Chương 36: Tỏ tường
Thập Nhất Nguyệt Thập Tứ
06/02/2023
Tác giả có chuyện nói: Thu sao biển nha ~~~
- --------------------------------------------------------------------------------------------
Không đi…… Đương nhiên là không thể.
Đây là sự tình cha hắn phân phó, Yến Hoài tất nhiên phải làm, quan trọng hơn hắn thầm hiểu Tân Trì đây là ám chỉ muốn gặp ai, tuy rằng có chút ngoài dự đoán, hắn không nghĩ tới Tân thiếu gia bị quét sạch mặt mũi, thế mà còn chưa chịu chết tâm. Yến Hoài thực tò mò muốn xem xem Tân Trì rốt cuộc đánh bàn tính gì.
Yến Hoài đi, Quý An khẳng định sẽ theo. Cậu rũ đầu sau Yến Hoài, tùy tùng Tân phủ dẫn bọn họ đến viện Tân Trì, dọc một đường đi, mỗi bước là mỗi phân bất an chầm chậm sinh ra.
Đã vài tháng trôi qua, nhưng sự quen thuộc khắc sâu vào xương tủy không thể nói xóa là xóa được.
Từ lúc tám tuổi Quý An đã bắt đầu sinh hoạt ở chỗ này, trong viện hết thảy cậu đều ấn tượng rất sâu, cậu nắm rõ từng nhành cây cọng cỏ, biết mỗi con đường thông đến nơi nào, mỗi một ngôi nhà là ai trú ngụ, biết mỗi tùy tùng nha hoàn, đầu bếp, quản sự phòng thu chi tên gọi là gì.
Ba tháng sống tại Yến phủ, giống như nằm một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, cậu vẫn quay lại mảnh sân nơi cậu tồn tại từ lâu.
Cái cây giữa sân đã rụng hết lá, trơ trọi lẻ loi đứng tần ngần, Quý An phản xạ có điều kiện bỗng nghĩ tới cảnh những chiếc lá rơi xào xạc, còn cả hình ảnh Tân Trì nhàn nhã càm ràm tiếng chổi quét lá quá ồn ào, nên cậu phải thường xuyên dậy sớm dùng tay nhặt lá cây.
Cậu thẫn thờ chôn chân, như một chiếc đèn lồng quay trong đầu, nhớ tới quá khứ chính mình ở chỗ này trải qua đủ loại sinh hoạt.
Thẳng đến khi tiếng vang của Yến Hoài vọng tới, nhắc nhở cậu theo sát đừng để lạc.
Làm thế nào lạc?, ở đây, cho dù đêm tối đen không đánh đèn cậu cũng mò được đường, Quý An nhìn thoáng qua bốn phía, nói không nên lời tư vị trong lòng.
Thật giống như…… Trước kia ở trong căn nhà rách rưới nơi thôn nhỏ, mẹ chết cha hắt hủi, cậu bị Tân Trì nhặt về nhà, ở tại Tân phủ từng viên ngói được khắc hoa, nhưng sau, thiếu gia Tân phủ cũng không cần cậu, cậu lại tiếp tục được Yến Hoài thu lưu.
Chỉ có địa phương cậu quen sống, chứ không có địa phương là nhà.
Quý An miên man suy nghĩ, thói quen là thứ có sức mạnh vô hạn đáng sợ, thời điểm đi vào phòng Tân Trì cậu cảm thấy có chút lạnh, liền theo bản năng vào buồng trong, tại một góc ngăn tủ lôi ra cái lò sưởi tay, ôm lấy dự định đi thêm than.
Cái lò sưởi tay này là Tân Trì dùng, vẫn luôn do Quý An cất giữ, năm nay ngay khi bắt đầu mùa đông, Tân Trì đã đi tìm hai lần, chính là tìm mãi không thấy.
Tân Trì nửa dựa vào đầu giường, thấy Quý An cầm lò sưởi tay ra tới, y cười.
Quả nhiên, Quý An vẫn là nhớ thương y quan tâm y, hôm trước cự tuyệt không muốn cùng y về nhà chắc chắn chỉ vì sợ hãi, hiện giờ biết chính mình bị bệnh, không phải lập tức bạch bạch chạy tới thăm, biết chính mình lạnh, lò sưởi tay đều không chậm trễ móc ra.
