Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 252: Nói rõ ràng
Ân Tầm
31/08/2015
Kỳ Hinh ngẩn người, hơi mất tự nhiên: "Hoàn Vũ, em biết, thời gian này
nhờ có anh và Chad, nếu không một mình em khẳng định sẽ không ứng phó
được!"
Viên Hoàn Vũ nhìn gương mặt Kỳ Hinh, xúc động nói: "Thật ra, lần này anh trở về vẫn còn mang chút hi vọng tưởng tượng, nhưng qua việc này, cuối cùng anh biết người trong lòng em
vẫn chỉ có Lăng Thiếu Dương, cho nên Kỳ Hinh, trái tim anh hoàn toàn buông xuống, về sau anh sẽ coi em như người bạn tốt nhất của mình!"
Kỳ Hinh biết ơn Viên Hoàn Vũ: "Hoàn Vũ, cảm ơn anh, nhưng anh đi rồi, em sẽ thiếu mất một người bạn tốt!"
Nụ cười hiện trên môi Viên Hoàn Vũ, hắn khẽ nói với Kỳ Hinh: "Người bạn này sẽ ở bên em bất cứ lúc nào, chỉ cần em gọi điện, anh đều có thể bay từ Pháp về giúp em!"
"Cảm ơn anh, Hoán Vũ!" Kỳ Hinh nói lời từ đáy lòng.
"Không cần khách khí với anh, chúng ta là bạn bè tốt nhất mà. Nói cảm ơn chẳng phải là quá khách khí ư!" Viên Hoàn Vũ cười lớn, sau đó hắn xuống bụng của Kỳ Hinh, ánh mắt dần dần tối lại: "Kỳ Hinh, em đã nghĩ tới chưa, nếu Lăng tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại, em và đứa bé - -"
"Hoàn Vũ, Đường nhất định sẽ tỉnh lại, anh ấy nhất định sẽ tỉnh!" Kỳ Hinh ngắt lời Viên Hoàn Vũ, giọng nói kiên định.
****************** Tiểu Huyền - ******************* *****************
"Kỳ Hinh? Không nghĩ rằng em sẽ đến thăm tôi!" Lăng Thiếu Nghị mặc trang phục tù nhân thấy Kỳ Hinh tới thăm, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, hắn nhìn kỹ Kỳ Hinh, chậm rãi ngồi đối diện cô, vẫn là gương mặt đặc biệt anh tuấn, nhưng trở nên đen hơn.
"Thật ra, khi tôi biết rõ tất cả mọi chuyện, thật sự không thể tha thứ cho anh, nhưng khi nằm trên giường, tôi quyết định tha thứ cho anh. Bởi vì Đường biết rõ anh sẽ không chịu để yên, nhưng vẫn không tiếc gì mà bảo vệ tính mạng của em trai anh ấy, mà tôi cũng không có lý do gì để hận!" Kỳ Hinh nhàn nhạt nói với Lăng Thiếu Nghị.
"Kỳ Hinh, từ đầu tới đuôi tôi đều không muốn làm hại em, dù là hai năm trước hay hai năm sau, nhất là khi tôi sắp xếp tổ chức tham nhũng nhân cơ hội thu mua Lăng thị, nhưng cuối cùng vẫn gây hại cho em!" Lăng Thiếu Nghị ở trong nhà tù hiển nhiên cũng biết toàn bộ sự việc liên quan tới Lăng thị.
"Anh đâu chỉ làm tổn thương tôi, Thiếu Nghị, anh có nghĩ tới bố không, từ khi anh gặp chuyện không may, bố già đi rất nhiều, tôi biết ông ấy càng ngày càng tiều tụy hơn, còn có Tiểu Phong - con trai ruột của anh, nó lúc nào cũng hi vọng được gặp bố của mình, còn có Vũ Ân, anh biết không, vì anh, cô ấy cầu xin Đường, mong Đường đừng truy cứu lỗi lầm của anh nữa, đương nhiên, còn có anh cả của anh - - bây giờ anh ấy vẫn đang năm trên giường bệnh, không có dấu hiệu tỉnh lại! Chẳng lẽ tất cả đều là kết quả mà anh muốn ư?"
Kỳ Hinh cố nén bi thương, gằn từng chữ nói với Lăng Thiếu Nghi.
Trong mắt Lăng Thiếu Nghi hiện lên vẻ đau khổ, hắn nhìn Kỳ Himh, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Thật ra hôm nay em tới, vẫn vì Tiểu Phong là nhất!"
"Không sai, Tiểu Phong là con của anh, chẳng lẽ anh làm bố của nó, vẫn không quan tâm chút nào sao?" Kỳ Hinh đau lòng, mỗi khi nghĩ đến đứa bé Tiểu Phong kia, cô như bị ai bóp nghẹn.
Lăng Thiếu Nghị cũng không nói gì, hắn cúi thấp đầu, không rõ biểu cảm trên mặt.
