Chương 76: Bị phát hiện (thượng)
Tô Du Bính
13/05/2017
Ra khỏi tiệm vàng thì đã gần sáu giờ, hai người đi ăn ở nhà hàng gần Hải Thiên Thành, Trương Tri trả tiền. Theo lời hắn thì đó coi như phí xăng dầu. Nghe vậy Kiều Dĩ Hàng cũng không thèm tranh cãi, dù sao cũng chỉ khoảng năm mươi đồng, đẩy đi đẩy lại thực vô nghĩa.
Nhưng để chứng minh tiền xăng xe có ích, hắn lái xe đưa Trương Tri về tận nhà.
Xuống xe, Trương Tri theo thói quen mà hỏi: “Mấy giờ lên?”
“Xem tình huống đã.” Kiều Dĩ Hàng trả lời, “Còn phải luyện hát, đọc kịch bản.”
“Quốc pháp có quy định thời gian công tác một tuần là bốn mươi tiếng.” Trương Tri chống tay lên cửa xe, không có ý muốn đóng cửa.
Khí lạnh từ từ thoát ra ngoài, nhiệt độ trong xe tăng lên nhanh chóng. Kiều Dĩ Hàng cởi cúc thứ hai ra, phanh cổ áo ra: “Hôm nay tôi mới làm có hơn sáu tiếng.”
Ánh mắt Trương Tri trượt theo tay hắn. Xương quai xanh giữa lúc tranh tối tranh sáng hiện lên góc cạnh phân minh, đẹp hơn nhiều nữ minh tinh vài phần.
“Ách…” Kiều Dĩ Hàng đang định gọi mới nhận ra, trừ Chiến Hồn ở ngoài, bọn họ còn chưa định cách xưng hô. Gọi Trương phó tổng giám cũng đúng nhưng giờ đã tan tầm, gọi vậy nghe như nịnh bợ lại mất tự nhiên. Hắn chần chờ rồi cuối cùng buột ra một tiếng: “Này.”
Trương Tri cấp tốc hoàn hồn, nhướn mày: “Này?”
“Hello?” Kiều Dĩ Hàng biết điều mà tự điều chỉnh.
“… Chuyện gì?”
“Thực ra tôi muốn hỏi.” Kiều Dĩ Hàng chỉ chỉ cánh tay đang gác lên cửa của hắn, “Cậu còn chuyện gì?”
Trương Tri có chút xấu hổ nhưng che giấu rất khá. Hắn nhanh chóng sập cửa, xoay người lên lầu, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.
Kiều Dĩ Hàng rút di động ra, gọi cho hắn: “Cậu hình như quên gì đó thì phải?”
“Tạm biệt?” Trương Tri nhàn nhạt đáp.
Kiều Dĩ Hàng vừa quay đầu xe vừa nói: “Không phải.”
“Bye bye?”
“Cái đó khác gì tạm biệt?”
“Giống “này” và “hello” thôi.”
Kiều Dĩ Hàng: “Nói thank you còn tạm được.”
“Tôi đã bỏ tiền xăng.”
“Nhưng chưa có tiền công.”
“Chẳng phải anh được nghỉ làm hai tiếng đó sao?” Trương Tri phản ứng rất nhanh.
Kiều Dĩ Hàng im lặng.
“Còn ghi nợ một giờ nhé.” Trương Tri lộ ra nụ cười đắc thắng, đắc ý dập máy.
Kiều Dĩ Hàng nhấn chân ga vọt đi. Từ bao giờ thế thượng phong của hắn đã chuyển thành hạ phong thế này?
Dù Trương Tri không mua nhẫn nhưng chuyện này vẫn canh cánh trong lòng hắn. Có lẽ là nói đùa nhưng vẻ mặt lúc đó thực sự rất nghiêm túc. Nếu là nói thật thì… hai nam nhân tặng nhẫn có ý gì?
Kiều Dĩ Hàng mở baidu, tìm ý nghĩa của việc tặng nhẫn.
Chưa nhìn kỹ kết quả nhưng ý nghĩa kết hôn tràn đầy khiến hắn lạnh sống lưng.
Trong nước đã cởi mở hơn nhiều nhưng quan niệm nam nữ vẫn còn thâm căn cố đế trong đầu óc rất nhiều người, hai nam hai nữ yêu nhau căn bản là không thể chấp nhận. Quanh hắn có tiền lệ của Tằng Bạch cùng Nhan Túc Ngang nhưng với hắn, đây chỉ là số ít. Năm nay, mười sao lớn thì năm cái tốt, năm cái xấu nhưng tuyệt đối không thể có năm người đồng tính luyến ái.
