Chương 15
Phạm Kiều Trang
16/07/2020
Thanh âm này rất quen, giọng nói mang mười phần ấm áp này chắc chắn là của Trịnh Thiên Vỹ.
Vân San đưa tay lên quệt quệt nước mắt, bóng người mờ mờ ban nãy liền trở nên rõ hơn, cũng chân thực hơn, khiến cho cô chỉ muốn gục đầu vào vai của người ấy mà khóc nức nở.
Thiên Vỹ nhìn thấy hai hốc mắt của Vân San đỏ hoe thì trái tim không khỏi nổi lên một trận co rút đau đớn: "Đừng khóc nữa, em khóc xấu chết đi được".
"Sao..anh lại ở đây?". Vân San sụt sịt mũi, phải cố gắng lắm mới nói được thành một câu hoàn chỉnh.
"Anh đi ngang qua đây, bỗng dưng thấy một cô gái rất xinh nhưng lại ngồi khóc cực kỳ thương tâm. Vốn định nhân cơ hội này an ủi rồi đưa cô ta đến khách sạn tâm sự cho đỡ buồn. Không ngờ lại là em".
Vân San đang tủi thân muốn chết mà nghe xong câu này liền phì cười. Trịnh Thiên Vỹ không hổ danh là đại thiếu gia đào hoa trác táng, đến cả an ủi người ta cũng phải ra vẻ phong lưu như vậy.
"Bây giờ vẫn kịp đấy. Anh mau đi tìm cô nào đang khóc giống như em để làm ông Bụt đi".
"Thôi khỏi, mất hứng rồi. Nhỡ đâu lại gặp một cô khóc xấu như em thì lỗ vốn".
"Cái người này, không thể bớt cợt nhả được hả?"
"Đi, anh đưa em về. Từ lúc mua xe đạp điện cho em, không được nghe em kể chuyện nữa. Biết vậy khi đó mua cho em chiếc xe máy cho rồi".
Vân San vừa lau nước mắt vừa chống tay đứng dậy, trả lời "Anh đừng coi thường em, kiểu gì em cũng biết đi xe máy".
"Thế thì anh sẽ đổi sang xe hơi".
Trịnh Thiên Vỹ kéo tay Vân San đi được hai bước, bất chợt cô nhớ tới bộ quần áo hôi hám và đôi ủng trên người mình. Vân San đột nhiên khựng lại, ngập ngừng lên tiếng:
"Nhưng mà...người em...hôi lắm"
"Hôi gì chứ? Cách đây hai hôm, anh còn tốt bụng cho một cô gái say rượu đi nhờ xe. Cô ta vừa ngồi lên xe đã nôn mửa tùm lum, bẩn như vậy anh còn không ngại, hôm nay em có khóc đến nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt thì anh cũng không ngại mấy đâu".
"Chắc anh thấy người ta say nên lại muốn thừa nước đục thả câu đúng không?"
"Ngại quá, như vậy mà em cũng nhìn ra".
Trịnh Thiên Vỹ cười cười, mở cửa ghế phụ cho Vân San ngồi vào rồi mới vòng sang ghế lái, lái xe rời đi.
Khi xe của Thiên Vỹ đã đi xa lắm rồi mà người ngồi ở trong chiếc Roll Royce kia vẫn cứ yên lặng ở cuối đường, không chịu nhúc nhích. Ngoài trời từng cơn gió lạnh cứ mặc nhiên thổi vào khoang xe rét buốt, cũng làm khẽ lay động làn tóc ngắn của một người đàn ông lặng lẽ ngồi trong đó.
"Tổng giám đốc...đến giờ hẹn với công ty xxx rồi". Người tài xế ngồi trên ghế lái, vừa ngập ngừng vừa run nói với Trịnh Hạo Vũ.
Trịnh Hạo Vũ im lặng một lúc lâu, sau đó mới từ từ nâng kính xe lên, lãnh đạm trả lời: "Đi thôi".
***
Trịnh Thiên Vỹ lái xe đưa Vân San nhà trọ. Trên đường đi anh kể rất nhiều chuyện, hầu hết là những câu chuyện cười chuyên dùng để tán tỉnh phụ nữ. Có điều hôm nay, mục đich của Thiên Vỹ không phải là thả thính ai cả, anh chỉ là muốn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh vui vẻ mà thôi.
