Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 136: Tất cả đều là của anh
Ân Tầm
07/05/2017
Kỳ Hinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lăng Thiếu Đường:
"Bác sĩ William? Chính là chuyên gia quốc tế William nổi danh chuyên chữa trị các bệnh tim mạch sao?"
Giọng nói của cô hơi run run, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Bác sĩ William là chuyên gia về tim mạch trên thế giới, chỉ cần ông đồng ý cứu người nào, như vậy nhất định sẽ cứu chữa thành công cho người đó, nhưng mà tính cách của người này luôn kỳ quặc, người bình thường rất khó mời được ông ấy đến, nếu thật sự Lăng Thiếu Đường có thể mời đựơc ông ấy, như vậy bệnh tình của bố cô nhất định sẽ không thành vấn đề.....
Lăng Thiếu Đường cười nhạt, anh trả lời Kỳ Hinh: "Không sai, bác sĩ William chính là người mà em đang nói!"
"A - -" Vẻ mặt lo lắng ban đầu của Kỳ Hinh bỗng chốc tươi cười hẳn lên, cô kích động nói:
"Thật tốt quá, nếu thật sự có thể mời đựơc ông ấy đến, như vậy - - như vậy thân thể của bố nhất định có thể bình phục!"
Lăng Thiếu Đường mỉm cười nhìn nụ cười trên môi Kỳ Hinh, trong lòng cũng cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Kỳ Hinh nhìn khóe môi anh nhếch lên nụ cười tim đập nhanh, hai cánh tay quàng qua cổ anh , cô ngửa đầu, giọng điệu hơi ngượng ngùng nhưng lại tràn ngập sự cảm kích từ đáy lòng:
"Đường, cám ơn anh, nếu không Có anh ở bên người em, em thật sự không biết phải làm như thế nào cho phải! Còn cả Kỳ thị, nếu không có sự trợ giúp của anh, em nghĩ nhất định công ty đã phá sản rồi”
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường đặt lên vòng eo mềm mại của cô, ánh mắt thâm thúy chỉ chứa bóng dáng của Kỳ Hinh, anh mở miệng trầm thấp nói:
“Em không trách anh vì không thương lượng trước với em việc này sao?”
Kỳ Hinh lắc đầu, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng dán lên lồng ngực cường tráng của anh, anh nghe tiếng tim đập, tim của anh đập nhanh lạ thường, giọng nói của cô cực kỳ mềm mại
“Em cảm ơn anh còn không kịp đâu làm sao có thể trách anh được chứ!”
Môi móng của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng lên, anh cúi người xuống, đem đôi môi nóng bỏng dán lên tai Kỳ Hinh, nhẹ giọng hỏi: “Em thật sự muốn cảm ơn anh sao?”
Hơi thở nam tính nóng rực tràn ngậm phả lên vành tai mẫn của Kỳ Hinh, đột nhiên trong lòng cô rung động, mặt càng lúc càng đỏ, cô không nói gì, chỉ dịu dàng gật đầu.
Cúi đầu cười Lăng Thiếu Đường kéo thân thể Lăng Thiếu Đường kéo thân thể nhỏ bé trong ngực mình ra, bàn tay to dần dắt Kỳ Hinh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh nở nụ cười mị hoặc.
“Anh nghĩ muốn cảm tạ một người nhất định phải xem ánh mắt của người đó đang nói gì!”
Mặt Kỳ Hinh càng đỏ ửng hơn, cô chìm đắm ở trong con ngươi dịu dàng của Lăng Thiếu Đường, muốn cũng không chống lại được, cô bị lạc bởi hình dáng tuyệt mỹ như bức tranh của anh.
Khóe môi Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Kỳ Hinh, nội tâm của anh như bị va chạm manh, lập tức anh dùng thân thể nóng bỏng của mình gắt gao đè lên người cô.
