Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 177: Thù hận luôn là thứ rất phiền toái
Ân Tầm
21/04/2015
Lúc này, Lăng Thiếu Đường không biết tâm trạng của mình như thế nào.
Một bên, anh oán hận bố của mình sâu sắc, nhưng mà, ở phương diện khác, anh cũng đau lòng vì bệnh tình của bố đang chuyển biến xấu. Anh không biết tại sao mình lại có phản ứng như thế, bởi vì ở trong đầu anh, sau khi nhận cuộc gọi của Lăng Thiếu Nghị, tất cả đều trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì hết !
Kỳ Hinh đứng lên, bàn tay nhỏ bé cũng giữ chặt bàn tay to của Lăng Thiếu Đường:
"Đường, chúng ta phải nhanh chóng trở về!"
Trong mắt cô ẩn chứa sự lo lắng và không cho phép bản thân chờ đợi, sau đó cô xoay người, bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát.
Lăng Thiếu Đường nghe những lời nói này của Kỳ Hinh, đột nhiên cơ thể run lên, trở về ư? Chăm sóc bố anh sao?
Nghĩ như vậy anh nắm chặt bàn tay, cả khuôn mặt và ánh mắt đều toát lên sự mâu thuẫn.
Trong chốc lát, Kỳ Hinh đã thu xếp xong, phát hiện người phía sau không có bất cứ động tĩnh gì, cô khó hiểu nhìn về phía Lăng Thiếu Đường vẫn đang bất động trên ghế sô pha, trong lòng cũng thấy căng thẳng.
Đến bây giờ anh vẫn không chịu tha thứ cho bố anh sao?
Nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, giọng nói đầy nữ tính nhưng cũng không kém phần kiên cường: “Đường, nếu Thiếu Nghị gọi điện tới nói cho anh biết chuyện này, có nghĩa tình trạng của bác Lăng đã rất xấu, chẳng lẽ anh thật sự muốn đợi đến một ngày mình phải hối hận mới chịu hiền hay sao?”
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường dần dần khôi phục thần sắc, anh nhìn thằng vào con mắt đang lo lắng của Kỳ Hinh, theo bản năng hỏi: “Em thực sự quan tâm ông ấy?”
“Đường, trong lòng em, bác Lăng cũng giống như một người bố của em, sao lại có thể không quan tâm bác ấy chứ?”
Kỳ Hinh trả lời kiên định.
Lăng Thiếu Đường không nói gì thêm, dùng vẻ mặt xúc động nhìn cô.
“Đường, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện thăm bác Lăng thôi, được không anh?” Kỳ Hinh đau lòng nói với Lăng Thiếu Đường.
Vốn mọi hoạt động của Lăng Thiếu Đường đang bị đình trệ bây giờ đã có thể bình thường trở lại, anh tiện tay lấy điện thoại:
“Chuẩn bị máy bay cho tốt, mười phút sau tôi và Kỳ Hinh sẽ lên đường về nước!”
Lúc Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh vội vàng đi tới bệnh viện, thì thấy Lăng Thiếu đứng ở trước của phòng phẫu thật.
“Thiếu Nghị, bác Lăng thế nào rồi?”
Kỳ Hinh nhìn thấy đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng như cũ, vội vàng tiến lên hỏi.
Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường cách đó không xa gương mặt anh hiện lên tia vẻ sốt ruột:
“Bố đã vào đó một ngày một đêm, nhưng bây giờ vẫn chưa thấ ra”
Lăng Thiếu Đường nghe thấy Lăng Thiếu Nghị nói như vậy, đột nhiên cơ thể dao động, anh không nói gì, theo bản năng anh chỉ rút ra một điếu thuốc, muốn châm lửa.
Kỳ Hinh nhìn biểu cảm và động tác của Lăng Thiếu Đường, bề ngoài lạnh lụng và miễn cưỡng quá mức, rõ ràng là rất quan tâm bố của mình, nhưng vẫn bị hận thù làm mờ mắt.
Cô than nhẹ một tiếng rồi tiến lên, kiễng chân nhỏ, nhẹ nhàng rút điếu thuốc trên tay anh.
