Chương 45: Nước hoa rất tốt cho cơ thể
Thanh Dii
02/04/2021
"Nha Hi?"
Cô cư xử lạ như vậy, anh có chút lo lắng tay chạm lên chiếc má của cô, làn da mềm mại ấm nóng, gương mặt cô ửng đỏ, đến cả hơi thở cũng nặng hơn. Từ lúc bước vào phòng, anh đã ngửi được một mùi lạ, nó xuất phát từ cô, hôm nay cô dùng nước hoa khác nhỉ?
"Phàm..." Nha Hi không nhận thức được hành động lúc này của mình nữa, chủ động ngồi lên người Dư Thế Phàm, anh nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào đệm giường phía sau, dục vọng của Dư Thế Phàm cũng sớm bị châm ngòi. Một luồng nhiệt nóng đang thôi thúc trong cơ thể, Dư Thế Phàm kéo cô nằm lên người anh, hôn lên môi mềm, thật sự là không nhịn được muốn nhanh chóng tiến vào.
Chết tiệt, anh thật sự không kháng nổi cô gái này.
1h sáng, sân bay thành phố, một chuyến bay từ Pháp đã đáp cánh, người đàn ông lịch lãm, có vẻ dường như đã lâu không đặt chân về đất nước này. Gương mặt sắc lạnh đứng đợi, xe của hắn cũng đến, người trên xe vội vàng xuống mở cửa khẽ giọng "Hạ thiếu cậu đã trở về."
Người đàn ông uy nghiêm nâng cánh môi, ánh mắt sắt bén đến muốn giết người "Hửm? Hạ thiếu? Ông Trần quên nên gọi tôi là gì rồi sao?"
"Dạ, thật xin lỗi" Ông Trần cúi đầu, mở cửa cúi người mời hắn vào "Mời cậu, Bern." ___ Buổi sáng hôm sau, Nha Hi tỉnh giấc, đầu óc thật sự rất loạn, những mảnh kí ức lung tung không rõ ràng. Nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh, cảm giác thân thể trống vắng, Nha Hi mới thấy lạ lạ, hai chân hơi mỏi còn có tại sao lại trống vắng thế này?
Nha Hi lật lên cái chăn, liền hoảng lên "Ách!"
Trần chuồng như nhộng vậy, đêm qua cô với anh có sinh hoạt à? Nha Hi bối rối vò đầu bức tóc suy nghĩ, đến đau cả đầu, rõ ràng cô đã lên giường ngủ, sau đó cảm thấy có chút không thoải mái, sau đó?
Không có sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ rõ... Nét mặt Nha Hi đen lại, hình như đã nhớ ra được cái gì?
"Phàm..."
"Em muốn anh..."
Gương mặt Huỳnh Nha Hi trắng bệch, cô nhớ ra mấy lời nói của mình, Nha Hi nhìn người đàn ông bên cạnh đã sớm tỉnh, hiện rất nhàn nhã thưởng thức vẻ bối rối của cô.
"Anh... Dậy rồi?" Dậy mà không có động tĩnh gì cả, cứ như vậy nhìn cô một màn khùng điên bức tóc vò đầu.
"Tiểu yêu, đêm qua em nhiệt tình quá" Thừa biết là cô ngượng, Dư Thế Phàm vẫn thích trêu cô, Nha Hi ngượng chín mặt không muốn nhớ đến "Anh quên đi."
Làm sao lại bảo anh quên được nha, Dư Thế Phàm ôm cô vào lòng, thật sự là một cái thiên hạ nhỏ, rất vừa vặn để anh ôm "Làm sao? Chuyện cần làm cũng đã làm hết rồi, ngại cái gì nha?"
"Anh..." Nha Hi xấu hổ, ôm lấy cái chăn chỉ muốn tìm cái hố nào đó để nhảy vào "Đừng nhắc nữa."
Xấu hổ chết đi được, Nha Hi giấu gương mặt trong chiếc chăn, hôm qua chắc chắn là có gì đó kì quái, Nha Hi liền nghĩ đến nước hoa kia "Anh có biết tiếng pháp không?"