Quý An, sao có thể rời khỏi y?
Tân Trì hít sâu thư giãn, tiếp đón Quý An, cười sảng khoái: “May mà ngươi trở về, bọn Tề Tam đều tìm không ra cái lò sưởi tay này để chỗ nào. Bảo hắn đi thêm than đi, ngươi lại đây ngồi ngồi.”
Giọng y có chút khàn, đang ho, đương nhiên, cũng có ý đồ áp xuống bán thảm, bất quá chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ cần thiết, y hôm nay nhất định phải kéo Quý An lưu lại.
Một câu đem linh hồn vất vưởng của Quý An kêu trở về, Quý An sửng sốt, nhìn nhìn lò sưởi ôm trong tay mặt thộn ra, ngay cả cậu đều quên mất cầm nó khi nào, liếc Tân Trì một cái, theo bản năng tìm kiếm Yến Hoài.
Nhưng Yến Hoài đứng ở kia, ánh mắt ngó cậu, nhưng giống như không tính toán nói chuyện.
Bên trong lò sưởi chưa thêm lửa, lại dường như lửa cháy rất vượng, Quý An ôm nhất thời cảm thấy phỏng tay.
Cuối cùng, là Thúy Hòa tới cứu Quý An.
Nàng mới vừa đi dọn thuốc cho Tân Trì, vén rèm cửa tiến vào, thấy ngay Quý An ngốc ngốc.
Lần đó trông thấy cậu, là dưới tình huống cực kỳ khủng hoảng, nàng không dám gọi Quý An, Quý An cũng không có thấy nàng, nhưng đứa nhỏ này như thế nào tự chui đầu về? Nàng bất giác nói: “Quý An đã trở lại? Mau giúp ta đi lấy bình mứt với, ta mới vừa đi lấy dược, quên mất rồi.”
Quý An đang bưng lò sưởi tay, ngơ ngác chưa kịp phản ứng, dặn dò hồi trước của Thúy Hòa cậu cũng quên, kêu một tiếng: “Tỷ tỷ……”
Thúy Hòa chạy nhanh qua dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu, thúc giục: “Mau đi nha.”
Quý An quay sang Yến Hoài nấn ná, đối phương vẫn là không có ý nói chuyện.
Thiếu gia không để ý tới cậu, Quý An không biết nên làm sao bây giờ, đành phải bẹp bẹp miệng, suy sụp đi ra ngoài giúp Thúy Hòa tìm mứt.
Lát sau Thúy Hòa hầu hạ Tân Trì uống thuốc xong, nương lý do cất chén chạy tới tìm Quý An, câu đầu tiên đã vội vàng hỏi: “Quý An, ngươi như thế nào trở lại?”
Nàng bắt lấy cái lò sưởi Quý An ôm trong tay để qua bàn nhỏ, có chút gấp: “Là thiếu gia sai người bắt ngươi về? Ngươi đứa nhỏ này tại sao không biết chạy xa một chút…… Như vậy đi, trước ta giúp phu nhân làm việc, biết hậu viện có cái cửa nhỏ có thể bỏ trốn, buổi tối ngươi lập tức đi đi, lần này phải chạy thật xa nhé, đừng để bị tìm được nữa, biết không?”
Quý An nghe nàng nói có chút mịt mờ: “Vì cái gì phải chạy ạ?”
Thúy Hòa bị bộ dáng ngu si của cậu làm cho lo lắng, một bên qua loa kể rằng nàng đã thấy toàn bộ sự tình tối hôm đó, một bên lôi kéo cậu đến phòng cũ lấy hành lý: “Đồ đạc của ngươi, ta trộm giúp ngươi sắp xếp hết rồi, không biết ngươi đi đâu mà đưa, hôm nay vừa lúc gặp…… ngươi ấy, ngay cả bạc của mình cũng chẳng tích trữ bao nhiêu?”
Nàng cũng là nô tài Tân gia mua, nhưng nàng và Quý An có chút bất đồng, trong nhà nàng còn có cha mẹ anh em, thuở nhỏ gia đình chịu tai ương, đứa em trai nhỏ nhất mắt thấy sắp bệnh chết lại không có tiền trị liệu, mới phải bán nàng đi.
