Chương 40
Phạm Kiều Trang
16/07/2020
Cho dù tâm không cam, lòng không nguyện, có một số việc nhất định không thể nào thành toàn, có một vài thứ nhất định không thể có được, có một số người nhất định không thể ở cùng nhau. Tình cảm luôn là chuyện rất phiền lụy, nhất là đối với những kẻ chấp niệm như Vân San và Trịnh Hạo Vũ.
Không một lời thề thốt đến sông cạn đá mòn, không một lời hứa hẹn ngày mai tương lai, thậm chí đến một câu yêu cũng chưa bao giờ được nói. Thứ lưu giữ duy nhất về hai người đó chính là những nụ hôn còn đáng giá hơn cả triệu câu yêu, cũng tương đương với cả vạn giọt nước mắt.
Vân San đứng im lặng dưới bầu trời đầy sương muối rất lâu, sau cùng cô gỡ tay của anh ra, lặng lẽ quay lại, nói: "Ngoắc tay". Một giọt nước mắt lăn xuống trên khóe môi còn đang lưu một nụ cười: "Kiếp sau sẽ chờ anh"
Trịnh Hạo Vũ lẳng lặng đưa bàn tay bị thương ra sau lưng, sau đó giơ ngón út của bàn tay lành lặn còn lại lên: "Ngoắc tay".
Trong cuộc đời luôn có rất nhiều cuộc gặp gỡ, nhưng không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên một mối nhân duyên, và không phải mối nhân duyên nào cũng có thể đi đến một kết cục viên mãn. Người ta sẽ nhớ rõ những nỗi đau mình từng trải qua, giống như ăn phải ớt, càng cay tới mức càng phải xuýt xoa, nước mắt nước mũi giàn giụa thì càng thỏa mãn. Cho nên càng đau thì người ta càng nhớ lâu.
Cái ngoắc tay này của hai người không phải là một lời hứa hẹn...mà chính là một lời xin lỗi.
Xin lỗi vì kiếp này không thể đi chung cùng em đến hết đoạn nhân duyên...Xin lỗi vì đã khiến cho em đau khổ. Thật lòng, Trịnh Hạo Vũ chỉ muốn bản thân có thể nói ra được 3 từ: Xin lỗi em!!!
Vân San thấy anh nghe lời như vậy, đành phải cố miễn cưỡng mỉm cười: "Về thôi"
"Ừ"
Hai người, một cao lớn, một nhỏ bé, lặng lẽ sánh vai đi trên con đường dài đầy lá rụng. Đêm đó, khi trở về, Trịnh Hạo Vũ mới say!!!
Thật ra, anh từ nhỏ đến lớn chỉ uống rượu tây, hôm nay lần đầu tiên uống rượu trắng, mấy ngày nay cũng không ăn thứ gì, thành ra cái dạ dày trống rỗng khi ngấm rượu vào sẽ ngấm rất nồng, cũng ngấm rất sâu.
Thế nhưng, có nhiều khi, thứ làm cho con người ta say không phải là rượu, mà là tâm trạng của kẻ uống rượu. Rượu hòa vào máu, yêu thương tan vào tim, ngập tràn bất lực. Những thứ đó hòa quyện lại, rút cục khiến cho cơ thể của Trịnh Hạo Vũ không thể chống đỡ nổi, bởi vì thế nên cuối cùng mới say!!!
Còn đối với Vân San, cô mặc dù không say nhưng lại cảm thấy vô cùng khổ sở, hệt như muốn nôn mà không có cách nào nôn được, muốn nháo một trận cho nhẹ cõi lòng nhưng cũng không thể nào nháo nổi. Cô trở về phòng dọn dẹp tất cả đồ đạc của mình để sáng sớm mai rời đi, mỗi thứ đồ thu dọn là một lần rơi nước mắt. Tại sao nơi này nhiều kỷ niệm quá, chỗ nào cũng ngập tràn dấu ấn của anh, mặc dù từ khi đến đây, số lần anh vào phòng cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dọn dẹp xong xuôi, Vân San mới nhận ra một điều vô cùng bi ai rằng: dù ở bên nhau lâu như vậy, có chung nhiều kỷ niệm như vậy.... nhưng cô lại chẳng có bất cứ vật gì có thể lưu lại từ anh, có chăng, khi mang đi, chỉ có thể mang theo cả tấm lòng của Trịnh Hạo Vũ.
Chiều nay, cô đã gọi điện thoại về thông báo với gia đình là sẽ sang Mỹ theo chương trình đào tạo của công ty vài năm, vì tổng công ty cử quá đột xuất nên chưa thể về để chào ba mẹ. Ba mẹ cô tưởng con gái mình nói thật, cho nên chỉ có thể vui vẻ dặn dò sang bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, còn dặn cô sớm kiếm một người chồng thật tốt như hai anh em Trịnh Hạo Vũ đem về cho ông bà. Vân San chỉ biết bịt miệng "Vâng" một tiếng, cố cho giọng mình không lạc đi, sau đó vội vàng cúp máy.
Trịnh Hạo Vũ... Em đã từng ước...giá như chúng ta có thể sống một cuộc đời bình thường bên nhau như giao thừa năm ngoái...Vậy là quá đủ, không cầu gì hơn nữa...Ngày mai phải xa nhau thật rồi!!!
Vân San gục xuống gối khóc nức nở, khóc đến mức không thể nào thở được, chỉ có thể há miệng thật to ra để hô hấp, khổ sở đến mức chỉ muốn chết đi. Một lúc sau đó, cô lau nước mắt ngồi dậy, dựa vào bức tường tiếp giáp với phòng của Trịnh Hạo Vũ, tự tưởng tượng ra mình đang ở rất gần anh, gần đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới được.
Có điều, Vân San cũng không hề biết rằng, ở phía tường bên kia, cũng có một người lặng lẽ ngồi như vậy. Cả hai thế giới chỉ cách nhau đúng một bước tường!!!
