Chương 27: Ra Mắt Gia Đình Hà Xuyên
Huỳnh Thiên Kỳ
03/07/2024
• Hai tháng sau...
Sau hai tháng chính thức quen nhau, thì hôm nay Tô Hà Xuyên dẫn bạn trai về nhà ra mắt gia đình. Lần sang thành phố B này, gợi nhớ cho Phùng Khiếu Khâm khá nhiều sự việc từng đã xảy ra. Thế nhưng, tâm trạng anh không hoàn toàn tệ hại.
Hà Xuyên đã thông báo việc mình Phùng Khiếu Khâm quen nhau từ một tháng trước, ông bà hay cậu mợ cô đều bảo dẫn về ra mắt, nhưng do không thể sắp xếp công việc nên kéo dài thời gian.
Sáu giờ tối, cả hai tay nắm tay công khai bước vào, ở bên trong sofa phòng khách có đầy đủ mọi người, tối nay gia đình của mẹ cô cũng góp mặt.
Phùng Khiếu Khâm vốn dĩ đã va chạm và tiếp xúc với rất nhiều, nên dạn dĩ trong tất cả các mối quan hệ, lại thêm tự tin về bản thân của mình. Lúc này, vừa đi vào cả hai đã cúi đầu trước người lớn, tiếp theo Tô Hà Xuyên chủ động lên tiếng:
" Cháu mới về ạ! Khiếu Khâm, đây là ông bà ngoại của em, cậu, mợ, mẹ và dượng..."
Phùng Khiếu Khâm lễ phép lần nữa cúi đầu, sau đó chào hỏi từng người thân của Hà Xuyên, thái độ của ai cũng đều vô cùng hài lòng về người cháu rể này.
Hào hoa phong nhã, cũng rất điểm đạm, chững chạc và chính chắn, nhưng có vẻ khó gần,....
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm lại nói:
" Cháu có ít quà ạ. "
Và rồi, ông Tô lịch sự nhã nhặn lên tiếng:
" Đến chơi được rồi, quà cáp chi cháu, sau này không cần khách sáo như thế. Nào, hai đứa ngồi xuống đi."
Tuy bảo ít quà mang đến, nhưng đặt khắp cả mặt bàn, gồm sáu túi giấy cho tất cả. Lúc này, Tô Hà Xuyên và
Phùng Khiếu Khâm ngồi cạnh bên nhau, từng ngón tay vẫn đan xen vào đối phương như không thể tách rời.
Ông ngoại Tô cất tiếng:
" Cháu tên Khiếu Khâm có đúng không? Ba mẹ cháu vẫn mạnh chứ? "
"Dạ phải! Ba mẹ cháu đã mất năm cháu mười hai tuổi ạ, hiện tại chỉ còn người anh trai, anh ấy vẫn chưa lập gia đình. "
"Anh trai cháu làm công việc gì?"
Phùng Khiếu Khâm lễ phép khẽ cúi đầu, sau đó từ tốn trả lời:
" Anh cháu làm kinh doanh a."
Được gặp Phùng Khiếu Khâm và trò chuyện trực tiếp, cộng thêm sơ lược về gia đình, công việc hiện tại thì mọi người đã phần nào yên tâm. Thậm chí còn có chút hãnh diện về cháu rể tương lai, dù trình độ hay thái độ lẫn cả ngoại hình cũng đều vô cũng xuất sắc.
Đúng thật, ông trời không cướp hết của ai, bù đắp cho cháu gái của họ.
" Cháu có biết về hoàn cảnh của Hà Xuyên không? Con bé không có ba, thiếu thốn về tình cảm rất nhiều. Gia đình ta chẳng muốn giấu giếm cháu việc gì cả, thành thật với nhau sẽ tốt hơn cho sau này. "
Bất giác, Phùng Khiếu Khâm đưa mắt sang Tô Hà Xuyên, bàn tay có dấu hiệu siết chặt hơn khi nãy và ánh nhìn vô cùng trìu mến. Sau đó, cả hai mỉm cười nhẹ nhàng đối đáp với đối phương, cuối cùng anh xoay lại điểm đạm lên tiếng:
" Cháu đã nghe Hà Xuyên nói qua, chẳng có vấn đề gì về việc đó ạ. Tương lai không biết sẽ thế nào, tụi cháu có đến được với nhau hay không, nhưng hiện tại cháu chắc chắn sẽ bảo vệ và chăm sóc cho Hà Xuyên thật tốt.
