Chương 5: Ánh nhìn phía hành lang
N.hên
07/03/2024
"Dòng tâm sự 20
Hôm nay, chúng tôi chia tay.
Đã gần hai năm bên nhau, trải qua những cung bậc của năm tuổi trẻ tôi ngỡ mình và anh ấy sẽ tiến bước cùng nhau đến bên tương lai, cùng nhau mang đến những điều mới lạ, đặc biệt của cuộc sống và sẽ là những người đặc biệt trong lòng đối phương nhưng chính những hy vọng quá lớn, những mơ ước quá xa vời với hiện thực đã đưa tôi và anh đến dấu chấm hết của một cuộc tình..."
Dòng tâm sự cứ lần lượt được trải lòng. Hôm nay, lại là câu chuyện tình cảm của đôi trai gái tuổi học trò với những vun đắp của những điều ngây ngô nhưng cũng vì những trông mông vô tình ấy lại kết thúc một mối lương duyên.
Tôi ngồi phía bàn học, lặng nhìn ra sân trường những học sinh đang vui đùa trong những câu chuyện của bản thân và có những cặp đôi đang háo hức say nắng vì một vẻ đẹp yêu thích hay có những con người đang chóm nở những mông ngóng của tình yêu. Lặng thầm lắng nghe những dòng tâm sự của các học sinh hay đôi khi có cả những trải lòng của nghề giáo làm tôi mãi bận tâm về những điều sâu lắng này.
Có quá nhiều những điều khiến con người ta canh cánh mãi, những trải lòng được vun vén từng chút, những cuộc trò chuyện được mở ra để gửi tâm tư hay có những đài phát thanh mang đến khúc ngẫm mình khiến nhiều người dễ dàng bày tỏ hơn rất nhiều.
Tôi yêu thích giây phút nhưu vậy cũng rất muốn một lần được trải lòng và bản thân chính là người đọc lên câu từ ấy. Có lẽ, quá khó, rất lâu tôi mới có thể như vậy.
Chả biết từ bao giờ đôi tay đã viết đầy ra vở những dòng tâm sự của chính mình, chẳng biết từ lúc nào giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi và cũng chẳng hay rằng, có đôi mắt đang dõi theo hành động của tôi lúc này.
......
- Này!
Vai bị vỗ nhẹ khiến Lan Ánh đứng ngây ngốc ở cửa bỗng giật mình và muốn quát lớn về người đã làm như thế nhưng nghĩ đến việc đây là trường học. Cô cố kìm mình và quay lại nhìn phía sau thì thấy đó chính là Trường Tảo.
Chỉ mới nhìn vào gương mặt này, cô thật sự muốn đánh vào vài cái vì cái tội hay hù người khác nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi vậy.
- Anh làm gì vậy?
Không trả lời câu hỏi của Lan Ánh, Trường Tảo hỏi ngược lại cô ấy:
- Em sao lại đứng ở đây lén la lén lút thế? Này, định đến bắt nạt chị em hay gì vậy?
Anh nói xong liền đùa thêm vài câu.
Lần này chẳng nghĩ ngợi, chân Lan Ánh đã đá mạnh vào chân Trường Tảo và lời nói gắt gỏng:
- Điên khùng, tôi tới đây đưa đồ ăn trưa cho chị tôi. Anh hiểu không hả?
Nói xong còn đá thêm một cái vào đầu gối.
Gương mặt đang vui vẻ của Trường Tảo chuyển từ bất ngờ đến đau đớn vì cả hai lần đánh đều dùng lực rất mạnh khiến lần thứ hai anh phải la lên.
- Em...em...em
- Em cái gì mà em. Anh còn vậy tôi đánh anh tiếp đó.
Nói xong bỏ lại chàng trai đang cố một tay giữ cửa tay còn lại giữa phần chân bị đau với gương mặt nhăn nhó đến khó chịu, nhiều người bạn của anh thấy vậy chạy lại chọc ghẹo đến mức gương mặt đó đỏ lên như quả cà chua chín. Thật đáng thương!
Tiếng động nhẹ vang lên khiến tôi quay mặt lại thấy Lan Ánh đã đặt thức ăn xuống và nói nhanh:
- Chị mau ăn đi, sáng chị quên mang thức ăn trưa rồi!
Nói một tràn chẳng để tôi đáp lời hay hỏi về việc ăn của em ấy thì em đã bỏ đi từ lúc nào.
Nhìn các món ăn được mẹ chuẩn bị từ sáng sớm bất giác tôi lại nở nụ cười chua sót. Tôi nợ gia đình mình quá nhiều thứ rồi.
