Chương 57: Bất kham
Thập Nhất Nguyệt Thập Tứ
06/02/2023
Qua kinh trập, thời tiết đã dần dần ấm lên, gió bên ngoài cũng không giống đao đâm vào người như trong mùa đông tháng chạp, nhưng Quý An chạy vội, chờ cậu một đường chạy đến ngôi chùa lưng chừng núi nơi ngoại thành, thậm chí đã toát một tầng mồ hôi mỏng.
Tết vừa kết thúc, người bái Phật cầu phúc vãn hơn, trong chùa vắng vẻ, trước cửa có vài tăng nhân quét dọn lá rụng, thấy Quý An liền niệm một tiếng "A Di Đà Phật".
Quý An không thể nào thành thạo đáp lễ, cậu thục mạng chạy thở còn không xong, hồng hộc đứt quãng giải thích tại sao mình đến đây: “Ta, ta tới cầu, phúc bình an.”
Đầu năm cậu hầu hạ bên cạnh Yến Hoài, gặp đều là an hem họ chị em họ của hắn, cọ ké không ít tiền đồng bạc vụn chủ tử tùy tay vung, một cái tháng giêng trôi qua, đã chỉnh chỉnh tích cóp đủ tiền rồi, có thể cầu phúc bài, vì Yến Hoài phù hộ bình an.
Ngày gom cóp đủ bạc, Quý An còn lặng lẽ vui vẻ thực lâu, dự định chờ trở về bên này, sẽ tìm một ngày thời tiết ấm áp, cùng thiếu gia đi bái bái Bồ Tát.
Nhưng sau Yến Hoài lại đột ngột trở bệnh, dự tính cứ vậy mà kéo hoài không xong.
Thẳng đến buổi sáng Hoắc Hương nói đi tìm một vị đại phu khác, cậu mới bỗng nhiên linh quang chợt lóe, sực nhớ tới chuyện phúc bình an.
Lão phu nhân Tân gia bệnh nặng thế, Bồ Tát ở đây đều có thể phù hộ bà khang phục, Quý An thực tâm thực ý tin tưởng bồ tát linh thiêng, cảm thấy chỉ cần cậu thành tâm cầu Bồ Tát, Ngài nhất định cũng sẽ phù hộ thiếu gia nhà cậu.
Tăng nhân quét lá nhường đường cho cậu, Quý An nhìn đại môn son đỏ của chùa, thành tín kính trọng quỳ xuống.
Truyện xưa Hoắc Hương kể cho cậu nghe có nhắc, bái Phật là phải ba bước một lạy, Quý An không hiểu mình hành lễ vậy có chính xác không, chỉ có thể dựa theo phương pháp bản thân cảm thấy thành tâm nhất dập đầu.
Từ cửa lớn đến chính điện đường rất dài, Quý An một chút cũng không lười biếng, mặc kệ quỳ đến đầu gối nhói đau, dập đầu dập đến trán đều đỏ, cậu vẫn cố chấp kiên trì như cũ, cho đến khi sắp quỳ tới cửa chính điện, cổ tay chợt bị nắm chặt lấy.
Tân Trì từ lúc Quý An ra khỏi cửa đã đuổi theo.
Người Yến gia ra ra vào vào mua thuốc mời đại phu, trong thành cơ hồ người người sớm biết tin tức Yến Hoài ngã bệnh, giao tình tốt đã sớm sai người đến thăm, Tân Trì tự nhiên cũng biết.
Y rốt cuộc cũng tìm được lý do quang minh chính đại đi Yến phủ, có thể gặp Quý An một lần, nhưng rồi y lại bỗng dưng không dám.
Y sợ Quý An sống không tốt, cậu không phải đồ vật vô tri, trước nay đều là Quý An đem Y chiếu cố chu toàn săn sóc, nhưng y lại chưa từng vì Quý An đau lòng, hiện giờ chỉ mong Quý An về sau có thể chịu khổ ít chút, nhưng y cũng sợ nhìn Quý An sinh hoạt vui vẻ, như vậy y thật sự không còn cơ hội đón Quý An về, nửa đời sau của y đều chỉ mong mà chẳng thể cầu.
Rối rắm mấy hôm, khi Tân lão gia nhận được tin, tức khắc hớn hở tự mình mua lễ vật sai Tân Trì đi một chuyến.
Mấy ngày nay không khí trong phủ kém thậm tệ, y chọc giận cha y vài bận, chỉ riêng từ đường đã quỳ hai lần, Tân Trì không dám tiếp tục dưới chỏm mũi ông hành sự lỗ mãng, đành phải đáp ứng, tâm trầm xuống, xách lễ vật đi hướng phủ Yến gia.
