Chương 7: Sự quan tâm đặc biệt
N.hên
07/03/2024
Dọc dãy hành lang bao ánh mắt đổ dồn hóng chuyện tôi chỉ biết cách rút vào người của anh ấy để che đi sự lo lắng của bản thân.
Trước lúc đó, Lan Ánh đã đề nghị đỡ tôi đến phòng y tế nhưng Quân Khải có nói một câu khiến mọi người ngẩn người thuận theo:
- Chính tôi làm nên tôi sẽ tự đưa đến.
Tôi biết thật ra điều này do bản thân mình chứ không phải anh ấy nhưng cố mấp máp môi và sự lo sợ của bản thân làm tôi chẳng nói được gì mà chỉ còn nước ỷ lại vào người khác.
- Em ấy bị bong gân nên cứ ngồi đây chừm đá đến khi giảm sưng cô sẽ kê đơn thuốc cho uống tạm. Hết buổi học nếu vẫn không ổn em nên nói với người nhà chở đi khám.
Một giáo viên nữ vừa đưa bịch đá cho Quân Khải vừa nhìn về phía tôi nhắc nhở cũng như dặn dò.
Lan Ánh nghe thế liền lập tức hỏi:
- Chị em mấy ngày này sẽ không đi lại được sao cô?
Nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng muốn biết câu trả lời của em ấy làm tôi không biết sao nhưng ấm áp vô cùng dường như có một dòng nước ấm đang chảy trong tôi vì thái độ và cách hành xử như vậy.
Tôi vẫn nhớ in hình ảnh lúc Lan Ánh xuất hiện trên trán bịn rịn mồ hồi và tiếng thở mạnh từng hơi khiến tôi bất ngờ và cảm động đến lạ. Vì cảm xúc khi có người quan tâm mình, có người vì mình mà lo lắng nó thật sự rất ý nghĩa và tôi dường như muốn òa khóc vì ngay lúc đó có em ấy đến cạnh.
Với một người dường như chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc của mình như tôi, một người mà chẳng thể nói lên được những ngôn từ tìnnh cảm nhưng lúc đó tôi đã thốt lên được:
"Lan...Ánh...chị...không...sao."
Chỉ với năm từ ấy mà em ấy đã cay mắt và quát mắng những con người đang cười đùa ngoài kia thay tôi và cũng chính em ấy đang lúc này đây hỏi giáo viên y tế về vấn đề của tôi một cách cặn kẽ, tỉ mỉ từng chút một.
- A!
Đang rơi vào trầm tư bất giác có gì đó rơi vào chân mình tôi vô tình la lên một tiếng khiến mọi người đều quay đầu chú ý.
Quân Khải anh ấy đang dùng túi chừm đá cô giáo đưa và chừm nhẹ vào chân tôi. Chân tôi đã bị anh nâng lên lúc nào cũng chẳng hay biết chỉ khi ngớ người nhìn lại thì đã thấy đôi tay mảnh khảnh nổi cả gân xanh đang nhẹ nhàng nắm lấy chân tôi và chừm đá vào chỗ bong gân.
Sự tiếp xúc này khiến hai má tôi bất giác đỏ lên bởi tôi chẳng bao giờ tiếp xúc với người lạ quá nhiều và việc để họ chạm vào người cũng chưa từng xảy ra nhưng hành động này quả thật là lần đầu và anh ấy còn là con trai khiến tôi e ngại và muốn mở miệng lên tiếng:
- Tôi...
- Em vì tôi mà ngã nên tôi phải có nhiệm vụ chừm đá. Đừng lo tôi không làm gì xấu đâu.
Nói rồi anh lấy áo khoác của mình che đi phần đầu gối trở lên trên của tôi vì mặc đồng phục là váy nên nó khiến tôi không thoải mái.
Câu nói thêm của anh làm cho cả gương mặt da mỏng của tôi đỏ lên như quả cà chua chín và nó gây thu hút cả bốn con người kia ngước nhìn cùng với hành động đầy tinh tế đó khiến cậu bạn của anh tặc lưỡi mà nói:
- Thật không ngờ, Quân Khải nhà ta cũng có lúc như vậy.