Kỳ Hinh khẽ thở dài nói: "Thiếu Nghị, thực ra tôi biết bản tính của anh là người tốt, nếu không phải, anh sẽ không buông tha tôi hết lần này tới lần khác - -"
"Đủ rồi! Không cần nữa!" Lăng Thiếu Nghi kích động ngắt lời cô.
Kỳ Hinh không nói thêm, chỉ đứng yên lặng, một lúc sau, cô nhìn Lăng Thiếu Nghị khẽ nói:
"Thiếu Nghị, tôi tới không phải bắt buộc anh phải làm gì, mà là tôi hi vọng anh có thể biết, mỗi người chúng tôi vẫn vô cùng quan tâm anh!"
Nói xong, cô cầm túi xách, chuẩn bị rời khỏi.
"Kỳ Hinh - -" Giọng Lăng Thiếu Nghị vang lên.
Kỳ Hinh nhẹ nhàng xoay người, quay đầu nhìn Lăng Thiếu Nghị.
Lăng Thiếu Nghị ngẩng đầu, khẽ nói: "Tiểu Phong là con tôi, tôi muốn cứu nó!"
Mắt Kỳ Hinh sáng lên, ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng tươi tắn: "Thiếu Nghị, anh nói thật chứ?"
Lăng Thiếu Nghị gật đầu, trong mắt có sự kiên định và chân thành.
Kỳ Hinh nở nụ cười, cô cảm thấy thế giới này đang rộng mở tươi sáng, sau đó, cô nói với Lăng Thiếu Nghị: "Nói thật, hôm nay tớiđây không chỉ có một mình tôi, vẫn còn môtk người muốn gặp anh!"
"Là ai?" Lăng Thiếu Nghị có chút nghi ngờ hỏi lại.
Kỳ Hinh không nói gì, chỉ hướng mắt về phía cánh cửa - -
Cửa mở ra, một người phụ nữ mang theo gương mặt xinh đẹp nhưng đau buồn bước tới.
"Vũ Ân?" Lăng Thiếu Nghị gọi tên cô ta theo bản năng, giọng nói nhỏ chứa đựng sự không chắc chắn.
Kỳ Hinh kéo tay An Vũ Ân, nhỏ giọng nói với hai người kia: "Hai người nói chuyện với nhau đi!"
Nói xong, cô cười xinh đẹp, đi ra ngoài.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, An Vũ Ân ngồi xuống, vẫn cúi đầu, không biết nên nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Lăng Thiếu Nghị phá vỡ bầu không khí im ắng, hắn ngượng ngập nói: "Tiểu Phong, nó - - nó như thế nào?"
An Vũ Ân nhang chóng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chan chứa ánh sáng, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần nó được làm phẫu thuật, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, chỉ là đứa bé nhớ bố!"
Viên Hoàn Vũ nhìn gương mặt Kỳ Hinh, xúc động nói: "Thật ra, lần này anh trở về vẫn còn mang chút hi vọng tưởng tượng, nhưng qua việc này, cuối cùng anh biết người trong lòng em
vẫn chỉ có Lăng Thiếu Dương, cho nên Kỳ Hinh, trái tim anh hoàn toàn buông xuống, về sau anh sẽ coi em như người bạn tốt nhất của mình!"
Kỳ Hinh biết ơn Viên Hoàn Vũ: "Hoàn Vũ, cảm ơn anh, nhưng anh đi rồi, em sẽ thiếu mất một người bạn tốt!"
Nụ cười hiện trên môi Viên Hoàn Vũ, hắn khẽ nói với Kỳ Hinh: "Người bạn này sẽ ở bên em bất cứ lúc nào, chỉ cần em gọi điện, anh đều có thể bay từ Pháp về giúp em!"
"Cảm ơn anh, Hoán Vũ!" Kỳ Hinh nói lời từ đáy lòng.
"Không cần khách khí với anh, chúng ta là bạn bè tốt nhất mà. Nói cảm ơn chẳng phải là quá khách khí ư!" Viên Hoàn Vũ cười lớn, sau đó hắn xuống bụng của Kỳ Hinh, ánh mắt dần dần tối lại: "Kỳ Hinh, em đã nghĩ tới chưa, nếu Lăng tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại, em và đứa bé - -"
"Hoàn Vũ, Đường nhất định sẽ tỉnh lại, anh ấy nhất định sẽ tỉnh!" Kỳ Hinh ngắt lời Viên Hoàn Vũ, giọng nói kiên định.
****************** Tiểu Huyền - ******************* *****************
"Kỳ Hinh? Không nghĩ rằng em sẽ đến thăm tôi!" Lăng Thiếu Nghị mặc trang phục tù nhân thấy Kỳ Hinh tới thăm, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, hắn nhìn kỹ Kỳ Hinh, chậm rãi ngồi đối diện cô, vẫn là gương mặt đặc biệt anh tuấn, nhưng trở nên đen hơn.
