Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 268: Ngoại truyện 13: Bỗng dưng nổi cơn ghen.
Ân Tầm
07/04/2016
Sau khi Dung Thi Âm nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười chế nhạo:
"Tôi phải tôn kính anh chứ, nếu không anh không vui đuổi việc tôi, tôi
chẳng phải là không có cái ăn sao!" Nói xong, cô liền che miệng cười
lớn.
Nhìn cô xinh đẹp với nụ cười má lúm đồng tiền, trong lòng Tề Bồi Diên cũng lay động theo, hắn kìm lòng không được vươn tay khẽ vuốt trên vai của cô, nhẹ giọng nói:
"Tất nhiên là không rồi, ở trong lòng tôi, cô là người ưu tú nhất không có người thứ hai, cho nên, làm sao tôi có thể để cô đi đây?"
Tề Bồi Diên tiện thể nhắn nhủ trong lời nói, đôi mắt ánh lên tình yêu nồng nàn say đắm dành cho cô.
Hắn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên Dung Thi Âm tới bệnh viện phỏng vấn, đáng yêu ngây thơ, không chút nào làm bộ làm tình, từ đó trở đi, hắn liền không thuốc chữa yêu cô, cũng để cô ngoại lệ được ở lại bệnh viện làm việc dù không đủ bằng cấp.
Sự thật chứng minh quyết định của hắn là đúng, mặc dù Dung Thi Âm không có đủ bằng cấp, chỉ là tốt nghiệp chính quy ở một loại học viện bình thường, nhưng cô nghiêm túc chăm chỉ không kém một ai, lại làm việc chuyên nghiệp và vô cùng chú tâm làm cho toàn bộ mọi người trong bệnh viện đều nhìn cô với con mắt khác trước.
Đối với lời nói Tề Bồi Diên, Dung Thi Âm hình như cũng không có nghe ra hàm ý mập mờ kia, trời sanh tính ngây thơ cô cũng không có suy nghĩ nhiều về vấn đề khác, mà là cười ngọt ngào nói:
"Tốt quá, đây chính là lời anh nói, nếu như đến lúc đó đổi ý, tôi sẽ mang thù đấy nhé!"
Tề Bồi Diên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không tin tôi à, như vậy tôi không thể làm gì khác hơn là ngay bây giờ liền thực hiện lời hứa của tôi rồi !"
"Hả? Làm tròn lời hứa?" Dung Thi Âm không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Đáy mắt Tề Bồi Diên hiện lên vẻ quyến luyến thắm thiết, nhẹ giọng nói: "Âm Âm, cô tới bệnh viện cũng được một thời gian, trong khoảng thời gian này cô nghiêm túc làm việc tôi đều nhìn thấy, đúng lúc tôi thiếu một vị phụ tá, cảm thấy năng lực của cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ này, tôi muốn giữ cô ở bên cạnh tôi!"
Hắn một câu hai nghĩa nói.
"Phụ tá viện trưởng?" Dung Thi Âm kinh ngạc che miệng lại, trời ạ chức vụ này không phải ai cũng có thể làm, cô còn không tin là mình có khả năng làm được, làm sao mà hắn có thể tự tin như vậy đây?
"Không được đâu..." Một lát sau, cô mới khó khăn từ trong cổ nặn ra được câu nói như vậy: "Chức vị này tôi đảm nhiệm không được đâu, hơn nữa tôi cũng không có kinh nghiệm..."
"Không có kinh nghiệm không cần gấp gáp, tôi sẽ từ từ dạy cô, Âm Âm..." Tề Bồi Diên kìm lòng không được đến gần cô, cúi đầu xuống hít thở hương thơm trên người cô tự nhiên y hệt mùi hương cỏ cây, nhẹ giọng nói: "Tại sao cô lại không tin vào chính mình, cô thật sự rất ưu tú..."
Đột nhiên có hơi thở phái nam lấn đến gần làm nhịp tim Dung Thi Âm đột nhiên đập nhanh, cô lúng túng muốn bước lui về phía sau, nhưng ngay sau đó, liền bị Tề Bồi Diên lần nữa kéo về...
"Âm Âm, tôi hi vọng cô có thể ở lại bên cạnh tôi, hơn nữa tôi cũng thật sự cần cô trợ giúp, chắc hẳn làm một người trợ lý thì phải có tư chất, mà cô hoàn toàn có được tư chất này! Được không?" Ánh mắt của hắn sáng lên vẻ sâu xa, giọng nói chân thành tha thiết khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
"Tôi . . . . . Tôi muốn trở về suy tính một chút!" Dung Thi Âm luôn cảm giác có chút là lạ, nhưng là ở chỗ nào, cô lại nói không ra.