Con ngươi anh tuấn sáng rực, khuôn mặt nguy hiểm tuyệt đẹp, ngũ quan tinh xảo so với Satan ở trong địa ngục còn tuấn mỹ hơn ba phần, anh nguy hiểm nhưng dịu dàng, có một sức hấp dẫn riêng biệt làm cho người ta phải mê muội.
“Đường- --“Kỳ Hinh hơi run rẩy, trong lòng cảm thấy điên cuồng không khống chế được, môi anh đào khẽ nhếch, giống như đang mời gọi anh tiến lên nhấm nháp/
Cô bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đep, khổ sở động lòng người, bất lực nằm ở dưới thân thể của anh, lại chọc người khác muốn đến yêu thương….
Con ngươi tối đen, soi với ban đêm còn giàu dư vị (làm cho người ta phải suy nghĩ) hơn…
Ánh mắt linh hoạt kỳ ảo, so với trăng hoa còn xinh đẹp chói mắt hơn…
Tóc quăn thật dài, xõa xuống dưới, tản ra mùi hương thoang thoảng bay xa…
Cổ họng Lăng Thiếu Đường giống như bị điêu đót
Anh cúi người xuống, nhanh như một mũi tên, tựa đầu chôn sâu vào mái tóc dài của cô, tha hồ hít vào hương thơm tỏa ra trên người cô.
“Hinh Nhi…”
Anh cố chấp , hơi thở nguy hiểm bao quanh cô. Trong xe là một mảng đen u tối chợt lên một vài tia sáng khiến con tim Kỳ Hinh đập mạnh hơn.
“Em là của anh!”
Tiếng gọi gợi cảm, bá đạo tràn ngập dục vọng độc chiếm.
Kỳ Hinh như đang say, đường nét mềm mỏng trên khuôn mặt cô khiến Lăng Thiếu Đường càng không thể tự chủ được.
Anh vươn ngón tay thon dài, xoa xánh môi xinh đẹp của cô.
Vô cùng quý trọng…Vô cùng cưng chiều…
“Môi của em, là của anh!”
Cánh môi ngọt ngào như vậy, cả đời này chỉ có thể thuộc về anh!
Hắn cúi đầu, hôn cô thật sau. Từ dịu dàng đến cuồng nhiệt càng sâu càng điên cuồng nồng cháy…
Dần dần, nụ hơn của anh dao động đến cổ của cô, giống như sự chiếm hữu: “Nơi này, cũng là của anh!”
Kỳ Hinh không thể thở nổi, cô thở hổn hển, nhu thuận ngửa đầu, bàn tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng đặt trên bờ vai anh.
Nội tâm của Lăng Thiếu Đường bị sự mềm mỏng của Kỳ Hinh bao vây, bàn tay to của anh trượt một dòng phía dưới.
Cúc áo của Kỳ Hinh được mở ra tùy ý, anh cấp bách hé miệng cắn nuốt lòng bàn tay trắng mịn: “Nơi này là của anh!”
“Còn có, nơi này - -“ Bàn tay tà ác của anh sờ khắp thân thể mềm mại của cô. Không buông tha một chỗ nào hết.
Môi của anh tham lam đi theo ngón tay cũng lượt qua từng địa phương, hôn nhẹ từng chút một, ngập tràn sự ham muốn, ở trên thân thể cô, tình cảm nồng nhiệt hừng hực như ngọn lửa đi đến chỗ này rồi lại qua chỗ khác: “Là của anh, tất cả đều là của anh!”
“Đường…” Giọng nói dịu dàng của Kỳ Hinh giống như tiếng rên rỉ, lòng cô không ngừng dập dờn cháy theo tình cảm nồng nàn của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy chứa đựng tình cảm mãnh liệt, hồn độn sáng rọi:
“Hinh Nhi, anh không cần em cảm kích anh, anh chỉ muốn em cả đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường!”
