Chương 23: Trả Lời
Huỳnh Thiên Kỳ
03/07/2024
"May quá, vẫn còn kịp! "
Bờ môi của Tô Hà Xuyên khẽ mím, ánh mắt di chuyển xuống bó hoa to đùng, do không ngờ đến nên nhất thời chưa thể phản ứng, hơn hết là cô muốn lắng nghe con tim của mình.
Thấy thế, Trịnh Dĩ Khê lịch sự cúi đầu, lên tiếng:
" Tôi xin phép vào trong."
Và rồi, cô ấy bước tới cánh cửa, sau đó dùng dấu vân tay mở khóa, cuối cùng đi nhanh vào trong. Thế nhưng,
Trịnh Dĩ Khê chẳng hề đóng cửa, chỉ khép kín để không phát hiện, cố tình nghe lén cuộc trò chuyện của cả hai.
" Chúc em sinh nhật vui vẻ, nhé! "
Vừa nói, Phùng Khiếu Khâm vừa đưa bó hoa về phía trước cho Hà Xuyên, kèm theo một chiếc hộp là quà tặng sinh nhật, ánh mắt vô cùng tình tứ, tha thiết và ngọt ngào.
Tô Hà Xuyên múm mím cười nhẹ, nhưng ngập tràn hạnh phúc trong lòng, sau đó đưa tay nhận lấy hoa và quà, lên tiếng:
" Cảm ơn anh! Nhưng anh đến đây từ bao giờ, sao không gọi điện hay nhắn tin cho tôi mà để đứng chờ? Tôi có nói sẽ về thành phố B và tối muộn mới sang mà. "
" Nói ra thế còn điều gì bất ngờ nữa, đúng không? Còn về chờ đợi, thì anh tự nguyện và sẵn sàng đợi em, bao lâu cũng không phàn nàn!"
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm cười khẽ, ánh mắt không hề chuyển dao khỏi khuôn mặt của Hà Xuyên, đặc biệt nhìn vào nụ cười duyên dáng ấy, nói tiếp:
" Hôm nay anh không nhắn tin, thì ai đó cũng im lặng, chẳng quan tâm còn sống hay chết. "
Khuôn mặt Tô Hà Xuyên lập tức nhăn lại, quýnh quáng nâng giọng cất tiếng:
"Này, anh đừng nói thế! "
"Chẳng ai không chết cả, sao phải sợ?"
Cuối cùng, Tô Hà Xuyên bất lực trước Phùng Khiếu Khâm, cũng chẳng muốn tiếp tục đôi co tranh cãi về vấn đề đáng sợ này, cô đặc biệt rất sợ cảm giác ẩm dương cách biệt.
Lúc này, cả hai im lặng đứng nhìn nhau, không gian như đứng yên chẳng có điều gì ngoại trừ thời gian đang thay đổi, từng giây từng phút trôi qua tuy ắng lặng nhưng cảm xúc đang cháy bỏng và nhộn nhịp trong lòng.
Và rồi, đôi mắt Phùng Khiếu Khâm lay động một chút, nhìn thấy rõ ràng lồng ngực của anh đang phập phồng lên xuống, nhẹ nhàng cất lời:
"Em suy nghĩ đến đâu rồi? Hôm nay cho anh câu trả lời được chưa? "
Mi mắt Tô Hà Xuyên chớp nhẹ lặng lẽ nhìn đối phương, đồi mắt long lanh ướt át đẹp đến kỳ diệu, bàn tay bất giác siết chặt bó hoa hơn nữa, trong đầu có một sự đấu tranh không hề đơn giản và nhẹ nhàng.
Có điều, sau câu hỏi ấy, tiếp tục là một khoảng không gian chẳng có lấy chút âm thanh. Cuối cùng, sau đó năm phút, Phùng Khiếu Khâm lần nữa cười khẽ, nụ cười gượng gạo che giấu sự thất vọng và bất lực bên trong, lên tiếng:
"Được rồi, không vội. Đã khuya, em vào trong nghỉ ngơi đi, đi làm muộn là anh trừ lương đấy. Anh về đây, tạm biệt! "
Miệng thì bảo về, nhưng Phùng Khiếu Khâm không hề muốn bước, quyến luyển nơi đây bởi một người con gái và hy vọng cô gái ấy có thể bảo anh dừng lại. Thế nhưng, cuối cùng vẫn phải rời đi, trong lòng chẳng có chút cam tâm.
Nhiều khi anh không biết mình thiếu điều gì mà cua gái gian truân vất vả đến thế, từ Dung Diệp tới Hà Xuyên, trầy da tróc vẩy và thậm chí tới mức muốn bỏ mạng.
Lúc cánh cửa thang máy khép lại, Trịnh Dĩ Khê lập tức phóng nhanh ra bên ngoài, lay lay cả người của Tô Hà Xuyên cho thức tỉnh, khi cô đang chăm chú dõi theo Phùng Khiếu Khâm từ từ biến mất, suy nghĩ trong cô vô cùng phức tạp và ngổn ngang.