"Hửm?" Thế Phàm nhếch môi, Nha Hi liền lấy lọ nước hoa nhỏ hôm qua cô dùng còn đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, đưa cho anh. Thế Phàm không giỏi lắm về tiếng Pháp nhưng cũng có thể hiểu một chút, ánh mắt loé lên tia buồn cười "Bà xã, em nghi ngờ thể lực của anh đến mức phải dùng nước hoa kích thích này à?"
Nước hoa kích thích? Cái gì mà nghi ngờ thể lực, anh không hành cô lên bờ xuống ruộng từ đêm tới khuya tối thì thôi chứ ai mà có thể nghi ngờ anh. Nha Hi rùng người, gương mặt đen xì "Chị hai tặng cho em, hèn gì chị bảo không được dùng ở ngoài."
Lại còn có rất tốt cho cơ thể, ôi thật là tốt quá đi, tốt đến mức bây giờ tay chân mỏi rụng rã ra thì có.
"Nhưng mà cái này thật sự rất tốt" Dư Thế Phàm véo chiếc má nhỏ "Bà xã cực nhiệt tình nha."
Có cái rắm, Nha Hi nhất định sẽ không dùng lại cái này nữa, mặt đỏ bừng liếc mắt "Em không thèm."
...
"Huỳnh Nhã Đình" Không thèm gõ cửa phòng, Nha Hi xông thẳng vào phòng của Nhã Đình với gương mặt cực kì tức giận. Nhã Đình đã dự đoán được kết quả nên hiện đã nhét hai cục bông gòn vào lỗ tai chối cãi quyết liệt.
"Là do ba mẹ nói em với Thế Phàm rất không tốt, nhất là chuyện vợ chồng nên là chị chỉ muốn giúp thôi a..."
"Ahhh" Nha Hi điên mất thôi "Chị làm sao có thể?"
Huỳnh Nha Hi tức đến giậm chân, cắn răng bốc hoả, cái chị gái nhà cô đã là tiến sĩ rồi, sao có thể hành động như thế nga, hại cô một đêm bị chiếm tiện nghi, Dư Thế Phàm còn rất là sản khoái.
"Chị..." Nha Hi cầm lấy chiếc gối đánh vào người Nhã Đình "Chị là đồ ngốc aaa."
Hai ngày về nhà, Nha Hi thật sự bị cái cô chị ruột này làm cho hộc máu, sau hôm ở Huỳnh gia Dư Thế Phàm còn rất chi là vô tư đem hết nước hoa đó cất đi. Nha Hi vốn muốn đem đi trả ngược lại cho chị hai cô tự mà dùng, nhưng người nào đó đã đem giấu mất, chỉ còn đúng duy nhất một lộ mà hôm đó Nha Hi để riêng ra.
Hôm nay đi làm, như thường lệ ngồi ở bàn làm việc chờ đợi chị Hà đến, hôm nay Hà Anh Thảo đi hơi muộn hơn mọi khi thì phải. Nhân viên vẫn như cũ chỉ có thay đổi trưởng phòng và phó phòng, thật ra mọi người tin trưởng phòng nên mới ỷ y ký vào bản báo cáo ấy, cho nên chỉ bị phạt giáo huấn một chút. Tăng ca hai tháng liền lại còn bị trừ đi 20% lương để rút kinh nghiệm, như thế thì thật là đáng sợ đi, Huỳnh Nha Hi mở túi xách lấy điện thoại nghịch.
Nhìn thấy lọ nước hoa nhỏ kia liền rất chướng mắt, lúc này Hà Anh Thảo vừa vặn đi vào "Chào em."
"Dạ chào chị" Nha Hi mỉm cười đáp, tay cầm lọ nước hoa trong đầu lại nảy ra ý tưởng quái đản, nếu như Anh Thảo vì chuyện cũ không dám đối mặt với bác sĩ Trương đã bật đèn xanh như vậy, Nha Hi sẽ giúp một tay "Chị Anh Thảo nè, em có cái này tặng chị."