Khi nàng rời đi, bé con khóc muốn ngất xỉu, túm chặt váy nàng gào kêu “Tỷ tỷ đừng đi”.
Nếu còn có thể gặp lại, đứa bé cả ngày khóc sướt mướt nước mũi bong bóng bay, lúc nào cũng lẽo đẽo sau mông nàng ấy, chắc cũng sàng sàng tuổi Quý An rồi, ngoan ngoãn lại nghe lời, còn thật chậm tiêu.
Nàng cảm khái nhịn không được muốn đối tốt với Quý An.
Lần gặp mặt này thực sự hấp tấp, Thúy Hòa không kịp chuẩn bị nhiều, kéo cái hộp nhỏ giấu sâu nhất trong cái rương trang điểm của mình, lấy chút bạc vụn, nghĩ nghĩ lại cầm thêm đôi hoa tai, nhét vào tay nải nhỏ cho Quý An.
Đến bây giờ nghe Thúy Hòa nói xong, Quý An mới hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu túm Thúy Hòa một chút: “Tỷ tỷ…… Ta, ta không cần bỏ trốn đâu, ta…… Ta cũng không phải bị thiếu gia bắt về, ta hôm nay là đi theo Yến thiếu gia tới.”
Nhắc đến Yến Hoài, Quý An ngón tay liền theo bản năng moi góc áo mình: “Yến…… Thiếu gia đã cứu ta.”
Động tác Thúy Hòa khững lại, nàng hỏi: “Vậy ngươi hôm nay ngươi sẽ đi theo hắn sao?”
Quý An vê vê góc áo gật gật đầu: “Ân”, móc bạc trong tay nải cùng hoa tai trả cho Thúy Hòa, nhỏ giọng cảm ơn: “Đa tạ tỷ tỷ, ta không cần đâu.”
Nhóc ngốc còn biết tìm cho bản thân cái lọng che, may mà chứa đến mức ngốc như nàng nghĩ, Thúy Hòa nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng cười.
Nàng giờ mới rảnh ngắm kỹ Quý An, phát hiện Quý An xác thực béo lên chút ít, so với khi gặp ở Tân phủ, khí sắc đều tốt hơn, không giống như bộ dáng lưu lạc suốt mấy tháng bên ngoài.
“Ta đi vào trông ngươi ôm cái lò sưởi tay, còn tưởng rằng ngươi chạy ngược về.” Nàng xoa xoa đầu Quý An, “Đi thôi, thiếu gia gần đây rất cộc cằn, uống thuốc thì ngại đắng, ta còn đang hầm chè hạt sen, phải gấp rút đưa qua đây.”
Nói xong nàng bỗng nhớ tới gì đó, lại ôn nhu hỏi Quý An: “Ta hầm nhiều lắm, ngươi trộm ăn một chén nhé? Thời điểm ngươi bị bệnh, ta có đưa qua cho ngươi, còn nhớ không?”
Thúy Hòa lời nói vô tâm, như chỉ là một cọc việc nhỏ, nàng lúc ấy vừa mới hầu hạ Tân Trì không bao lâu, cảm thấy Quý An bệnh thật đáng thương, liền lặng lẽ nấu chè sang thăm.
Nhưng, này với Quý An là một vấn đề vô cùng lớn.
Ký ức liên tiếp hai ngày được ăn chè hạt sen mà Quý An đã từng trân trọng nhất, điều khiến cậu cảm thấy thiếu gia ưa thích cậu, thiếu gia lo lắng cậu…… nguyên lai, mọi thứ đều là cậu tự huyễn hoặc bản thân.
Quý An ôm tay nải nhỏ, tròn mắt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn tỷ tỷ……”
Thúy Hòa đến hầu hạ Tân Trì, lưu Quý An một mình ở kia trộm ăn chè, nghe thấy Quý An nói thì dừng chân xoay người, nàng vốn không nên nói mấy lời này, nhưng nàng rốt cuộc vẫn phải nói: “Quý An…… Về sau ở Yến phủ cũng sẽ thế, cho dù là chủ tử cứu ngươi, ngươi cũng nên ngẫm cho chính mình một chút, đừng ngốc nghếch nữa.”
Quý An bưng chén nhỏ chè hạt sen uống, lại không nếm được hương vị của nó.
