Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 194: Ước hẹn bên bờ biển
Ân Tầm
10/05/2015
Beta: Meo Miu Ciu
Nếu như đã có cuộc gặp gỡ trong thơ
Nên giống như kết thúc ảo mộng
Không cần nói em
Làm sao để nén nước mắt khi vẫy tay
Hãy để tất cả ——
Em giả bộ mỉm cười mạnh mẽ trong giấc mơ của anh. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
Đêm, đã rất khuya, yên tĩnh, chỉ còn ánh trăng tỏa ra ánh sáng, những ngôi sao phát ra ánh sáng nhàn nhạt êm dịu chiếu vào người đang nằm trong phòng khách sạn.
Kỳ Hinh thật sự không nỡ ngủ, lông mi thật dài run rẩy theo hô hấp nhợt nhạt, tựa như cánh bướm xinh đẹp xào xạc giữa gió mùa thu, giống như đang chìm trong mơ.
Lăng Thiếu Đường xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ, khi anh phát hiện Kỳ Hinh cuộn tròn trên giường giống như chú mèo thì cố ý bước nhẹ chân.
Gần đây Kỳ Hinh ngày càng ham ngủ, cứ đến buổi tối đã buồn ngủ không chịu được, nhìn dáng ngủ của cô đáng yêu như vậy, anh muốn quấy rầy cô cũng không đành lòng.
Sau khi tắm xong, ngay khi Lăng Thiếu Đường muốn lên giường đi ngủ, lúc này, tiếng
Di động lập tức vang lên.
Anh nhìu mày lại, xong nhìn Kỳ Hinh ngủ say trên giường sợ làm phiền cô, đi tới phòng khách nghe điện thoại.
“Ai vậy?” Giọng nói trầm thấp không một chút tình cảm.
“Thiều Đường!” Giọng nói mểm mại từ đầu dây bên kia vang lên.
Giọng nói quen thuộc làm cho thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đuờng cứng nhắc, một lát sau, anh mở miệng nói: “Vũ Ân______”
Ban đêm có chút hanh khô, Kỳ Hinh chảy nhiều mồ hôi nên tỉnh lại từ giấc mơ, cô hít tứng ngụm khí, hoảng sợ vì vừa gặp cơn ác mộng, sau đó mới buông lòng một chút.
Đêm nay cô ngủ không ngon, liên tiếp gặp ác mộng.
Theo bản năng tầm mắt cô lướt xung quanh, anh còn chưa trở về à, Kỳ Hinh nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ, chắc anh còn xử lý công việc.
Nhẹ nhàng xuống giường, khi cô đi vào phòng khách liếc mắt một cái nhìn thấy trên mác áo có treo áo khoác và caravat của anh, trong lóng ngạc nhiên, đây là trang phục mà Thiếu Đường mặc hôm nay, chẳng lẽ anh đã về nhà rồi lại ra ngoài sao?
Cơn buồn ngủ hoàn toàn chấm dứt, Kỳ Hinh mặc quần áo tử tế, đi vào quán cà phê tao nhã dưới khách sạn, vừa ngồi xuống không lâu, người phục vụ nhiệt tình, nhanh chóng đi tới.
“Tiểu thu Kỳ, cô dùng gì?”
Kỳ Hinh ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt gọi một chút điểm tâm và đồ uống, thực ra, chủ yếu cô không có tâm trạng ăn uống, không nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, trong lòng cô luôn hoang mang và rối bời.
“Sao hôm nay chỉ có một mình cô tới? Vừa nãy tôi nhìn thấy Lăng tiên sinh đi cùng một người mà!” Người phục vụ bưng đồ lên nói, dù sao ở trong này, ít ai có khả năng không biết Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh là ai.
Trong mắt Kỳ Hinh hiện lên một tia nghi ngờ, cô nhẹ giọng hỏi:”Anh--- vừa mới nhìn thấy Lăng tiên sinh?”