Những món ăn được sắp gọn lại và được chuẩn bị rất kĩ lưỡng nhưng nghĩ đến việc em ấy nhường cơm cho tôi khiến lòng tôi lo lắng đến chiếc bụng đói đấy nên lưỡng lự hồi lâu tôi đứng dậy và mang những thức ăn này đến tìm em.
Từng bước đi vội vàng khiến Trường Tảo đang nhăn mặt ngoài cửa bất giác chú ý và hỏi to:
- Cậu đi đâu thế?
Nhưng có lẽ quá xa nên tôi chỉ nghe được một vài chữ cũng chẳng nghĩ là cậu ấy hỏi mình nên tiếp tục bước đi.
Muốn qua được tầng Lan Ánh học, tôi phải đi qua tầng lầu của khối 12 rồi mới đến khối 10 của em ấy.
Những bước đi nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua khiến nhiều người khi thấy tôi đi qua cứ tưởng nhìn nhầm và quay lại nhìn. Mặc trên mình bộ đồng phục với chiếc váy dài đến gối nhưng cơ thể lại nhỏ nhắn đến rất nhiều lần làm tăng sự chú ý hơn với nước da trắng đến mức lộ cả gân xanh làm mọi người quan tâm nhiều hơn.
Đến dãy của khối 12 rất nhiều học sinh tụ tập đùa giỡn hay cũng có những người đang tranh luận cho những câu hỏi, bài tập năm cuối cấp. Tôi nghe được những lời giải đầy khó hiểu, nghe được những lời bông đùa của học sính và nghe cả giọng nói đặc biệt ấy.
Đó là giọng tôi nghe gần đây và rất thích bởi chất giọng thất sự rất rõ chữ và phát âm rất chuẩn kèm với giọng có độ trầm bỏng vừa đủ khiến một người yêu thích giọng nói hay đã chậm dần những bước chân và từ chút ngước nhìn về phía đó.
- Bài hôm nay khá khó, nếu cậu làm theo cách thầy cũng được nhưng tớ nghĩ bấm máy vẫn ra kết quả đúng đó.
Quân Khải vừa giảng lại bài cho cậu bạn vừa ngước nhìn lên phía trước thì thấy bóng dáng trắng trẻo, nhỏ nhắn đã xuất hiện phía con đường hành lang này.
Hôm nay, chúng tôi chia tay.
Đã gần hai năm bên nhau, trải qua những cung bậc của năm tuổi trẻ tôi ngỡ mình và anh ấy sẽ tiến bước cùng nhau đến bên tương lai, cùng nhau mang đến những điều mới lạ, đặc biệt của cuộc sống và sẽ là những người đặc biệt trong lòng đối phương nhưng chính những hy vọng quá lớn, những mơ ước quá xa vời với hiện thực đã đưa tôi và anh đến dấu chấm hết của một cuộc tình..."
Dòng tâm sự cứ lần lượt được trải lòng. Hôm nay, lại là câu chuyện tình cảm của đôi trai gái tuổi học trò với những vun đắp của những điều ngây ngô nhưng cũng vì những trông mông vô tình ấy lại kết thúc một mối lương duyên.
Tôi ngồi phía bàn học, lặng nhìn ra sân trường những học sinh đang vui đùa trong những câu chuyện của bản thân và có những cặp đôi đang háo hức say nắng vì một vẻ đẹp yêu thích hay có những con người đang chóm nở những mông ngóng của tình yêu. Lặng thầm lắng nghe những dòng tâm sự của các học sinh hay đôi khi có cả những trải lòng của nghề giáo làm tôi mãi bận tâm về những điều sâu lắng này.
Có quá nhiều những điều khiến con người ta canh cánh mãi, những trải lòng được vun vén từng chút, những cuộc trò chuyện được mở ra để gửi tâm tư hay có những đài phát thanh mang đến khúc ngẫm mình khiến nhiều người dễ dàng bày tỏ hơn rất nhiều.
Tôi yêu thích giây phút nhưu vậy cũng rất muốn một lần được trải lòng và bản thân chính là người đọc lên câu từ ấy. Có lẽ, quá khó, rất lâu tôi mới có thể như vậy.
Chả biết từ bao giờ đôi tay đã viết đầy ra vở những dòng tâm sự của chính mình, chẳng biết từ lúc nào giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi và cũng chẳng hay rằng, có đôi mắt đang dõi theo hành động của tôi lúc này.
......
- Này!