Tỷ tỷ nói đúng, Quý An biết chứ, nhưng cậu lại nhịn không được mà nhận thấy, Yến Hoài không giống vậy đâu.
- --------------------------------------------------------------------------------------------
Không đi…… Đương nhiên là không thể.
Đây là sự tình cha hắn phân phó, Yến Hoài tất nhiên phải làm, quan trọng hơn hắn thầm hiểu Tân Trì đây là ám chỉ muốn gặp ai, tuy rằng có chút ngoài dự đoán, hắn không nghĩ tới Tân thiếu gia bị quét sạch mặt mũi, thế mà còn chưa chịu chết tâm. Yến Hoài thực tò mò muốn xem xem Tân Trì rốt cuộc đánh bàn tính gì.
Yến Hoài đi, Quý An khẳng định sẽ theo. Cậu rũ đầu sau Yến Hoài, tùy tùng Tân phủ dẫn bọn họ đến viện Tân Trì, dọc một đường đi, mỗi bước là mỗi phân bất an chầm chậm sinh ra.
Đã vài tháng trôi qua, nhưng sự quen thuộc khắc sâu vào xương tủy không thể nói xóa là xóa được.
Từ lúc tám tuổi Quý An đã bắt đầu sinh hoạt ở chỗ này, trong viện hết thảy cậu đều ấn tượng rất sâu, cậu nắm rõ từng nhành cây cọng cỏ, biết mỗi con đường thông đến nơi nào, mỗi một ngôi nhà là ai trú ngụ, biết mỗi tùy tùng nha hoàn, đầu bếp, quản sự phòng thu chi tên gọi là gì.
Ba tháng sống tại Yến phủ, giống như nằm một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, cậu vẫn quay lại mảnh sân nơi cậu tồn tại từ lâu.
Cái cây giữa sân đã rụng hết lá, trơ trọi lẻ loi đứng tần ngần, Quý An phản xạ có điều kiện bỗng nghĩ tới cảnh những chiếc lá rơi xào xạc, còn cả hình ảnh Tân Trì nhàn nhã càm ràm tiếng chổi quét lá quá ồn ào, nên cậu phải thường xuyên dậy sớm dùng tay nhặt lá cây.
Cậu thẫn thờ chôn chân, như một chiếc đèn lồng quay trong đầu, nhớ tới quá khứ chính mình ở chỗ này trải qua đủ loại sinh hoạt.
Thẳng đến khi tiếng vang của Yến Hoài vọng tới, nhắc nhở cậu theo sát đừng để lạc.
Làm thế nào lạc?, ở đây, cho dù đêm tối đen không đánh đèn cậu cũng mò được đường, Quý An nhìn thoáng qua bốn phía, nói không nên lời tư vị trong lòng.
Thật giống như…… Trước kia ở trong căn nhà rách rưới nơi thôn nhỏ, mẹ chết cha hắt hủi, cậu bị Tân Trì nhặt về nhà, ở tại Tân phủ từng viên ngói được khắc hoa, nhưng sau, thiếu gia Tân phủ cũng không cần cậu, cậu lại tiếp tục được Yến Hoài thu lưu.
Chỉ có địa phương cậu quen sống, chứ không có địa phương là nhà.
Quý An miên man suy nghĩ, thói quen là thứ có sức mạnh vô hạn đáng sợ, thời điểm đi vào phòng Tân Trì cậu cảm thấy có chút lạnh, liền theo bản năng vào buồng trong, tại một góc ngăn tủ lôi ra cái lò sưởi tay, ôm lấy dự định đi thêm than.
Cái lò sưởi tay này là Tân Trì dùng, vẫn luôn do Quý An cất giữ, năm nay ngay khi bắt đầu mùa đông, Tân Trì đã đi tìm hai lần, chính là tìm mãi không thấy.
Tân Trì nửa dựa vào đầu giường, thấy Quý An cầm lò sưởi tay ra tới, y cười.
Quả nhiên, Quý An vẫn là nhớ thương y quan tâm y, hôm trước cự tuyệt không muốn cùng y về nhà chắc chắn chỉ vì sợ hãi, hiện giờ biết chính mình bị bệnh, không phải lập tức bạch bạch chạy tới thăm, biết chính mình lạnh, lò sưởi tay đều không chậm trễ móc ra.
Quý An, sao có thể rời khỏi y?