Còn tiếp...
_ThanhDii
Cô cư xử lạ như vậy, anh có chút lo lắng tay chạm lên chiếc má của cô, làn da mềm mại ấm nóng, gương mặt cô ửng đỏ, đến cả hơi thở cũng nặng hơn. Từ lúc bước vào phòng, anh đã ngửi được một mùi lạ, nó xuất phát từ cô, hôm nay cô dùng nước hoa khác nhỉ?
"Phàm..." Nha Hi không nhận thức được hành động lúc này của mình nữa, chủ động ngồi lên người Dư Thế Phàm, anh nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào đệm giường phía sau, dục vọng của Dư Thế Phàm cũng sớm bị châm ngòi. Một luồng nhiệt nóng đang thôi thúc trong cơ thể, Dư Thế Phàm kéo cô nằm lên người anh, hôn lên môi mềm, thật sự là không nhịn được muốn nhanh chóng tiến vào.
Chết tiệt, anh thật sự không kháng nổi cô gái này.
1h sáng, sân bay thành phố, một chuyến bay từ Pháp đã đáp cánh, người đàn ông lịch lãm, có vẻ dường như đã lâu không đặt chân về đất nước này. Gương mặt sắc lạnh đứng đợi, xe của hắn cũng đến, người trên xe vội vàng xuống mở cửa khẽ giọng "Hạ thiếu cậu đã trở về."
Người đàn ông uy nghiêm nâng cánh môi, ánh mắt sắt bén đến muốn giết người "Hửm? Hạ thiếu? Ông Trần quên nên gọi tôi là gì rồi sao?"
"Dạ, thật xin lỗi" Ông Trần cúi đầu, mở cửa cúi người mời hắn vào "Mời cậu, Bern." ___ Buổi sáng hôm sau, Nha Hi tỉnh giấc, đầu óc thật sự rất loạn, những mảnh kí ức lung tung không rõ ràng. Nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh, cảm giác thân thể trống vắng, Nha Hi mới thấy lạ lạ, hai chân hơi mỏi còn có tại sao lại trống vắng thế này?
Nha Hi lật lên cái chăn, liền hoảng lên "Ách!"
Trần chuồng như nhộng vậy, đêm qua cô với anh có sinh hoạt à? Nha Hi bối rối vò đầu bức tóc suy nghĩ, đến đau cả đầu, rõ ràng cô đã lên giường ngủ, sau đó cảm thấy có chút không thoải mái, sau đó?
Không có sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ rõ... Nét mặt Nha Hi đen lại, hình như đã nhớ ra được cái gì?
"Phàm..."
"Em muốn anh..."
Gương mặt Huỳnh Nha Hi trắng bệch, cô nhớ ra mấy lời nói của mình, Nha Hi nhìn người đàn ông bên cạnh đã sớm tỉnh, hiện rất nhàn nhã thưởng thức vẻ bối rối của cô.
"Anh... Dậy rồi?" Dậy mà không có động tĩnh gì cả, cứ như vậy nhìn cô một màn khùng điên bức tóc vò đầu.
"Tiểu yêu, đêm qua em nhiệt tình quá" Thừa biết là cô ngượng, Dư Thế Phàm vẫn thích trêu cô, Nha Hi ngượng chín mặt không muốn nhớ đến "Anh quên đi."
Làm sao lại bảo anh quên được nha, Dư Thế Phàm ôm cô vào lòng, thật sự là một cái thiên hạ nhỏ, rất vừa vặn để anh ôm "Làm sao? Chuyện cần làm cũng đã làm hết rồi, ngại cái gì nha?"
"Anh..." Nha Hi xấu hổ, ôm lấy cái chăn chỉ muốn tìm cái hố nào đó để nhảy vào "Đừng nhắc nữa."
Xấu hổ chết đi được, Nha Hi giấu gương mặt trong chiếc chăn, hôm qua chắc chắn là có gì đó kì quái, Nha Hi liền nghĩ đến nước hoa kia "Anh có biết tiếng pháp không?"