“Đường, đây là bệnh viện!” Đôi mắt dịu dàng, bao hàm tình yêu và sự thấu hiểu dành cho anh.
Lăng Thiếu Đường buồn bực lấy tay gãi đầu, sau đó chống hai tay trên cửa sổ, dáng người cao lớn có một chút mệt mỏi.
“Đường, yên tam đi! Nhất định bác Lăng sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Kỳ Hinh nhẹ nhàng vòng tay ôm anh từ phía sau, dịu dàng an ủi.
Trải qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, Lăng Thiếu Hồng được các bác sĩ và y tá đẩy ra, được đưa đến phòng bệnh tư nhân.
Bác sĩ nói rõ với Lăng Thiếu Nghị và Kỳ Hinh, cơ thể Lăng Thiếu Hồng đã xuất hiện biến chứng rất nghiêm trọng, hơn nữa tuổi cũng đã cao, muốn đứng dậy bình thường hơi khó khăn, trước mắt, tạm thời không thể rời bình thở ô xy. Bọn họ sẽ theo dõi và chữa trị cho bệnh của Lăng Thiếu Hồng một cách chu đáo.
Kỳ Hinh nghe bác sĩ nói như vậy, đôi mắt đẹp đầy lo lắng, sau đó, lập tức vội vàng chạy đến phòng bệnh nhân Lăng Thiếu Hồng.
Bởi vì Lăng Thiếu Hồng chịu tác dụng của thuốc mê, vẫn ngủ say như trước , miệng cũng được gắn bình thở ô xy, ban đầu Kỳ Hinh muốn Lăng Thiếu Nghĩ về nhà trước để cậu ấy nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Lăng Thiếu Nghĩ kiên trì muốn ở lại chăm sóc bố, Kỳ Hinh đành phải thôi.
“Thiếu Nghị, vậy anh ở lại chăm sóc bác Lăng, nhân tiện tôi mang chút điểm tâm với thuốc bổ qua đây!
Kỳ Hinh nhẹ nhàng nói.
Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh, khóe môi thoáng nở nụ cười nhàn nhạt:
“Được, cảm ơn em, Kỳ Hinh!”
Hắn nói tôi đây, ngau sau đó, nhìn thấy không có ai ở phía sau, “Anh cả đâu?”
Kỳ Hinh kinh ngạc, đang lúc vội vàng cũng không phát hiện ra Lăng Thiếu Đường không bước vào phòng bệnh, vì thế cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Đường---” Ở chỗ ngã rẽ hành lang Kỳ Hinh lơ đãng nhìn thấy một bóng người.
Lăng Thiếu Đường từ trong góc đi ra, dáng vẻ của anh xem ra có chút nhếch nhác và tiều tụy.
“Hinh Nhi!” Anh hoảng hốt đôi chút đi về phía cô, ngay sau đó ôm cơ thể mềm mại vào trong ngực.
Nhìn thấy bộ dáng lần này của anh, trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy chua xót, cơ đau lòng nói với anh:
“Hiện tại bác Lăng đã được cứu rồi, tạm thời không có gì đáng ngạ, cho nên anh không quá lo lắng.”
“Ông a sống hay chết không liên quan tới anh!” Đột nhiên Lăng Thiếu Đường gào thét lỗ mãng, sự giá lạnh trong đôi mất dường như có thể giết chết người.
Kỳ Hinh không nói gì thêm, cô chỉ dịu dàng đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt bao dung và thấu hiểu nhìn anh, nhìn người đàn ông mình yêu nhất!
“Không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn anh! Anh cho em biết, anh hận ông ta! Trách ông ta! Em có hiểu khong6g!”
Giọng nói của Lăng Thiếu Đường càng lúc càng nhỏ, biểu cảm trên mặt cũng ngày càng bi thương.
“Anh hận ông ta! Hận mọi việc ông ta gây ra!”
Trái tim Kỳ Hinh đau đớn bỏi vì cô hiểu nguyên nhân tại sao mà trong mắt của anh lại hiện lên vẻ bi thương, cô nhẹ nhàng ôm Lăng Thiếu Đường đang run nhè nhẹ:
“Đường, anh muốn lừa gạt chính mình tới khi nào nữa?”