Cả đêm hôm đó, Vân San không sao ngủ được, sau khi đấu tranh nội tâm rất lâu, cho đến tận khi trời gần sáng, cô mới dám đứng dậy sang phòng của Trịnh Hạo Vũ.
Bình thường, phòng của Vũ lúc nào cũng khóa bằng mật mã, tường bên ngoài được đúc bê tông cốt thép dày 2 thước, cửa kính cũng là loại kính chống đạn...Thế nhưng hôm nay, anh không thèm quan tâm đến vô số người muốn lấy mạng mình, không thèm quan tâm đến sinh mệnh của bản thân, không thèm khóa cửa phòng.
Vân San nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy Vũ ngủ ngồi trên giường, ngay vị trí khi nãy cô ngồi ở phía phòng bên kia, trong lòng Vân San chợt dấy lên một nỗi đau đớn xót xa vô hạn. Cô chầm chậm đi đến bên giường, lặng lẽ ngắm người đàn ông đẹp như tranh vẽ ngồi ở trên đó, mấy tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc anh, tạo nên muôn vàn vầng hào quang quanh lấp lánh quanh người của Trịnh Hạo Vũ.
Không hổ danh là người đàn ông số 1 trong lòng tất cả phụ nữ toàn quốc. Trịnh Hạo Vũ hoàn hảo đến mức xuất sắc, anh tuấn khí khái đến mức say lòng người.
Thế nhưng, ẩn sâu dưới lớp vỏ ngoài đàng hoàng cứng cỏi đó, lại là sự bất lực đến tột cùng khổ đau của một người. Vân San đưa tay vuốt nhẹ hai hàng mày nhíu chặt của anh, tự cảm thấy rất thỏa mãn khi khuôn mặt của Vũ giãn ra vài phần, không còn vẻ khổ sở như ban nãy nữa. Cô cứ lẳng lặng ngắm anh rất lâu, lâu đến nỗi mỗi lần muốn quay đi là lại một lần luyến tiếc muốn nhìn thêm một chút. Sau cùng, khi đồng hồ vừa điểm sáu giờ sáng, Vân San cúi xuống hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Vũ, mỉm cười cay đắng nói: "Vũ...Tạm biệt"..
Sau đó, mở cửa rời đi.
***
Vân San vừa đi được một lát thì chuông điện thoại đánh thức Hạo Vũ tỉnh dậy. Liếc qua màn hình, Vũ lập tức cau mày...Bởi vì người gọi đến là Trịnh Văn Nhiên.
Anh do dự một lúc lâu, sau đó mới thở dài một hơi, miễn cưỡng nghe máy:
"Ba"
"Con còn chưa dậy à? Hôm nay là hôn lễ của con đấy. Tại sao con có thể hờ hững với cả chuyện hôn nhân đại sự của mình như vậy được hả?"
"Chẳng phải ba mới là người muốn cưới sao?"
"Con...". Trịnh Văn Nhiên cố nén tức giận: "Mau tỉnh dậy đi. Lát nữa sẽ có người mang trang phục và những thứ cần thiết đến cho con. Bảy rưỡi sáng phải có mặt ở khách sạn".
Sau đó, ông lạnh lùng cúp máy.
Trịnh Hạo Vũ mệt mỏi nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, phát hiện ra hiện tại đã gần bảy giờ sáng, lúc này anh mới chợt nhận ra rằng: mình đã ngồi ngủ suốt một đêm qua như vậy.
Sau khi tắm xong, Vũ sang phòng bên cạnh, gõ cửa mấy tiếng. Chờ đợi rất lâu mà không thấy mở cửa.
Năm phút sau, dường như cảm thấy có điều gì không ổn, anh tự nhiên đẩy cửa bước vào, phát hiện ra căn phòng đã trống trơn, không thấy Vân San lẫn bất cứ đồ đạc gì của cô ở đây nữa.
"San San". Trịnh Hạo Vũ có hơi sốt ruột, ngó nghiêng khắp phòng, gọi tên cô.
"San San"
"San...". Gọi đến đây, bỗng nhiên, anh chợt khựng lại. Trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường có một con dao nhỏ sáng loáng, bên dưới dao còn có một mảnh giấy.
Nếu anh không nhầm thì con dao này là của tên sát thủ đã lẻn vào phòng Vân San lần trước, chính là anh dùng vai đỡ nhát dao đó cho cô.
Trịnh Hạo Vũ run run cầm tờ giấy trên bàn lên, phát hiện Vân San chỉ viết vẻn vẹn có mấy chữ, nét chữ nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng cứng cỏi dứt khoát, tựa như hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên thẳng vào tâm can anh: "Thứ này trả lại anh. Chúc anh trăm năm hạnh phúc".
Khi đọc xong mấy dòng chữ này, lần đầu tiên tảng băng nghìn năm không tan Trịnh Hạo Vũ rơi lệ. Một giọt lệ lạnh lẽo thê lương trượt xuống từ khóe mắt kiên cường, bất lực, đau nhói...Bàn tay chi chít vết thương của anh nắm chặt thành quyền, mấy mảnh thủy tinh nhỏ chưa được gắp ra lại càng có dịp đâm sâu vào da thịt, tứa máu.
Đúng lúc đó, đột nhiên phía bên ngoài truyền vào mấy tiếng chuông cửa. Mẹ của Hạo Vũ cùng Thiên Vỹ đẩy cửa bước vào, theo sau đó là cả một stylist đến để chuẩn bị lễ phục cho Trịnh Hạo Vũ.
Đại ma vương hít sâu mấy hơi, khuôn mặt đau thương khi nãy trong vài giây liền ngay lập tức chuyển thành lãnh đạm lạnh nhạt, không bi ai, không hỉ nộ, ái, ố...Không cảm xúc gì.
