Chương 43
Đại Giang Lưu
17/09/2017
Những điều Triệu Bân nói rõ ràng là nói dối đã được dày công chuẩn bị, nhưng chính xác vẫn có rất nhiều chuyện bị mắc gút.
Ví dụ như đúng là hắn ta theo đuổi Cao Ca, từng xếp nến đàn ghi-ta tặng hoa hồng, cũng đúng vào thời điểm nghỉ hè năm ngoái không hề có bất cứ liên lạc gì với cô, cũng từng tặng quà đắt tiền thật, mặc dù Cao Ca không đồng ý, tránh hắn như tránh bọ cạp, nghỉ hè còn đổi cả số điện thoại nữa, chưa từng muốn những món quà đắt tiền kia bao giờ, nhưng vấn đề là, những điều này xen lẫn giữa thật giả thì khó mà nói rõ được.
Triệu Bân nói xong đứng tại chỗ, dáng vẻ hiền lành, hệt như coi mình là người đàng hoàng vậy.
Cao Ca nhìn hắn, cho dù biết đây là một trận chiến khó khăn, nhưng cô cũng chẳng ngờ lại nghe được lời nói dối hoang đường như thế. Khó trách nhiều người bị hại của án cưỡng hiếp lại không tham gia, bởi vì như thế không những làm vết thương trên người chảy máu lần nữa, mà là dùng dao đâm hai phát nói với người khác biết chính bạn tự làm tổn thương mình.
Cô cố gắng đè nén cơn giận của mình xuống, sau đó nghe thấy thẩm phán nói, "Mời nguyên cáo tiến hành trình bày nội dung trong đơn khởi tố." Lúc này cô mới hít thở một hơi thật sâu, bắt đầu đáp lại.
Trước đó Tống Phỉ đã tả qua nội dung phiên tòa cho cô biết, cô không thể hỏi ngược lại Triệu Bân được, công việc này chỉ có thể do Tống Phỉ hoàn thành, điều cô có thể làm là miêu tả lại tỉ mỉ chính xác sự thật cưỡng hiếp.
Cao Ca cũng như Triệu Bân, bắt đầu trần thuật lại từ khi hai người biết nhau, "Vào ngày 15 tháng 5 năm 2016, tôi làm MC dẫn khai mạc trong tiết mục văn nghệ ở trường, sau khi kết thúc Triệu Bân đến sau hậu trường tặng hoa, tỏ ý bảo rất thích tôi, muốn hẹn hò với tôi. Tôi đã sớm nghe nói đến nh ta, là con trai độc nhất của tập đoàn tài chính Triệu Thị, vừa vào nhập học đã lái Bentley, đúng là người có tiền. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hắn ta chỉ gặp tôi một lần vào học kỳ hai năm hai, khi ấy đã qua lại với rất nhiều cô gái trong trường, nên tôi cho rằng nam sinh như thế chỉ là muốn chơi bời mà thôi, nên tôi mượn cớ nói đi tìm bạn học để rời đi.
Sau đó hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, thường xuyên chặn đường tôi trên đường đi học, còn lấy được số điện thoại của tôi từ chỗ bạn học, gửi tin nhắn gọi điện thoại cho tôi. Ngay trước mặt các bạn học, tôi đã từng rất nghiêm túc nói với hắn ta, tôi đã có bạn trai rồi, không muốn qua lại với hắn ta nữa, nhưng hắn ta vẫn nhất quyết dây dưa với tôi, thậm chí còn đến mức không để tôi đồng ý mà thắp nến đàn hát tặng hoa ở ngay trong trường, ép tôi đồng ý qua lại với hắn, nhưng tôi trước sau vẫn một mực từ chối, cho đến tận kỳ nghỉ hè năm 2016, vì để tránh hắn tôi mới đổi số điện thoại.
Nhưng cũng chỉ có được cuộc sống bình yên ba tháng như thế. Tôi nhậm chức bộ phận văn nghệ ở trường, rất nhiều người đều có số của tôi, rồi hắn ta cũng nhanh chóng có được. Sau đó lại bắt đầu một vòng quấy rối mới, gửi tin nhắn nói những lời rất mập mờ, hứa hẹn rất nhiều , hơn nữa còn bắt đầu chạy đến trước mặt mọi người mà tặng quà đắt tiền cho tôi, nhưng tôi đều từ chối cả. Giữa tôi với hắn ta, ngoài mấy lần hắn ta tìm đến cửa thì không hề có bất cứ âm thầm tiếp xúc nào, cũng chưa từng chủ động nhắn tin cho hắn ta.