- Cháu nói như vậy, không phải là cháu không nghiêm túc với Hà Xuyên, cháu thật lòng muốn bù đắp những thiếu thốn cho cô ấy. Khi tụi cháu đến một giai đoạn thích hợp và đủ sự thấu hiểu, sẵn sàng bước vào hôn nhân, thì cháu sẽ cưới Hà Xuyên làm vợ. "
Ngữ điệu hay sắc mặt của Phùng Khiếu Khâm đều rất nghiêm túc và thành thật, khiến cho Tô Hà Xuyên vô cùng xúc động lẫn cảm động trong lòng, trái tim yêu anh nhiều thêm một chút theo từng ngày trôi qua.
Cùng khoảnh khắc đó, cả nhà nhìn nhau khẽ cười vui mừng, trong lòng thầm khấn cầu chúc phúc cho cả hai.
Sau đó, ông Tô lên tiếng đáp lời với anh:
" Cháu đừng lo lắng, mọi người đều hiểu ý của cháu. Hai đứa chỉ mới quen nhau, còn rất nhiều điều khó khăn và thử thách phía trước. Sẽ có mâu thuẫn, bất đồng, những trận cãi vã... vượt qua hết tất thảy lúc đó tụi cháu mới biết mình có cần nhau không, có nên tiếp tục đồng hành trên con đường chông gai hơn không. Bởi vì, tình yêu khác, hôn nhân lại khác, còn có trách nhiệm với con cái nữa. "
" Cháu hiểu điều đó ạ! "
Lúc này, ông Tô ngồi gần đó vươn tay vỗ vào bên bắp tay của Phùng Khiếu Khâm, muốn tiếp thêm cho anh động lực với tư cách là một người đã có gia đình gần hai mươi năm.
Riêng ông cảm nhận, chàng trai này tuy ngoài lạnh nhưng bên trong nóng, vô cùng bản lĩnh, có trái tim ấm áp.
Ông nghĩ, cháu gái ông sẽ được hạnh phúc.
" Gia đình cho phép hai cháu bên nhau, tìm hiểu đối phương. Thế nhưng, Khiếu Khâm à, đàn ông chúng ta không nên dùng vũ lực đối với phụ nữ, nó chẳng giải quyết được gì cả. Lời nói tổn thương có thể du di một lần hai lần cho là quá nóng nên mất kiểm soát, nhưng hành động thì không nhé cháu. Cậu vẫn chưa già lắm đâu, nuôi thêm
Hà Xuyên chẳng đặt thành vấn đề! "
" Cháu đảm bảo và chắc chắn là không! "
Sau hai tháng chính thức quen nhau, thì hôm nay Tô Hà Xuyên dẫn bạn trai về nhà ra mắt gia đình. Lần sang thành phố B này, gợi nhớ cho Phùng Khiếu Khâm khá nhiều sự việc từng đã xảy ra. Thế nhưng, tâm trạng anh không hoàn toàn tệ hại.
Hà Xuyên đã thông báo việc mình Phùng Khiếu Khâm quen nhau từ một tháng trước, ông bà hay cậu mợ cô đều bảo dẫn về ra mắt, nhưng do không thể sắp xếp công việc nên kéo dài thời gian.
Sáu giờ tối, cả hai tay nắm tay công khai bước vào, ở bên trong sofa phòng khách có đầy đủ mọi người, tối nay gia đình của mẹ cô cũng góp mặt.
Phùng Khiếu Khâm vốn dĩ đã va chạm và tiếp xúc với rất nhiều, nên dạn dĩ trong tất cả các mối quan hệ, lại thêm tự tin về bản thân của mình. Lúc này, vừa đi vào cả hai đã cúi đầu trước người lớn, tiếp theo Tô Hà Xuyên chủ động lên tiếng:
" Cháu mới về ạ! Khiếu Khâm, đây là ông bà ngoại của em, cậu, mợ, mẹ và dượng..."
Phùng Khiếu Khâm lễ phép lần nữa cúi đầu, sau đó chào hỏi từng người thân của Hà Xuyên, thái độ của ai cũng đều vô cùng hài lòng về người cháu rể này.
Hào hoa phong nhã, cũng rất điểm đạm, chững chạc và chính chắn, nhưng có vẻ khó gần,....
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm lại nói:
" Cháu có ít quà ạ. "
Và rồi, ông Tô lịch sự nhã nhặn lên tiếng:
" Đến chơi được rồi, quà cáp chi cháu, sau này không cần khách sáo như thế. Nào, hai đứa ngồi xuống đi."
Tuy bảo ít quà mang đến, nhưng đặt khắp cả mặt bàn, gồm sáu túi giấy cho tất cả. Lúc này, Tô Hà Xuyên và
Phùng Khiếu Khâm ngồi cạnh bên nhau, từng ngón tay vẫn đan xen vào đối phương như không thể tách rời.