"Hửm?" Thế Phàm nhếch môi, Nha Hi liền lấy lọ nước hoa nhỏ hôm qua cô dùng còn đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, đưa cho anh. Thế Phàm không giỏi lắm về tiếng Pháp nhưng cũng có thể hiểu một chút, ánh mắt loé lên tia buồn cười "Bà xã, em nghi ngờ thể lực của anh đến mức phải dùng nước hoa kích thích này à?"
Nước hoa kích thích? Cái gì mà nghi ngờ thể lực, anh không hành cô lên bờ xuống ruộng từ đêm tới khuya tối thì thôi chứ ai mà có thể nghi ngờ anh. Nha Hi rùng người, gương mặt đen xì "Chị hai tặng cho em, hèn gì chị bảo không được dùng ở ngoài."
Lại còn có rất tốt cho cơ thể, ôi thật là tốt quá đi, tốt đến mức bây giờ tay chân mỏi rụng rã ra thì có.
"Nhưng mà cái này thật sự rất tốt" Dư Thế Phàm véo chiếc má nhỏ "Bà xã cực nhiệt tình nha."
Có cái rắm, Nha Hi nhất định sẽ không dùng lại cái này nữa, mặt đỏ bừng liếc mắt "Em không thèm."
...
"Huỳnh Nhã Đình" Không thèm gõ cửa phòng, Nha Hi xông thẳng vào phòng của Nhã Đình với gương mặt cực kì tức giận. Nhã Đình đã dự đoán được kết quả nên hiện đã nhét hai cục bông gòn vào lỗ tai chối cãi quyết liệt.
"Là do ba mẹ nói em với Thế Phàm rất không tốt, nhất là chuyện vợ chồng nên là chị chỉ muốn giúp thôi a..."
"Ahhh" Nha Hi điên mất thôi "Chị làm sao có thể?"
Huỳnh Nha Hi tức đến giậm chân, cắn răng bốc hoả, cái chị gái nhà cô đã là tiến sĩ rồi, sao có thể hành động như thế nga, hại cô một đêm bị chiếm tiện nghi, Dư Thế Phàm còn rất là sản khoái.
"Chị..." Nha Hi cầm lấy chiếc gối đánh vào người Nhã Đình "Chị là đồ ngốc aaa."
Hai ngày về nhà, Nha Hi thật sự bị cái cô chị ruột này làm cho hộc máu, sau hôm ở Huỳnh gia Dư Thế Phàm còn rất chi là vô tư đem hết nước hoa đó cất đi. Nha Hi vốn muốn đem đi trả ngược lại cho chị hai cô tự mà dùng, nhưng người nào đó đã đem giấu mất, chỉ còn đúng duy nhất một lộ mà hôm đó Nha Hi để riêng ra.
Hôm nay đi làm, như thường lệ ngồi ở bàn làm việc chờ đợi chị Hà đến, hôm nay Hà Anh Thảo đi hơi muộn hơn mọi khi thì phải. Nhân viên vẫn như cũ chỉ có thay đổi trưởng phòng và phó phòng, thật ra mọi người tin trưởng phòng nên mới ỷ y ký vào bản báo cáo ấy, cho nên chỉ bị phạt giáo huấn một chút. Tăng ca hai tháng liền lại còn bị trừ đi 20% lương để rút kinh nghiệm, như thế thì thật là đáng sợ đi, Huỳnh Nha Hi mở túi xách lấy điện thoại nghịch.
Nhìn thấy lọ nước hoa nhỏ kia liền rất chướng mắt, lúc này Hà Anh Thảo vừa vặn đi vào "Chào em."
"Dạ chào chị" Nha Hi mỉm cười đáp, tay cầm lọ nước hoa trong đầu lại nảy ra ý tưởng quái đản, nếu như Anh Thảo vì chuyện cũ không dám đối mặt với bác sĩ Trương đã bật đèn xanh như vậy, Nha Hi sẽ giúp một tay "Chị Anh Thảo nè, em có cái này tặng chị."
Còn tiếp...
_ThanhDii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.