" Hà Xuyên, rốt cuộc cậu định thế nào, tiếp tục thử thách Phùng Khiếu Khâm sao? "
Tô Hà Xuyên lặng người, mi mắt dần dần rũ xuống nhìn vào bó hoa của Phùng Khiếu Khâm và nghĩ đến hành động tối nay. Sau đó, Trịnh Dĩ Khê tò mò đưa tay lấy hộp quà mở xem giúp cô, hí hửng lên tiếng:
"Chậc chậc...đồng hồ Rolex đấy...Hà Xuyên này, tớ... "
Bỗng dưng, Tô Hà Xuyên ôm bó hoa dứt khoát chạy đi, khiến cho Trịnh Dĩ Khê vừa ngơ ngác vừa ngạc nhiên, gấp gáp vọng theo:
"Ề, Hà Xuyên, cậu đi đâu vậy? "
Tô Hà Xuyên cô sợ phản bội, sợ lừa dối, sợ bị bỏ rơi, sợ không được trân trọng và yêu thương,...nhưng mà, hiện tại cô chẳng thể khống chế được trái tim, cảm xúc...
Tô Hà Xuyên cô thích Phùng Khiếu Khâm anh, cô không thể cứ chần chừ rồi đánh mất!
Cùng thời điểm, thang máy dưới sảnh mở ra, Phùng Khiếu Khâm buồn bã một mình sải bước, đôi chân thẳng tấp thon dài nhưng di chuyển trông vô cùng nặng nề, tốc độ cũng chẳng nhanh như bình thường do ảnh hưởng bởi tâm trạng.
Lúc này, Phùng Khiếu Khâm đi tới chiếc xe đang đỗ của mình, bàn tay đưa vào trong túi áo khoác định lấy chìa khóa. Thế nhưng, đằng sau có một cô gái đang cố gắng đuổi theo, nhanh chóng cất tiếng:
"Khiếu Khâm...!"
Cánh tay của Phùng Khiếu Khâm cứng ngắc, bất động trong không trung, phải gần cả phút mới hết ngỡ ngàng và bất ngờ, sau đó phản ứng xoay người nhìn tới.
Tô Hà Xuyên mỉm cười rồi lại giả vờ giận dỗi, cao giọng cất lên:
"Em vẫn chưa trả lời mà, anh vội vàng rời đi như thế là có ý gì?"
Bờ môi của Tô Hà Xuyên khẽ mím, ánh mắt di chuyển xuống bó hoa to đùng, do không ngờ đến nên nhất thời chưa thể phản ứng, hơn hết là cô muốn lắng nghe con tim của mình.
Thấy thế, Trịnh Dĩ Khê lịch sự cúi đầu, lên tiếng:
" Tôi xin phép vào trong."
Và rồi, cô ấy bước tới cánh cửa, sau đó dùng dấu vân tay mở khóa, cuối cùng đi nhanh vào trong. Thế nhưng,
Trịnh Dĩ Khê chẳng hề đóng cửa, chỉ khép kín để không phát hiện, cố tình nghe lén cuộc trò chuyện của cả hai.
" Chúc em sinh nhật vui vẻ, nhé! "
Vừa nói, Phùng Khiếu Khâm vừa đưa bó hoa về phía trước cho Hà Xuyên, kèm theo một chiếc hộp là quà tặng sinh nhật, ánh mắt vô cùng tình tứ, tha thiết và ngọt ngào.
Tô Hà Xuyên múm mím cười nhẹ, nhưng ngập tràn hạnh phúc trong lòng, sau đó đưa tay nhận lấy hoa và quà, lên tiếng:
" Cảm ơn anh! Nhưng anh đến đây từ bao giờ, sao không gọi điện hay nhắn tin cho tôi mà để đứng chờ? Tôi có nói sẽ về thành phố B và tối muộn mới sang mà. "
" Nói ra thế còn điều gì bất ngờ nữa, đúng không? Còn về chờ đợi, thì anh tự nguyện và sẵn sàng đợi em, bao lâu cũng không phàn nàn!"
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm cười khẽ, ánh mắt không hề chuyển dao khỏi khuôn mặt của Hà Xuyên, đặc biệt nhìn vào nụ cười duyên dáng ấy, nói tiếp:
" Hôm nay anh không nhắn tin, thì ai đó cũng im lặng, chẳng quan tâm còn sống hay chết. "
Khuôn mặt Tô Hà Xuyên lập tức nhăn lại, quýnh quáng nâng giọng cất tiếng:
"Này, anh đừng nói thế! "
"Chẳng ai không chết cả, sao phải sợ?"