Vậy nên chuyện Trương Tri muốn tặng nhẫn thực sự là một đòn quá nặng giáng xuống.
Hắn ngơ ngác ngồi trước máy tính lẩm bẩm: “Chắc không phải thế đâu?”
“Mười chín tuổi vẫn còn non nớt lắm, chắc chỉ là trò đùa thôi.” Thoáng yên tâm.
“… Nhưng Mỹ rất thoáng.” Lại lo lắng.
“Vì rất thoáng nên bày trò đùa vậy cũng bình thường.” Tâm tình lại thả lỏng.
“Nhưng dù nói đùa thế nào cũng không đem chuyện nhẫn ra mà…”
“…”
Đầu óc mù mờ tự hỏi, lòng dậy sóng không ngừng.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trên ghế mà tựa như đang bị một ngọn núi đè lên lưng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, khiến tâm tình thấp thỏm của hắn thoáng cái buộc chặt.
Hắn hít một hơi sâu, ra phòng khách nhận điện.
Tiếng Tiểu Chu ép tới cực thấp: “Đại Kiều! Có chuyện rồi.”
Kiều Dĩ Hàng: “Tài khoản của ta lại bị hack?” So với vấn đề vừa lo lắng, đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Không phải. Cao đổng có chuyện rồi.” Giọng Tiểu Chu có chút run run, hiển nhiên là dư chấn vẫn còn lưu lại trong lòng nàng.
“Chuyện gì?” Kiều Dĩ Hàng nhăn mày. Lấy phong cách cẩn thận của Cao Cần hẳn chẳng có chuyện gì mới đúng, nếu thực có chuyện hẳn phải là chuyện lớn.
Tiểu Chu nhẹ giọng: “NCC có chương trình trực tiếp “Muốn ăn liền ăn”, không cẩn thận ghi phải hình Cao đổng cùng Phong Á Luân đang…”
“Đang?” Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đầu óc “đinh” một tiếng, hiện lên đủ loại cảnh tượng hai người đang dây dưa. Nếu bình thường, chắc chắn hắn sẽ nghĩ khác nhưng hắn vừa mất nửa giờ tự hỏi về quan hệ nam nam, tưởng tượng đã vượt trội bình thường cả trăm lần. Nhớ lại tình cảnh lúc gặp Cao Cần cùng Phong Á Luân, càng nghĩ càng thấy đúng.
Quả nhiên, Tiểu Chu lập tức chứng minh suy đoán của hắn: “Đang hôn nhau.”
Tiếng “đinh” biến thành “ầm”. Giờ hắn bắt đầu hoài nghi, năm nhân vật đồng tính luyến ái nổi danh tụ hội chắc là lúc Nhan Túc Ngang, Tằng Bạch, Cao Cần, Phong Á Luân và Liên Giác Tu gặp nhau.
“Giờ làm sao đây?” Phong Á Luân là ngôi sao lớn của Y Mã, Cao Cần là thành viên quang trọng của Y Mã. Nếu chuyện lộ ra, Y Mã chắc chắn sụp đổ hơn phân nửa.
Tiểu Chu: “Ta cũng không biết. Giờ ta đang đến công ty, Mã tổng triệu tập hội nghị, chờ họp xong mới biết.”
Ấn tượng của Kiều Dĩ Hàng với Mã Thụy chỉ là cuối năm cười tủm tỉm phát một phong lì xì hơi mỏng. Nghĩ đến thời điểm mấu chốt này hắn lại có thể ngăn cơn sóng dữ, thực sự khiến người ta kinh hãi.
Dập điện thoại, hắn do dự rồi nhắn tin hỏi thăm Cao Cần. Giờ phút này, gọi điện sẽ làm phiền người ta mà chưa chắc đối phương đã nhận điện, chẳng bằng nhắn một tin, muốn trả lời cũng được, không thì lờ đi.
Tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Kiều Dĩ Hàng ngồi lại trước máy tính, nhìn kết quả trên màn hình, lòng càng thêm lo lắng.
Trong nước, nghệ sĩ gặp phải loại chuyện xấu này nếu không phải xui xẻo ngập đầu thì cũng từa tựa vậy. Đương nhiên, nổi danh như Nhan Túc Ngang sau khi hiểu rõ tình cảm của mình liền đi Mỹ, vài năm không hoạt động tại quốc nội vẫn là có điểm thiệt thòi.
