Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 47: Giá Phải Trả

Huỳnh Thiên Kỳ

08/07/2024

Mặc dù đã làm mọi cách, thuyết phục hết khả năng, nhưng chẳng thể giữ Tô Hà Xuyên ở lại khi lòng cô đã dứt khoát muốn đi. Lúc này, cánh cửa căn hộ mở ra, Trịnh Dĩ Khê nhìn thấy lo lắng đứng dậy khỏi sofa và luýnh quýnh chạy tới, lập tức cơ thể được siết chặt.

“ Huhu…Dĩ Khê…tim tớ đau lắm…hức… ”

Hà Xuyên gục mặt vào người bạn thân khóc nấc, Trịnh Dĩ Khê dường như cũng đoán ra phần nào câu chuyện, vuốt ve tấm lưng an ủi dỗ dành cô, dịu giọng lên tiếng:

“ Hà Xuyên, đau lòng vì một kẻ tệ bạc liệu có xứng đáng hay không? ”

“ Anh ta…hức…anh ta chỉ xem tớ như người thế thân mà thôi…huhu… ”

Cùng lúc, Sở Hàn Đông và Phùng Khiếu Khâm chạy đến, do cánh cửa không đóng nên họ thuận lợi bước vào. Chỉ là tiếng khóc của Hà Xuyên, như đang xé lòng của anh, khiến cho đôi chân di chuyển chậm dần nặng nề vô cùng.

“ Hà Xuyên… ”

Trịnh Dĩ Khê nóng tính quát lên:

“ Hai người còn đến đây làm gì nữa? Anh đó, Phùng Khiếu Khâm, anh thấy Hà Xuyên chưa đủ đáng thương hay sao, mà lại tàn nhẫn với cậu ấy như vậy? ”

Lúc này, Tô Hà Xuyên cố giữ bình tĩnh và hình tượng một cô gái mạnh mẽ, ném những cảm xúc muốn trào dâng vào lòng. Và rồi, cô vội vàng lau sạch nước mắt đứng thẳng người dậy, đôi chân ý định muốn bước vào trong phòng ngủ của mình.

Thế nhưng, Phùng Khiếu Khâm gấp gáp chạy đến lần nữa níu lấy cánh tay Hà Xuyên, giọng điệu vô cùng khẩn trương cất lên:

“ Hà Xuyên, anh không muốn mất em. Anh cố tình che giấu, chỉ vì anh sợ em sẽ phản ứng thế này. Anh thật lòng yêu em, rất yêu em…! ”

“ Anh đừng nói nữa, Phùng Khiếu Khâm! ”

Tô Hà Xuyên mạnh bạo dứt ra, quay lại nhìn Phùng Khiếu Khâm bằng ánh mắt ngập tràn oán hận và lạnh lùng, lên tiếng nói tiếp:



“ Nếu tôi không tự mình phát hiện, thì cả đời cứ như con ngốc bị anh lừa gạt. Thời gian qua đủ rồi Phùng Khiếu Khâm, xin anh để tôi bình yên! ”

Vừa dứt câu, Hà Xuyên đi nhanh về hướng phòng ngủ, bước chân vô cùng kiên định và vững vàng khiến Phùng Khiếu Khâm bất lực đến bất động, đau lòng dõi mắt nhìn theo.

“ Dĩ Khê à… ”

Cùng thời điểm, Sở Hàn Đông sợ sệt chậm chạp bước đến dịu dàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Trịnh Dĩ Khê, nhưng cô ấy lập tức giật phăng, sắc mặt cực kỳ lãnh khốc nhìn anh ấy, nâng giọng cất lên:

“ Sở Hàn Đông, chúng ta chia tay đi! ”

“ Dĩ Khê, liên quan gì đến anh? Em đừng vô lý quá được không? ”