Anh mắt trong suốt của Kỳ Hinh hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh. Trong lòng cô ngập tràn hạnh phúc nồng đậm, cô chủ động hôn lên môi Lăng Thiếu Đường…
"Bác sĩ William? Chính là chuyên gia quốc tế William nổi danh chuyên chữa trị các bệnh tim mạch sao?"
Giọng nói của cô hơi run run, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Bác sĩ William là chuyên gia về tim mạch trên thế giới, chỉ cần ông đồng ý cứu người nào, như vậy nhất định sẽ cứu chữa thành công cho người đó, nhưng mà tính cách của người này luôn kỳ quặc, người bình thường rất khó mời được ông ấy đến, nếu thật sự Lăng Thiếu Đường có thể mời đựơc ông ấy, như vậy bệnh tình của bố cô nhất định sẽ không thành vấn đề.....
Lăng Thiếu Đường cười nhạt, anh trả lời Kỳ Hinh: "Không sai, bác sĩ William chính là người mà em đang nói!"
"A - -" Vẻ mặt lo lắng ban đầu của Kỳ Hinh bỗng chốc tươi cười hẳn lên, cô kích động nói:
"Thật tốt quá, nếu thật sự có thể mời đựơc ông ấy đến, như vậy - - như vậy thân thể của bố nhất định có thể bình phục!"
Lăng Thiếu Đường mỉm cười nhìn nụ cười trên môi Kỳ Hinh, trong lòng cũng cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Kỳ Hinh nhìn khóe môi anh nhếch lên nụ cười tim đập nhanh, hai cánh tay quàng qua cổ anh , cô ngửa đầu, giọng điệu hơi ngượng ngùng nhưng lại tràn ngập sự cảm kích từ đáy lòng:
"Đường, cám ơn anh, nếu không Có anh ở bên người em, em thật sự không biết phải làm như thế nào cho phải! Còn cả Kỳ thị, nếu không có sự trợ giúp của anh, em nghĩ nhất định công ty đã phá sản rồi”
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường đặt lên vòng eo mềm mại của cô, ánh mắt thâm thúy chỉ chứa bóng dáng của Kỳ Hinh, anh mở miệng trầm thấp nói:
“Em không trách anh vì không thương lượng trước với em việc này sao?”
Kỳ Hinh lắc đầu, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng dán lên lồng ngực cường tráng của anh, anh nghe tiếng tim đập, tim của anh đập nhanh lạ thường, giọng nói của cô cực kỳ mềm mại
“Em cảm ơn anh còn không kịp đâu làm sao có thể trách anh được chứ!”
Môi móng của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng lên, anh cúi người xuống, đem đôi môi nóng bỏng dán lên tai Kỳ Hinh, nhẹ giọng hỏi: “Em thật sự muốn cảm ơn anh sao?”
Hơi thở nam tính nóng rực tràn ngậm phả lên vành tai mẫn của Kỳ Hinh, đột nhiên trong lòng cô rung động, mặt càng lúc càng đỏ, cô không nói gì, chỉ dịu dàng gật đầu.
Cúi đầu cười Lăng Thiếu Đường kéo thân thể Lăng Thiếu Đường kéo thân thể nhỏ bé trong ngực mình ra, bàn tay to dần dắt Kỳ Hinh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh nở nụ cười mị hoặc.
“Anh nghĩ muốn cảm tạ một người nhất định phải xem ánh mắt của người đó đang nói gì!”
Mặt Kỳ Hinh càng đỏ ửng hơn, cô chìm đắm ở trong con ngươi dịu dàng của Lăng Thiếu Đường, muốn cũng không chống lại được, cô bị lạc bởi hình dáng tuyệt mỹ như bức tranh của anh.
Khóe môi Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Kỳ Hinh, nội tâm của anh như bị va chạm manh, lập tức anh dùng thân thể nóng bỏng của mình gắt gao đè lên người cô.