Phong Á Luân không phải Nhan Túc Ngang. Trên thực tế, sau khi hoạt động của hắn giảm đi thì dù danh tiếng vẫn còn nhưng cũng chẳng nóng như trước. Chuyện này có thể buộc hắn phải quy ẩn ngay lập tức.
— hẳn là hắn đã nghĩ đến kết quả đó.
Dù là hắn hay Cao Cần, mặt trái của chuyện này hẳn đều đã nghĩ đến. Nhưng bọn họ vẫn không quay đầu.
Thoát khỏi cảm giác khiếp sợ ban đầu, Kiều Dĩ Hàng chợt cảm thấy sùng kính cùng đồng tình với bọn họ. Không phải ai cũng có thể đem sự ngiệp, thành tựu, danh tiếng cùng tương lai ra đánh cược. Nhất là ở nơi liên tục thay đổi như làng giải trí.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình gặp chuyện thì liệu có dũng khí để đối mặt như vậy không?
Trong đầu đột nhiên hiện lên thân ảnh Trương Tri.
Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Rất nhiều cảm giác tốt đều do đối phương tốt với mình trước. Vì lòng tốt đó mà quan tâm hắn, chú ý nhất cử nhất động của hắn rồi dần dần khắc sâu ưu điểm của đối phương trong lòng.
“Hắn chỉ là một tiểu hài tử mười chín tuổi.”
“Hắn còn chưa hiểu rõ rất nhiều điều.”
“Nhẫn chỉ là một trò đùa ở Mỹ mà thôi.”
“Trên thế giới không có nhiều đồng tính luyến ái vậy đâu?”
“Có lẽ thực là muốn cảm ơn thôi.”
…
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên đứng dậy, đi ra sân thượng, ngắm ánh đèn của thành phố, hít thật sâu, hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm: “Nghiêm túc liền thua.”
Hơn tiếng rưỡi sau, Tiểu Chu gọi điện tới báo cáo kết quả họp: “Cao đổng tạm thời bị cách chức.”
Tâm trạng Kiều Dĩ Hàng trầm xuống: “Còn Phong Á Luân thì sao?”
“Có khả năng sẽ không tham gia “Hắc Bạch chi gian” nữa.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng chẳng biết bản thân dập máy bằng cách nào, chỉ biết lúc cởi sơ mi ra, cả mảnh lưng đã ướt đẫm.
Nhưng để chứng minh tiền xăng xe có ích, hắn lái xe đưa Trương Tri về tận nhà.
Xuống xe, Trương Tri theo thói quen mà hỏi: “Mấy giờ lên?”
“Xem tình huống đã.” Kiều Dĩ Hàng trả lời, “Còn phải luyện hát, đọc kịch bản.”
“Quốc pháp có quy định thời gian công tác một tuần là bốn mươi tiếng.” Trương Tri chống tay lên cửa xe, không có ý muốn đóng cửa.
Khí lạnh từ từ thoát ra ngoài, nhiệt độ trong xe tăng lên nhanh chóng. Kiều Dĩ Hàng cởi cúc thứ hai ra, phanh cổ áo ra: “Hôm nay tôi mới làm có hơn sáu tiếng.”
Ánh mắt Trương Tri trượt theo tay hắn. Xương quai xanh giữa lúc tranh tối tranh sáng hiện lên góc cạnh phân minh, đẹp hơn nhiều nữ minh tinh vài phần.
“Ách…” Kiều Dĩ Hàng đang định gọi mới nhận ra, trừ Chiến Hồn ở ngoài, bọn họ còn chưa định cách xưng hô. Gọi Trương phó tổng giám cũng đúng nhưng giờ đã tan tầm, gọi vậy nghe như nịnh bợ lại mất tự nhiên. Hắn chần chờ rồi cuối cùng buột ra một tiếng: “Này.”
Trương Tri cấp tốc hoàn hồn, nhướn mày: “Này?”
“Hello?” Kiều Dĩ Hàng biết điều mà tự điều chỉnh.
“… Chuyện gì?”
“Thực ra tôi muốn hỏi.” Kiều Dĩ Hàng chỉ chỉ cánh tay đang gác lên cửa của hắn, “Cậu còn chuyện gì?”
Trương Tri có chút xấu hổ nhưng che giấu rất khá. Hắn nhanh chóng sập cửa, xoay người lên lầu, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.
