Nho nhã nhưng không hề mất đi phong độ của một quân nhân. Anh ấy biết tên của mình? Thật sự chỉ mới gặp mặt sơ một lần sao? Cảnh Tô nghi ngờ, đem giấy tờ cất vào thật cản thận.
Lúc này ở quân khu người đàn ông nào đó không khỏi vui mừng, người luôn luôn tiết kiệm nụ cười như Tư Mộ Thần hôm nay lại cười toe toét, cấp dưới cảm thấy điều này thật sự rất kỳ quái.
"Đường Tuấn, hôm nay, đầu lão đại bị nứt hả? Hay là lão đại đã mất rồi?" Người đàn ông bên cạnh khẽ hỏi người kế bên.
"Lục Phạm, anh thấy chú đang muốn đi Iraq hả?" Đường Tuấn khinh bỉ nói.
"Chẳng lẽ anh không muốn biết sao?" Anh ta tiếp tục giựt giây.
"Anh muốn biết, nhưng mà anh sợ bị đi Iraq!" Chuyện cười, nếu đi Iraq rồi, đám bảo bối của anh phải làm sao đây? Bảo bảo của anh, Bối Bối của anh, tâm can của anh ~ ~ ~ ~
Nhìn bộ dạng hoa si của Đường Tuấn, chắc chắn lại đang nghĩ đến ba con chó nhà mình nữa rồi.
"Được rồi, được rồi, anh đừng có ghê tởm như vậy, đường đường là một đấng mày râu mà lại đi nuôi ba con chó, nhìn bộ dạng si mê của anh, còn tưởng anh đang nuôi ba mỹ nhân ở nhà đó. Haizz, haizz, Đường tuấn, anh nói xem năm nay anh cũng hai mươi lăm tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa mất, ai tin hả? Có phải anh ở nhà chơi nhân thú không hả ~ ~ ~ ~"
Câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, đã bị đánh đứt, "Câm mồm! Lục Phạm, xem anh giáo huấn chú như thế nào!" Xong rồi, xong rồi, anh lại quên mất Đường Tuấn không cho phép bất kỳ ai nói xấu ba bảo bối của mình.
"È hèm!" Cái ho khan của Tư Mộ Thần đã kịp thời cuộc chiến sắp diễn ra này.
"Nói chính sự!" Giọng nói của không lớn, nhưng khi xuyên thấu lỗ tai của người khác, đánh tới tận đáy lòng, sự tôn kính tự nhiên mà phát ra.
"Dạ, Thiếu tướng!" Bọn họ hành lễ, ngồi xuống. Bắt đầu chuyện của ngày hôm nay.
Dùng xong bữa sángcô mở cửa phòng ra, liền có người xuất hiện trước mặt cô, bộ dạng lạnh lùng, là vệ sĩ của Tư thiếu tướng sao?
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô muốn đi đâu vậy?"
"Đưa tôi trở về nhà họ Cảnh đi!"
Mắt Cảnh Tô tối sầm lại, thật sự là không còn chỗ nào để đi nữa rồi . Hay là lại muốn trở về căn nhà kia.
Xe ngừng lại, Cảnh Tô xuống xe, ngực của cô đau dữ dội. Người đàn ông lãnh khốc đó vội vàng xuống xe, đỡ cô vào cửa.
Dì Chu nhìn thấy nhị tiểu thư nhà bọn họ được một người đàn ông xa lạ đỡ vào, vội vàng đi tới dìu lấy.
"Lão gia, nhị tiểu thư về rồi!"
Vừa lúc Cảnh Thái Sinh đang ngồi đang xem báo, bữa sáng còn ở trên bàn.
"Ba!"
"Ừm!" Ông không yên lòng ừ một tiếng, mới vừa để xuống tờ báo, ông nhìn thấy có người ngoài ở đây, ông chăm chú nhìn người đàn ông này, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
"Dì Chu, đỡ nhị tiểu thư trở về phòng!" Cảnh Tô nhìn ba mình một chút, hình như có chút kỳ quái.
Dì Chu dìu Cảnh Tô lên lầu, qua khúc quanh, Cảnh Tô thấy ba cô có thái độ cung kính với người đã đưa cô về. Người của nhà họ Tư, ba cô đang kiêng kỵ gì vậy.
"Dì Chu, dì rót cho con ly nước đi!"