Trịnh Dĩ Khê cười lạnh một cái, chẳng hề sợ sệt liếc mắt nhìn qua Phùng Khiếu Khâm, sau đó quay lại nhìn anh ấy, trả lời:

“ Anh và anh ta chỉ chưa ngủ với nhau thôi…Ừ, vậy thì anh thề đi, thề rằng mình chẳng biết gì hết, không hề cố tình giấu giếm tôi. Diệp Tú Tú hả? Diệp Tú Tú là bạn gái cũ của anh đúng không? ”

“ Anh…anh… ”

…----------------…

Thành phố B…

“ Thứ lăng loàn trắc nết, tôi sẽ bảo luật sư nhanh chóng làm các thủ tục ly hôn, Lưu Thị chúng tôi cũng sẽ chấm dứt tất cả hợp đồng đã ký kết với Lạc Thị. ”

Chu Lạc Bích vừa điêu đứng vừa hoảng loạn trước những hình ảnh và clip nhạy cảm của mình với bạn trai ‘ cũ ’, hốc mắt đỏ hoe siết chặt bàn tay không nghĩ người đó có thể đâm sau lưng.

Có điều, phát hiện ‘ vợ ’ phản bội, nhưng thái độ của Lưu Đại Trung vô cùng bình thản, chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên. Căn bản cuộc hôn nhân này là do bà Lưu ép buộc không có tình yêu, hơn nữa anh ta cũng muốn trả thù giày vò Chu Lạc Bích.



Nếu không phải cô ta, có khi giờ đây đang hạnh phúc với Hà Xuyên.

Lúc này, Chu Lạc Bích níu lấy bàn tay của bà Lưu vô cùng tha thiết, gấp gáp cất lời:

“ Mẹ, có người hãm hại con, những hình ảnh và clip này đều là cắt ghép…Con yêu Đại Trung, sao có thể phản bội anh ấy chứ. ”

Bà Lưu dứt khoát giật tay và xô đẩy Chu Lạc Bích, tức giận đến mức nổ đom đóm mắt, đay nghiến thốt lên:

“ Bẩn tay tôi, thứ lăng loàn! ”

Và rồi, với bản tính không chịu thua thiệt của Chu Lạc Bích, càng chẳng có sự nhẫn nhịn. Thế nên, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn bà Lưu, sau đó cao giọng cất lên:

“ Tôi lăng loàn thì con trai bà là gì? Từ ngày kết hôn đến nay, có đêm nào anh ta ở nhà không? Tôi nói với bà anh ta đang cặp kè với phụ nữ khác, thì bà ậm ực cho qua… ”

“ Là đàn ông, có phụ nữ bên ngoài thì nghiêm trọng lắm sao? Nhà chúng tôi có tiền, có quyền lực, con trai tôi đẹp trai, tài giỏi, thì việc đó là hết sức bình thường. Cũng giống như ba cô đấy, vừa bám váy đàn bà vừa nhân cách thối nát, có thể hám tiền mà bỏ rơi chính giọt máu của mình… ”

“ Bà… ”

“ Chu Lạc Bích, tôi cảnh cáo cô, cô không được xúc phạm mẹ tôi. ”

Lưu Đại Trung uy nghiêm cất tiếng, sắc mặt vô cùng khốc liệt, sau đó đứng dậy thong thả đút tay vào túi quần, nhếch môi cười đểu rồi lạnh giọng nói tiếp:

“ Đây là điều cô muốn mà, nếu không phải cô giở trò gài bẫy tôi, thì hiện tại mọi chuyện đã khác, đó là cái giá cô phải trả! ”

“ Thì ra anh vẫn còn yêu Tô Hà Xuyên đó đấy à? Tiếc quá, cô ta có bạn trai rồi! ”

“ Mọi chuyện chưa đâu Chu Lạc Bích, một lát những đoạn clip này sẽ tràn lan trên các diễn đàn. Tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo, Lạc Thị sẽ phá sản trong một tuần nữa. ”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook