Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [Bts-Fanfic]
Chương 63: Unstable mindset.
An Nhiên
23/02/2020
Có thể chap này sẽ có khá nhiều thoại, mong bạn đọc thông cảm!!
---
Một sai lầm có thể kéo theo rất nhiều những sai lầm khác, một quyết định không đúng đắn ngay từ đầu, nếu bản thân chúng ta không thể tự đưa ra hướng giải quyết, sẽ bắt buộc có người thay ta quyết định.
Ansa đã nhận ra điều này sau những chuyện bản thân đã trải qua. Nếu là vào lúc nó còn bé, có lẽ nó sẽ cho rằng mọi người vô cùng ích kỷ, họ chỉ biết tìm mọi cách dồn nó vào đường cùng, bắt nó phải lựa chọn mà không cần biết suy nghĩ của nó ra sao, nhưng nó cũng nhận ra, khi nó sợ hãi né tránh, ở đâu đó sẽ có người vì nó mà trả giá…
-
"Rei!"
Chiếc xe quản lí đen ngòm lặng lẽ tấp vào quán cafe nhỏ nằm chênh vênh bên một sườn đồi vắng, nơi mà ngày thường sẽ chẳng mấy ai có tâm tình ghé đến. Ấy là Ansa nghĩ vậy, nên khi thấy Rei đánh xe vào bãi đỗ, Ansa mới lấy làm ngạc nhiên.
Chọn một chiếc bàn gỗ thấp ở tầng hai - nơi có thể nhìn ra bao quát khoảng rừng rộng lớn sau lưng quán, Rei ngồi xuống, hệt như quen thuộc mà ung dung rút trong túi xách ra gói thuốc lá và cái bật lửa Zippo đời cũ.
"Làm một điếu không?" - Rei mở lời, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
"Chị có phải Rei em biết không vậy?"
Ansa khẽ hừ một tiếng, cho tới khi nhìn thấy Rei chịu đút mấy thứ đồ không phù hợp ấy trở lại túi, chị cười nhạt gọi phục vụ bưng ra hai tách hồng trà, cuối cùng mới tặc lưỡi nói, "Tại tự dưng thấy lạnh thôi!"
"Cũng không lạnh bằng mấy lời chị nói ban nãy!" - Ansa hơi mím môi, vươn tay kéo tách trà của mình về.
"..."
Quán cafe hôm ấy vắng vẻ đến kì lạ. Ngồi ở tầng hai, cũng là tầng cao nhất, dường như Ansa có thể nghe thấy tiếng gió hiu hắt thổi qua trêu đùa chiếc chuông gió đan bằng hằng hà vỏ sò trắng, còn có đâu đó tiếng lá cây khô ráp va vào nhau xào xạc.. thật thê lương.
Im lặng uống trà ngắm cảnh, Rei dường như sắp quên mất lí do bản thân tức giận ban nãy, cả việc kéo Ansa cùng đến đây.. à thực ra phải nói là bị nó bám đuôi thì đúng hơn…
Vì quá tò mò để tiếp tục chờ đợi, Ansa cuối cùng lên tiếng hỏi, "Rei, về chuyện ban nãy, tại sao phải dùng đến cách đó?"
Nói ra tất cả, bắt Jungkook phải thừa nhận chuyện bản thân đã giấu diếm, nghiêm trọng hơn còn khiến cậu cảm thấy tội lỗi vì liên lụy tới Ansa. Nước cờ này của Rei khiến nó không thể hiểu nổi, rốt cuộc là vì lí do gì?
"Để chị đoán, em đang nghĩ tại sao chị lại cố gắng bảo vệ em mà không phải Jeon Jungkook đúng không?
Em đang nghĩ sau ngần ấy việc xảy ra, nếu em nói ra hết sự thật thì sẽ nhận được sự tha thứ của bọn họ?
Em cho rằng vì yêu em, Jeon Jungkook sẽ có thể vì em mà chờ đợi, chờ cho tới khi em hoàn thành ước mơ của mình để trở về bên cậu ấy, tiếp tục yêu thương cậu ấy?
Nếu em nghĩ giống hệt những điều chị vừa nói thì em đã lầm rồi! Vô cùng lầm!"
Rei cười, một nụ cười mông lung cực khó tiếp thu, như câu từ chị ấy đang nói vậy.
"Dạ??" - Ansa như không tin vào tai mình nữa rồi.