Trịnh Thiên Vỹ sốt ruột nhìn anh trai mình, chốc chốc lại cúi xuống xem giá cổ phiếu. Chỉ trong vòng 3 ngày sau khi công bố hôn lễ của Trịnh Hạo Vũ và Trần Đan Thanh, giá cổ phiếu của hai nhà đã tăng lên một cách khủng khiếp, bây giờ nếu lựa chọn hủy hôn lễ, cổ phiếu sụt giảm, Trần Đức Quân rút 20% vốn, tập đoàn Vượng Phát nắm chắc 60% sụp đổ...
"Vũ, kết hôn rồi phải vui vẻ chứ. Sao mặt mày con lúc nào cũng lạnh như băng vậy". Mẹ của anh tỏ vẻ giận dỗi con trai, mắng Trịnh Hạo Vũ.
"Mẹ, con trai thay đồ, mẹ ra ngoài chút được không?"
"Mẹ giúp con trai mẹ thay đồ. Con trai mẹ đẹp trai thế này, mặc lễ phục kết hôn còn đẹp hơn cả ngôi sao Hollywood".
Hạo Vũ liếc mắt ra hiệu cho Thiên Vỹ, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với anh. Thiên Vỹ thấy vậy liền đẩy mẹ ra ngoài: "Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi. Con thay đồ cho anh hai, chút nữa cho mẹ ngắm ngôi sao Hollywood thoải mái".
Sau khi mẹ đi rồi, Thiên Vỹ còn chưa kịp nói gì, đại ma vương đã mở miệng trước: "Cô ấy đi rồi"
"Ai cơ?"
"San".
Trịnh Thiên Vỹ kinh ngạc, khó tin hỏi lại: "Cô ấy đi đâu, hôm qua còn nhắn tin bảo em về nhà nấu cơm cho anh mà"
"Không biết".
"Em đi tìm cô ấy"
"Khoan đã". Trịnh Hạo Vũ ngừng lại một lát, sau đó mới lạnh nhạt nói tiếp: "Bây giờ đi tìm cô ấy là đẩy cô ấy vào chỗ chết. Chắc chắn có người ép cô ấy phải đi"
Thiên Vỹ bực bội trong lòng, bàn tay bấm điện thoại gọi cho Vân San rất nhiều cuộc mà đều không liên lạc được, chỉ có thể bất mãn chửi thề: "Mẹ kiếp".
***
Vân San sau khi vừa rời khỏi nhà của Trịnh Hạo Vũ, ra đến cổng tiểu khu Vạn Kim Phúc đã có một chiếc xe đen chờ để đón cô.
Hai người đàn ông cao lớn từ đầu đến chân mặc đồ đen bước đến, không nói không rằng câu nào đã thô lỗ kéo cô lên xe. Vân San mệt đến mức không buồn la hét gì, cô chỉ im lặng để họ mặc sức kéo mình, suốt cả quãng đường ra sân bay chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Trần Đan Thanh có lẽ vẫn không yên tâm khi mẹ của Hạo Vũ cho người đưa Vân San đi như vậy, cho nên đồng thời cũng phái một đoàn sát thủ đi theo cô. Sát thủ này chỉ cần phát hiện Vân San có ý định bỏ trốn, thì sẽ lập tức giết chết. Trước đây Trần Đan Thanh chỉ dám dùng thủ đoạn để hại Vân San, tuy nhiên hôm nay là ngày trọng đại của cô ta, từ nay về sau Trịnh Hạo Vũ và AON cũng là của cô ta, cho nên cái gì cô ta cũng không sợ nữa.
Trịnh Hạo Vũ lăn lộn trên thương trường và xã hội ngầm nhiều năm, có thể nào không cảm nhận được mùi nguy hiểm khi để Thiên Vỹ đi tìm Vân San? Suy cho cùng, đại ma vương dù bị phong ba bão táp vùi dập đến mức phải lãnh khốc rơi lệ thì tư chất xuất chúng vẫn luôn là xuất chúng, cái đầu vẫn luôn luôn tỉnh táo đến mức đáng kinh ngạc.
***
Bảy rưỡi sáng, Trịnh Hạo Vũ có mặt ở khách sạn Quốc tế nổi tiếng của tập đoàn AON.
Trong sảnh dành cho gia đình cô dâu và chú rể, gia đình của Trần Đức Quân đang thong thả trò chuyện với Trịnh Văn Nhiên, nét mặt ngập tràn vui vẻ:
"Anh Nhiên này, bọn trẻ cưới nhau xong, tôi với anh về nghỉ đi câu cá. Không lăn lộn thương trường nữa, tất cả cứ giao cho Vũ quản lý. Tôi già rồi, bây giờ cũng chỉ mong được bế cháu nội thôi"
"Tôi cũng cảm thấy vậy. Thằng Vũ nhà tôi cái gì thì không nói, riêng chuyện trên thương trường thì cứ yên tâm giao cho nó".
"AON và Vượng Phát trở thành xui gia, không phải là hổ mọc thêm cánh sao?"
"40% cổ phần của tôi, cho thằng Vũ. 20% còn lại là của thằng Vỹ"
"Tôi giao tất cả cổ phần của tôi cho con gái, ông thấy thế nào?"
"Ý của ông là...?". Trịnh Văn Nhiên nghi hoặc nhìn Trần Đức Quân.
"Tôi muốn sát nhập AON cùng Vượng Phát. Đem tất cả những thứ cả đời tôi gây dựng cho Vũ".
Trịnh Văn Nhiên bỗng dưng thấy có điều không ổn. Trần Đức Quân chẳng phải còn có một đứa con trai nữa sao? Cho dù là yêu thương con gái cả hơn thì cũng không có chuyện không cho con trai ruột của mình một xu nào. Nhất định là ông ta đang có mưu đồ gì khác. Tuyệt đối không có chuyện cha vợ dễ dàng tin tưởng giao tất cả cho con rể như vậy.