Người phục vụ gật đầu:” Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy Lăng tiên sinh đi về phía bờ biển!”
Kỳ Hinh nghe xong, tay run run, không cầm chắc chén trà thủy tinh khiến chén trà rơi xuống đất, vỡ tan…
Đêm, bờ biển càng thêm tĩnh lặng, trong không khí còn xen lẫn cả mùi vị của nước biển, mang theo chút cảm giác bất an.
Ánh trăng kéo dài thêm thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường trên bờ cát, khi anh thấy người phụ nữ đang ngồi trên bãi cát thì đột nhiên trái tim đập mạnh.
“Vũ Ân?” Giọng anh vang lên, rồi nhanh chóng bị tiếng sóng biển hút đi.
Bỗng nhiên người phụ nữ xoay người, ánh trăng trong sang chiếu thẳng lên người cô ta, vừa xinh đẹp lại tràn ngập sự quyến rũ.
“Thiếu Đường ----“ Giọng của cô ta hơi run rẩy, lập tức đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lăng Thiếu Đường đang đứng cách đó không xa.
Lăng Thiếu Đường nhìn thấy An Vũ Ân càng ngày càng lại gần mình, tình cảm trong lòng vốn phức tạp, nay gặp lại cô, tự nhiên trong lòng thấy xúc động , đồng thời, trái tim anh lại thấy áy náy, bởi vì,với việc cô mất tích, anh hầu như chằng quan tâm tới, người này, không phải là người lúc trước anh từng yêu cuồng nhiệt.
Anh thật không ngờ rằng đêm nay An Vũ Ân lại chủ động gọi điện thoại cho anh, đã ngồi ở bờ biện đợi anh lâu như vậy, suy nghĩ lại dù sao mình cũng nên đồng ý hẹn gặp, tuy rằng anh không biết cuối củng mình nên lấy thân phận gì và tình cảm nào để đối mặt với người phụ nữ này.
“ Nhiều năm không gặp, em ---- có khỏe không?” Lăng Thiếu Đường khó khăn tìm cách nói ra một câu như thế, dù sao hai người đã từng thích nhau, sao có thể nói quên là quên ngay được.
Chỉ là, gặp lại cô, anh lại phát hiện trái tìm mình đã có thể đập chậm rãi yên ổn trở lại.
An Vũ Ân đi đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, đôi mắt dạt dào tình cảm nhìn anh không hề chớp mắt, dần dần trong mắt bắt đầu chứa đầy nước mắt.
“ Đã không còn anh bên cạnh, sao em có thể khỏe mạnh được?” Cô ta nhẹ nhàng mở miệng nói, giọng nói chứa đầy sự thê lương và đau buồn.
Lăng Thiếu Đường nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ của An Vũ Ân, trong lòng thấy hơi chua xót, anh cúi đầu nói: “ Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?”
An Vũ Ân buồn bã cười, nước mắt rơi đến bên môi. “Em đi đến nhiều nơi, giống như một người lang thang, nhưng mỗi khi đi qua một nơi, trong lòng lại nhớ đến anh nhiều hơn một chút, em -------- từ trước đến nay em không quên được anh!”
Lăng Thiếu Đường nghiêm mặt, một lát sau, anh nhẹ nhàng nói: “ Vũ Ân, mọi chuyện đều qua rồi, quan trọng là về sau em có tính toán gì không?”
An Vũ Ân không trả lời câu hỏi của anh, mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Thiếu Đường, anh ghét bỏ em à? Anh vẫn không chịu tin lời nói lúc trước của em, ở trong lòng anh, em thực sự vẫn là người như thế ư?”
Giọng cô vang lên mang theo chút kích động.
“ Em hiểu nhầm rồi, anh không ghét bỏ em, chỉ là sự việc lúc trước xảy ra quá đột ngột, anh ---“ Lăng Thiếu Đường than nhẹ một tiếng, muốn giải thích, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi cô.