"Dạ, được!"
Cảnh Tô mới vừa uống hết nước, thì nhìn thấy bộ dạng cảu dì Chu như đang muốn nói gì đó, nhưng mà lại do dự không dám mở miệng, trong bụng tò mò một hồi.
"Dì Chu, sao vậy?"
"Nhị tiểu thư ~ có chuyện rồi, tôi không biết có nên nói với cô hay không nữa!" Ấp a ấp úng, là có việc khó gì sao? Cảnh Tô suy đoán.
"Thì sao, dì cứ nói!"
"Nhị tiểu thư, cô xem, hôn sự của cô mà cũng mua được, buổi tối đại tiểu thư sẽ dẫn bạn trai trở về, cô xem, cô cứ an tâm đi, cậu ta cũng chỉ là một người đàn ông, đi rồi sẽ qua thôi, nếu cậu ta thích đại tiểu thư, cô cũng không cần khổ sở đâu!"
Trong đầu Cảnh tô chỉ có một câu, hôn sự của cô mà cũng mua được, câu nói kế tiếp, Cảnh Tô đang sửng sốt nên không hề nghe thấy gì.
Bị bán? Đây là chuyện sớm hay muộn, không phải sao? Con gái đối với ba cô mà mà nói, chính là lợi thế để buôn bán.
Đột nhiên cô có chút hối hận, lúc đầu tại sao cô lại không vào Cảnh Thái Lam, nói như vậy, hôn sự của mình còn có thể do mình tự làm chủ?
Trước đây không lâu cô vừa đọc một quyển sách, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi để mặc cho ba mình bán đi, trở thành gái hồng lâu. Cô đưa tay lau lau cái túi da, bây giờ ba cho cô cho mình lựa chọn đối tượng đính hôn cũng chỉ vì muốn được tiếng tốt mà thôi.
"Nhị tiểu thư, cô đừng buồn nữa!" Dì Chu nhìn gương mặt đầy tâm sự của Cảnh Tô, cho là cô vì chuyện buổi tối mà khổ sở.
"Dì Chu, con không sao!" Cảnh Tô nhìn dì Chu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Nhị tiểu thư, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi thật tốt đi! Tôi đi xuống làm việc đây!" Dì Chu nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng Cảnh Tô.
‘ Mình phải làm gì đây? ’ Cảnh Tô vô lực hỏi.
Nằm trên giường cho tới trưa, Cảnh Tô nghĩ đến nát óc cũng không biết nên làm thế nào? ‘ Tìm mẹ sao? ’
Cô xuống giường, định đi tìm mẹ của mình.
Đúng lúc đi ngang qua thư phòng, bên trong truyền đến giọng nói.
"Mẹ, hôn sự của Cảnh Tô, đã được an bài rồi!"
"Ba con làm chủ là tốt rồi!"
"Mẹ không hỏi thăm thử sao, nó gả cho nào?"
"Gả cho ai, thì là do phúc phần của nó!"
"Mẹ, Cảnh Tô là con gái của mẹ mà”
"Nói bậy, con gái của mẹ chỉ có mình con!"
Vốn không nên ôm hy vọng gì , không phải sao? Cô xoay người rời đi, bóng lưng cô rời đi vừa lúc bị Cảnh Linh đi ra ngoài thấy, chị ta vội vàng tiến vào thư phòng.
"Mẹ, mới vừa rồi con thấy Cảnh Tô ở ngoài, không phải là nó đã nghe được chuyện chúng ta nói rồi chứ?"
"Đừng lo lắng, nó chẳng nghe được gì đâu? Nhiều lắm thì nghe được chuyện hôn sự của nó, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đâu!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
"Con đó nha, buổi tối đem Tử Dương về gặp ba con là tốt rồi!"
"Ừm!"
Đối với Hàn Tử Dương, Cảnh Linh là thích thật. Không nói đến việc cô thích bề ngoài của Hàn Tử Dương, gia thế cũng là thượng thừa. Ai mà không biết, nhà họ Hàn có bất động sản ở Hải Thiên là có thêm một nữa gian sơn này rồi. Kết thân với nhà họ Hàn là có thể củng cố địa vị của mình ở nhà họ Cảnh này, còn có thể tống cổ Cảnh Tô ra khỏi nhà họ Cảnh này, tối nay chắc sẽ có màn kịch hay lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.