"Vậy sao? Chuyện này chúng ta tiếp tục bàn sau đi". Trịnh Văn Nhiên cố ý chuyển chủ đề: "Vũ đến rồi kìa".
Trịnh Hạo Vũ chậm rãi đi đến, cúi đầu chào ba mình và Trần Đức Quân, không thèm liếc nhìn Đan Thanh đang trang điểm ở phòng bên cạnh một cái.
Đúng lúc Trần Đức Quân đang định mở miệng ra nói tiếp thì bên ngoài có người thông báo khách khứa được mời đã đến, cho nên cả hai gia đình đành phải ra đại sảnh để đón tiếp.
Hạo Vũ ra hiệu cho vệ sĩ lui hết ra ngoài, sau đó lẳng lặng ngồi một mình. Cứ ba phút một lần, anh lại mở điện thoại lên định vị vị trí của Vân San, nhưng lần nào cũng đều không kết nối được. Có lẽ cô đã tắt điện thoại rồi.
Trịnh Hạo Vũ trân trân nhìn chiếc điện thoại của mình hồi lâu, cho đến khi Đan Thanh mặc một bộ váy cưới trắng muốt bước ra, mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng, anh mới lạnh lùng ngẩng đầu lên.
"Vũ...em mặc chiếc váy này thế nào?"
"Ừ". Hạo Vũ không mấy nhiệt tình, sắc mặt hờ hững như không.
"Sao vậy? Không đẹp à? Để em thay chiếc khác nhé"
"Chiếc này được rồi"
"Dạ". Trần Đan Thanh ôm một bụng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu tỏ vẻ tươi cười: "Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ cử hành hôn lễ, chúng ta ngồi nói chuyện một chút nhé"
"Em muốn nói chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng được. Rất lâu rồi em không được nói chuyện nhiều với anh, nhớ anh phát điên lên được".
Nói rồi, cô ta nâng chiếc váy đính kim cương đắt tiền, ngồi xuống, ôm lấy cánh tay Trịnh Hạo Vũ, khuôn mặt khả ái nũng nịu khiến người ta thực muốn yêu thương chiều chuộng.
Hạo Vũ trong lòng ngập tràn khinh bỉ, anh không tránh né, cũng chẳng đồng tình, giây phút này chỉ sợ Trần Đan Thanh phát hiện ra sơ hở, rồi thẳng thừng giết chết Vân San. Cho nên anh đành nhẫn nhịn.
"Được. Sau này kết hôn rồi, em muốn nói bao nhiêu cũng được"
"Thật không? Vũ, em yêu ông xã nhất"
"Ừ"
Trịnh Hạo Vũ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lẳng lặng chuyển về chế độ im lặng. Trần Đan Thanh tưởng Hạo Vũ tỏ thái độ như vậy là đã hoàn toàn hết hy vọng với Vân San và chấp nhận cô ta, cho nên cứ thoải mái ôm eo anh cười cười nói nói.
Nửa tiếng sau, hôn lễ bắt đầu.
Có thể nói, đây chính là lễ đường hoành tráng nhất mà tất cả mọi người đều phải trầm trồ ngưỡng mộ, từ trong đến ngoài thảm đỏ đều được trang trí bằng các loại hoa hồng nhập ngoại, riêng phần thiết kế không gian lộng lẫy đã tốn đến cả tỉ bạc, chưa nói đến cả đồ dùng dành cho khách cũng là các loại bát ngọc, đũa bạc cao cấp.
Trịnh Hạo Vũ mặc bộ lễ phục chú rể đứng ở cuối lễ đường. Vẻ ngoài điển trai anh tuấn của anh quả thực khiến cho hai bên khán đài, tất cả mọi người nhìn thấy đều phải kinh tâm động phách. Vũ cầm một bó hoa trắng, ánh mắt thâm trầm xa cách vạn trượng, lạnh nhạt nhìn Trần Đức Quân dắt tay Đan Thanh tiến vào lễ đường.
Trần Đan Thanh mặc một chiếc váy cưới trắng bồng bềnh như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện ngôn tình, chỉ có điều cô ta không phải là nhân vật chính mà là vai phản diện, nét mặt hạnh phúc bước từng bước đến gần Trịnh Hạo Vũ.
Người đàn ông cô ta theo đuổi bao nhiêu năm, người đàn ông biết bao cô gái mơ ước có được, người đàn ông khiến cho vạn người gặp - vạn người mê, cái chum vàng kiếm tiền như nước của giới kinh doanh đương thời...Hôm nay, sắp thuộc về cô ta rồi!!!
Trần Đức Quân đưa tay con gái cưng cho Hạo Vũ, hài lòng mỉm cười, sau đó quay người bước xuống phía dưới.
Vũ một tay cầm tay Đan Thanh, tay còn lại đút vào trong túi quần. Con tim co rút mãnh liệt. Có người đàn ông nào khi cưới lại đau khổ đến mức như anh không? Thê lương tuyệt vọng đến mức phải nở một nụ cười nhạt với kẻ đã khiến người con gái mình yêu rời xa mình...
Người MC đứng bên cạnh, thấy hai người nắm tay nhau như vậy, liền cao giọng giới thiệu:
"Đây chính là nam chính, nữ chính ngôn tình mà chúng ta vẫn thường đọc. Chú rể Trịnh Hạo Vũ và cô dâu Trần Đan Thanh".
Hạo Vũ không thèm để ý đến những lời giới thiệu loằng ngoằng, hiện tại tâm trí của anh vẫn đang để ở một nơi...Nơi đó nhất định không phải là lễ đường này...
"Sau đây, xin mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu. Thề ước trăm năm bên nhau đến đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp chung thủy".
Sau lời nói của MC, một người lên đưa cho Trịnh Hạo Vũ một hộp nhẫn. Cặp nhẫn được này được đúc bằng bạch kim nguyên khối, đến cả viên kim cương gắn trên đó cũng là loại vô cùng quý hiếm, cực kỳ chói lóa.