Kiều Dĩ Hàng rút di động ra, gọi cho hắn: “Cậu hình như quên gì đó thì phải?”
“Tạm biệt?” Trương Tri nhàn nhạt đáp.
Kiều Dĩ Hàng vừa quay đầu xe vừa nói: “Không phải.”
“Bye bye?”
“Cái đó khác gì tạm biệt?”
“Giống “này” và “hello” thôi.”
Kiều Dĩ Hàng: “Nói thank you còn tạm được.”
“Tôi đã bỏ tiền xăng.”
“Nhưng chưa có tiền công.”
“Chẳng phải anh được nghỉ làm hai tiếng đó sao?” Trương Tri phản ứng rất nhanh.
Kiều Dĩ Hàng im lặng.
“Còn ghi nợ một giờ nhé.” Trương Tri lộ ra nụ cười đắc thắng, đắc ý dập máy.
Kiều Dĩ Hàng nhấn chân ga vọt đi. Từ bao giờ thế thượng phong của hắn đã chuyển thành hạ phong thế này?
Dù Trương Tri không mua nhẫn nhưng chuyện này vẫn canh cánh trong lòng hắn. Có lẽ là nói đùa nhưng vẻ mặt lúc đó thực sự rất nghiêm túc. Nếu là nói thật thì… hai nam nhân tặng nhẫn có ý gì?
Kiều Dĩ Hàng mở baidu, tìm ý nghĩa của việc tặng nhẫn.
Chưa nhìn kỹ kết quả nhưng ý nghĩa kết hôn tràn đầy khiến hắn lạnh sống lưng.
Trong nước đã cởi mở hơn nhiều nhưng quan niệm nam nữ vẫn còn thâm căn cố đế trong đầu óc rất nhiều người, hai nam hai nữ yêu nhau căn bản là không thể chấp nhận. Quanh hắn có tiền lệ của Tằng Bạch cùng Nhan Túc Ngang nhưng với hắn, đây chỉ là số ít. Năm nay, mười sao lớn thì năm cái tốt, năm cái xấu nhưng tuyệt đối không thể có năm người đồng tính luyến ái.
Vậy nên chuyện Trương Tri muốn tặng nhẫn thực sự là một đòn quá nặng giáng xuống.
Hắn ngơ ngác ngồi trước máy tính lẩm bẩm: “Chắc không phải thế đâu?”
“Mười chín tuổi vẫn còn non nớt lắm, chắc chỉ là trò đùa thôi.” Thoáng yên tâm.
“… Nhưng Mỹ rất thoáng.” Lại lo lắng.
“Vì rất thoáng nên bày trò đùa vậy cũng bình thường.” Tâm tình lại thả lỏng.
“Nhưng dù nói đùa thế nào cũng không đem chuyện nhẫn ra mà…”
“…”
Đầu óc mù mờ tự hỏi, lòng dậy sóng không ngừng.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trên ghế mà tựa như đang bị một ngọn núi đè lên lưng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, khiến tâm tình thấp thỏm của hắn thoáng cái buộc chặt.
Hắn hít một hơi sâu, ra phòng khách nhận điện.
Tiếng Tiểu Chu ép tới cực thấp: “Đại Kiều! Có chuyện rồi.”
Kiều Dĩ Hàng: “Tài khoản của ta lại bị hack?” So với vấn đề vừa lo lắng, đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Không phải. Cao đổng có chuyện rồi.” Giọng Tiểu Chu có chút run run, hiển nhiên là dư chấn vẫn còn lưu lại trong lòng nàng.
“Chuyện gì?” Kiều Dĩ Hàng nhăn mày. Lấy phong cách cẩn thận của Cao Cần hẳn chẳng có chuyện gì mới đúng, nếu thực có chuyện hẳn phải là chuyện lớn.
Tiểu Chu nhẹ giọng: “NCC có chương trình trực tiếp “Muốn ăn liền ăn”, không cẩn thận ghi phải hình Cao đổng cùng Phong Á Luân đang…”
“Đang?” Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đầu óc “đinh” một tiếng, hiện lên đủ loại cảnh tượng hai người đang dây dưa. Nếu bình thường, chắc chắn hắn sẽ nghĩ khác nhưng hắn vừa mất nửa giờ tự hỏi về quan hệ nam nam, tưởng tượng đã vượt trội bình thường cả trăm lần. Nhớ lại tình cảnh lúc gặp Cao Cần cùng Phong Á Luân, càng nghĩ càng thấy đúng.