Vào buổi tối ngày mười ba tháng mười, tôi làm MC cuộc thi ca hát cho tân sinh viên, sau khi kết thúc tôi cùng bạn học Trương Manh đi xuống, phát hiện ra Triệu Bân lại cố thủ ở dưới lầu. Thế nên tôi mới đổi hướng, đi ra từ cửa tây. Tôi vốn muốn cách xa hắn ta, nhưng Trương Manh lại gọi tên tôi lớn quá làm đả động đến Triệu Bân, tôi lập tức đi ngay, nhưng bị hắn lái xe chặn đường lại, sau đó mới nói với tôi là cảm thấy dưa chín ép không ngọt, đã nghĩ thông rồi, hy vọng không yêu đương được thì có thể làm bạn, cùng tôi ăn bữa cơm cuối cùng. Tôi bị hắn ta quấn lấy cả nửa năm, hơn nữa cảm thấy đến nhà ăn trong trường, bên cạnh còn có bạn cùng phòng, cũng an oàn nên tôi đã đồng ý.
Kết quả sau khi đến nơi đó, chuẩn bị thức ăn xong, Triệu Bân nói chuyện rất khách khí, đầu tiên tự mình uống cạn một ly rượu trắng, nói là tự phạt. Hắn ta hỏi tôi uống gì, tôi mới nói là sữa chua, sau đó hắn bảo cụng ly với tôi xong thì hãy xem nhau như là bạn, thế là tôi uống một hớp sữa chua, tiếp đó tầm mắt trở nên mơ hồ, tôi chỉ nghe thấy Trương Manh la lên đầy thất thanh, sau đó nữa thì không biết gì. Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì đã lắc lư trên xe, bị ném ra băng ghế sau, em họ Triệu Bân là Tống Gia Cường đang lái xe, Triệu Bân ngồi ở ghế phụ. Tôi có thể thấy toàn thân đau nhức, sau đó bọn chúng dừng xe lại, Triệu Bân hỏi Tống Gia Cường ở đây có camera không, Tống Gia Cường bảo không... Bọn chúng liền đưa tôi xuống, Triệu Bân còn nói với Tống Gia Cường là bảo mày lên mà không chịu. Đợi đến khi vất tôi và đồ của tôi lại thì chúng lái xe rời đi. Sau đó tôi bò dậy báo án."
Cuối cùng Cao Ca nói rõ: "Cho đến bây giờ tôi chưa từng qua lại với Triệu Bân, thậm chí cũng không hề lén gặp mặt lần nào. Tôi không chủ động gọi điện hay nhắn tin gì với hắn ta cả, càng chưa từng nhận một món quà nào của hắn, là hắn ta theo đuổi rồi cưỡng hiếp tôi. Trong nội dung tường thuật đều có người có thể làm chứng."
Kỳ thật phần trần thuật của Cao Ca có thể đoán được, cô đúng là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, người xung quanh ai cũng đều biết. Mà đó cũng là điều Triệu Bân đã biết, vì để thoát tội mà hắn cũng đối chọi rất hay gắt, nên sự thật mà hai người trình bày hoàn toàn trái ngược nhau.
Thẩm phán nhanh chóng tiến hành đưa ra quyết định, "Sau đây tòa án bắt đầu điều tra, do luật sư đại diện của người bị hại đặt câu hỏi."
Cao Ca không khỏi căng thẳng nhìn anh, theo lý mà nói hẳn lúc này Tống Phỉ phải tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng anh lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Cao Ca, thậm chí còn cho cô ánh mắt an ủi, rồi lúc này mới bắt đầu hỏi: "Triệu Bân, cậu biết Cao Ca như thế nào?"
Triệu Bân: "Đi xem khai mạc chương trình văn nghệ."
Tống Phỉ: "Là cậu chủ động?"
Triệu Bân: "Đúng."
Tống Phỉ: "Lúc ấy có trao đổi số điện thoại không?"
Triệu Bân: "Không có."
Tống Phỉ: "Tại sao?"
Triệu Bân: "Cô ta không đồng ý."
Tống Phỉ: "Lần thứ hai cậu gặp cô ấy là khi nào?"
Triệu Bân: "Sau giờ học ngày hôm sau."
Tống Phỉ: "Cậu đã làm gì?"
Triệu Bân: "Nói muốn hẹn hò với cô ấy."
Tống Phỉ: "Cô ấy có đồng ý không?"
Triệu Bân: "Không đồng ý."
Tống Phỉ: "Còn lần thứ ba?"
Triệu Bân: "Tối hôm đó."
Tống Phỉ: "Cậu đã làm gì?"
Triệu Bân: "Tôi đến dưới ký túc xá cô ấy cố thủ."
Tống Phỉ: "Có gọi điện thoại không?"
Triệu Bân: "Có."
Tống Phỉ: "Lấy được số điện thoại từ đâu?"
Triệu Bân: "Từ bạn học cô ấy là Trương Manh."