"Âm Âm ..." Tề Bồi Diên không muốn như vậy phải buông cô ra, bàn tay của hắn cứ muốn nắm giữ bàn tay nhỏ bé của cô lại.
"Tề viện trưởng. . . . . ." Dung Thi Âm một hồi hốt hoảng không biết làm sao.
"Buông cô ấy ra!"
Trong quá trình hai người đang lôi kéo, một âm thanh lạnh lẽo vang dọc cả hành lang, ngay sau đó, trong ánh mắt hai người hiện lên đôi mắt lạnh lùng của Lăng Thiếu Nghị!
"A Nghị?" Dung Thi Âm hơi ngẩn ra, anh sao lại tới bệnh viện?
Lăng Thiếu Nghị mặt âm trầm, bước nhanh tiến lên đi tới trước mặt của Dung Thi Âm, khi anh thấy hai người nắm tay nhau thì trong mắt càng thêm thâm trầm lạnh lẽo.
"Dung Thi Âm, cùng anh trở về!" Anh một tay kéo Dung Thi Âm vào ngực, vừa lạnh như băng nói.
Lửa giận trong lồng ngực đang thiêu đốt, anh cũng không biết mình là thế nào, thế nhưng lại lo lắng những tên côn đồ cắc ké kia đến bệnh viện tìm đến cô phiền toái mà tự mình đến nơi này đón cô tan sở, không thể nghĩ đến để cho anh thấy cảnh này trước mắt!
"A Nghị, anh làm sao vậy?" Dung Thi Âm cũng phát giác vẻ biến hóa trên khuôn mặt anh, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng không thông.
"Vị tiên sinh này ..." Sau một hồi quan sát, Tề Bồi Diên cũng tiến lên, ngăn lại ngay trước mặt Lăng Thiếu Nghị : "Mời tạm thời buông Âm Âm ra trước, chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói!"
Nói xong, hắn liền vươn tay muốn từ kéo Dung Thi Âm về từ trong lòng Lăng Thiếu Nghị.
Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị tối sầm lại, ngay sau đó, anh khéo léo cầm bàn tay Tề Bồi Diên, còn cánh tay kia ngay lập tức ôm Dung Thi Âm thật chặt vào ngực.
"Viện trưởng tiên sinh đúng không? Nếu như mà tôi nhớ không lầm, bây giờ là lúc Âm Âm tan việc, nếu quả như thật sự có công việc cần nói, hay là để vào ngày mai đi, trễ như thế Âm Âm không trở về nhà, tôi sẽ lo lắng!"
Lăng Thiếu Nghị ẩn ý ngấm ngầm hại người nói, cử chỉ thong dong bá đạo cũng không giấu được khí chất tôn quý ở anh.
Anh là một người đàn ông, nhìn một cái là có thể hiểu thấu ý đồ của viện trưởng rồi!
Tề Bồi Diên không khỏi muốn xem kỹ người đàn ông trước mắt này, lập thể ngũ quan tuấn mỹ như tượng, đường cong góc cạnh rõ ràng, mỗi một nét hình như cũng là của thần tiên chế tác, ánh mắt thâm thúy sắc bén, không tự chủ sẽ bị anh mang đến một loại cảm giác bị áp bức!
Người đàn ông này mặc dù toàn thân an nhàn, nhưng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản!
Trong lòng Tề Bồi Diên vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt, nhất là thấy anh ôm chặt Dung Thi Âm trong vòng tay, còn có lời vừa mới nói ra, trong lòng tự nhiên cũng hiểu bảy tám phần.
Dung Thi Âm hình như cũng cảm thấy một bầu không khí quái dị xung quanh hai người đàn ông, cô lập tức mở miệng phá vỡ cục diện lúng túng này: "Tề viện trưởng, khuya lắm rồi, tôi đi về trước, về phần chuyện kia tôi sẽ suy tính!"
Tề Bồi Diên chậm chạp gật đầu một cái, tình cảnh trong tình thế bắt buộc này không thấy giảm bớt chút nào.
Dung Thi Âm cười cười với hắn lần nữa, ngay sau đó lôi kéo Lăng Thiếu Nghị nói: "A Nghị, chúng ta đi thôi!"