Dọc đường y tưởng tượng rất nhiều giả thiết, nếu Quý An thấy y còn tức giận thì nên làm sao, nếu Quý An không chịu để ý tới y thì làm sao, nếu là Quý An không so đo hiềm khích trước đây, có thể hay không cùng y nhàn tản chào hỏi mấy câu, kết quả mới tới cửa Yến phủ, còn chưa kịp vào, liền thấy người tâm tâm niệm niệm một đường phóng ra.
Loại cảm giác này giống như đang khổ sở tìm kiếm một thứ, vốn tưởng rằng phải vượt núi vượt đèo, ai ngờ không để ý vừa bước khỏi cửa, đã thấy bảo bối đặt chình ình ở kia, trong nháy mắt mừng rỡ vì thấy Quý An bao nhiêu ý niệm trong óc toàn bộ bay sạch, y đương định há miệng gọi Quý An, lại thấy Quý An hờ hững chạy sượt qua y.
Tân Trì không chút chần chừ suy nghĩ, quăng đồ vật trong tay vào lòng tên hầu cận, nhấc chân đuổi theo.
Quý An nóng lòng, suốt một đường chạy thở hổn hển, chẳng hay biết Tân Trì một mực bám sát gót phía sau, nhưng mà Tân Trì lại rành mạch nghe thấy Quý An tới đây là vì thay Yến Hoài cầu phúc bình an, thấy Quý An ba bước quỳ nơi chính điện.
Ngực y nóng lên, ánh mắt cương cứng cực kỳ khó chịu, một cỗ hằn học nhồi tại cổ họng, nghẹn cho y nói không nên lời.
Y không dám nghĩ Quý An có hay không cũng từng vì y hành động như vậy, không biết xuất phát từ tâm lý gì âm thầm theo đuôi Quý An, thẳng đến khi nhìn thấy chân Quý An đều quỳ đến run rẩy, mới tiến lên một bước kéo cổ tay cậu, cơ hồ dùng hết toàn lực mới khắc chế được chính mình không ôm chầm người ta, run giọng nói: "An An, đừng quỳ”.
Quý An bất ngờ bị y túm có chút bối rối, sững sờ chốc mới phản ứng lại, cực lực dùng sức rút tay: “Ngươi buông ra!”
Tân Trì mắt đỏ bừng bừng, bàn tay lau một phen ướt át trên mặt, gắt gao lôi kéo cổ tay Quý An không cho cậu thoát: "Quá khứ lúc ta sinh bệnh, có phải ngươi cũng thay ta cầu Bồ Tát như vậy không? Có phải cũng từng bước từng bước quỳ? Quý An, ngươi thay ta cầu xin rồi, Phật tổ cũng đã thay ngươi phù hộ ta, không thể lại đổi Yến Hoài. ”
Giọng nói của y khàn khàn, thần kinh nhấn mạnh một lần nữa: "Không thể thay đổi, rõ ràng trước kia là ta."
Quý An cổ tay bị siết đau đớn, cậu sợ Bồ Tát thật sự giống Tân Trì nói sẽ không giúp cậu phù hộ Yến Hoài, vươn cái tay khác liều mạng xô đẩy Tân Trì, sốt ruột: “Ta không có thay ngươi cầu xin gì hết, cái phúc bình an đó đã đốt rồi, Bồ Tát, Bồ Tát, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ thiếu gia!”
Y nhìn vệt hồng trên trán Quý An, cả người lạnh lẽo, trong đầu xẹt qua cái ý niệm như cọng rơm cứu mạng: “Hơn nữa An An, ta nói cho ngươi biết, Thúy Hòa đang mang thai, ngươi biết không? Ta không cần phải bận tâm chuyện Tân gia không người kế tục nữa, ta có thể cưới ngươi, biết không An An?
Cái chữ “Cưới” này đùn lên ký ức hãi hùng nhất của Quý An, cậu vô thức cảm thấy bắp đùi tê tái, phản kháng kịch liệt: "Ngươi buông ta ra! ”
Gần đây thân thể Tân Trì không khỏe, khí lực cũng không quá lớn, bị Quý An giãy dụa mãnh mẽ suýt nữa giữ không được cậu, giữa giằng co lôi kéo suýt chút kéo rớt y phục Quý An.
Quý An sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn kêu to “Cứu mạng”.
Đúng lúc ấy, phía sau Tân Trì tự dưng xuất hiện lực đạo mạnh mẽ hất văng y, sức mạnh to lớn làm y lảo đảo suýt ngã, ngay sau đó, Tân Trì liền thấy tùy tùng theo bên người Yến Hoài kêu Hoắc Hương, hùng hổ nhảy ra, bộ dáng gà mái già hộ con, đem Quý An che chở đằng sau, mày dựng mắt trừng, quát y: “Ngươi muốn làm gì?!”
