Chương 15: Buổi phỏng vấn
Thanh Dii
02/04/2021
Nha Hi xem tài liệu đến buồn ngủ, cô nàng đem cất chiếc máy tính ngay ngắn, sau đó bò lên giường dự định sẽ đi ngủ sớm, sáng mai còn phải chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn.
Nằm thiếp đi không được bao lâu, cảm giác cơ thể như bị ai đó ôm lấy, còn có một mùi hương quen thuộc cứ bao bọc lấy Nha Hi. Huỳnh Nha Hi lười biếng mở mắt, Dư Thế Phàm đang ôm Nha Hi, đôi mắt anh nhắm lại dường như đã ngủ rồi.
Huỳnh Nha Hi vẫn không quen với việc đụng chạm này của Dư Thế Phàm, cô muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Bàn tay nhỏ đặt lên cánh tay của anh, nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh khỏi bụng mình. Cánh tay Dư Thế Phàm lại dùng lực hạ xuống ôm chặt Huỳnh Nha Hi, Nha Hi liền nhíu mày "Anh còn thức?"
Dư Thế Phàm vẫn không mở mắt, chỉ có ôm Nha Hi càng mạnh mẽ hơn, Huỳnh Nha Hi khó chịu xô đẩy "Thế Phàm, anh buông ra được không?"
Nha Hi không thể ngủ trông khi bị giữ chặt như thế này, từ khi nào mà anh lại động chạm với Nha Hi nhiều đến như thế. Huỳnh Nha Hi vẫn không cảm thấy Dư Thế Phàm sẽ buông ra "Em không ngủ được nếu anh cứ ghì chặt như vậy."
Lời cô vừa dứt, Dư Thế Phàm mới thả lỏng cánh tay, Huỳnh Nha Hi lập tức xoay người quay đi, đưa lưng nhỏ về phía anh. Vẫn không quen với việc tiếp xúc gần gũi này, Huỳnh Nha Hi nhắm mắt ngủ, mặc kệ cánh tay kia của anh đặt trên bụng Nha Hi.
Tốt nhất Nha Hi nên nằm yên mau chóng ngủ cho đêm nay mau đi qua, Dư Thế Phàm cũng rất yên tĩnh chỉ vẹn vẻn ôm cô ngủ qua một đêm.
Nửa đêm, Huỳnh Nha Hi mơ mơ màng màng nghe tiếng chuông điện thoại, không phải là tiếng chuông điện thoại của Nha Hi. Cảm giác được người ở bên cạnh rời đi, nghe được âm thanh đóng cửa phòng. Huỳnh Nha Hi mới bừng tỉnh, nhìn vị trí trống không bên cạnh.
Nha Hi đi đến bên cửa sổ, vén chiếc rèm cửa nhìn xuống đường phố về đêm, chiếc xe màu đen cuối cùng cũng chạy ra. Sau đó băng trên đường lớn, Nha Hi thu mình bên cửa sổ. Ánh trăng lẻ loi chiếu sáng lên Nha Hi như muốn an ủi, lòng Huỳnh Nha Hi nặng trĩu, như hàng ngàng bao cát đang đua nhau đè lên đôi vai nhỏ.
Khoé mắt cay cay, Nha Hi không mong anh sẽ yêu cô chỉ là vì tình cảm của Nha Hi cho nên đôi lúc tham lam muốn biết tình cảm của anh. Gần đây, anh với cô rất mơ hồ, nhưng nói gì thì nói Trần Hân Hân cũng đã có thai rồi. Đâu thể nào để đứa bé ấy đơn độc, không có cha, Nha Hi không thể ích kỉ như thế.
Huỳnh Nha Hi thở dài, quay trở về chiếc giường ngủ, lại một hình ảnh quen thuộc, một chiếc giường, một tấm thân cô độc.
Buổi sáng, Huỳnh Nha Hi thức dậy sớm để chuẩn bị đi phỏng vấn. Rắc rối khiến Nha Hi đứng mãi trước gương bối rối một lúc lâu vẫn không giải quyết được, chính là vết hôn đậm màu kia. Chiếc áo sơ mi trắng dù cài đã nút cổ áo vẫn không thể nào che đi được, Nha Hi có xoã tóc xuống nhưng chỉ cần sơ hở liền có thể lộ ra
Cũng sắp đến giờ, Nha Hi không thể cứ mãi đứng đó, Huỳnh Nha Hi cầm lấy hồ sơ của mình, mặc kệ vết đó, chẳng ai sẽ để ý đâu nhỉ? Huỳnh Nha Hi nhanh chóng bắt xe đi đến Dư Thị.
