Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 27: Trở về
Ân Tầm
10/10/2014
Kỳ Hinh lại một lần nữa bị Lăng Thiếu Đường đưa về biệt thự của nhà họ Lăng – Thanh Vận Viên.
Thanh Vận Viên dưới màn đêm lại càng có bầu không khí ái muội, những loại cây cối vùng nhiệt đới lóe ra tia sáng màu tím nhạt, sóng nước dập dờn trong bể bơi dưới ánh trăng sáng lại càng làm bật lên vẻ dịu dàng, hương hoa bỉ ngạn nhè nhẹ cũng tràn ngập khắp nơi.
Kỳ Hinh đứng trên ban công trong phòng ngủ chính, ngơ ngẩn dõi mắt về phía xa.
Lăng Thiếu Đường là một người rất biết hưởng thụ cho nên cô không thể phủ nhận rằng Thanh Vận Viên quả là một kiệt tác nghệ thuật.
Nhưng ngôi biệt thự tuyệt đẹp ấy trong mắt Kỳ Hinh chỉ như một nhà ngục hoa lệ mà thôi.
Cô đã trở về đây, nhưng giờ cảnh còn người mất!
Hai năm trước nơi đây rất xa hoa và lộng lẫy, có quản gia Phùng và những người giúp việc, còn có những khóm hoa bỉ ngạn do chính tay cô gieo trồng giờ đã mọc lên thành cả một biển hoa.
Nhưng điều khác biệt chính là hiện giờ cô xuất hiện trong Thanh Vận Viên với danh nghĩa là tình nhân của Lăng Thiếu Đường.
Tình nhân thì phải như thế nào? Là không có tư tưởng gì hết, không có quyền yêu cầu, cũng chẳng có quyền lợi gì cả!
Kỳ Hinh đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, trong lòng càng thêm bi thương.
Cô biết đây là cách thức mà Lăng Thiếu Đường sử dụng để khiến cô nhục nhã vì anh không cho phép người khác phản bội anh. Dù có là người anh không yêu quý gì nhưng anh cũng tuyệt đối không cho phép. Anh muốn chinh phục, muốn được người khác sùng bái mình.
Cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng Kỳ Hinh, khi nghĩ đến hình ảnh Lăng Thiếu Đường kiên quyết bỏ đứa con trong bụng, cô lại đau đớn khôn nguôi.
Anh là người đàn ông nhẫn tâm, một chút ấm áp cũng chẳng hề có.
Nhưng cũng chính vì thế nên bản thân cô mới không có cách nào ngoài việc phải ở lại bên cạnh người đàn ông lạnh lẽo đó, cô chỉ có thể chờ đợi và chịu đựng sự nhục nhã mà anh bắt cô phải chịu.
Ánh trăng dường như đẹp hơn mọi ngày, nó tỏa ra thứ ánh sáng mông lung không chân thực.
Kỳ Hinh mặc một bộ váy trắng chậm rãi đi dạo trong vườn hoa. Khi đến khu trồng hoa bỉ ngạn, cô thấy cả một khoảng không gian toàn một màu đỏ rực đầy thê lương, từ xa nhìn vào trông chẳng khác nào một tấm thảm đầy máu.
Có lẽ với người khác, hoa bỉ ngạn rất kì lạ, nhưng trong lòng Kỳ Hinh, hoa bỉ ngạn tựa như tình yêu của cô và Lăng Thiếu Đường. Anh là hoa, còn cô là lá, hai người vĩnh viễn cách xa nhau.
Hoa và lá không bao giờ gặp nhau, chỉ tiếp nối nhau mà thôi, vậy nên mới nói khi bỉ ngạn bung nở, chỉ thấy hoa chứ không thấy lá. Tất cả vĩnh viễn chỉ là nỗi nhớ nhung, hoa và lá luân hồi chẳng bao giờ gặp nhau, một tình yêu mãi mãi không bao giờ kết trái.
Kỳ Hinh không muốn suy nghĩ nhiều thêm, hai người hận nhau đến tột cùng thì làm sao có tương lai được chứ?
Ánh trăng sáng kéo dài bóng Kỳ Hinh, dần dần chiếc bóng ấy như hòa tan trong từng cánh hoa đỏ tươi.