Vừa hết câu nói ý cười liền hiện trên môi và Trường Tảo thấy được thái độ không còn mặt lạnh hay vô cảm của tôi cũng châm chọc vài lời:
- Lan Anh nhà ta nay sao mặt lại đỏ thế này.
"Bộp"
Lời chưa được rõ câu, từ chưa kịp dứt thì tiếng vả ở vang Trường Tảo vang lên
- Anh hay quá rồi nhỉ! Dám chọc chị tôi còn không mau cho tôi mượn điện thoại để báo với mẹ tôi nữa.
Chẳng chờ Trường Tảo đưa điện thoại Lan Ánh vội chồm lên và lấy chiếc điện thoại đang ở trước ngực của Trường Tảo rồi thành thạo bấm mật khẩu và nhập số điện thoại quen thuộc một cách tự nhiên như chính mình là chủ nhân của chiếc điện thoại ấy vậy.
Mặc kệ những lời xung quanh đang thi nhau tranh luận, Quân Khải cứ vậy im lặng cúi đầu xoa đá vào chân tôi và tôi cũng ngồi im để chính anh làm việc vì tôi sợ sự nhút nhích, va chạm của mình sẽ khiến anh không thoải mái và tôi cũng gượng gùng.
Mắt đảo quanh ra ô cửa sổ phía xa tôi ngắm nhìn những hàng cành phượng đang lén lút ươm mình cao với nắng và nhìn thấy sự đung đưa của ánh nắng hạ đang rạo rực vui đùa trong bầu trời rộng lớn bất giác tôi chợt nhớ đến câu nói mà mình từng nghe được:
"Đâu đó trên bầu trời cao kia cũng đang mỉm cười với những thất bại của chính bạn chẳng phải đó là trò đùa hay lời trêu chọc mà đó nụ cười cố giữ lấy ánh nắng chắn đi cơn mưa giông đang muốn ập đến bạn vào lúc này."
- Đừng để ý đến lời người khác nói về mình tôi thấy ông trời đang bảo vệ giọng nói ngọt ngào của em khỏi những người gây hại kia đấy.
Trước lúc đó, Lan Ánh đã đề nghị đỡ tôi đến phòng y tế nhưng Quân Khải có nói một câu khiến mọi người ngẩn người thuận theo:
- Chính tôi làm nên tôi sẽ tự đưa đến.
Tôi biết thật ra điều này do bản thân mình chứ không phải anh ấy nhưng cố mấp máp môi và sự lo sợ của bản thân làm tôi chẳng nói được gì mà chỉ còn nước ỷ lại vào người khác.
- Em ấy bị bong gân nên cứ ngồi đây chừm đá đến khi giảm sưng cô sẽ kê đơn thuốc cho uống tạm. Hết buổi học nếu vẫn không ổn em nên nói với người nhà chở đi khám.
Một giáo viên nữ vừa đưa bịch đá cho Quân Khải vừa nhìn về phía tôi nhắc nhở cũng như dặn dò.
Lan Ánh nghe thế liền lập tức hỏi:
- Chị em mấy ngày này sẽ không đi lại được sao cô?
Nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng muốn biết câu trả lời của em ấy làm tôi không biết sao nhưng ấm áp vô cùng dường như có một dòng nước ấm đang chảy trong tôi vì thái độ và cách hành xử như vậy.
Tôi vẫn nhớ in hình ảnh lúc Lan Ánh xuất hiện trên trán bịn rịn mồ hồi và tiếng thở mạnh từng hơi khiến tôi bất ngờ và cảm động đến lạ. Vì cảm xúc khi có người quan tâm mình, có người vì mình mà lo lắng nó thật sự rất ý nghĩa và tôi dường như muốn òa khóc vì ngay lúc đó có em ấy đến cạnh.
Với một người dường như chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc của mình như tôi, một người mà chẳng thể nói lên được những ngôn từ tìnnh cảm nhưng lúc đó tôi đã thốt lên được:
"Lan...Ánh...chị...không...sao."