Trịnh Hạo Vũ vẫn bỏ một tay vào túi quần, tay kia cầm nhẫn, chậm rãi đeo vào tay Trần Đan Thanh!!!!
Không một lời thề thốt đến sông cạn đá mòn, không một lời hứa hẹn ngày mai tương lai, thậm chí đến một câu yêu cũng chưa bao giờ được nói. Thứ lưu giữ duy nhất về hai người đó chính là những nụ hôn còn đáng giá hơn cả triệu câu yêu, cũng tương đương với cả vạn giọt nước mắt.
Vân San đứng im lặng dưới bầu trời đầy sương muối rất lâu, sau cùng cô gỡ tay của anh ra, lặng lẽ quay lại, nói: "Ngoắc tay". Một giọt nước mắt lăn xuống trên khóe môi còn đang lưu một nụ cười: "Kiếp sau sẽ chờ anh"
Trịnh Hạo Vũ lẳng lặng đưa bàn tay bị thương ra sau lưng, sau đó giơ ngón út của bàn tay lành lặn còn lại lên: "Ngoắc tay".
Trong cuộc đời luôn có rất nhiều cuộc gặp gỡ, nhưng không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên một mối nhân duyên, và không phải mối nhân duyên nào cũng có thể đi đến một kết cục viên mãn. Người ta sẽ nhớ rõ những nỗi đau mình từng trải qua, giống như ăn phải ớt, càng cay tới mức càng phải xuýt xoa, nước mắt nước mũi giàn giụa thì càng thỏa mãn. Cho nên càng đau thì người ta càng nhớ lâu.
Cái ngoắc tay này của hai người không phải là một lời hứa hẹn...mà chính là một lời xin lỗi.
Xin lỗi vì kiếp này không thể đi chung cùng em đến hết đoạn nhân duyên...Xin lỗi vì đã khiến cho em đau khổ. Thật lòng, Trịnh Hạo Vũ chỉ muốn bản thân có thể nói ra được 3 từ: Xin lỗi em!!!
Vân San thấy anh nghe lời như vậy, đành phải cố miễn cưỡng mỉm cười: "Về thôi"
"Ừ"
Hai người, một cao lớn, một nhỏ bé, lặng lẽ sánh vai đi trên con đường dài đầy lá rụng. Đêm đó, khi trở về, Trịnh Hạo Vũ mới say!!!
Thật ra, anh từ nhỏ đến lớn chỉ uống rượu tây, hôm nay lần đầu tiên uống rượu trắng, mấy ngày nay cũng không ăn thứ gì, thành ra cái dạ dày trống rỗng khi ngấm rượu vào sẽ ngấm rất nồng, cũng ngấm rất sâu.
Thế nhưng, có nhiều khi, thứ làm cho con người ta say không phải là rượu, mà là tâm trạng của kẻ uống rượu. Rượu hòa vào máu, yêu thương tan vào tim, ngập tràn bất lực. Những thứ đó hòa quyện lại, rút cục khiến cho cơ thể của Trịnh Hạo Vũ không thể chống đỡ nổi, bởi vì thế nên cuối cùng mới say!!!
Còn đối với Vân San, cô mặc dù không say nhưng lại cảm thấy vô cùng khổ sở, hệt như muốn nôn mà không có cách nào nôn được, muốn nháo một trận cho nhẹ cõi lòng nhưng cũng không thể nào nháo nổi. Cô trở về phòng dọn dẹp tất cả đồ đạc của mình để sáng sớm mai rời đi, mỗi thứ đồ thu dọn là một lần rơi nước mắt. Tại sao nơi này nhiều kỷ niệm quá, chỗ nào cũng ngập tràn dấu ấn của anh, mặc dù từ khi đến đây, số lần anh vào phòng cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dọn dẹp xong xuôi, Vân San mới nhận ra một điều vô cùng bi ai rằng: dù ở bên nhau lâu như vậy, có chung nhiều kỷ niệm như vậy.... nhưng cô lại chẳng có bất cứ vật gì có thể lưu lại từ anh, có chăng, khi mang đi, chỉ có thể mang theo cả tấm lòng của Trịnh Hạo Vũ.
Chiều nay, cô đã gọi điện thoại về thông báo với gia đình là sẽ sang Mỹ theo chương trình đào tạo của công ty vài năm, vì tổng công ty cử quá đột xuất nên chưa thể về để chào ba mẹ. Ba mẹ cô tưởng con gái mình nói thật, cho nên chỉ có thể vui vẻ dặn dò sang bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, còn dặn cô sớm kiếm một người chồng thật tốt như hai anh em Trịnh Hạo Vũ đem về cho ông bà. Vân San chỉ biết bịt miệng "Vâng" một tiếng, cố cho giọng mình không lạc đi, sau đó vội vàng cúp máy.
Trịnh Hạo Vũ... Em đã từng ước...giá như chúng ta có thể sống một cuộc đời bình thường bên nhau như giao thừa năm ngoái...Vậy là quá đủ, không cầu gì hơn nữa...Ngày mai phải xa nhau thật rồi!!!
Vân San gục xuống gối khóc nức nở, khóc đến mức không thể nào thở được, chỉ có thể há miệng thật to ra để hô hấp, khổ sở đến mức chỉ muốn chết đi. Một lúc sau đó, cô lau nước mắt ngồi dậy, dựa vào bức tường tiếp giáp với phòng của Trịnh Hạo Vũ, tự tưởng tượng ra mình đang ở rất gần anh, gần đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới được.
Có điều, Vân San cũng không hề biết rằng, ở phía tường bên kia, cũng có một người lặng lẽ ngồi như vậy. Cả hai thế giới chỉ cách nhau đúng một bước tường!!!
Cả đêm hôm đó, Vân San không sao ngủ được, sau khi đấu tranh nội tâm rất lâu, cho đến tận khi trời gần sáng, cô mới dám đứng dậy sang phòng của Trịnh Hạo Vũ.