"Sẽ không bao giờ có chuyện một idol đang có mọi thứ trong tay như Jeon Jungkook lại vì tình yêu mà đồng ý từ bỏ.. cho dù bây giờ cậu ấy có yêu em tới mức nào!
Chị mới là người hiểu thằng bé nhất, không phải em!"
"Rei, em không.. em không hiểu..." - Ansa chết lặng, nhận ra người trước mặt càng lúc càng không giống Kim Rei, người chị nó có thể nắm bắt trước đây nữa. Chị ấy bây giờ vô cùng lạnh nhạt, dường như đối với sự hiện diện của nó chị thực sự rất chán ghét. Dường như từ lúc chắc chắn chuyện của nó và Kook, trong chị đã sinh ra một dạng kì thị đối với nó. Và hơn cả, lí do cho thái độ của Rei với nó thay đổi là vì chị cho rằng nó đang lợi dụng tình cảm của Kook.. hơn là yêu...
Nói cách khác Rei không còn tin tưởng Ansa nữa, một chút cũng không.
"Chị có thể thấy Jungkook thay đổi thế nào khi yêu em, và sự thay đổi đó, tin chị đi, không hề tốt đẹp chút nào!
Em không thể dựa dẫm vào Jungkook, như cái cách bản thân thằng bé không thể bảo vệ em!
Trên lưng thằng bé còn gánh quá nhiều nỗi lo khác, mà em thì không thể cùng nó đương đầu, nếu cứ thế này!
Em còn gia đình, còn tương lai, còn rất nhiều thứ để trông mong, còn Jungkook, nó chỉ có ARMY, có Bangtan thôi!
Em có thể hi sinh cho Jungkook như ARMY không? Rõ ràng là không…"
"Là vì chị không hiểu Jungkook quan trọng thế nào với em, Rei à!"
“Đúng, chị không hiểu, và càng sợ hãi nếu phải hiểu!
Vì em không phải người duy nhất chị nói cho nghe điều này, vì bên ngoài kia có rất nhiều người sẵn sàng làm Bangtan tổn thương, mà chị không hi vọng em sẽ là người tiếp diễn điều đó!
.
.
Nên dừng lại thôi, Ansa!”
…
Hôm ấy bên ngoài trời nổi gió lạnh đến rùng mình, thế mà nó chẳng cảm nhận được gì, điều duy nhất nó có thể làm là kiên nhẫn bước đi, để rời khỏi nơi đó.
Điện thoại trong túi rung lên từng đợt điên cuồng nhưng nó không hay biết gì, tùy tiện bước lên một chuyến bus, không cần biết điểm đến là đâu, nó cứ đi, tự hỏi tại sao rõ ràng trời không mưa nhưng gò má nó lại ướt đẫm, kì lạ.. Làm nó nhớ về cái lần bản thân vô thức chạy ra đường, đằng sau là tiếng mẹ tất tả gọi vọng theo, nhưng nó không quan tâm, cứ thế chạy. Cho tới khi ý thức được toàn thân đầy đau nhức và rệu rã sau tai nạn, nó mới thực sự dừng lại.
Hôm đó, nó còn nhớ, cũng u ám thế này…
Cảm giác xung quanh chẳng còn gì để mình có thể bám víu vào được nữa, như một con cá voi bị mắc cạn giữa hoang mạc, nó tự hỏi liệu còn có lối thoát nào cho riêng mình?
Tình yêu ư? Thù hận ư? Điều gì nó cũng từng trải qua, cũng từng lấy đó làm động lực để kéo bản thân thoát khỏi vũng lầy, nhưng ngay lúc này nó nhận ra, hình như bản thân nó đã và đang sa lầy thêm vào khát vọng và tham lam của chính mình rồi.
Đến nỗi không cách nào thoát ra…
"Em có thể hi sinh cho Jungkook như ARMY không? Rõ ràng là không!"
"Sẽ không bao giờ có chuyện một idol đang có mọi thứ trong tay như Jeon Jungkook lại vì tình yêu mà đồng ý từ bỏ.. cho dù bây giờ cậu ấy có yêu em tới mức nào!"
"Nên dừng lại thôi, Ansa!”
Dừng lại, nó có thể làm điều này mà phải không?
Đưa mọi thứ trở lại vạch xuất phát, khiến mọi chuyện như chưa từng xảy ra, nó có thể mà phải không?
Làm sao được, thật xin lỗi nhưng Rei đánh giá nó quá cao rồi.
Vì một khi để điều đó xảy ra, buộc phải có tổn thương. Và nó sẽ phải tự tay mình xát lấy vết thương sâu nhất vào tim Jeon Jungkook, nếu hệt như lời cậu nói - cậu yêu nó nhiều hơn.
---
Một sai lầm có thể kéo theo rất nhiều những sai lầm khác, một quyết định không đúng đắn ngay từ đầu, nếu bản thân chúng ta không thể tự đưa ra hướng giải quyết, sẽ bắt buộc có người thay ta quyết định.
Ansa đã nhận ra điều này sau những chuyện bản thân đã trải qua. Nếu là vào lúc nó còn bé, có lẽ nó sẽ cho rằng mọi người vô cùng ích kỷ, họ chỉ biết tìm mọi cách dồn nó vào đường cùng, bắt nó phải lựa chọn mà không cần biết suy nghĩ của nó ra sao, nhưng nó cũng nhận ra, khi nó sợ hãi né tránh, ở đâu đó sẽ có người vì nó mà trả giá…
-
"Rei!"
Chiếc xe quản lí đen ngòm lặng lẽ tấp vào quán cafe nhỏ nằm chênh vênh bên một sườn đồi vắng, nơi mà ngày thường sẽ chẳng mấy ai có tâm tình ghé đến. Ấy là Ansa nghĩ vậy, nên khi thấy Rei đánh xe vào bãi đỗ, Ansa mới lấy làm ngạc nhiên.
Chọn một chiếc bàn gỗ thấp ở tầng hai - nơi có thể nhìn ra bao quát khoảng rừng rộng lớn sau lưng quán, Rei ngồi xuống, hệt như quen thuộc mà ung dung rút trong túi xách ra gói thuốc lá và cái bật lửa Zippo đời cũ.
"Làm một điếu không?" - Rei mở lời, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
"Chị có phải Rei em biết không vậy?"
Ansa khẽ hừ một tiếng, cho tới khi nhìn thấy Rei chịu đút mấy thứ đồ không phù hợp ấy trở lại túi, chị cười nhạt gọi phục vụ bưng ra hai tách hồng trà, cuối cùng mới tặc lưỡi nói, "Tại tự dưng thấy lạnh thôi!"
"Cũng không lạnh bằng mấy lời chị nói ban nãy!" - Ansa hơi mím môi, vươn tay kéo tách trà của mình về.
"..."
Quán cafe hôm ấy vắng vẻ đến kì lạ. Ngồi ở tầng hai, cũng là tầng cao nhất, dường như Ansa có thể nghe thấy tiếng gió hiu hắt thổi qua trêu đùa chiếc chuông gió đan bằng hằng hà vỏ sò trắng, còn có đâu đó tiếng lá cây khô ráp va vào nhau xào xạc.. thật thê lương.
Im lặng uống trà ngắm cảnh, Rei dường như sắp quên mất lí do bản thân tức giận ban nãy, cả việc kéo Ansa cùng đến đây.. à thực ra phải nói là bị nó bám đuôi thì đúng hơn…
Vì quá tò mò để tiếp tục chờ đợi, Ansa cuối cùng lên tiếng hỏi, "Rei, về chuyện ban nãy, tại sao phải dùng đến cách đó?"
Nói ra tất cả, bắt Jungkook phải thừa nhận chuyện bản thân đã giấu diếm, nghiêm trọng hơn còn khiến cậu cảm thấy tội lỗi vì liên lụy tới Ansa. Nước cờ này của Rei khiến nó không thể hiểu nổi, rốt cuộc là vì lí do gì?
"Để chị đoán, em đang nghĩ tại sao chị lại cố gắng bảo vệ em mà không phải Jeon Jungkook đúng không?
Em đang nghĩ sau ngần ấy việc xảy ra, nếu em nói ra hết sự thật thì sẽ nhận được sự tha thứ của bọn họ?
Em cho rằng vì yêu em, Jeon Jungkook sẽ có thể vì em mà chờ đợi, chờ cho tới khi em hoàn thành ước mơ của mình để trở về bên cậu ấy, tiếp tục yêu thương cậu ấy?
Nếu em nghĩ giống hệt những điều chị vừa nói thì em đã lầm rồi! Vô cùng lầm!"
Rei cười, một nụ cười mông lung cực khó tiếp thu, như câu từ chị ấy đang nói vậy.
"Dạ??" - Ansa như không tin vào tai mình nữa rồi.
"Sẽ không bao giờ có chuyện một idol đang có mọi thứ trong tay như Jeon Jungkook lại vì tình yêu mà đồng ý từ bỏ.. cho dù bây giờ cậu ấy có yêu em tới mức nào!
Chị mới là người hiểu thằng bé nhất, không phải em!"
"Rei, em không.. em không hiểu..." - Ansa chết lặng, nhận ra người trước mặt càng lúc càng không giống Kim Rei, người chị nó có thể nắm bắt trước đây nữa. Chị ấy bây giờ vô cùng lạnh nhạt, dường như đối với sự hiện diện của nó chị thực sự rất chán ghét. Dường như từ lúc chắc chắn chuyện của nó và Kook, trong chị đã sinh ra một dạng kì thị đối với nó. Và hơn cả, lí do cho thái độ của Rei với nó thay đổi là vì chị cho rằng nó đang lợi dụng tình cảm của Kook.. hơn là yêu...
Nói cách khác Rei không còn tin tưởng Ansa nữa, một chút cũng không.
"Chị có thể thấy Jungkook thay đổi thế nào khi yêu em, và sự thay đổi đó, tin chị đi, không hề tốt đẹp chút nào!
Em không thể dựa dẫm vào Jungkook, như cái cách bản thân thằng bé không thể bảo vệ em!
Trên lưng thằng bé còn gánh quá nhiều nỗi lo khác, mà em thì không thể cùng nó đương đầu, nếu cứ thế này!
Em còn gia đình, còn tương lai, còn rất nhiều thứ để trông mong, còn Jungkook, nó chỉ có ARMY, có Bangtan thôi!
Em có thể hi sinh cho Jungkook như ARMY không? Rõ ràng là không…"
"Là vì chị không hiểu Jungkook quan trọng thế nào với em, Rei à!"
“Đúng, chị không hiểu, và càng sợ hãi nếu phải hiểu!
Vì em không phải người duy nhất chị nói cho nghe điều này, vì bên ngoài kia có rất nhiều người sẵn sàng làm Bangtan tổn thương, mà chị không hi vọng em sẽ là người tiếp diễn điều đó!
.
.
Nên dừng lại thôi, Ansa!”
…
Hôm ấy bên ngoài trời nổi gió lạnh đến rùng mình, thế mà nó chẳng cảm nhận được gì, điều duy nhất nó có thể làm là kiên nhẫn bước đi, để rời khỏi nơi đó.
Điện thoại trong túi rung lên từng đợt điên cuồng nhưng nó không hay biết gì, tùy tiện bước lên một chuyến bus, không cần biết điểm đến là đâu, nó cứ đi, tự hỏi tại sao rõ ràng trời không mưa nhưng gò má nó lại ướt đẫm, kì lạ.. Làm nó nhớ về cái lần bản thân vô thức chạy ra đường, đằng sau là tiếng mẹ tất tả gọi vọng theo, nhưng nó không quan tâm, cứ thế chạy. Cho tới khi ý thức được toàn thân đầy đau nhức và rệu rã sau tai nạn, nó mới thực sự dừng lại.
Hôm đó, nó còn nhớ, cũng u ám thế này…
Cảm giác xung quanh chẳng còn gì để mình có thể bám víu vào được nữa, như một con cá voi bị mắc cạn giữa hoang mạc, nó tự hỏi liệu còn có lối thoát nào cho riêng mình?
Tình yêu ư? Thù hận ư? Điều gì nó cũng từng trải qua, cũng từng lấy đó làm động lực để kéo bản thân thoát khỏi vũng lầy, nhưng ngay lúc này nó nhận ra, hình như bản thân nó đã và đang sa lầy thêm vào khát vọng và tham lam của chính mình rồi.
Đến nỗi không cách nào thoát ra…
"Em có thể hi sinh cho Jungkook như ARMY không? Rõ ràng là không!"
"Sẽ không bao giờ có chuyện một idol đang có mọi thứ trong tay như Jeon Jungkook lại vì tình yêu mà đồng ý từ bỏ.. cho dù bây giờ cậu ấy có yêu em tới mức nào!"
"Nên dừng lại thôi, Ansa!”
Dừng lại, nó có thể làm điều này mà phải không?
Đưa mọi thứ trở lại vạch xuất phát, khiến mọi chuyện như chưa từng xảy ra, nó có thể mà phải không?
Làm sao được, thật xin lỗi nhưng Rei đánh giá nó quá cao rồi.
Vì một khi để điều đó xảy ra, buộc phải có tổn thương. Và nó sẽ phải tự tay mình xát lấy vết thương sâu nhất vào tim Jeon Jungkook, nếu hệt như lời cậu nói - cậu yêu nó nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.