Vai bị vỗ nhẹ khiến Lan Ánh đứng ngây ngốc ở cửa bỗng giật mình và muốn quát lớn về người đã làm như thế nhưng nghĩ đến việc đây là trường học. Cô cố kìm mình và quay lại nhìn phía sau thì thấy đó chính là Trường Tảo.
Chỉ mới nhìn vào gương mặt này, cô thật sự muốn đánh vào vài cái vì cái tội hay hù người khác nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi vậy.
- Anh làm gì vậy?
Không trả lời câu hỏi của Lan Ánh, Trường Tảo hỏi ngược lại cô ấy:
- Em sao lại đứng ở đây lén la lén lút thế? Này, định đến bắt nạt chị em hay gì vậy?
Anh nói xong liền đùa thêm vài câu.
Lần này chẳng nghĩ ngợi, chân Lan Ánh đã đá mạnh vào chân Trường Tảo và lời nói gắt gỏng:
- Điên khùng, tôi tới đây đưa đồ ăn trưa cho chị tôi. Anh hiểu không hả?
Nói xong còn đá thêm một cái vào đầu gối.
Gương mặt đang vui vẻ của Trường Tảo chuyển từ bất ngờ đến đau đớn vì cả hai lần đánh đều dùng lực rất mạnh khiến lần thứ hai anh phải la lên.
- Em...em...em
- Em cái gì mà em. Anh còn vậy tôi đánh anh tiếp đó.
Nói xong bỏ lại chàng trai đang cố một tay giữ cửa tay còn lại giữa phần chân bị đau với gương mặt nhăn nhó đến khó chịu, nhiều người bạn của anh thấy vậy chạy lại chọc ghẹo đến mức gương mặt đó đỏ lên như quả cà chua chín. Thật đáng thương!
Tiếng động nhẹ vang lên khiến tôi quay mặt lại thấy Lan Ánh đã đặt thức ăn xuống và nói nhanh:
- Chị mau ăn đi, sáng chị quên mang thức ăn trưa rồi!
Nói một tràn chẳng để tôi đáp lời hay hỏi về việc ăn của em ấy thì em đã bỏ đi từ lúc nào.
Nhìn các món ăn được mẹ chuẩn bị từ sáng sớm bất giác tôi lại nở nụ cười chua sót. Tôi nợ gia đình mình quá nhiều thứ rồi.
Những món ăn được sắp gọn lại và được chuẩn bị rất kĩ lưỡng nhưng nghĩ đến việc em ấy nhường cơm cho tôi khiến lòng tôi lo lắng đến chiếc bụng đói đấy nên lưỡng lự hồi lâu tôi đứng dậy và mang những thức ăn này đến tìm em.
Từng bước đi vội vàng khiến Trường Tảo đang nhăn mặt ngoài cửa bất giác chú ý và hỏi to:
- Cậu đi đâu thế?
Nhưng có lẽ quá xa nên tôi chỉ nghe được một vài chữ cũng chẳng nghĩ là cậu ấy hỏi mình nên tiếp tục bước đi.
Muốn qua được tầng Lan Ánh học, tôi phải đi qua tầng lầu của khối 12 rồi mới đến khối 10 của em ấy.
Những bước đi nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua khiến nhiều người khi thấy tôi đi qua cứ tưởng nhìn nhầm và quay lại nhìn. Mặc trên mình bộ đồng phục với chiếc váy dài đến gối nhưng cơ thể lại nhỏ nhắn đến rất nhiều lần làm tăng sự chú ý hơn với nước da trắng đến mức lộ cả gân xanh làm mọi người quan tâm nhiều hơn.
Đến dãy của khối 12 rất nhiều học sinh tụ tập đùa giỡn hay cũng có những người đang tranh luận cho những câu hỏi, bài tập năm cuối cấp. Tôi nghe được những lời giải đầy khó hiểu, nghe được những lời bông đùa của học sính và nghe cả giọng nói đặc biệt ấy.
Đó là giọng tôi nghe gần đây và rất thích bởi chất giọng thất sự rất rõ chữ và phát âm rất chuẩn kèm với giọng có độ trầm bỏng vừa đủ khiến một người yêu thích giọng nói hay đã chậm dần những bước chân và từ chút ngước nhìn về phía đó.
- Bài hôm nay khá khó, nếu cậu làm theo cách thầy cũng được nhưng tớ nghĩ bấm máy vẫn ra kết quả đúng đó.
Quân Khải vừa giảng lại bài cho cậu bạn vừa ngước nhìn lên phía trước thì thấy bóng dáng trắng trẻo, nhỏ nhắn đã xuất hiện phía con đường hành lang này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.