Bình thường, phòng của Vũ lúc nào cũng khóa bằng mật mã, tường bên ngoài được đúc bê tông cốt thép dày 2 thước, cửa kính cũng là loại kính chống đạn...Thế nhưng hôm nay, anh không thèm quan tâm đến vô số người muốn lấy mạng mình, không thèm quan tâm đến sinh mệnh của bản thân, không thèm khóa cửa phòng.
Vân San nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy Vũ ngủ ngồi trên giường, ngay vị trí khi nãy cô ngồi ở phía phòng bên kia, trong lòng Vân San chợt dấy lên một nỗi đau đớn xót xa vô hạn. Cô chầm chậm đi đến bên giường, lặng lẽ ngắm người đàn ông đẹp như tranh vẽ ngồi ở trên đó, mấy tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc anh, tạo nên muôn vàn vầng hào quang quanh lấp lánh quanh người của Trịnh Hạo Vũ.
Không hổ danh là người đàn ông số 1 trong lòng tất cả phụ nữ toàn quốc. Trịnh Hạo Vũ hoàn hảo đến mức xuất sắc, anh tuấn khí khái đến mức say lòng người.
Thế nhưng, ẩn sâu dưới lớp vỏ ngoài đàng hoàng cứng cỏi đó, lại là sự bất lực đến tột cùng khổ đau của một người. Vân San đưa tay vuốt nhẹ hai hàng mày nhíu chặt của anh, tự cảm thấy rất thỏa mãn khi khuôn mặt của Vũ giãn ra vài phần, không còn vẻ khổ sở như ban nãy nữa. Cô cứ lẳng lặng ngắm anh rất lâu, lâu đến nỗi mỗi lần muốn quay đi là lại một lần luyến tiếc muốn nhìn thêm một chút. Sau cùng, khi đồng hồ vừa điểm sáu giờ sáng, Vân San cúi xuống hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Vũ, mỉm cười cay đắng nói: "Vũ...Tạm biệt"..
Sau đó, mở cửa rời đi.
***
Vân San vừa đi được một lát thì chuông điện thoại đánh thức Hạo Vũ tỉnh dậy. Liếc qua màn hình, Vũ lập tức cau mày...Bởi vì người gọi đến là Trịnh Văn Nhiên.
Anh do dự một lúc lâu, sau đó mới thở dài một hơi, miễn cưỡng nghe máy:
"Ba"
"Con còn chưa dậy à? Hôm nay là hôn lễ của con đấy. Tại sao con có thể hờ hững với cả chuyện hôn nhân đại sự của mình như vậy được hả?"
"Chẳng phải ba mới là người muốn cưới sao?"
"Con...". Trịnh Văn Nhiên cố nén tức giận: "Mau tỉnh dậy đi. Lát nữa sẽ có người mang trang phục và những thứ cần thiết đến cho con. Bảy rưỡi sáng phải có mặt ở khách sạn".
Sau đó, ông lạnh lùng cúp máy.
Trịnh Hạo Vũ mệt mỏi nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, phát hiện ra hiện tại đã gần bảy giờ sáng, lúc này anh mới chợt nhận ra rằng: mình đã ngồi ngủ suốt một đêm qua như vậy.
Sau khi tắm xong, Vũ sang phòng bên cạnh, gõ cửa mấy tiếng. Chờ đợi rất lâu mà không thấy mở cửa.
Năm phút sau, dường như cảm thấy có điều gì không ổn, anh tự nhiên đẩy cửa bước vào, phát hiện ra căn phòng đã trống trơn, không thấy Vân San lẫn bất cứ đồ đạc gì của cô ở đây nữa.
"San San". Trịnh Hạo Vũ có hơi sốt ruột, ngó nghiêng khắp phòng, gọi tên cô.
"San San"
"San...". Gọi đến đây, bỗng nhiên, anh chợt khựng lại. Trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường có một con dao nhỏ sáng loáng, bên dưới dao còn có một mảnh giấy.
Nếu anh không nhầm thì con dao này là của tên sát thủ đã lẻn vào phòng Vân San lần trước, chính là anh dùng vai đỡ nhát dao đó cho cô.
Trịnh Hạo Vũ run run cầm tờ giấy trên bàn lên, phát hiện Vân San chỉ viết vẻn vẹn có mấy chữ, nét chữ nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng cứng cỏi dứt khoát, tựa như hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên thẳng vào tâm can anh: "Thứ này trả lại anh. Chúc anh trăm năm hạnh phúc".
Khi đọc xong mấy dòng chữ này, lần đầu tiên tảng băng nghìn năm không tan Trịnh Hạo Vũ rơi lệ. Một giọt lệ lạnh lẽo thê lương trượt xuống từ khóe mắt kiên cường, bất lực, đau nhói...Bàn tay chi chít vết thương của anh nắm chặt thành quyền, mấy mảnh thủy tinh nhỏ chưa được gắp ra lại càng có dịp đâm sâu vào da thịt, tứa máu.
Đúng lúc đó, đột nhiên phía bên ngoài truyền vào mấy tiếng chuông cửa. Mẹ của Hạo Vũ cùng Thiên Vỹ đẩy cửa bước vào, theo sau đó là cả một stylist đến để chuẩn bị lễ phục cho Trịnh Hạo Vũ.
Đại ma vương hít sâu mấy hơi, khuôn mặt đau thương khi nãy trong vài giây liền ngay lập tức chuyển thành lãnh đạm lạnh nhạt, không bi ai, không hỉ nộ, ái, ố...Không cảm xúc gì.