Chỉ với năm từ ấy mà em ấy đã cay mắt và quát mắng những con người đang cười đùa ngoài kia thay tôi và cũng chính em ấy đang lúc này đây hỏi giáo viên y tế về vấn đề của tôi một cách cặn kẽ, tỉ mỉ từng chút một.
- A!
Đang rơi vào trầm tư bất giác có gì đó rơi vào chân mình tôi vô tình la lên một tiếng khiến mọi người đều quay đầu chú ý.
Quân Khải anh ấy đang dùng túi chừm đá cô giáo đưa và chừm nhẹ vào chân tôi. Chân tôi đã bị anh nâng lên lúc nào cũng chẳng hay biết chỉ khi ngớ người nhìn lại thì đã thấy đôi tay mảnh khảnh nổi cả gân xanh đang nhẹ nhàng nắm lấy chân tôi và chừm đá vào chỗ bong gân.
Sự tiếp xúc này khiến hai má tôi bất giác đỏ lên bởi tôi chẳng bao giờ tiếp xúc với người lạ quá nhiều và việc để họ chạm vào người cũng chưa từng xảy ra nhưng hành động này quả thật là lần đầu và anh ấy còn là con trai khiến tôi e ngại và muốn mở miệng lên tiếng:
- Tôi...
- Em vì tôi mà ngã nên tôi phải có nhiệm vụ chừm đá. Đừng lo tôi không làm gì xấu đâu.
Nói rồi anh lấy áo khoác của mình che đi phần đầu gối trở lên trên của tôi vì mặc đồng phục là váy nên nó khiến tôi không thoải mái.
Câu nói thêm của anh làm cho cả gương mặt da mỏng của tôi đỏ lên như quả cà chua chín và nó gây thu hút cả bốn con người kia ngước nhìn cùng với hành động đầy tinh tế đó khiến cậu bạn của anh tặc lưỡi mà nói:
- Thật không ngờ, Quân Khải nhà ta cũng có lúc như vậy.
Vừa hết câu nói ý cười liền hiện trên môi và Trường Tảo thấy được thái độ không còn mặt lạnh hay vô cảm của tôi cũng châm chọc vài lời:
- Lan Anh nhà ta nay sao mặt lại đỏ thế này.
"Bộp"
Lời chưa được rõ câu, từ chưa kịp dứt thì tiếng vả ở vang Trường Tảo vang lên
- Anh hay quá rồi nhỉ! Dám chọc chị tôi còn không mau cho tôi mượn điện thoại để báo với mẹ tôi nữa.
Chẳng chờ Trường Tảo đưa điện thoại Lan Ánh vội chồm lên và lấy chiếc điện thoại đang ở trước ngực của Trường Tảo rồi thành thạo bấm mật khẩu và nhập số điện thoại quen thuộc một cách tự nhiên như chính mình là chủ nhân của chiếc điện thoại ấy vậy.
Mặc kệ những lời xung quanh đang thi nhau tranh luận, Quân Khải cứ vậy im lặng cúi đầu xoa đá vào chân tôi và tôi cũng ngồi im để chính anh làm việc vì tôi sợ sự nhút nhích, va chạm của mình sẽ khiến anh không thoải mái và tôi cũng gượng gùng.
Mắt đảo quanh ra ô cửa sổ phía xa tôi ngắm nhìn những hàng cành phượng đang lén lút ươm mình cao với nắng và nhìn thấy sự đung đưa của ánh nắng hạ đang rạo rực vui đùa trong bầu trời rộng lớn bất giác tôi chợt nhớ đến câu nói mà mình từng nghe được:
"Đâu đó trên bầu trời cao kia cũng đang mỉm cười với những thất bại của chính bạn chẳng phải đó là trò đùa hay lời trêu chọc mà đó nụ cười cố giữ lấy ánh nắng chắn đi cơn mưa giông đang muốn ập đến bạn vào lúc này."
- Đừng để ý đến lời người khác nói về mình tôi thấy ông trời đang bảo vệ giọng nói ngọt ngào của em khỏi những người gây hại kia đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.