Con ngươi anh tuấn sáng rực, khuôn mặt nguy hiểm tuyệt đẹp, ngũ quan tinh xảo so với Satan ở trong địa ngục còn tuấn mỹ hơn ba phần, anh nguy hiểm nhưng dịu dàng, có một sức hấp dẫn riêng biệt làm cho người ta phải mê muội.
“Đường- --“Kỳ Hinh hơi run rẩy, trong lòng cảm thấy điên cuồng không khống chế được, môi anh đào khẽ nhếch, giống như đang mời gọi anh tiến lên nhấm nháp/
Cô bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đep, khổ sở động lòng người, bất lực nằm ở dưới thân thể của anh, lại chọc người khác muốn đến yêu thương….
Con ngươi tối đen, soi với ban đêm còn giàu dư vị (làm cho người ta phải suy nghĩ) hơn…
Ánh mắt linh hoạt kỳ ảo, so với trăng hoa còn xinh đẹp chói mắt hơn…
Tóc quăn thật dài, xõa xuống dưới, tản ra mùi hương thoang thoảng bay xa…
Cổ họng Lăng Thiếu Đường giống như bị điêu đót
Anh cúi người xuống, nhanh như một mũi tên, tựa đầu chôn sâu vào mái tóc dài của cô, tha hồ hít vào hương thơm tỏa ra trên người cô.
“Hinh Nhi…”
Anh cố chấp , hơi thở nguy hiểm bao quanh cô. Trong xe là một mảng đen u tối chợt lên một vài tia sáng khiến con tim Kỳ Hinh đập mạnh hơn.
“Em là của anh!”
Tiếng gọi gợi cảm, bá đạo tràn ngập dục vọng độc chiếm.
Kỳ Hinh như đang say, đường nét mềm mỏng trên khuôn mặt cô khiến Lăng Thiếu Đường càng không thể tự chủ được.
Anh vươn ngón tay thon dài, xoa xánh môi xinh đẹp của cô.
Vô cùng quý trọng…Vô cùng cưng chiều…
“Môi của em, là của anh!”
Cánh môi ngọt ngào như vậy, cả đời này chỉ có thể thuộc về anh!
Hắn cúi đầu, hôn cô thật sau. Từ dịu dàng đến cuồng nhiệt càng sâu càng điên cuồng nồng cháy…
Dần dần, nụ hơn của anh dao động đến cổ của cô, giống như sự chiếm hữu: “Nơi này, cũng là của anh!”
Kỳ Hinh không thể thở nổi, cô thở hổn hển, nhu thuận ngửa đầu, bàn tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng đặt trên bờ vai anh.
Nội tâm của Lăng Thiếu Đường bị sự mềm mỏng của Kỳ Hinh bao vây, bàn tay to của anh trượt một dòng phía dưới.
Cúc áo của Kỳ Hinh được mở ra tùy ý, anh cấp bách hé miệng cắn nuốt lòng bàn tay trắng mịn: “Nơi này là của anh!”
“Còn có, nơi này - -“ Bàn tay tà ác của anh sờ khắp thân thể mềm mại của cô. Không buông tha một chỗ nào hết.
Môi của anh tham lam đi theo ngón tay cũng lượt qua từng địa phương, hôn nhẹ từng chút một, ngập tràn sự ham muốn, ở trên thân thể cô, tình cảm nồng nhiệt hừng hực như ngọn lửa đi đến chỗ này rồi lại qua chỗ khác: “Là của anh, tất cả đều là của anh!”
“Đường…” Giọng nói dịu dàng của Kỳ Hinh giống như tiếng rên rỉ, lòng cô không ngừng dập dờn cháy theo tình cảm nồng nàn của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy chứa đựng tình cảm mãnh liệt, hồn độn sáng rọi:
“Hinh Nhi, anh không cần em cảm kích anh, anh chỉ muốn em cả đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường!”
Anh mắt trong suốt của Kỳ Hinh hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh. Trong lòng cô ngập tràn hạnh phúc nồng đậm, cô chủ động hôn lên môi Lăng Thiếu Đường…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.