Tân Trì hít sâu thư giãn, tiếp đón Quý An, cười sảng khoái: “May mà ngươi trở về, bọn Tề Tam đều tìm không ra cái lò sưởi tay này để chỗ nào. Bảo hắn đi thêm than đi, ngươi lại đây ngồi ngồi.”
Giọng y có chút khàn, đang ho, đương nhiên, cũng có ý đồ áp xuống bán thảm, bất quá chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ cần thiết, y hôm nay nhất định phải kéo Quý An lưu lại.
Một câu đem linh hồn vất vưởng của Quý An kêu trở về, Quý An sửng sốt, nhìn nhìn lò sưởi ôm trong tay mặt thộn ra, ngay cả cậu đều quên mất cầm nó khi nào, liếc Tân Trì một cái, theo bản năng tìm kiếm Yến Hoài.
Nhưng Yến Hoài đứng ở kia, ánh mắt ngó cậu, nhưng giống như không tính toán nói chuyện.
Bên trong lò sưởi chưa thêm lửa, lại dường như lửa cháy rất vượng, Quý An ôm nhất thời cảm thấy phỏng tay.
Cuối cùng, là Thúy Hòa tới cứu Quý An.
Nàng mới vừa đi dọn thuốc cho Tân Trì, vén rèm cửa tiến vào, thấy ngay Quý An ngốc ngốc.
Lần đó trông thấy cậu, là dưới tình huống cực kỳ khủng hoảng, nàng không dám gọi Quý An, Quý An cũng không có thấy nàng, nhưng đứa nhỏ này như thế nào tự chui đầu về? Nàng bất giác nói: “Quý An đã trở lại? Mau giúp ta đi lấy bình mứt với, ta mới vừa đi lấy dược, quên mất rồi.”
Quý An đang bưng lò sưởi tay, ngơ ngác chưa kịp phản ứng, dặn dò hồi trước của Thúy Hòa cậu cũng quên, kêu một tiếng: “Tỷ tỷ……”
Thúy Hòa chạy nhanh qua dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu, thúc giục: “Mau đi nha.”
Quý An quay sang Yến Hoài nấn ná, đối phương vẫn là không có ý nói chuyện.
Thiếu gia không để ý tới cậu, Quý An không biết nên làm sao bây giờ, đành phải bẹp bẹp miệng, suy sụp đi ra ngoài giúp Thúy Hòa tìm mứt.
Lát sau Thúy Hòa hầu hạ Tân Trì uống thuốc xong, nương lý do cất chén chạy tới tìm Quý An, câu đầu tiên đã vội vàng hỏi: “Quý An, ngươi như thế nào trở lại?”
Nàng bắt lấy cái lò sưởi Quý An ôm trong tay để qua bàn nhỏ, có chút gấp: “Là thiếu gia sai người bắt ngươi về? Ngươi đứa nhỏ này tại sao không biết chạy xa một chút…… Như vậy đi, trước ta giúp phu nhân làm việc, biết hậu viện có cái cửa nhỏ có thể bỏ trốn, buổi tối ngươi lập tức đi đi, lần này phải chạy thật xa nhé, đừng để bị tìm được nữa, biết không?”
Quý An nghe nàng nói có chút mịt mờ: “Vì cái gì phải chạy ạ?”
Thúy Hòa bị bộ dáng ngu si của cậu làm cho lo lắng, một bên qua loa kể rằng nàng đã thấy toàn bộ sự tình tối hôm đó, một bên lôi kéo cậu đến phòng cũ lấy hành lý: “Đồ đạc của ngươi, ta trộm giúp ngươi sắp xếp hết rồi, không biết ngươi đi đâu mà đưa, hôm nay vừa lúc gặp…… ngươi ấy, ngay cả bạc của mình cũng chẳng tích trữ bao nhiêu?”
Nàng cũng là nô tài Tân gia mua, nhưng nàng và Quý An có chút bất đồng, trong nhà nàng còn có cha mẹ anh em, thuở nhỏ gia đình chịu tai ương, đứa em trai nhỏ nhất mắt thấy sắp bệnh chết lại không có tiền trị liệu, mới phải bán nàng đi.
Khi nàng rời đi, bé con khóc muốn ngất xỉu, túm chặt váy nàng gào kêu “Tỷ tỷ đừng đi”.