Vân San ngồi cạnh anh, mặc dù ngoài mặt vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nụ cười của cô lại vô cùng miễn cưỡng. Thiên Vỹ đắn đo hồi lâu, sau cùng, lúc xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:
"San San, em đang thiếu tiền à? Có phải cần tiền để thi tốt nghiệp không?"
"Không phải, em có rất nhiều thời gian rảnh nên muốn đi làm thêm việc gì đó thôi"
"Em không nói dối anh đấy chứ?"
Vân San cúi xuống nhìn bàn tay vẫn còn lấm lem bẩn thỉu của mình, trả lời: "Thật mà".
"Em không được giấu anh đâu, nếu thiếu tiền thì cứ bảo anh, được không?"
"Em biết rồi, Vỹ, cảm ơn anh".
"Cảm ơn gì chứ".
Hai người vừa nói đến đây thì xe cũng vừa đến cổng nhà trọ. Vân San vẫy vẫy tay chào Thiên Vỹ rồi xoay người đi vào trong nhà. Khi anh đi rồi, Vân Mộc Kiều đứng ở phía bên kia đường mới mở cửa xe bước xuống.
Cô ta chăm chú nhìn về phía căn phòng của Vân San một hồi, trong lòng nổi lên một trận ganh ghét đố kị. Con nhà quê kia ngày vẫn làm lao công, đêm về lại được đại gia đưa đón, không hiểu là mối quan hệ kiểu gì? Nếu được bao nuôi thì đâu cần phải lăn lộn làm mấy loại công việc như vậy, chẳng lẽ cố tình tỏ ra cực khổ để người ta phải thương hại nhiều thêm hay sao?
Thứ làm Vân Mộc Kiều ghét nhất ở Vân San chính là cái vẻ ngoài nhẫn nhịn. Trước kia, chị em cô ta từng làm đủ mọi cách, từ lấy kéo cắt hết sách vở của Vân San, đổ xì dầu lên quần áo cô, cho đến sỉ nhục chửi bới gì đi chăng nữa, Vân San cũng đều cúi đầu im lặng. Cái dáng vẻ cam chịu ấy chỉ giỏi đem đi mê hoặc đàn ông, đến cả Ngô Dư Minh, bạn trai của cô ta cũng bị con hồ ly tinh ấy quyến rũ.
Vân Mộc Kiều hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta âm thầm ghi nhớ địa chỉ nhà trọ của Vân San rồi xoay người lên xe rời đi. Trong lòng lại bắt đầu toan tính xem nên làm gì tiếp theo để hãm hại Vân San.
***
Sau khi đưa Vân San về nhà trọ, Thiên Vỹ liền phóng xe như bay quay trở lại khu phố đã tình cờ gặp cô vừa nãy. Không hiểu hôm nay Trịnh Hạo Vũ đột nhiên phát điên cái gì mà lại gọi điện thoại cho anh vào cái giờ "phố lên đèn, em lên đồ" thế này, còn bắt anh tới một cửa hàng đồ ăn bình thường trên đường XXX, mua về hai suất....humburger.
Đại ma vương ưa sạch sẽ đòi ăn humberger mua ngoài tiệm cơ đấy? Thà nói đêm nay trời có nắng, anh còn dễ tin hơn. Thế nhưng phận làm em không thể làm trái lời anh được, cho nên dù khó tin đến mấy thì anh vẫn phải lái xe với vận tốc 80km/h để đi mua, tránh để đại ma vương chờ lâu sẽ nổi lên sát khí.
Thiên Vỹ càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tuy nhiên lúc mang về hai chiếc bánh humberger của cửa tiệm trên đường xxx, thì Trịnh Hạo Vũ lại...đem cho người tài xế của mình ăn.
Thiên Vỹ thầm chửi trong lòng "biết ngay ban đêm thì trời sẽ không có nắng mà, chỉ là đại ma vương bỗng dưng nhàn rỗi nên mới nghĩ cách hành hạ em trai mà thôi. Cũng may nhờ sự nhàn rỗi đó của Hạo Vũ mà anh tình cờ gặp được Vân San, nể tình anh ấy là anh trai ruột của mình nên không thèm chấp nữa".
Nghĩ đến đây, anh hậm hực mở cửa rời đi.
Lúc Trịnh Thiên Vỹ đi rồi, người trợ lý đứng bên cạnh liền cúi xuống nói nhỏ với Hạo Vũ:
"Tống giám đốc, lấy được đoạn băng CCTV của công ty lúc nãy rồi".