Dù sao nhà họ Lăng cũng có lỗi với cô.
Nếu như đã có cuộc gặp gỡ trong thơ
Nên giống như kết thúc ảo mộng
Không cần nói em
Làm sao để nén nước mắt khi vẫy tay
Hãy để tất cả ——
Em giả bộ mỉm cười mạnh mẽ trong giấc mơ của anh. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
Đêm, đã rất khuya, yên tĩnh, chỉ còn ánh trăng tỏa ra ánh sáng, những ngôi sao phát ra ánh sáng nhàn nhạt êm dịu chiếu vào người đang nằm trong phòng khách sạn.
Kỳ Hinh thật sự không nỡ ngủ, lông mi thật dài run rẩy theo hô hấp nhợt nhạt, tựa như cánh bướm xinh đẹp xào xạc giữa gió mùa thu, giống như đang chìm trong mơ.
Lăng Thiếu Đường xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ, khi anh phát hiện Kỳ Hinh cuộn tròn trên giường giống như chú mèo thì cố ý bước nhẹ chân.
Gần đây Kỳ Hinh ngày càng ham ngủ, cứ đến buổi tối đã buồn ngủ không chịu được, nhìn dáng ngủ của cô đáng yêu như vậy, anh muốn quấy rầy cô cũng không đành lòng.
Sau khi tắm xong, ngay khi Lăng Thiếu Đường muốn lên giường đi ngủ, lúc này, tiếng
Di động lập tức vang lên.
Anh nhìu mày lại, xong nhìn Kỳ Hinh ngủ say trên giường sợ làm phiền cô, đi tới phòng khách nghe điện thoại.
“Ai vậy?” Giọng nói trầm thấp không một chút tình cảm.
“Thiều Đường!” Giọng nói mểm mại từ đầu dây bên kia vang lên.
Giọng nói quen thuộc làm cho thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đuờng cứng nhắc, một lát sau, anh mở miệng nói: “Vũ Ân______”
Ban đêm có chút hanh khô, Kỳ Hinh chảy nhiều mồ hôi nên tỉnh lại từ giấc mơ, cô hít tứng ngụm khí, hoảng sợ vì vừa gặp cơn ác mộng, sau đó mới buông lòng một chút.
Đêm nay cô ngủ không ngon, liên tiếp gặp ác mộng.
Theo bản năng tầm mắt cô lướt xung quanh, anh còn chưa trở về à, Kỳ Hinh nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ, chắc anh còn xử lý công việc.
Nhẹ nhàng xuống giường, khi cô đi vào phòng khách liếc mắt một cái nhìn thấy trên mác áo có treo áo khoác và caravat của anh, trong lóng ngạc nhiên, đây là trang phục mà Thiếu Đường mặc hôm nay, chẳng lẽ anh đã về nhà rồi lại ra ngoài sao?
Cơn buồn ngủ hoàn toàn chấm dứt, Kỳ Hinh mặc quần áo tử tế, đi vào quán cà phê tao nhã dưới khách sạn, vừa ngồi xuống không lâu, người phục vụ nhiệt tình, nhanh chóng đi tới.
“Tiểu thu Kỳ, cô dùng gì?”
Kỳ Hinh ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt gọi một chút điểm tâm và đồ uống, thực ra, chủ yếu cô không có tâm trạng ăn uống, không nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, trong lòng cô luôn hoang mang và rối bời.
“Sao hôm nay chỉ có một mình cô tới? Vừa nãy tôi nhìn thấy Lăng tiên sinh đi cùng một người mà!” Người phục vụ bưng đồ lên nói, dù sao ở trong này, ít ai có khả năng không biết Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh là ai.
Trong mắt Kỳ Hinh hiện lên một tia nghi ngờ, cô nhẹ giọng hỏi:”Anh--- vừa mới nhìn thấy Lăng tiên sinh?”
Người phục vụ gật đầu:” Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy Lăng tiên sinh đi về phía bờ biển!”
Kỳ Hinh nghe xong, tay run run, không cầm chắc chén trà thủy tinh khiến chén trà rơi xuống đất, vỡ tan…
Đêm, bờ biển càng thêm tĩnh lặng, trong không khí còn xen lẫn cả mùi vị của nước biển, mang theo chút cảm giác bất an.
Ánh trăng kéo dài thêm thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường trên bờ cát, khi anh thấy người phụ nữ đang ngồi trên bãi cát thì đột nhiên trái tim đập mạnh.
“Vũ Ân?” Giọng anh vang lên, rồi nhanh chóng bị tiếng sóng biển hút đi.
Bỗng nhiên người phụ nữ xoay người, ánh trăng trong sang chiếu thẳng lên người cô ta, vừa xinh đẹp lại tràn ngập sự quyến rũ.
“Thiếu Đường ----“ Giọng của cô ta hơi run rẩy, lập tức đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lăng Thiếu Đường đang đứng cách đó không xa.
Lăng Thiếu Đường nhìn thấy An Vũ Ân càng ngày càng lại gần mình, tình cảm trong lòng vốn phức tạp, nay gặp lại cô, tự nhiên trong lòng thấy xúc động , đồng thời, trái tim anh lại thấy áy náy, bởi vì,với việc cô mất tích, anh hầu như chằng quan tâm tới, người này, không phải là người lúc trước anh từng yêu cuồng nhiệt.
Anh thật không ngờ rằng đêm nay An Vũ Ân lại chủ động gọi điện thoại cho anh, đã ngồi ở bờ biện đợi anh lâu như vậy, suy nghĩ lại dù sao mình cũng nên đồng ý hẹn gặp, tuy rằng anh không biết cuối củng mình nên lấy thân phận gì và tình cảm nào để đối mặt với người phụ nữ này.
“ Nhiều năm không gặp, em ---- có khỏe không?” Lăng Thiếu Đường khó khăn tìm cách nói ra một câu như thế, dù sao hai người đã từng thích nhau, sao có thể nói quên là quên ngay được.
Chỉ là, gặp lại cô, anh lại phát hiện trái tìm mình đã có thể đập chậm rãi yên ổn trở lại.
An Vũ Ân đi đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, đôi mắt dạt dào tình cảm nhìn anh không hề chớp mắt, dần dần trong mắt bắt đầu chứa đầy nước mắt.
“ Đã không còn anh bên cạnh, sao em có thể khỏe mạnh được?” Cô ta nhẹ nhàng mở miệng nói, giọng nói chứa đầy sự thê lương và đau buồn.
Lăng Thiếu Đường nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ của An Vũ Ân, trong lòng thấy hơi chua xót, anh cúi đầu nói: “ Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?”
An Vũ Ân buồn bã cười, nước mắt rơi đến bên môi. “Em đi đến nhiều nơi, giống như một người lang thang, nhưng mỗi khi đi qua một nơi, trong lòng lại nhớ đến anh nhiều hơn một chút, em -------- từ trước đến nay em không quên được anh!”
Lăng Thiếu Đường nghiêm mặt, một lát sau, anh nhẹ nhàng nói: “ Vũ Ân, mọi chuyện đều qua rồi, quan trọng là về sau em có tính toán gì không?”
An Vũ Ân không trả lời câu hỏi của anh, mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Thiếu Đường, anh ghét bỏ em à? Anh vẫn không chịu tin lời nói lúc trước của em, ở trong lòng anh, em thực sự vẫn là người như thế ư?”
Giọng cô vang lên mang theo chút kích động.
“ Em hiểu nhầm rồi, anh không ghét bỏ em, chỉ là sự việc lúc trước xảy ra quá đột ngột, anh ---“ Lăng Thiếu Đường than nhẹ một tiếng, muốn giải thích, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi cô.
Dù sao nhà họ Lăng cũng có lỗi với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.