Tết vừa kết thúc, người bái Phật cầu phúc vãn hơn, trong chùa vắng vẻ, trước cửa có vài tăng nhân quét dọn lá rụng, thấy Quý An liền niệm một tiếng "A Di Đà Phật".
Quý An không thể nào thành thạo đáp lễ, cậu thục mạng chạy thở còn không xong, hồng hộc đứt quãng giải thích tại sao mình đến đây: “Ta, ta tới cầu, phúc bình an.”
Đầu năm cậu hầu hạ bên cạnh Yến Hoài, gặp đều là an hem họ chị em họ của hắn, cọ ké không ít tiền đồng bạc vụn chủ tử tùy tay vung, một cái tháng giêng trôi qua, đã chỉnh chỉnh tích cóp đủ tiền rồi, có thể cầu phúc bài, vì Yến Hoài phù hộ bình an.
Ngày gom cóp đủ bạc, Quý An còn lặng lẽ vui vẻ thực lâu, dự định chờ trở về bên này, sẽ tìm một ngày thời tiết ấm áp, cùng thiếu gia đi bái bái Bồ Tát.
Nhưng sau Yến Hoài lại đột ngột trở bệnh, dự tính cứ vậy mà kéo hoài không xong.
Thẳng đến buổi sáng Hoắc Hương nói đi tìm một vị đại phu khác, cậu mới bỗng nhiên linh quang chợt lóe, sực nhớ tới chuyện phúc bình an.
Lão phu nhân Tân gia bệnh nặng thế, Bồ Tát ở đây đều có thể phù hộ bà khang phục, Quý An thực tâm thực ý tin tưởng bồ tát linh thiêng, cảm thấy chỉ cần cậu thành tâm cầu Bồ Tát, Ngài nhất định cũng sẽ phù hộ thiếu gia nhà cậu.
Tăng nhân quét lá nhường đường cho cậu, Quý An nhìn đại môn son đỏ của chùa, thành tín kính trọng quỳ xuống.
Truyện xưa Hoắc Hương kể cho cậu nghe có nhắc, bái Phật là phải ba bước một lạy, Quý An không hiểu mình hành lễ vậy có chính xác không, chỉ có thể dựa theo phương pháp bản thân cảm thấy thành tâm nhất dập đầu.
Từ cửa lớn đến chính điện đường rất dài, Quý An một chút cũng không lười biếng, mặc kệ quỳ đến đầu gối nhói đau, dập đầu dập đến trán đều đỏ, cậu vẫn cố chấp kiên trì như cũ, cho đến khi sắp quỳ tới cửa chính điện, cổ tay chợt bị nắm chặt lấy.
Tân Trì từ lúc Quý An ra khỏi cửa đã đuổi theo.
Người Yến gia ra ra vào vào mua thuốc mời đại phu, trong thành cơ hồ người người sớm biết tin tức Yến Hoài ngã bệnh, giao tình tốt đã sớm sai người đến thăm, Tân Trì tự nhiên cũng biết.
Y rốt cuộc cũng tìm được lý do quang minh chính đại đi Yến phủ, có thể gặp Quý An một lần, nhưng rồi y lại bỗng dưng không dám.
Y sợ Quý An sống không tốt, cậu không phải đồ vật vô tri, trước nay đều là Quý An đem Y chiếu cố chu toàn săn sóc, nhưng y lại chưa từng vì Quý An đau lòng, hiện giờ chỉ mong Quý An về sau có thể chịu khổ ít chút, nhưng y cũng sợ nhìn Quý An sinh hoạt vui vẻ, như vậy y thật sự không còn cơ hội đón Quý An về, nửa đời sau của y đều chỉ mong mà chẳng thể cầu.
Rối rắm mấy hôm, khi Tân lão gia nhận được tin, tức khắc hớn hở tự mình mua lễ vật sai Tân Trì đi một chuyến.
Mấy ngày nay không khí trong phủ kém thậm tệ, y chọc giận cha y vài bận, chỉ riêng từ đường đã quỳ hai lần, Tân Trì không dám tiếp tục dưới chỏm mũi ông hành sự lỗ mãng, đành phải đáp ứng, tâm trầm xuống, xách lễ vật đi hướng phủ Yến gia.