"Thật ra, khi tôi biết rõ tất cả mọi chuyện, thật sự không thể tha thứ cho anh, nhưng khi nằm trên giường, tôi quyết định tha thứ cho anh. Bởi vì Đường biết rõ anh sẽ không chịu để yên, nhưng vẫn không tiếc gì mà bảo vệ tính mạng của em trai anh ấy, mà tôi cũng không có lý do gì để hận!" Kỳ Hinh nhàn nhạt nói với Lăng Thiếu Nghị.
"Kỳ Hinh, từ đầu tới đuôi tôi đều không muốn làm hại em, dù là hai năm trước hay hai năm sau, nhất là khi tôi sắp xếp tổ chức tham nhũng nhân cơ hội thu mua Lăng thị, nhưng cuối cùng vẫn gây hại cho em!" Lăng Thiếu Nghị ở trong nhà tù hiển nhiên cũng biết toàn bộ sự việc liên quan tới Lăng thị.
"Anh đâu chỉ làm tổn thương tôi, Thiếu Nghị, anh có nghĩ tới bố không, từ khi anh gặp chuyện không may, bố già đi rất nhiều, tôi biết ông ấy càng ngày càng tiều tụy hơn, còn có Tiểu Phong - con trai ruột của anh, nó lúc nào cũng hi vọng được gặp bố của mình, còn có Vũ Ân, anh biết không, vì anh, cô ấy cầu xin Đường, mong Đường đừng truy cứu lỗi lầm của anh nữa, đương nhiên, còn có anh cả của anh - - bây giờ anh ấy vẫn đang năm trên giường bệnh, không có dấu hiệu tỉnh lại! Chẳng lẽ tất cả đều là kết quả mà anh muốn ư?"
Kỳ Hinh cố nén bi thương, gằn từng chữ nói với Lăng Thiếu Nghi.
Trong mắt Lăng Thiếu Nghi hiện lên vẻ đau khổ, hắn nhìn Kỳ Himh, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Thật ra hôm nay em tới, vẫn vì Tiểu Phong là nhất!"
"Không sai, Tiểu Phong là con của anh, chẳng lẽ anh làm bố của nó, vẫn không quan tâm chút nào sao?" Kỳ Hinh đau lòng, mỗi khi nghĩ đến đứa bé Tiểu Phong kia, cô như bị ai bóp nghẹn.
Lăng Thiếu Nghị cũng không nói gì, hắn cúi thấp đầu, không rõ biểu cảm trên mặt.
Kỳ Hinh khẽ thở dài nói: "Thiếu Nghị, thực ra tôi biết bản tính của anh là người tốt, nếu không phải, anh sẽ không buông tha tôi hết lần này tới lần khác - -"
"Đủ rồi! Không cần nữa!" Lăng Thiếu Nghi kích động ngắt lời cô.
Kỳ Hinh không nói thêm, chỉ đứng yên lặng, một lúc sau, cô nhìn Lăng Thiếu Nghị khẽ nói:
"Thiếu Nghị, tôi tới không phải bắt buộc anh phải làm gì, mà là tôi hi vọng anh có thể biết, mỗi người chúng tôi vẫn vô cùng quan tâm anh!"
Nói xong, cô cầm túi xách, chuẩn bị rời khỏi.
"Kỳ Hinh - -" Giọng Lăng Thiếu Nghị vang lên.
Kỳ Hinh nhẹ nhàng xoay người, quay đầu nhìn Lăng Thiếu Nghị.
Lăng Thiếu Nghị ngẩng đầu, khẽ nói: "Tiểu Phong là con tôi, tôi muốn cứu nó!"
Mắt Kỳ Hinh sáng lên, ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng tươi tắn: "Thiếu Nghị, anh nói thật chứ?"
Lăng Thiếu Nghị gật đầu, trong mắt có sự kiên định và chân thành.
Kỳ Hinh nở nụ cười, cô cảm thấy thế giới này đang rộng mở tươi sáng, sau đó, cô nói với Lăng Thiếu Nghị: "Nói thật, hôm nay tớiđây không chỉ có một mình tôi, vẫn còn môtk người muốn gặp anh!"
"Là ai?" Lăng Thiếu Nghị có chút nghi ngờ hỏi lại.
Kỳ Hinh không nói gì, chỉ hướng mắt về phía cánh cửa - -
Cửa mở ra, một người phụ nữ mang theo gương mặt xinh đẹp nhưng đau buồn bước tới.
"Vũ Ân?" Lăng Thiếu Nghị gọi tên cô ta theo bản năng, giọng nói nhỏ chứa đựng sự không chắc chắn.
Kỳ Hinh kéo tay An Vũ Ân, nhỏ giọng nói với hai người kia: "Hai người nói chuyện với nhau đi!"
Nói xong, cô cười xinh đẹp, đi ra ngoài.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, An Vũ Ân ngồi xuống, vẫn cúi đầu, không biết nên nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Lăng Thiếu Nghị phá vỡ bầu không khí im ắng, hắn ngượng ngập nói: "Tiểu Phong, nó - - nó như thế nào?"
An Vũ Ân nhang chóng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chan chứa ánh sáng, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần nó được làm phẫu thuật, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, chỉ là đứa bé nhớ bố!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.