Trịnh Thiên Vỹ sốt ruột nhìn anh trai mình, chốc chốc lại cúi xuống xem giá cổ phiếu. Chỉ trong vòng 3 ngày sau khi công bố hôn lễ của Trịnh Hạo Vũ và Trần Đan Thanh, giá cổ phiếu của hai nhà đã tăng lên một cách khủng khiếp, bây giờ nếu lựa chọn hủy hôn lễ, cổ phiếu sụt giảm, Trần Đức Quân rút 20% vốn, tập đoàn Vượng Phát nắm chắc 60% sụp đổ...
"Vũ, kết hôn rồi phải vui vẻ chứ. Sao mặt mày con lúc nào cũng lạnh như băng vậy". Mẹ của anh tỏ vẻ giận dỗi con trai, mắng Trịnh Hạo Vũ.
"Mẹ, con trai thay đồ, mẹ ra ngoài chút được không?"
"Mẹ giúp con trai mẹ thay đồ. Con trai mẹ đẹp trai thế này, mặc lễ phục kết hôn còn đẹp hơn cả ngôi sao Hollywood".
Hạo Vũ liếc mắt ra hiệu cho Thiên Vỹ, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với anh. Thiên Vỹ thấy vậy liền đẩy mẹ ra ngoài: "Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi. Con thay đồ cho anh hai, chút nữa cho mẹ ngắm ngôi sao Hollywood thoải mái".
Sau khi mẹ đi rồi, Thiên Vỹ còn chưa kịp nói gì, đại ma vương đã mở miệng trước: "Cô ấy đi rồi"
"Ai cơ?"
"San".
Trịnh Thiên Vỹ kinh ngạc, khó tin hỏi lại: "Cô ấy đi đâu, hôm qua còn nhắn tin bảo em về nhà nấu cơm cho anh mà"
"Không biết".
"Em đi tìm cô ấy"
"Khoan đã". Trịnh Hạo Vũ ngừng lại một lát, sau đó mới lạnh nhạt nói tiếp: "Bây giờ đi tìm cô ấy là đẩy cô ấy vào chỗ chết. Chắc chắn có người ép cô ấy phải đi"
Thiên Vỹ bực bội trong lòng, bàn tay bấm điện thoại gọi cho Vân San rất nhiều cuộc mà đều không liên lạc được, chỉ có thể bất mãn chửi thề: "Mẹ kiếp".
***
Vân San sau khi vừa rời khỏi nhà của Trịnh Hạo Vũ, ra đến cổng tiểu khu Vạn Kim Phúc đã có một chiếc xe đen chờ để đón cô.
Hai người đàn ông cao lớn từ đầu đến chân mặc đồ đen bước đến, không nói không rằng câu nào đã thô lỗ kéo cô lên xe. Vân San mệt đến mức không buồn la hét gì, cô chỉ im lặng để họ mặc sức kéo mình, suốt cả quãng đường ra sân bay chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Trần Đan Thanh có lẽ vẫn không yên tâm khi mẹ của Hạo Vũ cho người đưa Vân San đi như vậy, cho nên đồng thời cũng phái một đoàn sát thủ đi theo cô. Sát thủ này chỉ cần phát hiện Vân San có ý định bỏ trốn, thì sẽ lập tức giết chết. Trước đây Trần Đan Thanh chỉ dám dùng thủ đoạn để hại Vân San, tuy nhiên hôm nay là ngày trọng đại của cô ta, từ nay về sau Trịnh Hạo Vũ và AON cũng là của cô ta, cho nên cái gì cô ta cũng không sợ nữa.
Trịnh Hạo Vũ lăn lộn trên thương trường và xã hội ngầm nhiều năm, có thể nào không cảm nhận được mùi nguy hiểm khi để Thiên Vỹ đi tìm Vân San? Suy cho cùng, đại ma vương dù bị phong ba bão táp vùi dập đến mức phải lãnh khốc rơi lệ thì tư chất xuất chúng vẫn luôn là xuất chúng, cái đầu vẫn luôn luôn tỉnh táo đến mức đáng kinh ngạc.
***
Bảy rưỡi sáng, Trịnh Hạo Vũ có mặt ở khách sạn Quốc tế nổi tiếng của tập đoàn AON.
Trong sảnh dành cho gia đình cô dâu và chú rể, gia đình của Trần Đức Quân đang thong thả trò chuyện với Trịnh Văn Nhiên, nét mặt ngập tràn vui vẻ:
"Anh Nhiên này, bọn trẻ cưới nhau xong, tôi với anh về nghỉ đi câu cá. Không lăn lộn thương trường nữa, tất cả cứ giao cho Vũ quản lý. Tôi già rồi, bây giờ cũng chỉ mong được bế cháu nội thôi"
"Tôi cũng cảm thấy vậy. Thằng Vũ nhà tôi cái gì thì không nói, riêng chuyện trên thương trường thì cứ yên tâm giao cho nó".
"AON và Vượng Phát trở thành xui gia, không phải là hổ mọc thêm cánh sao?"
"40% cổ phần của tôi, cho thằng Vũ. 20% còn lại là của thằng Vỹ"
"Tôi giao tất cả cổ phần của tôi cho con gái, ông thấy thế nào?"
"Ý của ông là...?". Trịnh Văn Nhiên nghi hoặc nhìn Trần Đức Quân.
"Tôi muốn sát nhập AON cùng Vượng Phát. Đem tất cả những thứ cả đời tôi gây dựng cho Vũ".
Trịnh Văn Nhiên bỗng dưng thấy có điều không ổn. Trần Đức Quân chẳng phải còn có một đứa con trai nữa sao? Cho dù là yêu thương con gái cả hơn thì cũng không có chuyện không cho con trai ruột của mình một xu nào. Nhất định là ông ta đang có mưu đồ gì khác. Tuyệt đối không có chuyện cha vợ dễ dàng tin tưởng giao tất cả cho con rể như vậy.
"Vậy sao? Chuyện này chúng ta tiếp tục bàn sau đi". Trịnh Văn Nhiên cố ý chuyển chủ đề: "Vũ đến rồi kìa".