- Thiếu phu nhân… – Bác Phùng nhẹ nhàng khoác một chiếc áo khoác mỏng lên vai Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của bác Phùng, cô bỗng nghẹn ngào.
- Buổi tối trời có gió, cô nhớ chú ý không lại bị cảm lạnh! – Bác Phùng thân thiết lên tiếng. Khi thấy thiếu phu nhân, bà vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cô vẫn còn sống, cô chưa chết còn sợ là sợ liệu cậu cả có đối xử với thiếu phu nhân như hai năm trước hay không!
Kỳ Hinh cười buồn, cố nén khóc, nhẹ nhàng nói với bác Phùng: “Bác Phùng, cháu không còn là thiếu phu nhân của Nhà họ Lăng nữa, bác cứ gọi cháu là Tiểu Hinh đi!”
Ánh mắt bác Phùng đầy đau lòng. Tuy bà không biết tại sao thiếu phu nhân chết rồi mà lại có thể sống lại nhưng bà biết lúc này cô chẳng hề vui vẻ gì. Khi gặp lại Kỳ Hinh, bà phát hiện ra cô không còn sự tự tin và lạc quan như hai năm trước nữa.
- Bác Phùng, sức khỏe của bác Lăng thế nào rồi? – Kỳ Hinh muốn tìm hiểu bệnh tình của Lăng Diêu Hồng qua bác Phùng.
- Ôi, sức khỏe của ông chủ ngày càng yếu, người già đều như vậy cả mà, nhưng tôi nghĩ nếu ông chủ gặp lại cô thì nhất định sẽ rất vui! – Bác Phùng nói.
- Có cơ hội cháu nhất định sẽ đến thăm bác Lăng! – Kỳ Hinh an ủi bác Phùng.
Cô có cơ hội đó sao? Lăng Thiếu Đường hận cha mình như vậy, nếu để anh biết cô đến gặp bác Lăng thì không biết anh sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
- Bác Phùng, cháu muốn ở đây thêm một lát nữa, bác cứ về nghỉ trước đi! – Kỳ Hinh không muốn để người khác thấy vẻ bi thương của mình.
Thanh Vận Viên dưới màn đêm lại càng có bầu không khí ái muội, những loại cây cối vùng nhiệt đới lóe ra tia sáng màu tím nhạt, sóng nước dập dờn trong bể bơi dưới ánh trăng sáng lại càng làm bật lên vẻ dịu dàng, hương hoa bỉ ngạn nhè nhẹ cũng tràn ngập khắp nơi.
Kỳ Hinh đứng trên ban công trong phòng ngủ chính, ngơ ngẩn dõi mắt về phía xa.
Lăng Thiếu Đường là một người rất biết hưởng thụ cho nên cô không thể phủ nhận rằng Thanh Vận Viên quả là một kiệt tác nghệ thuật.
Nhưng ngôi biệt thự tuyệt đẹp ấy trong mắt Kỳ Hinh chỉ như một nhà ngục hoa lệ mà thôi.
Cô đã trở về đây, nhưng giờ cảnh còn người mất!
Hai năm trước nơi đây rất xa hoa và lộng lẫy, có quản gia Phùng và những người giúp việc, còn có những khóm hoa bỉ ngạn do chính tay cô gieo trồng giờ đã mọc lên thành cả một biển hoa.
Nhưng điều khác biệt chính là hiện giờ cô xuất hiện trong Thanh Vận Viên với danh nghĩa là tình nhân của Lăng Thiếu Đường.
Tình nhân thì phải như thế nào? Là không có tư tưởng gì hết, không có quyền yêu cầu, cũng chẳng có quyền lợi gì cả!
Kỳ Hinh đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, trong lòng càng thêm bi thương.
Cô biết đây là cách thức mà Lăng Thiếu Đường sử dụng để khiến cô nhục nhã vì anh không cho phép người khác phản bội anh. Dù có là người anh không yêu quý gì nhưng anh cũng tuyệt đối không cho phép. Anh muốn chinh phục, muốn được người khác sùng bái mình.
Cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng Kỳ Hinh, khi nghĩ đến hình ảnh Lăng Thiếu Đường kiên quyết bỏ đứa con trong bụng, cô lại đau đớn khôn nguôi.
Anh là người đàn ông nhẫn tâm, một chút ấm áp cũng chẳng hề có.
Nhưng cũng chính vì thế nên bản thân cô mới không có cách nào ngoài việc phải ở lại bên cạnh người đàn ông lạnh lẽo đó, cô chỉ có thể chờ đợi và chịu đựng sự nhục nhã mà anh bắt cô phải chịu.
Ánh trăng dường như đẹp hơn mọi ngày, nó tỏa ra thứ ánh sáng mông lung không chân thực.
Kỳ Hinh mặc một bộ váy trắng chậm rãi đi dạo trong vườn hoa. Khi đến khu trồng hoa bỉ ngạn, cô thấy cả một khoảng không gian toàn một màu đỏ rực đầy thê lương, từ xa nhìn vào trông chẳng khác nào một tấm thảm đầy máu.
Có lẽ với người khác, hoa bỉ ngạn rất kì lạ, nhưng trong lòng Kỳ Hinh, hoa bỉ ngạn tựa như tình yêu của cô và Lăng Thiếu Đường. Anh là hoa, còn cô là lá, hai người vĩnh viễn cách xa nhau.
Hoa và lá không bao giờ gặp nhau, chỉ tiếp nối nhau mà thôi, vậy nên mới nói khi bỉ ngạn bung nở, chỉ thấy hoa chứ không thấy lá. Tất cả vĩnh viễn chỉ là nỗi nhớ nhung, hoa và lá luân hồi chẳng bao giờ gặp nhau, một tình yêu mãi mãi không bao giờ kết trái.
Kỳ Hinh không muốn suy nghĩ nhiều thêm, hai người hận nhau đến tột cùng thì làm sao có tương lai được chứ?
Ánh trăng sáng kéo dài bóng Kỳ Hinh, dần dần chiếc bóng ấy như hòa tan trong từng cánh hoa đỏ tươi.
- Thiếu phu nhân… – Bác Phùng nhẹ nhàng khoác một chiếc áo khoác mỏng lên vai Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của bác Phùng, cô bỗng nghẹn ngào.
- Buổi tối trời có gió, cô nhớ chú ý không lại bị cảm lạnh! – Bác Phùng thân thiết lên tiếng. Khi thấy thiếu phu nhân, bà vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cô vẫn còn sống, cô chưa chết còn sợ là sợ liệu cậu cả có đối xử với thiếu phu nhân như hai năm trước hay không!
Kỳ Hinh cười buồn, cố nén khóc, nhẹ nhàng nói với bác Phùng: “Bác Phùng, cháu không còn là thiếu phu nhân của Nhà họ Lăng nữa, bác cứ gọi cháu là Tiểu Hinh đi!”
Ánh mắt bác Phùng đầy đau lòng. Tuy bà không biết tại sao thiếu phu nhân chết rồi mà lại có thể sống lại nhưng bà biết lúc này cô chẳng hề vui vẻ gì. Khi gặp lại Kỳ Hinh, bà phát hiện ra cô không còn sự tự tin và lạc quan như hai năm trước nữa.
- Bác Phùng, sức khỏe của bác Lăng thế nào rồi? – Kỳ Hinh muốn tìm hiểu bệnh tình của Lăng Diêu Hồng qua bác Phùng.
- Ôi, sức khỏe của ông chủ ngày càng yếu, người già đều như vậy cả mà, nhưng tôi nghĩ nếu ông chủ gặp lại cô thì nhất định sẽ rất vui! – Bác Phùng nói.
- Có cơ hội cháu nhất định sẽ đến thăm bác Lăng! – Kỳ Hinh an ủi bác Phùng.
Cô có cơ hội đó sao? Lăng Thiếu Đường hận cha mình như vậy, nếu để anh biết cô đến gặp bác Lăng thì không biết anh sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
- Bác Phùng, cháu muốn ở đây thêm một lát nữa, bác cứ về nghỉ trước đi! – Kỳ Hinh không muốn để người khác thấy vẻ bi thương của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.