Vân San đưa tay lên quệt quệt nước mắt, bóng người mờ mờ ban nãy liền trở nên rõ hơn, cũng chân thực hơn, khiến cho cô chỉ muốn gục đầu vào vai của người ấy mà khóc nức nở.
Thiên Vỹ nhìn thấy hai hốc mắt của Vân San đỏ hoe thì trái tim không khỏi nổi lên một trận co rút đau đớn: "Đừng khóc nữa, em khóc xấu chết đi được".
"Sao..anh lại ở đây?". Vân San sụt sịt mũi, phải cố gắng lắm mới nói được thành một câu hoàn chỉnh.
"Anh đi ngang qua đây, bỗng dưng thấy một cô gái rất xinh nhưng lại ngồi khóc cực kỳ thương tâm. Vốn định nhân cơ hội này an ủi rồi đưa cô ta đến khách sạn tâm sự cho đỡ buồn. Không ngờ lại là em".
Vân San đang tủi thân muốn chết mà nghe xong câu này liền phì cười. Trịnh Thiên Vỹ không hổ danh là đại thiếu gia đào hoa trác táng, đến cả an ủi người ta cũng phải ra vẻ phong lưu như vậy.
"Bây giờ vẫn kịp đấy. Anh mau đi tìm cô nào đang khóc giống như em để làm ông Bụt đi".
"Thôi khỏi, mất hứng rồi. Nhỡ đâu lại gặp một cô khóc xấu như em thì lỗ vốn".
"Cái người này, không thể bớt cợt nhả được hả?"
"Đi, anh đưa em về. Từ lúc mua xe đạp điện cho em, không được nghe em kể chuyện nữa. Biết vậy khi đó mua cho em chiếc xe máy cho rồi".
Vân San vừa lau nước mắt vừa chống tay đứng dậy, trả lời "Anh đừng coi thường em, kiểu gì em cũng biết đi xe máy".
"Thế thì anh sẽ đổi sang xe hơi".
Trịnh Thiên Vỹ kéo tay Vân San đi được hai bước, bất chợt cô nhớ tới bộ quần áo hôi hám và đôi ủng trên người mình. Vân San đột nhiên khựng lại, ngập ngừng lên tiếng:
"Nhưng mà...người em...hôi lắm"
"Hôi gì chứ? Cách đây hai hôm, anh còn tốt bụng cho một cô gái say rượu đi nhờ xe. Cô ta vừa ngồi lên xe đã nôn mửa tùm lum, bẩn như vậy anh còn không ngại, hôm nay em có khóc đến nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt thì anh cũng không ngại mấy đâu".
"Chắc anh thấy người ta say nên lại muốn thừa nước đục thả câu đúng không?"
"Ngại quá, như vậy mà em cũng nhìn ra".
Trịnh Thiên Vỹ cười cười, mở cửa ghế phụ cho Vân San ngồi vào rồi mới vòng sang ghế lái, lái xe rời đi.
Khi xe của Thiên Vỹ đã đi xa lắm rồi mà người ngồi ở trong chiếc Roll Royce kia vẫn cứ yên lặng ở cuối đường, không chịu nhúc nhích. Ngoài trời từng cơn gió lạnh cứ mặc nhiên thổi vào khoang xe rét buốt, cũng làm khẽ lay động làn tóc ngắn của một người đàn ông lặng lẽ ngồi trong đó.
"Tổng giám đốc...đến giờ hẹn với công ty xxx rồi". Người tài xế ngồi trên ghế lái, vừa ngập ngừng vừa run nói với Trịnh Hạo Vũ.
Trịnh Hạo Vũ im lặng một lúc lâu, sau đó mới từ từ nâng kính xe lên, lãnh đạm trả lời: "Đi thôi".
***
Trịnh Thiên Vỹ lái xe đưa Vân San nhà trọ. Trên đường đi anh kể rất nhiều chuyện, hầu hết là những câu chuyện cười chuyên dùng để tán tỉnh phụ nữ. Có điều hôm nay, mục đich của Thiên Vỹ không phải là thả thính ai cả, anh chỉ là muốn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh vui vẻ mà thôi.