Trịnh Hạo Vũ chậm rãi đi đến, cúi đầu chào ba mình và Trần Đức Quân, không thèm liếc nhìn Đan Thanh đang trang điểm ở phòng bên cạnh một cái.
Đúng lúc Trần Đức Quân đang định mở miệng ra nói tiếp thì bên ngoài có người thông báo khách khứa được mời đã đến, cho nên cả hai gia đình đành phải ra đại sảnh để đón tiếp.
Hạo Vũ ra hiệu cho vệ sĩ lui hết ra ngoài, sau đó lẳng lặng ngồi một mình. Cứ ba phút một lần, anh lại mở điện thoại lên định vị vị trí của Vân San, nhưng lần nào cũng đều không kết nối được. Có lẽ cô đã tắt điện thoại rồi.
Trịnh Hạo Vũ trân trân nhìn chiếc điện thoại của mình hồi lâu, cho đến khi Đan Thanh mặc một bộ váy cưới trắng muốt bước ra, mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng, anh mới lạnh lùng ngẩng đầu lên.
"Vũ...em mặc chiếc váy này thế nào?"
"Ừ". Hạo Vũ không mấy nhiệt tình, sắc mặt hờ hững như không.
"Sao vậy? Không đẹp à? Để em thay chiếc khác nhé"
"Chiếc này được rồi"
"Dạ". Trần Đan Thanh ôm một bụng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu tỏ vẻ tươi cười: "Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ cử hành hôn lễ, chúng ta ngồi nói chuyện một chút nhé"
"Em muốn nói chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng được. Rất lâu rồi em không được nói chuyện nhiều với anh, nhớ anh phát điên lên được".
Nói rồi, cô ta nâng chiếc váy đính kim cương đắt tiền, ngồi xuống, ôm lấy cánh tay Trịnh Hạo Vũ, khuôn mặt khả ái nũng nịu khiến người ta thực muốn yêu thương chiều chuộng.
Hạo Vũ trong lòng ngập tràn khinh bỉ, anh không tránh né, cũng chẳng đồng tình, giây phút này chỉ sợ Trần Đan Thanh phát hiện ra sơ hở, rồi thẳng thừng giết chết Vân San. Cho nên anh đành nhẫn nhịn.
"Được. Sau này kết hôn rồi, em muốn nói bao nhiêu cũng được"
"Thật không? Vũ, em yêu ông xã nhất"
"Ừ"
Trịnh Hạo Vũ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lẳng lặng chuyển về chế độ im lặng. Trần Đan Thanh tưởng Hạo Vũ tỏ thái độ như vậy là đã hoàn toàn hết hy vọng với Vân San và chấp nhận cô ta, cho nên cứ thoải mái ôm eo anh cười cười nói nói.
Nửa tiếng sau, hôn lễ bắt đầu.
Có thể nói, đây chính là lễ đường hoành tráng nhất mà tất cả mọi người đều phải trầm trồ ngưỡng mộ, từ trong đến ngoài thảm đỏ đều được trang trí bằng các loại hoa hồng nhập ngoại, riêng phần thiết kế không gian lộng lẫy đã tốn đến cả tỉ bạc, chưa nói đến cả đồ dùng dành cho khách cũng là các loại bát ngọc, đũa bạc cao cấp.
Trịnh Hạo Vũ mặc bộ lễ phục chú rể đứng ở cuối lễ đường. Vẻ ngoài điển trai anh tuấn của anh quả thực khiến cho hai bên khán đài, tất cả mọi người nhìn thấy đều phải kinh tâm động phách. Vũ cầm một bó hoa trắng, ánh mắt thâm trầm xa cách vạn trượng, lạnh nhạt nhìn Trần Đức Quân dắt tay Đan Thanh tiến vào lễ đường.
Trần Đan Thanh mặc một chiếc váy cưới trắng bồng bềnh như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện ngôn tình, chỉ có điều cô ta không phải là nhân vật chính mà là vai phản diện, nét mặt hạnh phúc bước từng bước đến gần Trịnh Hạo Vũ.
Người đàn ông cô ta theo đuổi bao nhiêu năm, người đàn ông biết bao cô gái mơ ước có được, người đàn ông khiến cho vạn người gặp - vạn người mê, cái chum vàng kiếm tiền như nước của giới kinh doanh đương thời...Hôm nay, sắp thuộc về cô ta rồi!!!
Trần Đức Quân đưa tay con gái cưng cho Hạo Vũ, hài lòng mỉm cười, sau đó quay người bước xuống phía dưới.
Vũ một tay cầm tay Đan Thanh, tay còn lại đút vào trong túi quần. Con tim co rút mãnh liệt. Có người đàn ông nào khi cưới lại đau khổ đến mức như anh không? Thê lương tuyệt vọng đến mức phải nở một nụ cười nhạt với kẻ đã khiến người con gái mình yêu rời xa mình...
Người MC đứng bên cạnh, thấy hai người nắm tay nhau như vậy, liền cao giọng giới thiệu:
"Đây chính là nam chính, nữ chính ngôn tình mà chúng ta vẫn thường đọc. Chú rể Trịnh Hạo Vũ và cô dâu Trần Đan Thanh".
Hạo Vũ không thèm để ý đến những lời giới thiệu loằng ngoằng, hiện tại tâm trí của anh vẫn đang để ở một nơi...Nơi đó nhất định không phải là lễ đường này...
"Sau đây, xin mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu. Thề ước trăm năm bên nhau đến đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp chung thủy".
Sau lời nói của MC, một người lên đưa cho Trịnh Hạo Vũ một hộp nhẫn. Cặp nhẫn được này được đúc bằng bạch kim nguyên khối, đến cả viên kim cương gắn trên đó cũng là loại vô cùng quý hiếm, cực kỳ chói lóa.
Trịnh Hạo Vũ vẫn bỏ một tay vào túi quần, tay kia cầm nhẫn, chậm rãi đeo vào tay Trần Đan Thanh!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.