Cuối cùng, Tô Hà Xuyên bất lực trước Phùng Khiếu Khâm, cũng chẳng muốn tiếp tục đôi co tranh cãi về vấn đề đáng sợ này, cô đặc biệt rất sợ cảm giác ẩm dương cách biệt.
Lúc này, cả hai im lặng đứng nhìn nhau, không gian như đứng yên chẳng có điều gì ngoại trừ thời gian đang thay đổi, từng giây từng phút trôi qua tuy ắng lặng nhưng cảm xúc đang cháy bỏng và nhộn nhịp trong lòng.
Và rồi, đôi mắt Phùng Khiếu Khâm lay động một chút, nhìn thấy rõ ràng lồng ngực của anh đang phập phồng lên xuống, nhẹ nhàng cất lời:
"Em suy nghĩ đến đâu rồi? Hôm nay cho anh câu trả lời được chưa? "
Mi mắt Tô Hà Xuyên chớp nhẹ lặng lẽ nhìn đối phương, đồi mắt long lanh ướt át đẹp đến kỳ diệu, bàn tay bất giác siết chặt bó hoa hơn nữa, trong đầu có một sự đấu tranh không hề đơn giản và nhẹ nhàng.
Có điều, sau câu hỏi ấy, tiếp tục là một khoảng không gian chẳng có lấy chút âm thanh. Cuối cùng, sau đó năm phút, Phùng Khiếu Khâm lần nữa cười khẽ, nụ cười gượng gạo che giấu sự thất vọng và bất lực bên trong, lên tiếng:
"Được rồi, không vội. Đã khuya, em vào trong nghỉ ngơi đi, đi làm muộn là anh trừ lương đấy. Anh về đây, tạm biệt! "
Miệng thì bảo về, nhưng Phùng Khiếu Khâm không hề muốn bước, quyến luyển nơi đây bởi một người con gái và hy vọng cô gái ấy có thể bảo anh dừng lại. Thế nhưng, cuối cùng vẫn phải rời đi, trong lòng chẳng có chút cam tâm.
Nhiều khi anh không biết mình thiếu điều gì mà cua gái gian truân vất vả đến thế, từ Dung Diệp tới Hà Xuyên, trầy da tróc vẩy và thậm chí tới mức muốn bỏ mạng.
Lúc cánh cửa thang máy khép lại, Trịnh Dĩ Khê lập tức phóng nhanh ra bên ngoài, lay lay cả người của Tô Hà Xuyên cho thức tỉnh, khi cô đang chăm chú dõi theo Phùng Khiếu Khâm từ từ biến mất, suy nghĩ trong cô vô cùng phức tạp và ngổn ngang.
" Hà Xuyên, rốt cuộc cậu định thế nào, tiếp tục thử thách Phùng Khiếu Khâm sao? "
Tô Hà Xuyên lặng người, mi mắt dần dần rũ xuống nhìn vào bó hoa của Phùng Khiếu Khâm và nghĩ đến hành động tối nay. Sau đó, Trịnh Dĩ Khê tò mò đưa tay lấy hộp quà mở xem giúp cô, hí hửng lên tiếng:
"Chậc chậc...đồng hồ Rolex đấy...Hà Xuyên này, tớ... "
Bỗng dưng, Tô Hà Xuyên ôm bó hoa dứt khoát chạy đi, khiến cho Trịnh Dĩ Khê vừa ngơ ngác vừa ngạc nhiên, gấp gáp vọng theo:
"Ề, Hà Xuyên, cậu đi đâu vậy? "
Tô Hà Xuyên cô sợ phản bội, sợ lừa dối, sợ bị bỏ rơi, sợ không được trân trọng và yêu thương,...nhưng mà, hiện tại cô chẳng thể khống chế được trái tim, cảm xúc...
Tô Hà Xuyên cô thích Phùng Khiếu Khâm anh, cô không thể cứ chần chừ rồi đánh mất!
Cùng thời điểm, thang máy dưới sảnh mở ra, Phùng Khiếu Khâm buồn bã một mình sải bước, đôi chân thẳng tấp thon dài nhưng di chuyển trông vô cùng nặng nề, tốc độ cũng chẳng nhanh như bình thường do ảnh hưởng bởi tâm trạng.
Lúc này, Phùng Khiếu Khâm đi tới chiếc xe đang đỗ của mình, bàn tay đưa vào trong túi áo khoác định lấy chìa khóa. Thế nhưng, đằng sau có một cô gái đang cố gắng đuổi theo, nhanh chóng cất tiếng:
"Khiếu Khâm...!"
Cánh tay của Phùng Khiếu Khâm cứng ngắc, bất động trong không trung, phải gần cả phút mới hết ngỡ ngàng và bất ngờ, sau đó phản ứng xoay người nhìn tới.
Tô Hà Xuyên mỉm cười rồi lại giả vờ giận dỗi, cao giọng cất lên:
"Em vẫn chưa trả lời mà, anh vội vàng rời đi như thế là có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.