Một tiếng than nhẹ giống như bông hoa lay động làn nước, lại khe khẽ tạo nên gợn sóng…
Một bên, anh oán hận bố của mình sâu sắc, nhưng mà, ở phương diện khác, anh cũng đau lòng vì bệnh tình của bố đang chuyển biến xấu. Anh không biết tại sao mình lại có phản ứng như thế, bởi vì ở trong đầu anh, sau khi nhận cuộc gọi của Lăng Thiếu Nghị, tất cả đều trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì hết !
Kỳ Hinh đứng lên, bàn tay nhỏ bé cũng giữ chặt bàn tay to của Lăng Thiếu Đường:
"Đường, chúng ta phải nhanh chóng trở về!"
Trong mắt cô ẩn chứa sự lo lắng và không cho phép bản thân chờ đợi, sau đó cô xoay người, bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát.
Lăng Thiếu Đường nghe những lời nói này của Kỳ Hinh, đột nhiên cơ thể run lên, trở về ư? Chăm sóc bố anh sao?
Nghĩ như vậy anh nắm chặt bàn tay, cả khuôn mặt và ánh mắt đều toát lên sự mâu thuẫn.
Trong chốc lát, Kỳ Hinh đã thu xếp xong, phát hiện người phía sau không có bất cứ động tĩnh gì, cô khó hiểu nhìn về phía Lăng Thiếu Đường vẫn đang bất động trên ghế sô pha, trong lòng cũng thấy căng thẳng.
Đến bây giờ anh vẫn không chịu tha thứ cho bố anh sao?
Nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, giọng nói đầy nữ tính nhưng cũng không kém phần kiên cường: “Đường, nếu Thiếu Nghị gọi điện tới nói cho anh biết chuyện này, có nghĩa tình trạng của bác Lăng đã rất xấu, chẳng lẽ anh thật sự muốn đợi đến một ngày mình phải hối hận mới chịu hiền hay sao?”
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường dần dần khôi phục thần sắc, anh nhìn thằng vào con mắt đang lo lắng của Kỳ Hinh, theo bản năng hỏi: “Em thực sự quan tâm ông ấy?”
“Đường, trong lòng em, bác Lăng cũng giống như một người bố của em, sao lại có thể không quan tâm bác ấy chứ?”
Kỳ Hinh trả lời kiên định.
Lăng Thiếu Đường không nói gì thêm, dùng vẻ mặt xúc động nhìn cô.
“Đường, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện thăm bác Lăng thôi, được không anh?” Kỳ Hinh đau lòng nói với Lăng Thiếu Đường.
Vốn mọi hoạt động của Lăng Thiếu Đường đang bị đình trệ bây giờ đã có thể bình thường trở lại, anh tiện tay lấy điện thoại:
“Chuẩn bị máy bay cho tốt, mười phút sau tôi và Kỳ Hinh sẽ lên đường về nước!”
Lúc Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh vội vàng đi tới bệnh viện, thì thấy Lăng Thiếu đứng ở trước của phòng phẫu thật.
“Thiếu Nghị, bác Lăng thế nào rồi?”
Kỳ Hinh nhìn thấy đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng như cũ, vội vàng tiến lên hỏi.
Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường cách đó không xa gương mặt anh hiện lên tia vẻ sốt ruột:
“Bố đã vào đó một ngày một đêm, nhưng bây giờ vẫn chưa thấ ra”
Lăng Thiếu Đường nghe thấy Lăng Thiếu Nghị nói như vậy, đột nhiên cơ thể dao động, anh không nói gì, theo bản năng anh chỉ rút ra một điếu thuốc, muốn châm lửa.
Kỳ Hinh nhìn biểu cảm và động tác của Lăng Thiếu Đường, bề ngoài lạnh lụng và miễn cưỡng quá mức, rõ ràng là rất quan tâm bố của mình, nhưng vẫn bị hận thù làm mờ mắt.
Cô than nhẹ một tiếng rồi tiến lên, kiễng chân nhỏ, nhẹ nhàng rút điếu thuốc trên tay anh.
“Đường, đây là bệnh viện!” Đôi mắt dịu dàng, bao hàm tình yêu và sự thấu hiểu dành cho anh.