Mặc dù cô không biết Lăng Thiếu Nghị tại sao phải tới bệnh viện, nhưng những lời anh vừa mới nói lại làm trái tim cô ấm áp, anh thật đang lo lắng cho mình sao?
Nhìn cô xinh đẹp với nụ cười má lúm đồng tiền, trong lòng Tề Bồi Diên cũng lay động theo, hắn kìm lòng không được vươn tay khẽ vuốt trên vai của cô, nhẹ giọng nói:
"Tất nhiên là không rồi, ở trong lòng tôi, cô là người ưu tú nhất không có người thứ hai, cho nên, làm sao tôi có thể để cô đi đây?"
Tề Bồi Diên tiện thể nhắn nhủ trong lời nói, đôi mắt ánh lên tình yêu nồng nàn say đắm dành cho cô.
Hắn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên Dung Thi Âm tới bệnh viện phỏng vấn, đáng yêu ngây thơ, không chút nào làm bộ làm tình, từ đó trở đi, hắn liền không thuốc chữa yêu cô, cũng để cô ngoại lệ được ở lại bệnh viện làm việc dù không đủ bằng cấp.
Sự thật chứng minh quyết định của hắn là đúng, mặc dù Dung Thi Âm không có đủ bằng cấp, chỉ là tốt nghiệp chính quy ở một loại học viện bình thường, nhưng cô nghiêm túc chăm chỉ không kém một ai, lại làm việc chuyên nghiệp và vô cùng chú tâm làm cho toàn bộ mọi người trong bệnh viện đều nhìn cô với con mắt khác trước.
Đối với lời nói Tề Bồi Diên, Dung Thi Âm hình như cũng không có nghe ra hàm ý mập mờ kia, trời sanh tính ngây thơ cô cũng không có suy nghĩ nhiều về vấn đề khác, mà là cười ngọt ngào nói:
"Tốt quá, đây chính là lời anh nói, nếu như đến lúc đó đổi ý, tôi sẽ mang thù đấy nhé!"
Tề Bồi Diên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không tin tôi à, như vậy tôi không thể làm gì khác hơn là ngay bây giờ liền thực hiện lời hứa của tôi rồi !"
"Hả? Làm tròn lời hứa?" Dung Thi Âm không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Đáy mắt Tề Bồi Diên hiện lên vẻ quyến luyến thắm thiết, nhẹ giọng nói: "Âm Âm, cô tới bệnh viện cũng được một thời gian, trong khoảng thời gian này cô nghiêm túc làm việc tôi đều nhìn thấy, đúng lúc tôi thiếu một vị phụ tá, cảm thấy năng lực của cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ này, tôi muốn giữ cô ở bên cạnh tôi!"
Hắn một câu hai nghĩa nói.
"Phụ tá viện trưởng?" Dung Thi Âm kinh ngạc che miệng lại, trời ạ chức vụ này không phải ai cũng có thể làm, cô còn không tin là mình có khả năng làm được, làm sao mà hắn có thể tự tin như vậy đây?
"Không được đâu..." Một lát sau, cô mới khó khăn từ trong cổ nặn ra được câu nói như vậy: "Chức vị này tôi đảm nhiệm không được đâu, hơn nữa tôi cũng không có kinh nghiệm..."
"Không có kinh nghiệm không cần gấp gáp, tôi sẽ từ từ dạy cô, Âm Âm..." Tề Bồi Diên kìm lòng không được đến gần cô, cúi đầu xuống hít thở hương thơm trên người cô tự nhiên y hệt mùi hương cỏ cây, nhẹ giọng nói: "Tại sao cô lại không tin vào chính mình, cô thật sự rất ưu tú..."
Đột nhiên có hơi thở phái nam lấn đến gần làm nhịp tim Dung Thi Âm đột nhiên đập nhanh, cô lúng túng muốn bước lui về phía sau, nhưng ngay sau đó, liền bị Tề Bồi Diên lần nữa kéo về...
"Âm Âm, tôi hi vọng cô có thể ở lại bên cạnh tôi, hơn nữa tôi cũng thật sự cần cô trợ giúp, chắc hẳn làm một người trợ lý thì phải có tư chất, mà cô hoàn toàn có được tư chất này! Được không?" Ánh mắt của hắn sáng lên vẻ sâu xa, giọng nói chân thành tha thiết khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
"Tôi . . . . . Tôi muốn trở về suy tính một chút!" Dung Thi Âm luôn cảm giác có chút là lạ, nhưng là ở chỗ nào, cô lại nói không ra.