Ông ngoại Tô cất tiếng:
" Cháu tên Khiếu Khâm có đúng không? Ba mẹ cháu vẫn mạnh chứ? "
"Dạ phải! Ba mẹ cháu đã mất năm cháu mười hai tuổi ạ, hiện tại chỉ còn người anh trai, anh ấy vẫn chưa lập gia đình. "
"Anh trai cháu làm công việc gì?"
Phùng Khiếu Khâm lễ phép khẽ cúi đầu, sau đó từ tốn trả lời:
" Anh cháu làm kinh doanh a."
Được gặp Phùng Khiếu Khâm và trò chuyện trực tiếp, cộng thêm sơ lược về gia đình, công việc hiện tại thì mọi người đã phần nào yên tâm. Thậm chí còn có chút hãnh diện về cháu rể tương lai, dù trình độ hay thái độ lẫn cả ngoại hình cũng đều vô cũng xuất sắc.
Đúng thật, ông trời không cướp hết của ai, bù đắp cho cháu gái của họ.
" Cháu có biết về hoàn cảnh của Hà Xuyên không? Con bé không có ba, thiếu thốn về tình cảm rất nhiều. Gia đình ta chẳng muốn giấu giếm cháu việc gì cả, thành thật với nhau sẽ tốt hơn cho sau này. "
Bất giác, Phùng Khiếu Khâm đưa mắt sang Tô Hà Xuyên, bàn tay có dấu hiệu siết chặt hơn khi nãy và ánh nhìn vô cùng trìu mến. Sau đó, cả hai mỉm cười nhẹ nhàng đối đáp với đối phương, cuối cùng anh xoay lại điểm đạm lên tiếng:
" Cháu đã nghe Hà Xuyên nói qua, chẳng có vấn đề gì về việc đó ạ. Tương lai không biết sẽ thế nào, tụi cháu có đến được với nhau hay không, nhưng hiện tại cháu chắc chắn sẽ bảo vệ và chăm sóc cho Hà Xuyên thật tốt.
- Cháu nói như vậy, không phải là cháu không nghiêm túc với Hà Xuyên, cháu thật lòng muốn bù đắp những thiếu thốn cho cô ấy. Khi tụi cháu đến một giai đoạn thích hợp và đủ sự thấu hiểu, sẵn sàng bước vào hôn nhân, thì cháu sẽ cưới Hà Xuyên làm vợ. "
Ngữ điệu hay sắc mặt của Phùng Khiếu Khâm đều rất nghiêm túc và thành thật, khiến cho Tô Hà Xuyên vô cùng xúc động lẫn cảm động trong lòng, trái tim yêu anh nhiều thêm một chút theo từng ngày trôi qua.
Cùng khoảnh khắc đó, cả nhà nhìn nhau khẽ cười vui mừng, trong lòng thầm khấn cầu chúc phúc cho cả hai.
Sau đó, ông Tô lên tiếng đáp lời với anh:
" Cháu đừng lo lắng, mọi người đều hiểu ý của cháu. Hai đứa chỉ mới quen nhau, còn rất nhiều điều khó khăn và thử thách phía trước. Sẽ có mâu thuẫn, bất đồng, những trận cãi vã... vượt qua hết tất thảy lúc đó tụi cháu mới biết mình có cần nhau không, có nên tiếp tục đồng hành trên con đường chông gai hơn không. Bởi vì, tình yêu khác, hôn nhân lại khác, còn có trách nhiệm với con cái nữa. "
" Cháu hiểu điều đó ạ! "
Lúc này, ông Tô ngồi gần đó vươn tay vỗ vào bên bắp tay của Phùng Khiếu Khâm, muốn tiếp thêm cho anh động lực với tư cách là một người đã có gia đình gần hai mươi năm.
Riêng ông cảm nhận, chàng trai này tuy ngoài lạnh nhưng bên trong nóng, vô cùng bản lĩnh, có trái tim ấm áp.
Ông nghĩ, cháu gái ông sẽ được hạnh phúc.
" Gia đình cho phép hai cháu bên nhau, tìm hiểu đối phương. Thế nhưng, Khiếu Khâm à, đàn ông chúng ta không nên dùng vũ lực đối với phụ nữ, nó chẳng giải quyết được gì cả. Lời nói tổn thương có thể du di một lần hai lần cho là quá nóng nên mất kiểm soát, nhưng hành động thì không nhé cháu. Cậu vẫn chưa già lắm đâu, nuôi thêm
Hà Xuyên chẳng đặt thành vấn đề! "
" Cháu đảm bảo và chắc chắn là không! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.