Bước đến Dư Thị, Nha Hi nhanh theo chỉ dẫn đi đến phòng để phỏng vấn, cô không nên lanh quanh ở đại sảnh vì sợ sẽ đụng mặt Dư Thế Phàm. Huỳnh Nha Hi đến được phòng phỏng vấn, nhìn mọi người đang ngồi chờ đợi để được phỏng vấn kéo dài.
Huỳnh Nha Hi hơi rùng mình, cạnh tranh nhiều như vậy, liệu Nha Hi có trúng tuyển không? Đúng là Dư Thị, công ty lớn nên mọi người ai cũng mong muốn được vào đây làm việc.
Huỳnh Nha Hi với số thứ tự hai mươi bảy, có vẻ đến sớm cũng vô tác dụng, với số tự thự này thời gian Nha Hi ngồi đời vừa đủ để cô ăn sáng, uống nước, ngồi lười biếng một hồi. Khi đến lượt Huỳnh Nha Hi, trước khi vào phòng Nha Hi rất khẩn trương tự kiểm tra lại quần áo cùng đầu tóc thật gọn gàng.
Không quên kéo một ít tóc ra phía trước, che đi phần nào chiếc cổ của Nha Hi, cuối cùng Nha Hi bước vào phòng kèm một nụ cười tự tin nhất. Huỳnh Nha Hi được mời ngồi xuống chiếc ghế đối diện những vị tuyển dụng, họ mở ra hồ sơ của Nha Hi xem xét.
Có ba vị, hai người là phụ nữ, một đàn ông, tất cả đều ở tuổi trung niên.
"Tại sao cô Huỳnh lại chọn Dư Thị?" Một người phụ nữ hỏi, Huỳnh Nha Hi vẫn duy trì nụ cười, đáp lời "Dư Thị là tập đoàn lớn, được làm việc cho Dư Thị là niềm vinh dự nhất của cuộc đời tôi."
Huỳnh Nha Hi đem hết tự tin đặt lên lời nói, cũng cảm thấy hơi buồn cười, vào được Dư Thị đúng là vinh dự nhưng bản thân Nha Hi chẳng phải đã cưới luôn cả ông chủ của Dư Thị đi.
"Điểm bằng của cô Huỳnh đây rất tốt nhưng điểm số không thể hiện được điều gì cả, cái chúng tôi cần là kinh nghiệm cùng thái độ làm việc phải thật tốt."
Lời nói của người phụ nữ thứ hai phát lên thật uy lực, khiến cho Nha Hi cảm thấy tình hình bắt đầu gay go, Huỳnh Nha Hi không thể để lộ sơ hở tự tin đáp lại "Đúng là điểm số không thể hiện kinh nghiệm làm việc, nhưng điểm số cao thể hiện năng lực học tập, rèn luyện, để có một điểm số cao là những ngày tháng vùi đầu vào sách vở."
"Tốt lắm" Người phụ nữ ấy đáp.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đều im lặng, chỉ chăm chú nhìn vào hồ sơ của Nha Hi, bỗng nhiên hỏi "Cô Huỳnh đã kết hôn rồi à?"
"Dạ... Vâng" Nha Hi đáp, câu hỏi này ngoài tầm dự kiến nên có hơi bối rối.
"Này anh, đây là chỗ phỏng vấn nhé" Người phụ nữ thứ nhất nhắc nhở, người đàn ông ấy chỉ mỉm cười vui "Chỉ là thấy cô ấy còn trẻ như thế nên ngạc nhiên."
"Đồ ham sắc như anh Lương đừng có ngụy biện" Người phụ nữ thứ hai cực kì khắc khe.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, họ bảo Nha Hi chờ đợi tin tức của họ, Huỳnh Nha Hi thư giản trở về nhà. Biểu hiện của cô rất tốt, cho nên cũng sẽ có phần trăm hi vọng, nếu trúng tuyển Nha Hi sẽ được cùng anh ở cùng một chỗ làm việc rồi.
Còn tiếp...
_ThanhDii
Nằm thiếp đi không được bao lâu, cảm giác cơ thể như bị ai đó ôm lấy, còn có một mùi hương quen thuộc cứ bao bọc lấy Nha Hi. Huỳnh Nha Hi lười biếng mở mắt, Dư Thế Phàm đang ôm Nha Hi, đôi mắt anh nhắm lại dường như đã ngủ rồi.
Huỳnh Nha Hi vẫn không quen với việc đụng chạm này của Dư Thế Phàm, cô muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Bàn tay nhỏ đặt lên cánh tay của anh, nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh khỏi bụng mình. Cánh tay Dư Thế Phàm lại dùng lực hạ xuống ôm chặt Huỳnh Nha Hi, Nha Hi liền nhíu mày "Anh còn thức?"
Dư Thế Phàm vẫn không mở mắt, chỉ có ôm Nha Hi càng mạnh mẽ hơn, Huỳnh Nha Hi khó chịu xô đẩy "Thế Phàm, anh buông ra được không?"
Nha Hi không thể ngủ trông khi bị giữ chặt như thế này, từ khi nào mà anh lại động chạm với Nha Hi nhiều đến như thế. Huỳnh Nha Hi vẫn không cảm thấy Dư Thế Phàm sẽ buông ra "Em không ngủ được nếu anh cứ ghì chặt như vậy."
Lời cô vừa dứt, Dư Thế Phàm mới thả lỏng cánh tay, Huỳnh Nha Hi lập tức xoay người quay đi, đưa lưng nhỏ về phía anh. Vẫn không quen với việc tiếp xúc gần gũi này, Huỳnh Nha Hi nhắm mắt ngủ, mặc kệ cánh tay kia của anh đặt trên bụng Nha Hi.
Tốt nhất Nha Hi nên nằm yên mau chóng ngủ cho đêm nay mau đi qua, Dư Thế Phàm cũng rất yên tĩnh chỉ vẹn vẻn ôm cô ngủ qua một đêm.
Nửa đêm, Huỳnh Nha Hi mơ mơ màng màng nghe tiếng chuông điện thoại, không phải là tiếng chuông điện thoại của Nha Hi. Cảm giác được người ở bên cạnh rời đi, nghe được âm thanh đóng cửa phòng. Huỳnh Nha Hi mới bừng tỉnh, nhìn vị trí trống không bên cạnh.
Nha Hi đi đến bên cửa sổ, vén chiếc rèm cửa nhìn xuống đường phố về đêm, chiếc xe màu đen cuối cùng cũng chạy ra. Sau đó băng trên đường lớn, Nha Hi thu mình bên cửa sổ. Ánh trăng lẻ loi chiếu sáng lên Nha Hi như muốn an ủi, lòng Huỳnh Nha Hi nặng trĩu, như hàng ngàng bao cát đang đua nhau đè lên đôi vai nhỏ.
Khoé mắt cay cay, Nha Hi không mong anh sẽ yêu cô chỉ là vì tình cảm của Nha Hi cho nên đôi lúc tham lam muốn biết tình cảm của anh. Gần đây, anh với cô rất mơ hồ, nhưng nói gì thì nói Trần Hân Hân cũng đã có thai rồi. Đâu thể nào để đứa bé ấy đơn độc, không có cha, Nha Hi không thể ích kỉ như thế.
Huỳnh Nha Hi thở dài, quay trở về chiếc giường ngủ, lại một hình ảnh quen thuộc, một chiếc giường, một tấm thân cô độc.
Buổi sáng, Huỳnh Nha Hi thức dậy sớm để chuẩn bị đi phỏng vấn. Rắc rối khiến Nha Hi đứng mãi trước gương bối rối một lúc lâu vẫn không giải quyết được, chính là vết hôn đậm màu kia. Chiếc áo sơ mi trắng dù cài đã nút cổ áo vẫn không thể nào che đi được, Nha Hi có xoã tóc xuống nhưng chỉ cần sơ hở liền có thể lộ ra
Cũng sắp đến giờ, Nha Hi không thể cứ mãi đứng đó, Huỳnh Nha Hi cầm lấy hồ sơ của mình, mặc kệ vết đó, chẳng ai sẽ để ý đâu nhỉ? Huỳnh Nha Hi nhanh chóng bắt xe đi đến Dư Thị.
Bước đến Dư Thị, Nha Hi nhanh theo chỉ dẫn đi đến phòng để phỏng vấn, cô không nên lanh quanh ở đại sảnh vì sợ sẽ đụng mặt Dư Thế Phàm. Huỳnh Nha Hi đến được phòng phỏng vấn, nhìn mọi người đang ngồi chờ đợi để được phỏng vấn kéo dài.
Huỳnh Nha Hi hơi rùng mình, cạnh tranh nhiều như vậy, liệu Nha Hi có trúng tuyển không? Đúng là Dư Thị, công ty lớn nên mọi người ai cũng mong muốn được vào đây làm việc.
Huỳnh Nha Hi với số thứ tự hai mươi bảy, có vẻ đến sớm cũng vô tác dụng, với số tự thự này thời gian Nha Hi ngồi đời vừa đủ để cô ăn sáng, uống nước, ngồi lười biếng một hồi. Khi đến lượt Huỳnh Nha Hi, trước khi vào phòng Nha Hi rất khẩn trương tự kiểm tra lại quần áo cùng đầu tóc thật gọn gàng.
Không quên kéo một ít tóc ra phía trước, che đi phần nào chiếc cổ của Nha Hi, cuối cùng Nha Hi bước vào phòng kèm một nụ cười tự tin nhất. Huỳnh Nha Hi được mời ngồi xuống chiếc ghế đối diện những vị tuyển dụng, họ mở ra hồ sơ của Nha Hi xem xét.
Có ba vị, hai người là phụ nữ, một đàn ông, tất cả đều ở tuổi trung niên.
"Tại sao cô Huỳnh lại chọn Dư Thị?" Một người phụ nữ hỏi, Huỳnh Nha Hi vẫn duy trì nụ cười, đáp lời "Dư Thị là tập đoàn lớn, được làm việc cho Dư Thị là niềm vinh dự nhất của cuộc đời tôi."
Huỳnh Nha Hi đem hết tự tin đặt lên lời nói, cũng cảm thấy hơi buồn cười, vào được Dư Thị đúng là vinh dự nhưng bản thân Nha Hi chẳng phải đã cưới luôn cả ông chủ của Dư Thị đi.
"Điểm bằng của cô Huỳnh đây rất tốt nhưng điểm số không thể hiện được điều gì cả, cái chúng tôi cần là kinh nghiệm cùng thái độ làm việc phải thật tốt."
Lời nói của người phụ nữ thứ hai phát lên thật uy lực, khiến cho Nha Hi cảm thấy tình hình bắt đầu gay go, Huỳnh Nha Hi không thể để lộ sơ hở tự tin đáp lại "Đúng là điểm số không thể hiện kinh nghiệm làm việc, nhưng điểm số cao thể hiện năng lực học tập, rèn luyện, để có một điểm số cao là những ngày tháng vùi đầu vào sách vở."
"Tốt lắm" Người phụ nữ ấy đáp.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đều im lặng, chỉ chăm chú nhìn vào hồ sơ của Nha Hi, bỗng nhiên hỏi "Cô Huỳnh đã kết hôn rồi à?"
"Dạ... Vâng" Nha Hi đáp, câu hỏi này ngoài tầm dự kiến nên có hơi bối rối.
"Này anh, đây là chỗ phỏng vấn nhé" Người phụ nữ thứ nhất nhắc nhở, người đàn ông ấy chỉ mỉm cười vui "Chỉ là thấy cô ấy còn trẻ như thế nên ngạc nhiên."
"Đồ ham sắc như anh Lương đừng có ngụy biện" Người phụ nữ thứ hai cực kì khắc khe.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, họ bảo Nha Hi chờ đợi tin tức của họ, Huỳnh Nha Hi thư giản trở về nhà. Biểu hiện của cô rất tốt, cho nên cũng sẽ có phần trăm hi vọng, nếu trúng tuyển Nha Hi sẽ được cùng anh ở cùng một chỗ làm việc rồi.
Còn tiếp...
_ThanhDii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.