"Âm Âm ..." Tề Bồi Diên không muốn như vậy phải buông cô ra, bàn tay của hắn cứ muốn nắm giữ bàn tay nhỏ bé của cô lại.
"Tề viện trưởng. . . . . ." Dung Thi Âm một hồi hốt hoảng không biết làm sao.
"Buông cô ấy ra!"
Trong quá trình hai người đang lôi kéo, một âm thanh lạnh lẽo vang dọc cả hành lang, ngay sau đó, trong ánh mắt hai người hiện lên đôi mắt lạnh lùng của Lăng Thiếu Nghị!
"A Nghị?" Dung Thi Âm hơi ngẩn ra, anh sao lại tới bệnh viện?
Lăng Thiếu Nghị mặt âm trầm, bước nhanh tiến lên đi tới trước mặt của Dung Thi Âm, khi anh thấy hai người nắm tay nhau thì trong mắt càng thêm thâm trầm lạnh lẽo.
"Dung Thi Âm, cùng anh trở về!" Anh một tay kéo Dung Thi Âm vào ngực, vừa lạnh như băng nói.
Lửa giận trong lồng ngực đang thiêu đốt, anh cũng không biết mình là thế nào, thế nhưng lại lo lắng những tên côn đồ cắc ké kia đến bệnh viện tìm đến cô phiền toái mà tự mình đến nơi này đón cô tan sở, không thể nghĩ đến để cho anh thấy cảnh này trước mắt!
"A Nghị, anh làm sao vậy?" Dung Thi Âm cũng phát giác vẻ biến hóa trên khuôn mặt anh, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng không thông.
"Vị tiên sinh này ..." Sau một hồi quan sát, Tề Bồi Diên cũng tiến lên, ngăn lại ngay trước mặt Lăng Thiếu Nghị : "Mời tạm thời buông Âm Âm ra trước, chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói!"
Nói xong, hắn liền vươn tay muốn từ kéo Dung Thi Âm về từ trong lòng Lăng Thiếu Nghị.
Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị tối sầm lại, ngay sau đó, anh khéo léo cầm bàn tay Tề Bồi Diên, còn cánh tay kia ngay lập tức ôm Dung Thi Âm thật chặt vào ngực.
"Viện trưởng tiên sinh đúng không? Nếu như mà tôi nhớ không lầm, bây giờ là lúc Âm Âm tan việc, nếu quả như thật sự có công việc cần nói, hay là để vào ngày mai đi, trễ như thế Âm Âm không trở về nhà, tôi sẽ lo lắng!"
Lăng Thiếu Nghị ẩn ý ngấm ngầm hại người nói, cử chỉ thong dong bá đạo cũng không giấu được khí chất tôn quý ở anh.
Anh là một người đàn ông, nhìn một cái là có thể hiểu thấu ý đồ của viện trưởng rồi!
Tề Bồi Diên không khỏi muốn xem kỹ người đàn ông trước mắt này, lập thể ngũ quan tuấn mỹ như tượng, đường cong góc cạnh rõ ràng, mỗi một nét hình như cũng là của thần tiên chế tác, ánh mắt thâm thúy sắc bén, không tự chủ sẽ bị anh mang đến một loại cảm giác bị áp bức!
Người đàn ông này mặc dù toàn thân an nhàn, nhưng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản!
Trong lòng Tề Bồi Diên vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt, nhất là thấy anh ôm chặt Dung Thi Âm trong vòng tay, còn có lời vừa mới nói ra, trong lòng tự nhiên cũng hiểu bảy tám phần.
Dung Thi Âm hình như cũng cảm thấy một bầu không khí quái dị xung quanh hai người đàn ông, cô lập tức mở miệng phá vỡ cục diện lúng túng này: "Tề viện trưởng, khuya lắm rồi, tôi đi về trước, về phần chuyện kia tôi sẽ suy tính!"
Tề Bồi Diên chậm chạp gật đầu một cái, tình cảnh trong tình thế bắt buộc này không thấy giảm bớt chút nào.
Dung Thi Âm cười cười với hắn lần nữa, ngay sau đó lôi kéo Lăng Thiếu Nghị nói: "A Nghị, chúng ta đi thôi!"
Mặc dù cô không biết Lăng Thiếu Nghị tại sao phải tới bệnh viện, nhưng những lời anh vừa mới nói lại làm trái tim cô ấm áp, anh thật đang lo lắng cho mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.