Lăng Thiếu Đường buồn bực lấy tay gãi đầu, sau đó chống hai tay trên cửa sổ, dáng người cao lớn có một chút mệt mỏi.
“Đường, yên tam đi! Nhất định bác Lăng sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Kỳ Hinh nhẹ nhàng vòng tay ôm anh từ phía sau, dịu dàng an ủi.
Trải qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, Lăng Thiếu Hồng được các bác sĩ và y tá đẩy ra, được đưa đến phòng bệnh tư nhân.
Bác sĩ nói rõ với Lăng Thiếu Nghị và Kỳ Hinh, cơ thể Lăng Thiếu Hồng đã xuất hiện biến chứng rất nghiêm trọng, hơn nữa tuổi cũng đã cao, muốn đứng dậy bình thường hơi khó khăn, trước mắt, tạm thời không thể rời bình thở ô xy. Bọn họ sẽ theo dõi và chữa trị cho bệnh của Lăng Thiếu Hồng một cách chu đáo.
Kỳ Hinh nghe bác sĩ nói như vậy, đôi mắt đẹp đầy lo lắng, sau đó, lập tức vội vàng chạy đến phòng bệnh nhân Lăng Thiếu Hồng.
Bởi vì Lăng Thiếu Hồng chịu tác dụng của thuốc mê, vẫn ngủ say như trước , miệng cũng được gắn bình thở ô xy, ban đầu Kỳ Hinh muốn Lăng Thiếu Nghĩ về nhà trước để cậu ấy nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Lăng Thiếu Nghĩ kiên trì muốn ở lại chăm sóc bố, Kỳ Hinh đành phải thôi.
“Thiếu Nghị, vậy anh ở lại chăm sóc bác Lăng, nhân tiện tôi mang chút điểm tâm với thuốc bổ qua đây!
Kỳ Hinh nhẹ nhàng nói.
Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh, khóe môi thoáng nở nụ cười nhàn nhạt:
“Được, cảm ơn em, Kỳ Hinh!”
Hắn nói tôi đây, ngau sau đó, nhìn thấy không có ai ở phía sau, “Anh cả đâu?”
Kỳ Hinh kinh ngạc, đang lúc vội vàng cũng không phát hiện ra Lăng Thiếu Đường không bước vào phòng bệnh, vì thế cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Đường---” Ở chỗ ngã rẽ hành lang Kỳ Hinh lơ đãng nhìn thấy một bóng người.
Lăng Thiếu Đường từ trong góc đi ra, dáng vẻ của anh xem ra có chút nhếch nhác và tiều tụy.
“Hinh Nhi!” Anh hoảng hốt đôi chút đi về phía cô, ngay sau đó ôm cơ thể mềm mại vào trong ngực.
Nhìn thấy bộ dáng lần này của anh, trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy chua xót, cơ đau lòng nói với anh:
“Hiện tại bác Lăng đã được cứu rồi, tạm thời không có gì đáng ngạ, cho nên anh không quá lo lắng.”
“Ông a sống hay chết không liên quan tới anh!” Đột nhiên Lăng Thiếu Đường gào thét lỗ mãng, sự giá lạnh trong đôi mất dường như có thể giết chết người.
Kỳ Hinh không nói gì thêm, cô chỉ dịu dàng đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt bao dung và thấu hiểu nhìn anh, nhìn người đàn ông mình yêu nhất!
“Không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn anh! Anh cho em biết, anh hận ông ta! Trách ông ta! Em có hiểu khong6g!”
Giọng nói của Lăng Thiếu Đường càng lúc càng nhỏ, biểu cảm trên mặt cũng ngày càng bi thương.
“Anh hận ông ta! Hận mọi việc ông ta gây ra!”
Trái tim Kỳ Hinh đau đớn bỏi vì cô hiểu nguyên nhân tại sao mà trong mắt của anh lại hiện lên vẻ bi thương, cô nhẹ nhàng ôm Lăng Thiếu Đường đang run nhè nhẹ:
“Đường, anh muốn lừa gạt chính mình tới khi nào nữa?”
Một tiếng than nhẹ giống như bông hoa lay động làn nước, lại khe khẽ tạo nên gợn sóng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.