Nếu còn có thể gặp lại, đứa bé cả ngày khóc sướt mướt nước mũi bong bóng bay, lúc nào cũng lẽo đẽo sau mông nàng ấy, chắc cũng sàng sàng tuổi Quý An rồi, ngoan ngoãn lại nghe lời, còn thật chậm tiêu.
Nàng cảm khái nhịn không được muốn đối tốt với Quý An.
Lần gặp mặt này thực sự hấp tấp, Thúy Hòa không kịp chuẩn bị nhiều, kéo cái hộp nhỏ giấu sâu nhất trong cái rương trang điểm của mình, lấy chút bạc vụn, nghĩ nghĩ lại cầm thêm đôi hoa tai, nhét vào tay nải nhỏ cho Quý An.
Đến bây giờ nghe Thúy Hòa nói xong, Quý An mới hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu túm Thúy Hòa một chút: “Tỷ tỷ…… Ta, ta không cần bỏ trốn đâu, ta…… Ta cũng không phải bị thiếu gia bắt về, ta hôm nay là đi theo Yến thiếu gia tới.”
Nhắc đến Yến Hoài, Quý An ngón tay liền theo bản năng moi góc áo mình: “Yến…… Thiếu gia đã cứu ta.”
Động tác Thúy Hòa khững lại, nàng hỏi: “Vậy ngươi hôm nay ngươi sẽ đi theo hắn sao?”
Quý An vê vê góc áo gật gật đầu: “Ân”, móc bạc trong tay nải cùng hoa tai trả cho Thúy Hòa, nhỏ giọng cảm ơn: “Đa tạ tỷ tỷ, ta không cần đâu.”
Nhóc ngốc còn biết tìm cho bản thân cái lọng che, may mà chứa đến mức ngốc như nàng nghĩ, Thúy Hòa nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng cười.
Nàng giờ mới rảnh ngắm kỹ Quý An, phát hiện Quý An xác thực béo lên chút ít, so với khi gặp ở Tân phủ, khí sắc đều tốt hơn, không giống như bộ dáng lưu lạc suốt mấy tháng bên ngoài.
“Ta đi vào trông ngươi ôm cái lò sưởi tay, còn tưởng rằng ngươi chạy ngược về.” Nàng xoa xoa đầu Quý An, “Đi thôi, thiếu gia gần đây rất cộc cằn, uống thuốc thì ngại đắng, ta còn đang hầm chè hạt sen, phải gấp rút đưa qua đây.”
Nói xong nàng bỗng nhớ tới gì đó, lại ôn nhu hỏi Quý An: “Ta hầm nhiều lắm, ngươi trộm ăn một chén nhé? Thời điểm ngươi bị bệnh, ta có đưa qua cho ngươi, còn nhớ không?”
Thúy Hòa lời nói vô tâm, như chỉ là một cọc việc nhỏ, nàng lúc ấy vừa mới hầu hạ Tân Trì không bao lâu, cảm thấy Quý An bệnh thật đáng thương, liền lặng lẽ nấu chè sang thăm.
Nhưng, này với Quý An là một vấn đề vô cùng lớn.
Ký ức liên tiếp hai ngày được ăn chè hạt sen mà Quý An đã từng trân trọng nhất, điều khiến cậu cảm thấy thiếu gia ưa thích cậu, thiếu gia lo lắng cậu…… nguyên lai, mọi thứ đều là cậu tự huyễn hoặc bản thân.
Quý An ôm tay nải nhỏ, tròn mắt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn tỷ tỷ……”
Thúy Hòa đến hầu hạ Tân Trì, lưu Quý An một mình ở kia trộm ăn chè, nghe thấy Quý An nói thì dừng chân xoay người, nàng vốn không nên nói mấy lời này, nhưng nàng rốt cuộc vẫn phải nói: “Quý An…… Về sau ở Yến phủ cũng sẽ thế, cho dù là chủ tử cứu ngươi, ngươi cũng nên ngẫm cho chính mình một chút, đừng ngốc nghếch nữa.”
Quý An bưng chén nhỏ chè hạt sen uống, lại không nếm được hương vị của nó.
Tỷ tỷ nói đúng, Quý An biết chứ, nhưng cậu lại nhịn không được mà nhận thấy, Yến Hoài không giống vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.