Dọc đường y tưởng tượng rất nhiều giả thiết, nếu Quý An thấy y còn tức giận thì nên làm sao, nếu Quý An không chịu để ý tới y thì làm sao, nếu là Quý An không so đo hiềm khích trước đây, có thể hay không cùng y nhàn tản chào hỏi mấy câu, kết quả mới tới cửa Yến phủ, còn chưa kịp vào, liền thấy người tâm tâm niệm niệm một đường phóng ra.
Loại cảm giác này giống như đang khổ sở tìm kiếm một thứ, vốn tưởng rằng phải vượt núi vượt đèo, ai ngờ không để ý vừa bước khỏi cửa, đã thấy bảo bối đặt chình ình ở kia, trong nháy mắt mừng rỡ vì thấy Quý An bao nhiêu ý niệm trong óc toàn bộ bay sạch, y đương định há miệng gọi Quý An, lại thấy Quý An hờ hững chạy sượt qua y.
Tân Trì không chút chần chừ suy nghĩ, quăng đồ vật trong tay vào lòng tên hầu cận, nhấc chân đuổi theo.
Quý An nóng lòng, suốt một đường chạy thở hổn hển, chẳng hay biết Tân Trì một mực bám sát gót phía sau, nhưng mà Tân Trì lại rành mạch nghe thấy Quý An tới đây là vì thay Yến Hoài cầu phúc bình an, thấy Quý An ba bước quỳ nơi chính điện.
Ngực y nóng lên, ánh mắt cương cứng cực kỳ khó chịu, một cỗ hằn học nhồi tại cổ họng, nghẹn cho y nói không nên lời.
Y không dám nghĩ Quý An có hay không cũng từng vì y hành động như vậy, không biết xuất phát từ tâm lý gì âm thầm theo đuôi Quý An, thẳng đến khi nhìn thấy chân Quý An đều quỳ đến run rẩy, mới tiến lên một bước kéo cổ tay cậu, cơ hồ dùng hết toàn lực mới khắc chế được chính mình không ôm chầm người ta, run giọng nói: "An An, đừng quỳ”.
Quý An bất ngờ bị y túm có chút bối rối, sững sờ chốc mới phản ứng lại, cực lực dùng sức rút tay: “Ngươi buông ra!”
Tân Trì mắt đỏ bừng bừng, bàn tay lau một phen ướt át trên mặt, gắt gao lôi kéo cổ tay Quý An không cho cậu thoát: "Quá khứ lúc ta sinh bệnh, có phải ngươi cũng thay ta cầu Bồ Tát như vậy không? Có phải cũng từng bước từng bước quỳ? Quý An, ngươi thay ta cầu xin rồi, Phật tổ cũng đã thay ngươi phù hộ ta, không thể lại đổi Yến Hoài. ”
Giọng nói của y khàn khàn, thần kinh nhấn mạnh một lần nữa: "Không thể thay đổi, rõ ràng trước kia là ta."
Quý An cổ tay bị siết đau đớn, cậu sợ Bồ Tát thật sự giống Tân Trì nói sẽ không giúp cậu phù hộ Yến Hoài, vươn cái tay khác liều mạng xô đẩy Tân Trì, sốt ruột: “Ta không có thay ngươi cầu xin gì hết, cái phúc bình an đó đã đốt rồi, Bồ Tát, Bồ Tát, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ thiếu gia!”
Y nhìn vệt hồng trên trán Quý An, cả người lạnh lẽo, trong đầu xẹt qua cái ý niệm như cọng rơm cứu mạng: “Hơn nữa An An, ta nói cho ngươi biết, Thúy Hòa đang mang thai, ngươi biết không? Ta không cần phải bận tâm chuyện Tân gia không người kế tục nữa, ta có thể cưới ngươi, biết không An An?
Cái chữ “Cưới” này đùn lên ký ức hãi hùng nhất của Quý An, cậu vô thức cảm thấy bắp đùi tê tái, phản kháng kịch liệt: "Ngươi buông ta ra! ”
Gần đây thân thể Tân Trì không khỏe, khí lực cũng không quá lớn, bị Quý An giãy dụa mãnh mẽ suýt nữa giữ không được cậu, giữa giằng co lôi kéo suýt chút kéo rớt y phục Quý An.
Quý An sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn kêu to “Cứu mạng”.
Đúng lúc ấy, phía sau Tân Trì tự dưng xuất hiện lực đạo mạnh mẽ hất văng y, sức mạnh to lớn làm y lảo đảo suýt ngã, ngay sau đó, Tân Trì liền thấy tùy tùng theo bên người Yến Hoài kêu Hoắc Hương, hùng hổ nhảy ra, bộ dáng gà mái già hộ con, đem Quý An che chở đằng sau, mày dựng mắt trừng, quát y: “Ngươi muốn làm gì?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.