Tống Phỉ: "Cao Ca trả lời cậu thế nào?"
Triệu Bân: "Cô ta bảo mình có chuyện, sẽ không xuống."
Tống Phỉ: "Từ ngày mười lăm tháng năm cho đến hai mươi tháng sáu, tổng cộng cậu đi tìm Cao Ca mấy lần?"
Triệu Bân: "Không biết."
Tống Phỉ đạt được mục đích, trực tiếp tổng kết: "Vậy để tôi nói cho cậu biết, trên bản in lịch sử cuộc gọi cho thấy, trong vòng ba mươi lăm ngày, tổng cộng cậu đã gọi một trăm hai mươi ba cuộc điện thoại. Trong đó Cao Ca nghe máy một lần, chính là vào ngày mười sáu tháng năm - ngày đầu tiên cậu gọi đến, nói chuyện được năm giây thì cúp máy. Sau đó chưa từng nhận điện thoại của cậu đúng không?"
Triệu Bân nhìn luật sư Bàng Duệ, chỉ có thể nhắm mắt trả lời, "Đúng."
Tống Phỉ: "Cậu có gửi tin nhắn cho cô ấy không?"
Triệu Bân: "Có gửi."
Tống Phỉ: "Nội dung là gì?"
Triệu Bân: "Chỉ tỏ ý muốn lui tới với cô ta."
Tống Phỉ: "Có từng quấy rối không?"
Triệu Bân do dự rồi cắn răng nói: "Không có. Đều là tình..."
Tống Phỉ cười: "Cậu chỉ cần trả lời có hoặc không. Cậu vẫn luôn tiến thành quấy rối. Trong khoảng thời gian ba mươi lăm ngày, nội dung tin nhắn do cậu gửi vô cùng trắng trợn, "Cao Ca, anh muốn hôn em' 'Cao Ca, anh vừa nghĩ đến em là cứng ngay', những tin nhắn có phải do cậu gửi không?"
Triệu Bân: "... Phải, nhưng mà..."
Tống Phỉ: "Nghỉ hè năm 2016 dài gần ba tháng, cậu chủ động không liên lạc với Cao Ca?"
Triệu Bân rất tự tin về điểm này: "... Đúng!"
Tống Phỉ: "Trên thực tế, vào ngày hai mươi tháng sáu khi Cao Ca về nhà, cậu đã gọi cho cô ấy mười hai cuộc, cô ấy tắt máy, cậu gửi tin nhắn. Cậu đã viết thế này, 'Cao Ca, em đừng hòng trốn anh, cho là anh không tìm được em ư?' có đúng hay không?"
Triệu Bân: "... Đúng, nhưng vì..."
Tống Phỉ phớt lờ hắn, nói tiếp: "Thưa thẩm phán, đương sự của tôi cũng vì cậu ta uy hiếp nên vào ngày đó mới xuống tàu, đổi số điện thoại ở ngay khu kinh doanh bên cạnh ga tàu, cũng khóa luôn số điện thoại cũ. Đây không phải là bị cáo chủ động thôi quấy rối đương sự của tôi, mà là do cậu ta không liên lạc được. Trong mùa hè ấy, đương sự của tôi không liên lạc với bất cứ bạn học nào, đến mồng một tháng chín cô ấy về trường thì số điện thoại mới được bạn bè biết. Cùng ngày hôm đó cậu liền gọi điện đến, có phải không?"
Triệu Bân bắt đầu chảy mồ hôi lạnh: "... Đúng."
Tống Phỉ: "Cao Ca từ chối không nghe máy?"
Triệu Bân: "Đúng."
Tống Phỉ: "Trong bản trần thuật của cậu có nói Cao Ca vì tiền mà lén lút liên lạc với cậu, muốn tiến hành quan hệ mua bán tình dục, xin hỏi vì sao cô ấy lại cần tiền?"
Triệu Bân: "Tôi không biết."
Tống Phỉ: "Nếu cậu thích cô ấy, vậy cậu có từng hỗ trợ về tài chính không?"
Triệu Bân: "Có!"
Tống Phỉ: "Cô ấy cần bao nhiêu tiền?"
Triệu Bân ngây ra: "Tôi không biết."
Tống Phỉ liền hỏi hắn: "Nói cách khác, rõ ràng cô ấy cần tiền, cậu có thể cung cấp cho cô ấy, nhưng đồng thời cô ấy không muốn làm bạn gái cậu, cũng không chịu tiếp nhận, nhưng lại sẵn lòng nhận quà đắt tiền của cậu, thuận tiện bán thân kiếm tiền?"
Điều này quả thật quá hoang đường, đáng tiếc không phải phiên tòa công khai, nếu không nhất định sẽ có người cười.
Triệu Bân cũng cảm thấy không đúng, nhưng một khi đã nói dối thì cần vô số lời nói dối khác che đậy, Bàng Duệ yêu cầu bào chữa có tội, dĩ nhiên hắn không đồng ý, cũng chỉ có thể đi từng bước đến mức này.
Hắn nhắm mắt nói, "Đúng, nào ai biết..."
Tống Phỉ ngắt lời hắn hỏi tiếp: "Nhưng trong danh sách ghi chép cuộc gọi của tôi, tất cả các cuộc gọi của cậu cô ấy đều không nghe máy, bị đưa vào danh sách đen, hai người liên lạc với nhau thế nào?"
Triệu Bân: "Là tan lớp gặp mặt nói."
Tống Phỉ: "Chỉ hai người các cậu?"
Triệu Bân: "Đúng."
Tống Phỉ: "Lần đầu tiên là ở đâu?"
"Cái này..." Triệu Bân nghĩ ngợi, "Trưa ngày 17 tháng 9, ở thư viện."
Tống Phỉ: "Vậy từ lúc nào hai người xảy ra quan hệ lần đầu?"
Triệu Bân: "Cùng... cùng ngày hôm đó."
Tống Phỉ: "Ở đâu?"
Triệu Bân: "Ở nhà tôi."
Tống Phỉ: "Một lần bao nhiêu tiền?"
Triệu Bân: "Một... một nghìn tệ."
Tống Phỉ: "Đưa bằng cách nào?"
Triệu Bân: "Tiền mặt."
Tống Phỉ: "Sau đó đến trước ngày mười ba tháng mười xảy ra chuyện, tổng cộng hai người đã tiến hành mua bán tình dục bao nhiêu lần và ở đâu?"
Triệu Bân: "Năm sáu lần gì đó, không nhớ rõ lắm, đều ở nhà tôi?"
Tống Phỉ: "Hai người không liên lạc qua lại với nhau, làm sao cậu tìm được cô ấy?"
Triệu Bân: "Thì... thì tan học gặp phải."
Tống Phỉ: "Hay nói cách khác, vào thế kỷ hiện đại hai mươi mốt này, hai người mua bán tình dục nhưng không dùng điện thoại để liên lạc, mà chỉ nhờ vào duyện phận xem có thể gặp được hay không. Một lần như thế là một ngàn tệ, tổng cộng Cao Ca lấy được từ chỗ cậu năm sáu nghìn tiền công. Có đúng thế không?"
Triệu Bân lau mồ hôi: "... Đúng."
Tống Phỉ: "Cậu tặng cô ấy quà đắt tiền, bề ngoài cô ấy không muốn nhưng đều cất đồ ở chỗ cậu?"
Triệu Bân: "Cô ta sợ bị bạn trai biết, cũng sợ người khác nói ra nói vào."
Tống Phỉ: "Cô ấy có thích không?"
Triệu Bân: "Thích."
Tống Phỉ: "Thưa thẩm phán, trên thực tế, vào ngày 17 tháng 9 Cao Ca không thể có quan hệ với cậu ta được, ngày hôm đó đang trong kỳ kinh nguyệt của cô ấy. Trong phần mềm điện thoại của cô ấy có ghi chép rất cặn kẽ làm bằng chứng. Thứ hai, nhà Cao Ca cũng không giàu có gì, nhưng bố mẹ của cô ấy đều có công việc, vào khoảng tháng chín trong nhà cũng không cần tiền. Mà trong thời gian đó bản thân Cao Ca cũng không cần khoản chi nào lớn cả, từ phần mềm thanh toán và thẻ tín dụng của cô ấy cho thấy, vào tháng đó tổng cộng cô ấy nợ một nghìn ba trăm hai mươi sáu tệ, khoản nợ trước đó đều đã được trả hết. Mà đồng thời, bởi vì từ năm đầu tiên đi làm thêm dẫn chương trình ở công ty tổ chức hôn lễ mà số dư tài khoản của cô ấy là hơn hai mươi chín tệ.
Hay nói cách khác, đương sự của tôi không hề thiếu tiền, cũng không gặp phải nguy cơ kinh tế nào, nhưng đột nhiên tính tình thay đổi nhanh như thế, từ lúc mới ban đầu là kiêu ngạo không chấp nhận làm bạn gái của đối phương cho đến khi đồng ý trở thành quan hệ bạn tình với đối phương, từ đó lấy được năm sáu nghìn tệ. Khoản tiền này cũng không thể giải quyết bất cứ vấn đề nào thay cô ấy được, cũng sẽ không làm số tiền lớn cô ấy gửi ngân hàng tăng lên còn chính mình thì như ăn phải mật đắng. Rõ ràng điều này không hề hợp lo-gic.
Triệu Bân khó khăn nuốt nước bọt, nhìn về phía Bàng Duệ...
Hắn ta chưa bao giờ biết, tòa án thẩm vấn sẽ là như thế.
Ví dụ như đúng là hắn ta theo đuổi Cao Ca, từng xếp nến đàn ghi-ta tặng hoa hồng, cũng đúng vào thời điểm nghỉ hè năm ngoái không hề có bất cứ liên lạc gì với cô, cũng từng tặng quà đắt tiền thật, mặc dù Cao Ca không đồng ý, tránh hắn như tránh bọ cạp, nghỉ hè còn đổi cả số điện thoại nữa, chưa từng muốn những món quà đắt tiền kia bao giờ, nhưng vấn đề là, những điều này xen lẫn giữa thật giả thì khó mà nói rõ được.
Triệu Bân nói xong đứng tại chỗ, dáng vẻ hiền lành, hệt như coi mình là người đàng hoàng vậy.
Cao Ca nhìn hắn, cho dù biết đây là một trận chiến khó khăn, nhưng cô cũng chẳng ngờ lại nghe được lời nói dối hoang đường như thế. Khó trách nhiều người bị hại của án cưỡng hiếp lại không tham gia, bởi vì như thế không những làm vết thương trên người chảy máu lần nữa, mà là dùng dao đâm hai phát nói với người khác biết chính bạn tự làm tổn thương mình.
Cô cố gắng đè nén cơn giận của mình xuống, sau đó nghe thấy thẩm phán nói, "Mời nguyên cáo tiến hành trình bày nội dung trong đơn khởi tố." Lúc này cô mới hít thở một hơi thật sâu, bắt đầu đáp lại.
Trước đó Tống Phỉ đã tả qua nội dung phiên tòa cho cô biết, cô không thể hỏi ngược lại Triệu Bân được, công việc này chỉ có thể do Tống Phỉ hoàn thành, điều cô có thể làm là miêu tả lại tỉ mỉ chính xác sự thật cưỡng hiếp.
Cao Ca cũng như Triệu Bân, bắt đầu trần thuật lại từ khi hai người biết nhau, "Vào ngày 15 tháng 5 năm 2016, tôi làm MC dẫn khai mạc trong tiết mục văn nghệ ở trường, sau khi kết thúc Triệu Bân đến sau hậu trường tặng hoa, tỏ ý bảo rất thích tôi, muốn hẹn hò với tôi. Tôi đã sớm nghe nói đến nh ta, là con trai độc nhất của tập đoàn tài chính Triệu Thị, vừa vào nhập học đã lái Bentley, đúng là người có tiền. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hắn ta chỉ gặp tôi một lần vào học kỳ hai năm hai, khi ấy đã qua lại với rất nhiều cô gái trong trường, nên tôi cho rằng nam sinh như thế chỉ là muốn chơi bời mà thôi, nên tôi mượn cớ nói đi tìm bạn học để rời đi.
Sau đó hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, thường xuyên chặn đường tôi trên đường đi học, còn lấy được số điện thoại của tôi từ chỗ bạn học, gửi tin nhắn gọi điện thoại cho tôi. Ngay trước mặt các bạn học, tôi đã từng rất nghiêm túc nói với hắn ta, tôi đã có bạn trai rồi, không muốn qua lại với hắn ta nữa, nhưng hắn ta vẫn nhất quyết dây dưa với tôi, thậm chí còn đến mức không để tôi đồng ý mà thắp nến đàn hát tặng hoa ở ngay trong trường, ép tôi đồng ý qua lại với hắn, nhưng tôi trước sau vẫn một mực từ chối, cho đến tận kỳ nghỉ hè năm 2016, vì để tránh hắn tôi mới đổi số điện thoại.
Nhưng cũng chỉ có được cuộc sống bình yên ba tháng như thế. Tôi nhậm chức bộ phận văn nghệ ở trường, rất nhiều người đều có số của tôi, rồi hắn ta cũng nhanh chóng có được. Sau đó lại bắt đầu một vòng quấy rối mới, gửi tin nhắn nói những lời rất mập mờ, hứa hẹn rất nhiều , hơn nữa còn bắt đầu chạy đến trước mặt mọi người mà tặng quà đắt tiền cho tôi, nhưng tôi đều từ chối cả. Giữa tôi với hắn ta, ngoài mấy lần hắn ta tìm đến cửa thì không hề có bất cứ âm thầm tiếp xúc nào, cũng chưa từng chủ động nhắn tin cho hắn ta.
Vào buổi tối ngày mười ba tháng mười, tôi làm MC cuộc thi ca hát cho tân sinh viên, sau khi kết thúc tôi cùng bạn học Trương Manh đi xuống, phát hiện ra Triệu Bân lại cố thủ ở dưới lầu. Thế nên tôi mới đổi hướng, đi ra từ cửa tây. Tôi vốn muốn cách xa hắn ta, nhưng Trương Manh lại gọi tên tôi lớn quá làm đả động đến Triệu Bân, tôi lập tức đi ngay, nhưng bị hắn lái xe chặn đường lại, sau đó mới nói với tôi là cảm thấy dưa chín ép không ngọt, đã nghĩ thông rồi, hy vọng không yêu đương được thì có thể làm bạn, cùng tôi ăn bữa cơm cuối cùng. Tôi bị hắn ta quấn lấy cả nửa năm, hơn nữa cảm thấy đến nhà ăn trong trường, bên cạnh còn có bạn cùng phòng, cũng an oàn nên tôi đã đồng ý.
Kết quả sau khi đến nơi đó, chuẩn bị thức ăn xong, Triệu Bân nói chuyện rất khách khí, đầu tiên tự mình uống cạn một ly rượu trắng, nói là tự phạt. Hắn ta hỏi tôi uống gì, tôi mới nói là sữa chua, sau đó hắn bảo cụng ly với tôi xong thì hãy xem nhau như là bạn, thế là tôi uống một hớp sữa chua, tiếp đó tầm mắt trở nên mơ hồ, tôi chỉ nghe thấy Trương Manh la lên đầy thất thanh, sau đó nữa thì không biết gì. Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì đã lắc lư trên xe, bị ném ra băng ghế sau, em họ Triệu Bân là Tống Gia Cường đang lái xe, Triệu Bân ngồi ở ghế phụ. Tôi có thể thấy toàn thân đau nhức, sau đó bọn chúng dừng xe lại, Triệu Bân hỏi Tống Gia Cường ở đây có camera không, Tống Gia Cường bảo không... Bọn chúng liền đưa tôi xuống, Triệu Bân còn nói với Tống Gia Cường là bảo mày lên mà không chịu. Đợi đến khi vất tôi và đồ của tôi lại thì chúng lái xe rời đi. Sau đó tôi bò dậy báo án."
Cuối cùng Cao Ca nói rõ: "Cho đến bây giờ tôi chưa từng qua lại với Triệu Bân, thậm chí cũng không hề lén gặp mặt lần nào. Tôi không chủ động gọi điện hay nhắn tin gì với hắn ta cả, càng chưa từng nhận một món quà nào của hắn, là hắn ta theo đuổi rồi cưỡng hiếp tôi. Trong nội dung tường thuật đều có người có thể làm chứng."
Kỳ thật phần trần thuật của Cao Ca có thể đoán được, cô đúng là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, người xung quanh ai cũng đều biết. Mà đó cũng là điều Triệu Bân đã biết, vì để thoát tội mà hắn cũng đối chọi rất hay gắt, nên sự thật mà hai người trình bày hoàn toàn trái ngược nhau.
Thẩm phán nhanh chóng tiến hành đưa ra quyết định, "Sau đây tòa án bắt đầu điều tra, do luật sư đại diện của người bị hại đặt câu hỏi."
Cao Ca không khỏi căng thẳng nhìn anh, theo lý mà nói hẳn lúc này Tống Phỉ phải tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng anh lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Cao Ca, thậm chí còn cho cô ánh mắt an ủi, rồi lúc này mới bắt đầu hỏi: "Triệu Bân, cậu biết Cao Ca như thế nào?"
Triệu Bân: "Đi xem khai mạc chương trình văn nghệ."
Tống Phỉ: "Là cậu chủ động?"
Triệu Bân: "Đúng."
Tống Phỉ: "Lúc ấy có trao đổi số điện thoại không?"
Triệu Bân: "Không có."
Tống Phỉ: "Tại sao?"
Triệu Bân: "Cô ta không đồng ý."
Tống Phỉ: "Lần thứ hai cậu gặp cô ấy là khi nào?"
Triệu Bân: "Sau giờ học ngày hôm sau."
Tống Phỉ: "Cậu đã làm gì?"
Triệu Bân: "Nói muốn hẹn hò với cô ấy."
Tống Phỉ: "Cô ấy có đồng ý không?"
Triệu Bân: "Không đồng ý."
Tống Phỉ: "Còn lần thứ ba?"
Triệu Bân: "Tối hôm đó."
Tống Phỉ: "Cậu đã làm gì?"
Triệu Bân: "Tôi đến dưới ký túc xá cô ấy cố thủ."
Tống Phỉ: "Có gọi điện thoại không?"
Triệu Bân: "Có."
Tống Phỉ: "Lấy được số điện thoại từ đâu?"
Triệu Bân: "Từ bạn học cô ấy là Trương Manh."
Tống Phỉ: "Cao Ca trả lời cậu thế nào?"
Triệu Bân: "Cô ta bảo mình có chuyện, sẽ không xuống."
Tống Phỉ: "Từ ngày mười lăm tháng năm cho đến hai mươi tháng sáu, tổng cộng cậu đi tìm Cao Ca mấy lần?"
Triệu Bân: "Không biết."
Tống Phỉ đạt được mục đích, trực tiếp tổng kết: "Vậy để tôi nói cho cậu biết, trên bản in lịch sử cuộc gọi cho thấy, trong vòng ba mươi lăm ngày, tổng cộng cậu đã gọi một trăm hai mươi ba cuộc điện thoại. Trong đó Cao Ca nghe máy một lần, chính là vào ngày mười sáu tháng năm - ngày đầu tiên cậu gọi đến, nói chuyện được năm giây thì cúp máy. Sau đó chưa từng nhận điện thoại của cậu đúng không?"
Triệu Bân nhìn luật sư Bàng Duệ, chỉ có thể nhắm mắt trả lời, "Đúng."
Tống Phỉ: "Cậu có gửi tin nhắn cho cô ấy không?"
Triệu Bân: "Có gửi."
Tống Phỉ: "Nội dung là gì?"
Triệu Bân: "Chỉ tỏ ý muốn lui tới với cô ta."
Tống Phỉ: "Có từng quấy rối không?"
Triệu Bân do dự rồi cắn răng nói: "Không có. Đều là tình..."
Tống Phỉ cười: "Cậu chỉ cần trả lời có hoặc không. Cậu vẫn luôn tiến thành quấy rối. Trong khoảng thời gian ba mươi lăm ngày, nội dung tin nhắn do cậu gửi vô cùng trắng trợn, "Cao Ca, anh muốn hôn em' 'Cao Ca, anh vừa nghĩ đến em là cứng ngay', những tin nhắn có phải do cậu gửi không?"
Triệu Bân: "... Phải, nhưng mà..."
Tống Phỉ: "Nghỉ hè năm 2016 dài gần ba tháng, cậu chủ động không liên lạc với Cao Ca?"
Triệu Bân rất tự tin về điểm này: "... Đúng!"
Tống Phỉ: "Trên thực tế, vào ngày hai mươi tháng sáu khi Cao Ca về nhà, cậu đã gọi cho cô ấy mười hai cuộc, cô ấy tắt máy, cậu gửi tin nhắn. Cậu đã viết thế này, 'Cao Ca, em đừng hòng trốn anh, cho là anh không tìm được em ư?' có đúng hay không?"
Triệu Bân: "... Đúng, nhưng vì..."
Tống Phỉ phớt lờ hắn, nói tiếp: "Thưa thẩm phán, đương sự của tôi cũng vì cậu ta uy hiếp nên vào ngày đó mới xuống tàu, đổi số điện thoại ở ngay khu kinh doanh bên cạnh ga tàu, cũng khóa luôn số điện thoại cũ. Đây không phải là bị cáo chủ động thôi quấy rối đương sự của tôi, mà là do cậu ta không liên lạc được. Trong mùa hè ấy, đương sự của tôi không liên lạc với bất cứ bạn học nào, đến mồng một tháng chín cô ấy về trường thì số điện thoại mới được bạn bè biết. Cùng ngày hôm đó cậu liền gọi điện đến, có phải không?"
Triệu Bân bắt đầu chảy mồ hôi lạnh: "... Đúng."
Tống Phỉ: "Cao Ca từ chối không nghe máy?"
Triệu Bân: "Đúng."
Tống Phỉ: "Trong bản trần thuật của cậu có nói Cao Ca vì tiền mà lén lút liên lạc với cậu, muốn tiến hành quan hệ mua bán tình dục, xin hỏi vì sao cô ấy lại cần tiền?"
Triệu Bân: "Tôi không biết."
Tống Phỉ: "Nếu cậu thích cô ấy, vậy cậu có từng hỗ trợ về tài chính không?"
Triệu Bân: "Có!"
Tống Phỉ: "Cô ấy cần bao nhiêu tiền?"
Triệu Bân ngây ra: "Tôi không biết."
Tống Phỉ liền hỏi hắn: "Nói cách khác, rõ ràng cô ấy cần tiền, cậu có thể cung cấp cho cô ấy, nhưng đồng thời cô ấy không muốn làm bạn gái cậu, cũng không chịu tiếp nhận, nhưng lại sẵn lòng nhận quà đắt tiền của cậu, thuận tiện bán thân kiếm tiền?"
Điều này quả thật quá hoang đường, đáng tiếc không phải phiên tòa công khai, nếu không nhất định sẽ có người cười.
Triệu Bân cũng cảm thấy không đúng, nhưng một khi đã nói dối thì cần vô số lời nói dối khác che đậy, Bàng Duệ yêu cầu bào chữa có tội, dĩ nhiên hắn không đồng ý, cũng chỉ có thể đi từng bước đến mức này.
Hắn nhắm mắt nói, "Đúng, nào ai biết..."
Tống Phỉ ngắt lời hắn hỏi tiếp: "Nhưng trong danh sách ghi chép cuộc gọi của tôi, tất cả các cuộc gọi của cậu cô ấy đều không nghe máy, bị đưa vào danh sách đen, hai người liên lạc với nhau thế nào?"
Triệu Bân: "Là tan lớp gặp mặt nói."
Tống Phỉ: "Chỉ hai người các cậu?"
Triệu Bân: "Đúng."
Tống Phỉ: "Lần đầu tiên là ở đâu?"
"Cái này..." Triệu Bân nghĩ ngợi, "Trưa ngày 17 tháng 9, ở thư viện."
Tống Phỉ: "Vậy từ lúc nào hai người xảy ra quan hệ lần đầu?"
Triệu Bân: "Cùng... cùng ngày hôm đó."
Tống Phỉ: "Ở đâu?"
Triệu Bân: "Ở nhà tôi."
Tống Phỉ: "Một lần bao nhiêu tiền?"
Triệu Bân: "Một... một nghìn tệ."
Tống Phỉ: "Đưa bằng cách nào?"
Triệu Bân: "Tiền mặt."
Tống Phỉ: "Sau đó đến trước ngày mười ba tháng mười xảy ra chuyện, tổng cộng hai người đã tiến hành mua bán tình dục bao nhiêu lần và ở đâu?"
Triệu Bân: "Năm sáu lần gì đó, không nhớ rõ lắm, đều ở nhà tôi?"
Tống Phỉ: "Hai người không liên lạc qua lại với nhau, làm sao cậu tìm được cô ấy?"
Triệu Bân: "Thì... thì tan học gặp phải."
Tống Phỉ: "Hay nói cách khác, vào thế kỷ hiện đại hai mươi mốt này, hai người mua bán tình dục nhưng không dùng điện thoại để liên lạc, mà chỉ nhờ vào duyện phận xem có thể gặp được hay không. Một lần như thế là một ngàn tệ, tổng cộng Cao Ca lấy được từ chỗ cậu năm sáu nghìn tiền công. Có đúng thế không?"
Triệu Bân lau mồ hôi: "... Đúng."
Tống Phỉ: "Cậu tặng cô ấy quà đắt tiền, bề ngoài cô ấy không muốn nhưng đều cất đồ ở chỗ cậu?"
Triệu Bân: "Cô ta sợ bị bạn trai biết, cũng sợ người khác nói ra nói vào."
Tống Phỉ: "Cô ấy có thích không?"
Triệu Bân: "Thích."
Tống Phỉ: "Thưa thẩm phán, trên thực tế, vào ngày 17 tháng 9 Cao Ca không thể có quan hệ với cậu ta được, ngày hôm đó đang trong kỳ kinh nguyệt của cô ấy. Trong phần mềm điện thoại của cô ấy có ghi chép rất cặn kẽ làm bằng chứng. Thứ hai, nhà Cao Ca cũng không giàu có gì, nhưng bố mẹ của cô ấy đều có công việc, vào khoảng tháng chín trong nhà cũng không cần tiền. Mà trong thời gian đó bản thân Cao Ca cũng không cần khoản chi nào lớn cả, từ phần mềm thanh toán và thẻ tín dụng của cô ấy cho thấy, vào tháng đó tổng cộng cô ấy nợ một nghìn ba trăm hai mươi sáu tệ, khoản nợ trước đó đều đã được trả hết. Mà đồng thời, bởi vì từ năm đầu tiên đi làm thêm dẫn chương trình ở công ty tổ chức hôn lễ mà số dư tài khoản của cô ấy là hơn hai mươi chín tệ.
Hay nói cách khác, đương sự của tôi không hề thiếu tiền, cũng không gặp phải nguy cơ kinh tế nào, nhưng đột nhiên tính tình thay đổi nhanh như thế, từ lúc mới ban đầu là kiêu ngạo không chấp nhận làm bạn gái của đối phương cho đến khi đồng ý trở thành quan hệ bạn tình với đối phương, từ đó lấy được năm sáu nghìn tệ. Khoản tiền này cũng không thể giải quyết bất cứ vấn đề nào thay cô ấy được, cũng sẽ không làm số tiền lớn cô ấy gửi ngân hàng tăng lên còn chính mình thì như ăn phải mật đắng. Rõ ràng điều này không hề hợp lo-gic.
Triệu Bân khó khăn nuốt nước bọt, nhìn về phía Bàng Duệ...
Hắn ta chưa bao giờ biết, tòa án thẩm vấn sẽ là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.