Quả nhiên, Tiểu Chu lập tức chứng minh suy đoán của hắn: “Đang hôn nhau.”
Tiếng “đinh” biến thành “ầm”. Giờ hắn bắt đầu hoài nghi, năm nhân vật đồng tính luyến ái nổi danh tụ hội chắc là lúc Nhan Túc Ngang, Tằng Bạch, Cao Cần, Phong Á Luân và Liên Giác Tu gặp nhau.
“Giờ làm sao đây?” Phong Á Luân là ngôi sao lớn của Y Mã, Cao Cần là thành viên quang trọng của Y Mã. Nếu chuyện lộ ra, Y Mã chắc chắn sụp đổ hơn phân nửa.
Tiểu Chu: “Ta cũng không biết. Giờ ta đang đến công ty, Mã tổng triệu tập hội nghị, chờ họp xong mới biết.”
Ấn tượng của Kiều Dĩ Hàng với Mã Thụy chỉ là cuối năm cười tủm tỉm phát một phong lì xì hơi mỏng. Nghĩ đến thời điểm mấu chốt này hắn lại có thể ngăn cơn sóng dữ, thực sự khiến người ta kinh hãi.
Dập điện thoại, hắn do dự rồi nhắn tin hỏi thăm Cao Cần. Giờ phút này, gọi điện sẽ làm phiền người ta mà chưa chắc đối phương đã nhận điện, chẳng bằng nhắn một tin, muốn trả lời cũng được, không thì lờ đi.
Tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Kiều Dĩ Hàng ngồi lại trước máy tính, nhìn kết quả trên màn hình, lòng càng thêm lo lắng.
Trong nước, nghệ sĩ gặp phải loại chuyện xấu này nếu không phải xui xẻo ngập đầu thì cũng từa tựa vậy. Đương nhiên, nổi danh như Nhan Túc Ngang sau khi hiểu rõ tình cảm của mình liền đi Mỹ, vài năm không hoạt động tại quốc nội vẫn là có điểm thiệt thòi.
Phong Á Luân không phải Nhan Túc Ngang. Trên thực tế, sau khi hoạt động của hắn giảm đi thì dù danh tiếng vẫn còn nhưng cũng chẳng nóng như trước. Chuyện này có thể buộc hắn phải quy ẩn ngay lập tức.
— hẳn là hắn đã nghĩ đến kết quả đó.
Dù là hắn hay Cao Cần, mặt trái của chuyện này hẳn đều đã nghĩ đến. Nhưng bọn họ vẫn không quay đầu.
Thoát khỏi cảm giác khiếp sợ ban đầu, Kiều Dĩ Hàng chợt cảm thấy sùng kính cùng đồng tình với bọn họ. Không phải ai cũng có thể đem sự ngiệp, thành tựu, danh tiếng cùng tương lai ra đánh cược. Nhất là ở nơi liên tục thay đổi như làng giải trí.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình gặp chuyện thì liệu có dũng khí để đối mặt như vậy không?
Trong đầu đột nhiên hiện lên thân ảnh Trương Tri.
Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Rất nhiều cảm giác tốt đều do đối phương tốt với mình trước. Vì lòng tốt đó mà quan tâm hắn, chú ý nhất cử nhất động của hắn rồi dần dần khắc sâu ưu điểm của đối phương trong lòng.
“Hắn chỉ là một tiểu hài tử mười chín tuổi.”
“Hắn còn chưa hiểu rõ rất nhiều điều.”
“Nhẫn chỉ là một trò đùa ở Mỹ mà thôi.”
“Trên thế giới không có nhiều đồng tính luyến ái vậy đâu?”
“Có lẽ thực là muốn cảm ơn thôi.”
…
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên đứng dậy, đi ra sân thượng, ngắm ánh đèn của thành phố, hít thật sâu, hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm: “Nghiêm túc liền thua.”
Hơn tiếng rưỡi sau, Tiểu Chu gọi điện tới báo cáo kết quả họp: “Cao đổng tạm thời bị cách chức.”
Tâm trạng Kiều Dĩ Hàng trầm xuống: “Còn Phong Á Luân thì sao?”
“Có khả năng sẽ không tham gia “Hắc Bạch chi gian” nữa.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng chẳng biết bản thân dập máy bằng cách nào, chỉ biết lúc cởi sơ mi ra, cả mảnh lưng đã ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.