Vân San ngồi cạnh anh, mặc dù ngoài mặt vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nụ cười của cô lại vô cùng miễn cưỡng. Thiên Vỹ đắn đo hồi lâu, sau cùng, lúc xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:
"San San, em đang thiếu tiền à? Có phải cần tiền để thi tốt nghiệp không?"
"Không phải, em có rất nhiều thời gian rảnh nên muốn đi làm thêm việc gì đó thôi"
"Em không nói dối anh đấy chứ?"
Vân San cúi xuống nhìn bàn tay vẫn còn lấm lem bẩn thỉu của mình, trả lời: "Thật mà".
"Em không được giấu anh đâu, nếu thiếu tiền thì cứ bảo anh, được không?"
"Em biết rồi, Vỹ, cảm ơn anh".
"Cảm ơn gì chứ".
Hai người vừa nói đến đây thì xe cũng vừa đến cổng nhà trọ. Vân San vẫy vẫy tay chào Thiên Vỹ rồi xoay người đi vào trong nhà. Khi anh đi rồi, Vân Mộc Kiều đứng ở phía bên kia đường mới mở cửa xe bước xuống.
Cô ta chăm chú nhìn về phía căn phòng của Vân San một hồi, trong lòng nổi lên một trận ganh ghét đố kị. Con nhà quê kia ngày vẫn làm lao công, đêm về lại được đại gia đưa đón, không hiểu là mối quan hệ kiểu gì? Nếu được bao nuôi thì đâu cần phải lăn lộn làm mấy loại công việc như vậy, chẳng lẽ cố tình tỏ ra cực khổ để người ta phải thương hại nhiều thêm hay sao?
Thứ làm Vân Mộc Kiều ghét nhất ở Vân San chính là cái vẻ ngoài nhẫn nhịn. Trước kia, chị em cô ta từng làm đủ mọi cách, từ lấy kéo cắt hết sách vở của Vân San, đổ xì dầu lên quần áo cô, cho đến sỉ nhục chửi bới gì đi chăng nữa, Vân San cũng đều cúi đầu im lặng. Cái dáng vẻ cam chịu ấy chỉ giỏi đem đi mê hoặc đàn ông, đến cả Ngô Dư Minh, bạn trai của cô ta cũng bị con hồ ly tinh ấy quyến rũ.
Vân Mộc Kiều hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta âm thầm ghi nhớ địa chỉ nhà trọ của Vân San rồi xoay người lên xe rời đi. Trong lòng lại bắt đầu toan tính xem nên làm gì tiếp theo để hãm hại Vân San.
***
Sau khi đưa Vân San về nhà trọ, Thiên Vỹ liền phóng xe như bay quay trở lại khu phố đã tình cờ gặp cô vừa nãy. Không hiểu hôm nay Trịnh Hạo Vũ đột nhiên phát điên cái gì mà lại gọi điện thoại cho anh vào cái giờ "phố lên đèn, em lên đồ" thế này, còn bắt anh tới một cửa hàng đồ ăn bình thường trên đường XXX, mua về hai suất....humburger.
Đại ma vương ưa sạch sẽ đòi ăn humberger mua ngoài tiệm cơ đấy? Thà nói đêm nay trời có nắng, anh còn dễ tin hơn. Thế nhưng phận làm em không thể làm trái lời anh được, cho nên dù khó tin đến mấy thì anh vẫn phải lái xe với vận tốc 80km/h để đi mua, tránh để đại ma vương chờ lâu sẽ nổi lên sát khí.
Thiên Vỹ càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tuy nhiên lúc mang về hai chiếc bánh humberger của cửa tiệm trên đường xxx, thì Trịnh Hạo Vũ lại...đem cho người tài xế của mình ăn.
Thiên Vỹ thầm chửi trong lòng "biết ngay ban đêm thì trời sẽ không có nắng mà, chỉ là đại ma vương bỗng dưng nhàn rỗi nên mới nghĩ cách hành hạ em trai mà thôi. Cũng may nhờ sự nhàn rỗi đó của Hạo Vũ mà anh tình cờ gặp được Vân San, nể tình anh ấy là anh trai ruột của mình nên không thèm chấp nữa".
Nghĩ đến đây, anh hậm hực mở cửa rời đi.
Lúc Trịnh Thiên Vỹ đi rồi, người trợ lý đứng bên cạnh liền cúi xuống nói nhỏ với Hạo Vũ:
"Tống giám đốc, lấy được đoạn băng CCTV của công ty lúc nãy rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.